Bèo dạt sóng dềnh (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Lang dắt tay Dương Uyển suốt một đường.

Dương Luân đi bên cạnh Dương Uyển, thấy cô nhìn lưng Dịch Lang đăm đăm không nói gì, bèn nhỏ giọng dặn dò: "Lát nữa đi vào đừng như vậy, để nương nương trông thấy, người lại lo."

Dương Uyển dừng khựng lại, Dịch Lang suýt vấp ngã, mấy thái giám đi đằng sau Dương Luân và Dương Tinh vội tiến lên đỡ.

Dương Luân thấy cô mím môi, mắt hơi hơi đỏ, không khỏi quát khẽ: "Muội định làm gì, không làm khó hắn muội đã nên tạ ơn rồi!"

"Huynh thủ lễ, nhưng cũng không cho muội được phép có tình."

Dương Luân sững người, "Muội nói gì?"

Dương Uyển ngẩng đầu lên, không nói gì thêm.

Dương Luân phát hiện ra hình như cô rất muốn khóc, mặc dù còn đang gắng hết sức nín nhịn nhưng vai và cánh tay đã bắt đầu run lên. Y tức thì đau lòng, rồi lại chẳng biết an ủi cô thế nào.

Cũng may Dịch Lang thấy cô như vậy, sau cùng vẫn quay lại kéo ống tay áo cô.

"Dì... Dịch Lang đã không trách phạt hắn rồi mà."

Dương Uyển cúi đầu nhìn Dịch Lang. Cậu còn nhỏ nhưng đã loáng thoáng nét thiếu niên, hoa phục gấm vóc đẹp đẽ tươm tất, khí chất của thiên hoàng quý tộc chưa chắc đã có thể làm Đặng Anh thương tổn, nhưng lại có thể làm Dương Uyển thương tổn trước mặt Đặng Anh. Cô biết mình thất thố, nhưng vẫn mím môi không nói gì.

Dịch Lang ngó Dương Luân và Dương Tinh rồi tự cúi đầu lặng im một chốc, chợt ngẩng đầu lên lí nhí nói: "Dì, xin lỗi..."

Câu này Dương Luân và Dương Tinh đều không nghe rõ, chỉ thấy Dịch Lang nói xong thì nhăn mặt, buông tay áo Dương Uyển, một mình đi về phía trước. Dương Tinh và các nội thị vội vàng đi theo.

Dương Luân đi đến đằng sau Dương Uyển, "Nương nương vào cung nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên đoàn tụ cùng ta và muội, và cả Dương Tinh, ở trong cung, muội lại muốn vì Đặng Anh mà làm người một nhà chúng ta phải không vui à?"

Dương Uyển thở hắt một hơi, giơ tay lên dụi mạnh mắt, "Xin lỗi, là lỗi của muội."

Nói rồi cô rảo chân đuổi lên trước mấy bước, cúi người nói: "Dịch Lang, nào, để dì bế con về."

Dương Uyển cảm thấy vô cùng may mắn, Dịch Lang còn nhỏ, chưa nghĩ ngợi nhiều, được người chí thân ôm là dần dần quên khuấy chuyện mới rồi.

Bốn người cùng đi vào Thừa Càn Cung, Trịnh Nguyệt Gia dẫn Dương Luân và Dương Tinh hành đại lễ bái lạy với Ninh phi trong gian ngoài. Dương Uyển buông Dịch Lang xuống, thừa lúc bên ngoài hành lễ, vào buồng trong rửa mặt. Hợp Ngọc cầm son phấn của mình vào, đưa cho Dương Uyển, nhẹ giọng nói: "Lúc cô nương vào, nương nương thấy sắc mặt cô nương không tốt nên bảo nô tì vào đây xem thử, cô nương làm sao vậy?"

Dương Uyển quay người đi che giấu: "Cô bẩm với nương nương, tôi không sao, đi ra ngay giờ đây."

Nói rồi nhìn vào gương, vỗ vỗ mặt mình, cố gắng cho biểu cảm mặt mày tự nhiên hơn chút.

Thực ra sau khi tỉnh táo lại, Dương Uyển biết Dương Luân nói đúng, đây là một bữa tụ họp hiếm hoi giữa anh chị em, cô đích xác không nên làm Ninh phi lo lắng vì cảm xúc của mình.

Nghĩ vậy, cô nhanh chóng chỉnh trang bản thân, quay lại gian ngoài.

Ninh phi đang ngồi trên ghế kéo tay Dương Tinh nói chuyện.

"Chớp mắt đã cao thế này rồi."

Dương Tinh đáp: "Nhiều năm nay không được gặp trưởng tỷ, lòng Tử Nghi vô cùng tưởng niệm."

