Biếc ngần lưu ly (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời tối mây mù, trên pháp trường im phăng phắc, chỉ còn lại mình tiếng Châu Tùng Sơn nghẹn ngào.

"Thảm quá..." Có người xót xa, âm thanh mong manh như một lớp lụa mỏng, trong khoảnh khắc đã bị một tiếng "Đến giờ" cắt đứt.

Dương Uyển bóp hổ khẩu mình, ngẩng đầu lên.

Buổi sáng sau tiết Sương giáng là một bầu không trong vắt không mây.

Trời cao giấu bóng nhạn. Những cánh chim xa rời ấy đã mang đi mặt trời ba khắc ban trưa, để lại từng mảng bóng râm lớn, không nặng không nhẹ rơi lên mỗi người.

Dương Uyển cưỡng ép mình xoay người lại, nhìn tay nhóm đao phủ nâng hình đao được mài bóng lưỡng lên, chỉ trong chớp mắt, máu bắn như mưa giội, tung tóe hơn nửa hình đài. Mười mấy người thụ hình ngã xuống theo tiếng, ngoại trừ âm thanh chém cắt da xương, Dương Uyển không nghe thấy bất kì tiếng hét thảm nào.

Cô không khỏi bụm miệng, dạ dày nôn nao như dời sông lấp bể. Cô ngồi thụp xuống, dịch vị trong dạ dày mất khống chế không ngừng trào lên miệng mũi cô.

Tề Hoài Dương đứng trong đám người tình cờ trông thấy cô, vội kéo tay áo Dương Luân, "Xem bên kia kìa."

"Cái gì?"

Dương Luân lên tiếng quay đầu lại, liếc mắt đã thấy ngay Dương Uyển ngồi xổm dưới đất, vội đẩy đám người ra chen đến cạnh Dương Uyển, lôi cô từ dưới đất dậy.

"Dương Uyển! Đây là nơi muội nên tới sao?"

Y nôn nóng cuống cuồng, cũng chẳng kịp nghĩ ra mắng gì khác nữa, dắt cô đi ra ngoài.

Dương Uyển bị y lôi như vậy, cũng không nhịn nổi cơn buồn nôn nữa, tanh chua trong miệng ói thẳng ra. Cô vùng khỏi tay Dương Luân, một mình chạy vội tới gốc cây bên đường, vịn thân cây, nôn thốc nôn tháo.

Bấy giờ Dương Luân mới ý thức được mình mạnh tay, rảo bước đi tới vỗ lưng cô, "Sao rồi?"

Dương Uyển chống đầu gối đứng dưới tán cây, thở phì phò, một lúc lâu sau mới đứt quãng đáp: "Không... không sao nữa rồi."

Dương Luân thấy cô dịu cơn rồi mới hỏi lại: "Hôm nay chân trước ta vừa ra ngoài, chân sau muội đã đi theo rồi phải không?"

Dương Uyển gật đầu.

Dương Luân vừa tức vừa lấy làm khó hiểu, "Muội con gái con đứa, sao lại muốn đến xem cảnh này?"

Dương Uyển lẳng lặng nghe y mắng xong, giơ tay dụi đôi mắt đỏ hoe, lí nhí: "Xin lỗi."

"Muội..."

Trước đây bất kể Dương Luân tranh luận gì với cô, sau cùng đều bị cô trả treo đến phải thỏa hiệp, hoàn toàn không ngờ lần này, ấy thế mà cô lại nghiêm túc nhận lỗi với y, nhất thời không nặng lời nổi nữa.

Y thử chừng mực, đưa tay sửa sang tóc mái rối bời trước trán Dương Uyển, "Có phải bị dọa sợ rồi không?"

Dương Uyển gật đầu.

Dương Luân than một tiếng, "Được rồi, cùng ta về trước đã."

Dương Uyển đứng bất động, "Không, hôm nay muội về nhà thăm người ốm thay nương nương, giờ Thân nhất định phải hồi cung, bằng không sẽ xúc phạm cung cấm."

Dương Luân nghe cô nói vậy, đành gật đầu, xoay người bảo đầy tớ đối diện: "Dắt ngựa của ta lại đây."

Nói rồi dắt ngựa qua, buộc chắc yên ngựa thay Dương Uyển, "Muội cưỡi ngựa đi, ca ca tiễn muội."

Dương Luân ôm Dương Uyển lên ngựa, siết cương hỏi: "Muội vào cung từ cửa nào?"