Ninh phi thấy cậu ta lễ nghi đoan chính, không khác gì Dương Luân, không khỏi lắc đầu cười bảo Dương Luân: "Huynh chẳng thiếu quản thúc đệ ấy đâu đúng không?"

Dương Luân chắp tay đáp: "Vâng, bây giờ nó đã không còn nhỏ nữa, tiến cung làm thư đồng của điện hạ lại càng cần tâm chính nghi đoan, không thể sai sót mảy may."

Ninh phi gật đầu, không tiếp lời câu này mà hỏi sang thê tử của Dương Luân, "Bận trước sai Uyển Nhi về thăm tẩu tử, nói là bệnh chưa khỏi, bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?"

"Bẩm nương nương, lúc giáp thu đã đỡ hơn rồi, nhưng mấy lần lo liệu mấy chuyện trong nhà, lại không khỏe lắm, hiện giờ vẫn còn cần đại phu bên ngoài để ý, thần thay nàng cảm ơn nương nương đã quan tâm."

Ninh phi thở dài, "Mọi người ở bên ngoài hẳn nhiều việc phức tạp hơn chỗ ta nhiều, không cần phải lo nghĩ cho ta suốt thế đâu, Tử Nghi cũng vậy, yên tĩnh học hành bên ngoài thực ra cũng tốt, đột nhiên vào Văn Hoa Điện, lại đi theo Trương thứ phụ... Bao nhiêu mắt nhìn, ta cũng lo lắng."

Dương Luân đáp: "Chúng thần làm bề tôi, sao có thể náu vào chỗ thanh tịnh."

"Được thôi." Ninh phi hơi bực mình, buông tay Dương Tinh, mỉm cười gật đầu nói, "Ca ca lúc nào mà chẳng thông tỏ hơn ta."

Dương Luân nghe xong câu này, vội lui ra sau một bước xá dài: "Thần không dám."

Ninh phi đưa tay ra hiệu y đứng dậy, "Được rồi, không nói những chuyện này nữa, hiếm khi nào hai người có thể vào cung ngồi một lúc với ta, vừa hay Uyển Nhi cũng ở đây, đừng giữ lễ tiết nữa, cùng ngồi xuống cả đi. Ta... tự tay làm chút bánh ngọt, lát nữa sẽ bảo Hợp Ngọc gói lại, hai người mang ra ngoài cho người nhà nếm cùng."

Tuy mọi người đều giữ lề lễ nghi, cố sức nói cười, nhưng bữa gia yến này vẫn có phần sượng sùng.

Sau bữa ăn, Dương Uyển tự mình tiễn hai người Dương Luân ra ngoài, lúc đi đến Thừa Càn Môn, Dương Luân quay đầu lại ngập ngừng.

Dương Uyển thấy y khó xử, miễn cưỡng cười với y, "Muội không sao, ca ca."

Dương Luân bảo Dương Tinh đi trước, xoay người nhìn vào mắt Dương Uyển, nói: "Ca ca không ngờ muội lại buồn đến vậy."

Dương Uyển đưa mắt sang một bên, "Không có đâu."

Nói rồi thoáng dừng, gật đầu, "Nên là như vậy."

Dương Luân thở dài, "Đầu xuân năm sau, hay là ca ca đón..."

"Đừng."

Dương Luân bị cô ngắt lời, không nói thêm gì nữa, đổi lời dặn: "Vậy sau này, có oan ức gì thì bảo Đặng Anh đến Hội Cực Môn báo cho ca ca."

Đoạn, tiu nghỉu tự giễu.

"Khi còn nhỏ, muội cứ khóc với ta là ta đành phải chịu thua, bây giờ muội thay đổi rất nhiều rồi, nhưng muội vừa khóc, ca ca vẫn lại đành chịu."

Y trông ra cửa điện, "Chăm sóc bản thân, hầu hạ nương nương thật tốt."

Dương Uyển uốn gối thi lễ đằng sau y.

Đợi hai người đi xa rồi Dương Uyển mới quay vào thiên điện. Cô vốn định nói với Hợp Ngọc một tiếng rồi trở về, nào ngờ tới thiên điện thì lại thấy Ninh phi ngồi dưới đèn yên lặng chờ mình.

"Ngồi với tỷ tỷ một lát đi."

Dương Uyển nhìn ra ngoài, còn chưa mở miệng, Ninh phi đã kéo tay cô, "Đã dỗ Dịch Lang đi nghỉ rồi."

Dương Uyển gật đầu, ngồi xuống cạnh Ninh phi.

Ninh phi vén tóc mai bị gió thổi tung cho cô, "Ban nãy thằng bé kể với ta, hôm nay nó chọc tức em. Ta mới bảo sao, lúc ăn cơm chẳng nói năng gì, ngoan hơn bình thường không biết bao nhiêu."