Ngọ môn đã không thể đi, Dương Uyển nhìn sang phía Đông, "Đi Đông Hoa Môn ạ."

Dương Luân không nói thêm gì nữa, tự mình dắt ngựa men theo sông hộ thành, đưa Dương Uyển đi một đường tới Đông Hoa Môn.

Dương Uyển ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn bóng lưng Dương Luân, bỗng khẽ gọi y: "Dương đại nhân."

"Ừ."

Cô vốn định tìm chút cơ hội, nhưng từ đầu đến cuối Dương Luân chỉ căng cứng lưng, không nói một lời. Cho đến khi đã gần tới Đông Hoa Môn, Dương Uyển vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, bèn dứt khoát không phân vân nữa, "Dương đại nhân, nếu Đặng Anh làm việc gì đó mà các người cảm thấy vô cùng vô liêm sỉ, huynh có thể đừng trách chàng được không?"

Dương Luân sững người, sau đó lập tức ghìm chặt cương ngựa, móng ngựa dừng khựng lại, thân mình Dương Uyển cũng chúi theo về phía trước.

"Hắn muốn làm gì?"

Dương Uyển bám bờm ngựa ổn định cơ thể.

"Trương Lạc hành hạ thầy trò Đồng Gia Thư Viện đến chết như thế, bệ hạ cũng bị chấn động, muội nghe nương nương nói, một ngày trước, bệ hạ đã thảo luận với Hà Di Hiền rất lâu ở Dưỡng Tâm Điện, chỉ toàn nói chuyện dùng hình giết chóc trong chiếu ngục."

Dương Luân nói: "Dẫu cho bệ hạ có ý định xử lí Trương Lạc, hơn tám mươi người chết thảm có thể sống lại được ư?"

"Nhưng cũng không thể khiến họ phải chết vô ích."

Dương Luân nghe vậy, trầm mặc siết chặt dây cương.

Dương Uyển cúi đầu nói: "Con đường của đại nhân bây giờ cũng không dễ đi, Ti lễ giám gần như đã là tiếng nói của thiên tử, bệ hạ thân với yêm hoạn, dè chừng Nội các, cứ như vậy mãi, người chịu khổ vẫn là thiên hạ. Đại nhân, vong nhân đã từ trần, chẳng bằng nhân cơ hội này, sửa lại kết cấu Ti lễ giám."

Dương Luân sửng sốt.

"Là sao? Sửa thế nào?"

Dương Uyển nói: "Có lẽ bệ hạ sẽ một lần nữa sử dụng Đông xưởng mà tiên đế thiết lập, nếu bệ hạ chịu ngỏ lời hỏi Nội các về chuyện này, đại nhân đừng tị hiềm, hãy cứ tiến cử Đặng Anh."

"Tiến cử Đặng Anh?" Dương Luân lên giọng, "Hoang đường! Những người của Đồng Gia Thư Viện đều vào ngục vì hắn, bây giờ Châu Tùng Sơn chết thảm, hắn lại mượn cái chết của họ để thăng chức, là toan tính mưu mô cái gì? Lục khoa cấp sự trung và các ngự sử sẽ nhìn hắn như thế nào? Dương Uyển, hắn như vậy là đang tự đào mồ cho mình!"

"Nhưng nếu không như vậy, phải làm thế nào các người mới phá vỡ được cục diện bế tắc giữa Nội các và Ti lễ giám, làm thế nào mà kiềm chế được Bắc trấn phủ ti?"

Dương Luân ngớ ra.

Dương Uyển nói tiếp: "Đại nhân, các người đã thử rồi, cái kết cuối cùng chính là cảnh tượng máu chảy thành sông này, các người..."

"Muội câm miệng lại cho ta!" Dương Luân chợt lạnh giọng, "Muội có biết muội đang nói gì không? Muội đang dùng thân phận nữ quan nội đình trao đổi thông tin với ngoại quan, nếu ta trình báo việc này, muội sẽ phạm tội chết, có biết không?"

"Vậy huynh trình báo đi." Dương Uyển mím môi, "Kể từ khi huynh dẫn muội từ Nam Hải Tử về, vì muội mà trong nhà gặp phải bao nhiêu chuyện, nhưng huynh và tẩu tử đều không trách cứ muội, trái lại, muội còn bất chấp mọi việc chỉ chăm chăm lo thoát thân cho mình. Muội đã sớm muốn thành tâm xin lỗi huynh, nếu huynh cảm thấy lời muội vi phạm nguyên tắc làm quan làm người của huynh thì huynh hãy xử lí muội đi."