Dương Uyển lắc đầu, "Là nô tì sai."

Ninh phi tự rót một chén trà nóng đưa cho Dương Uyển, "Uyển Nhi, tỷ tỷ cảm thấy em có thể vào cung là phúc của tỷ tỷ. Tỷ tỷ chỉ có mình đứa bé là Dịch Lang, nó chịu thân mật với em, cũng chịu nghe thời em, ta..."

Nàng hơi dừng lại, giọng có phần nghèn nghẹn, "Tỷ tỷ không biết có thể theo Dịch Lang bao lâu, nếu có em, tỷ tỷ sẽ an tâm hơn chút."

Dương Uyển vốn đã sẵn ngơ ngẩn, hơi lạnh trong lời này như mang khả năng dự báo giống của cô, khiến toàn thân cô rùng mình ớn lạnh.

"Sao đột nhiên nương nương lại nói thế ạ?"

Ninh phi cầm chén trà, "Em đừng để tâm, chỉ là mấy nay sức khỏe không tốt nên nghĩ ngợi hơi nhiều, có điều, ai rồi cũng phải đi, lúc sống chẳng còn được tốt như vậy nữa thì đi sớm cũng là giải thoát."

Chẳng biết tại sao, câu này tuy là Ninh phi nói nhưng Dương Uyển lại nhớ tới Đặng Anh. Nhất thời, cô bỗng không nhịn được nữa, một cơn nhức nhối xộc lên tai mắt mũi miệng, nước mắt tức thì thoát cương.

Ninh phi vội ôm cô vào lòng.

"Tỷ tỷ biết hôm nay em đã nhẫn nhịn suốt trước mặt chúng ta, cười cũng không được tự nhiên."

Dương Uyển nức nở dữ dội, đến giọng cũng đứt quãng.

"Nương nương, nếu người... biết kết cục mình không tốt, thì còn có thể sống tốt không..."

Ninh phi xoa trán Dương Uyển, nhẹ giọng nói: "Tất nhiên là có rồi, chẳng hạn như tỷ tỷ còn có em, có Dịch Lang, có ca ca và đệ đệ, cha mẹ họ hàng, cùng với..."

Nàng không nói ra người cuối cùng, nhưng tay thì ôm người trong lòng chặt hơn chút ít.

"Uyển Nhi, chỉ cần có các em, dẫu biết nhân sinh đến cuối không được chết tử tế, tỷ tỷ cũng sẽ cẩn thận sống cùng các em."

"Nhưng em sợ..."

"Uyển Nhi sợ cái gì?"

"Em sợ Đặng Anh không muốn gặp lại em."

Nói xong câu đó, cô tức khắc thút thít đến nấc nghẹn.

Ninh phi vỗ lưng Dương Uyển, "Là vì Dịch Lang à?"

Dương Uyển không đáp lời.

Ninh phi ngẩng đầu lên, "Lúc em không ở đây, ca ca có kể với ta vụ việc trước khi các em tới. Uyển Nhi, ca ca, thậm chí là Dịch Lang, không ai trách em cả, họ đều đau lòng cho em, em đừng buồn bã thế."

Dương Uyển tựa vào lòng Ninh phi, "Em thà rằng họ cũng đối xử với em như với Đặng Anh. Như vậy... em mới có thể ở bên chàng... Tỷ tỷ... Trong lòng em chàng là người tốt nhất, trước đây em không biết, em tưởng có thể trông thấy chàng là đã đủ rồi. Nhưng bây giờ em sợ, em sợ em mới là người làm tổn thương chàng nhiều nhất."

Ninh phi ôm siết thân mình khóc đến run rẩy của Dương Uyển, "Tỷ tỷ hiểu, tỷ tỷ hiểu cả..."

Hoàng hôn dần sâu.

Ninh phi ôm Dương Uyển, đợi thẳng đến khi hơi thở cô đều đặn rồi mới cho cung nhân vào, chiếu cố thu xếp cho cô.

Bên ngoài gió tuyết nổi lên, lạnh lẽo buốt xương.

Ninh phi đang đi ra gian ngoài chính điện thì Hợp Ngọc chợt gọi nàng dưới bậc, "Nương nương, đây là ngọc đeo trên người nữ sử."

Ninh phi đứng lại, cúi đầu nhìn vào tay Hợp Ngọc, thấy là ngọc trụy Dương Uyển đeo ở hông.

"Rơi lúc nào?"

"Nô tì cũng không biết, là Đặng bỉnh bút đưa tới."

Ninh phi nhìn ra cửa điện, "Anh ta còn ở ngoài đó không?"

Hợp Ngọc gật đầu, "Còn ạ, vẫn đang chờ ở ngoài đợi nô tì trả lời."

"Được, bản cung đi nói cho."