"Dương Uyển!"

"Muội nói câu này thật sự không phải để làm đại nhân đau lòng, là muội thành tâm ăn năn, muội quả thực tự cho là đúng, nên bị trừng trị, nhưng muội hi vọng huynh có thể nghe lọt lời muội nói, hôm nay dưới pháp trường, nghe câu 'nhìn ta máu thịt đầy đất, trải đường ngay cho hậu thế... nhìn ta xương trổ thành cây, che lọng cho người nối nghiệp' kia, muội thực sự..."

Nói đến đây, giọng cô ứ đọng khó ra.

Cô đành ho khan mấy tiếng, "Muội thực sự không đành lòng nhìn họ chết vô ích."

Nói xong, cô đỏ hoe mắt nhìn Dương Luân, "Có lẽ muội và Đặng Anh đều sẽ phải gặp báo ứng vì lời muội nói, nhưng bây giờ muội không lo được chuyện đó, muội muốn giúp Đặng Anh, cũng muốn giúp các người."

Dương Luân nghe vậy lắc đầu, "Tại sao muội phải nói như vậy, muội là muội muội ta, chuyện có lớn bằng trời cũng có ca ca ở đây ngăn chặn thay muội, muội chỉ cần phụng bồi nương nương, an phận thủ thường trong cung, chờ đến tuổi, ca ca sẽ đón muội về nhà, nhất định sẽ chọn cho muội tấm chồng tốt nhất thiên hạ, tại sao muội phải đi theo kẻ người không ra người ngợm chẳng ra ngợm kia..."

Y bỗng ý thức được tám chữ "người không ra người ngợm chẳng ra ngợm" là đang chỉ Đặng Anh, lại thấy Dương Uyển hai mắt đỏ hoen, bèn ngậm miệng.

"Muội phải hiểu, có ca ca ở đây, không ai có thể làm muội tổn thương, Trương Lạc cũng không thể!"

Lòng Dương Uyển nguội ngắt.

Ở thời đại này, người có thể làm cô tổn thương chưa bao giờ là bất kì ai không tốt với cô. Trương Lạc ghét bỏ cô, cô hoàn toàn không đau khổ, Dịch Lang trách móc cô, cô cũng nghĩ rất thoáng. Người chân chính làm tổn thương cô lại chính là những tinh thần ngời ngời trong hoàn cảnh chính trị ảm đạm ấy, và những người không chịu buông bỏ như Đặng Anh.

Thế nên cô muốn nói, thử xem sao, thử giúp Đặng Anh đi.

Ý nghĩa này, đến bản thân cô cũng thấy có phần ngớ ngẩn, như đang đánh cuộc thành quả nghiên cứu của mấy đời người, đánh cuộc phép biện chứng của khoa học về sau, đánh cuộc lịch sử quan của chủ nghĩa duy vật, đánh cuộc mười năm tu luyện của một nhà nghiên cứu Minh sử là cô, lấy trứng chọi đá, nghĩ cũng thấy có phần bi tráng.

"Muội biết huynh vẫn luôn rất muốn bảo vệ muội muội mình, cho cô ấy được một cuộc sống bình yên, muội đã làm huynh thất vọng rồi."

"Dương Uyển!" Dương Luân hơi không nhịn được, "Muội còn nhớ chuyện khi còn bé không?"

Dương Uyển cúi đầu im lặng, rất lâu mới đáp: "Đã quên rất nhiều rồi.

Dương Luân dưới ngựa nín thinh, nửa ngày sau mũi mới thở ra một luồng khí vừa chua xót vừa tức giận.

"Hèn chi." Y thở dài, "Là ta hãy còn coi muội là tiểu cô nương."

Nói rồi nhún vai cười cười, nghiêng đầu sang một bên, nhẹ giọng: "Thôi..."

Dương Uyển nghe ra trong tiếng "Thôi" có sự mất mát, còn có một niềm thông tỏ mà đành chịu.

"Ca..."

Cô vừa phun ra được chữ thứ nhất, Dương Luân đã khoát tay ngắt lời cô, "Lời muội nói, trở về ta sẽ suy nghĩ lại cẩn thận."

Dương Uyển nghe y nói vậy, rốt cuộc cũng thở phào một hơi thật dài trên lưng ngựa. Cô nhắm mắt không nói gì nữa, sau một khoảng im lặng, lại mím môi quay đầu liếc nhìn về phía pháp trường.

Đã có người thu thập thi thể nhóm người Châu Tùng Sơn.

Âm thanh người mất hãy còn vang vọng, cách sáu trăm năm, từng tiếng đẫm màu máu và nước mắt, lại đang nói với kẻ hậu thế là cô, đừng sợ.

Dương Uyển nhìn người trên hình đài, buông bờ môi mím chặt, quay đầu lại nói:

"Còn nữa, bệ hạ sắp bắt đầu sử dụng Đông xưởng, có lẽ còn thiếu một câu nói miệng, chuyện Đồng Gia Thư Viện này, huynh và Bạch các lão thỉnh tội với bệ hạ, chẳng bằng dâng một tấu sớ cầu xin cho những học trò còn lại của Đồng Gia Thư Viện, đưa cho bệ hạ câu nói miệng này."

Dương Luân gật đầu, "Việc này ta đã nghĩ tới rồi, nhưng chuyện Đặng Anh thì một mình ta không quyết định được, ta còn phải thương lượng với thầy."

"Vâng."

Dương Uyển nói rồi toan xuống ngựa.

Dương Luân vươn tay đỡ cánh tay cô, để cô giẫm đầu gối mình đi xuống, giữa chừng hạ giọng: "Uyển Nhi, bất kể thế nào, đừng làm liên lụy đến nương nương và điện hạ."

Dương Uyển nhẹ giọng đáp: "Huynh yên tâm, muội nhất định sẽ bảo vệ họ cẩn thận."

Dương Luân không khỏi cười, "Nha đầu ngốc, muội tưởng muội là ai, chỉ có nương nương và điện hạ che chở cho muội thôi."

Dương Uyển vén tóc ra sau tai, "Vâng, muội lại đang tự cho là đúng trước mặt ca ca rồi."

Mặc dù hai người đều có lời chân tình, nhưng không thể đứng lâu trước Đông Hoa Môn. Sau hai ba câu tạm biệt, Dương Uyển một mình đi vào cửa cung.

Lúc này còn cách giờ Thân một khoảng thời gian, cô nghĩ đến bận trước xin nghỉ với Thượng nghi cục, còn rất nhiều công việc tồn đọng, gần như đều đẩy sang cho Tống Vân Khinh, bèn chuẩn bị trở về Ngũ sở đổi xiêm áo rồi đi tìm Tống Vân Khinh. Đang đi đến Nhân Thọ Cung thì lại thấy bờ bên kia sông hộ thành, bọn thái giám Ti lễ giám đang rảo bước chạy vội hướng về Vạn Niên Sơn.

Vốn dĩ Dương Uyển không để tâm, nào ngờ vừa về đến Ngũ sở, Tống Vân Khinh đã níu cô lại nói: "May mà tôi đợi ở đây, không thì bỏ lỡ mất rồi."

Dương Uyển rút cổ tay ra, thấy sắc mặt cô không tốt, "Sao vậy, tôi còn đang định đổi y phục rồi đến Thượng nghi cục tìm cô."

Tống Vân Khinh thì thầm: "Lúc cô về không thấy người ở trực phòng Ti lễ giám đều đang đi đến Ti lễ giám à?"

Dương Uyển gật đầu, "Xảy ra chuyện gì à?"

Tống Vân Khinh mím môi, "Hà chưởng ấn muốn phạt Đặng thiếu giám bốn mươi trượng, ra lệnh nội giám Ti lễ giám từ chính bát phẩm trở lên đều phải đi quan hình."

"Cái gì?"

Dương Uyển xoay người theo bản năng, Tống Vân Khinh vội giữ cô lại, "Nữ quan chúng ta không tiện qua đó, chính vì sợ cô nóng ruột nên Khương thượng nghi mới bảo tôi đi tìm cô."

Dương Uyển dừng chân, "Chàng phạm phải lỗi gì, hiện tại có biết không?"

Tống Vân Khinh lắc đầu, "Nghe nói là làm lỡ giờ trực của nội học đường, nhưng nghe là biết đây chỉ là cái cớ, tôi có nhờ Lý Ngư thử hỏi cha nuôi nó, có tin sẽ trở lại báo cho cô ngay. Hoặc là đợi trách phạt xong, cô tự đi hỏi anh ta cũng được."

"Sao tôi mở miệng cho được." Dương Uyển nắm tay áo, giọng hơi run run.

Tống Vân Khinh vội một lần nữa giữ chặt ống tay áo Dương Uyển, đi đến trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm nói: "Dương Uyển, đây là trách phạt của nội bộ Ti lễ giám, cô có đau lòng nữa cũng phải nhịn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net