Ngoài Thừa Càn Môn, Đặng Anh xây lưng đứng dưới thềm, cửa điện tuy chưa cài khóa nhưng đã đóng lại, lại thình lình bật mở, gió xuyên qua cửa chạy trốn ra ngoài, thổi tung tay áo chàng.

Đặng Anh quay người lại, trông thấy đứng trước cửa là Ninh phi thì vội quỳ xuống hành lễ.

Ninh phi đi đến trước bậc thềm dưới cửa điện, khom lưng đỡ hờ chàng dậy, "Đặng bỉnh bút, xin hãy đứng lên."

Đặng Anh đứng dậy, vẫn không chịu ngẩng đầu, lùi một bước nói: "Nô tì đi ngay đây ạ."

Ninh phi lắc đầu, "Xin hãy dừng bước, bản cung có mấy câu muốn nói với anh."

Ninh phi nói vậy, Đặng Anh đành dừng lại, "Nương nương, mời nói."

Ninh phi đi lên trước mấy bước, vừa đi vừa nói: "Chuyện ngoài điện hôm nay, mong rằng anh không để trong lòng."

"Đặng Anh không dám."

Ninh phi nghe vậy cười nói, "Chỉ sợ anh sẽ nói như vậy."

Nói rồi nàng ngẩng đầu, "Vốn dĩ, bản cung định bảo Uyển Nhi tự đi nói với anh, nhưng... ban nãy nó vừa khóc, mãi mới ngủ được, thế nên bản cung mới nghĩ đến chuyện ra ngoài gặp anh."

Đặng Anh nghe xong, lại quỳ xuống.

"Đặng Anh biết mình đã nhiều lần làm tổn hại danh dự của cô nương, thật không thể dung thứ, dẫu có phải lấy mạng chuộc tội lúc này cũng không dám xin tha. Nhưng xin nương nương nể tình nô tì còn tàn ân chưa báo, tàn niệm chưa dứt, tạm xá cho Đặng Anh một mạng."

Ninh phi cúi đầu nhìn chàng, "Ý anh là mạng anh là để chuộc tội với Uyển Nhi ư?"

"Vâng."

"Đã vậy, bản cung còn một câu rất muốn hỏi anh, bản cung hi vọng anh đừng đáp quá vội, nghĩ rồi hẵng nói."

"Vâng, xin nương nương cứ hỏi."

Ninh phi giữ tóc mai bị gió thổi loạn, giọng bình tĩnh cất tiếng: "Nếu anh biết bản thân mình sẽ không được chết tử tế, anh sẽ sống thế nào?"

Đặng Anh ngẩng lên, "Sao nương nương lại hỏi như vậy ạ?"

"Anh xây dựng hoàng thành mười năm, nhưng văn thần cả triều lại ép anh vào Hình bộ chịu nhục. Thế nhưng, cùng là người kiến tạo Hoàng thành, lúc Trương Xuân Triển bỏ mình lại gây nên trận rung chuyển triều đình vào mùa hè năm mười hai mới rồi. Anh là người thông tuệ, hẳn anh hiểu bất kể anh có làm tốt bao nhiêu, anh cũng đều không thể lưu lại thanh danh tốt, có lẽ khi anh chết ở ngọ môn, sẽ chẳng có ai nhớ được anh cũng từng là người xây dựng hoàng thành giống như Trương Xuân Triển."

Nói xong, tựa hồ cảm thấy hơi tàn nhẫn, giọng nàng dần dịu xuống.

"Nếu là như vậy, anh sẽ sống thế nào?"

Đặng Anh cụp mắt, "Chỉ cầu không thẹn."

"Bản cung cũng vậy."

Dứt lời, nàng đưa tay đỡ cánh tay Đặng Anh.

Đặng Anh giật mình, "Nương nương, không cần..."

Ninh phi không cho chàng nói tiếp, thực sự dìu chàng lên.

"Uyển Nhi không muốn thấy anh như vậy đâu." Nói rồi nàng đứng thẳng người, "Uyển Nhi vào cung gần một năm, hôm nay là lần đầu tiên bản cung thấy nó khóc, có biết vì sao không?"

"Là vì nô tì ạ?"

"Phải." Ninh phi hít một hơi, "Nó là người suy nghĩ rất rõ ràng, cũng chẳng e ngại điều gì, nhưng hôm nay nó nói với ta, nó sợ vì Dịch Lang mà anh không gặp lại nó nữa. Nó thật sự thông minh, và cũng đã đoán đúng. Đặng bỉnh bút, anh khiêm nhường cũng là nó khiêm nhường, thế nên ta muốn nhờ anh đừng rời xa Uyển Nhi. Không hỏi kết quả, chỉ cầu không thẹn với lương tâm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net