Biếc ngần lưu ly (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đêm đó, mãi đến giờ Tý, Ninh phi mới từ phòng quây1 Dưỡng Tâm Điện đi ra.

1 Chỗ tắm rửa thay y phục của phi tần trước và sau khi hoàng đế thị tẩm.

Trời đã ấm lên nhưng nàng vẫn khoác một tấm áo choàng lót nhung, sắc mặt tái nhợt, bước chân cũng có phần lảo đảo, vịn tay Hợp Ngọc mới có thể miễn cưỡng đi vững được xuống bậc thang.

Dương Uyển nhấc váy chạy lên thềm, đón hai người trước mặt, "Nương nương ổn chứ ạ?"

Ninh phi buông Hợp Ngọc, nhẹ nhàng nắm tay Dương Uyển, "Tỷ tỷ không sao... Uyển Nhi, chuyện hôm nay tỷ tỷ quả thực phải cảm ơn muội."

Dương Uyển vội thay Hợp Ngọc đỡ Ninh phi, cùng nàng chậm rãi đi xuống dưới nguyệt đài.

"Nô tì không dám, nương nương bình an là tốt rồi."

Ninh phi muốn nói gì, lại bật ho mấy tiếng, Dương Uyển cũng dừng bước theo, vuốt sống lưng giúp nàng thuận khí.

"Nương nương, hay là nô tì đi truyền kiệu tới đây?"

Ninh phi khoát tay áo, "Không cần."

Nói rồi yên lặng đứng dưới nguyệt đài chốc lát cho qua cơn rồi mới nhìn Dương Uyển nói: "Uyển Nhi, em không có gì muốn hỏi tỷ tỷ ư?"

Dương Uyển lắc đầu, "Vì sự bình an của nương nương và Trịnh công công, nô tỳ không muốn hỏi."

Ninh phi nghe cô nói vậy, ngửa mặt hít một hơi thật dài. Cung thành rộng lớn lúc này đã bặt lặng, chỉ có vầng trăng trên đầu họ còn tỏa sáng nhàn nhạt.

Ninh phi ngắm mảnh trăng non kia, khẽ giọng kể: "Trước kia ta và y vẫn luôn giấu rất kĩ, dù chạm mặt ở Dưỡng Tâm Điện cũng không nhìn nhau nhiều, hôm nay nếu không phải tình thế cấp bách, tỷ tỷ đã chẳng liên lụy em vào. Uyển nhi, xin lỗi em."

"Nương nương đừng nói vậy."

Ninh phi nhắm mắt nén lệ, giọng buồn bã, "Ta đối với y... trước đây là tình, giờ là thương xót, hẳn y đối với ta cũng là như thế."

"Thương xót..."

"Đúng vậy, ngoài ra cũng chẳng thể có gì khác."

Dương Uyển cúi đầu nhìn quầng sáng không lớn đèn bão tỏa ra, không nhịn được hỏi: "Y là người thế nào?"

Ninh phi lắc đầu, "Không nói rõ được. So với khi xưa, dường như y đã thay đổi chút ít, trong cung rất nghiêm khắc với cung nhân phạm lỗi, nhưng dường như cũng chẳng thay đổi gì, đôi lúc gặp được y, nhìn y hành lễ với ta, ta vẫn sẽ nhớ lại y dáng vẻ ôn hòa lúc y đến Dương phủ tìm ta trước khi vào cung."

"Vậy vì sao y lại vào cung ạ?"

Ninh phi thinh lặng một hồi, "Không biết, hoặc là vì kế sinh nhai, hoặc là vì ta, ta chưa từng dám hỏi y."

Dương Uyển không hỏi nữa.

Thực ra, bất kể là ở Minh triều hay ở thế kỉ 21, không gian sinh hoạt của con người đều không lớn. Kẹt trong tấc vuông, cũng co rúc trong lao ngục của thất tình lục dục, tình chỉ có thể gửi gắm người bên cạnh, nhưng khi tình nồng thì lại chẳng thể chịu đựng nhau, thế là sau cùng, biến thành thương xót mà Ninh phi nói.

Trong bể dục nước nghiệt sóng to gió cả, tiếc lấy người trước mắt.

Lòng Dương Uyển nóng lên, không khỏi níu chặt cánh tay Ninh phi.

"Tỷ tỷ nói làm em khó chịu à?"

"Không ạ, nô tì nghĩ ngợi hơi nhiều."

Ninh phi nghiêng mặt nhìn Dương Uyển, "Tỷ tỷ đã là vậy, nhưng em thì tốt hơn tỷ tỷ nhiều."

Nói rồi nàng dịu dàng ôm Dương Uyển, "Đừng buồn."

Dương Uyển tựa vào lòng Ninh phi, mím môi trầm mặc rất lâu, rốt cuộc mở miệng nói: "Nô tỳ muốn xin nương nương một chuyện."

"Được."

Mồng tám tháng Năm là giỗ thất đầu của Trương Xuân Triển.

Trời vừa tảng sáng, Đặng Anh đã đổi một bộ tang phục, đẩy cửa đi ra khỏi trực phòng.

Ban đêm trời đổ cơn mưa, lúc này hãy còn tí tách chưa ngớt, lượng nước sông hộ thành dâng cao, tiếng nước to hơn bình thường, liễu rủ cũng đong đưa cái bóng lạnh ngắt trong gió sông.

Đặng Anh cúi người dựng lại cây chổi bị gió thổi đổ ở cạnh cửa, lúc đứng dậy thì thấy Dương Uyển che ô giấy dầu đi về phía mình.

Cô cũng mặc áo thô trắng thuần, tháo xuống mọi trâm vòng, chỉ đeo miếng ngọc trụy phù dung xưa nay chưa từng rời thân.

Đặng Anh vội phủi bụi trên tay.

"Sao cô lại tới đây?"

"Tôi cũng muốn đi viếng Trương tiên sinh."

Đặng Anh chần chờ, "Khương thượng nghi cho phép cô xuất cung à?"

Dương Uyển cười lắc đầu, "Con người thượng nghi đương nhiên sẽ không cho phép, thế nên tôi đi xin Ninh nương nương, yên tâm, tôi sẽ không bị phạt đâu."

Nói rồi cô nghiêng ô, "Đi thôi."

Đặng Anh vươn tay nhận lấy ô của cô, "Để tôi cầm cho."

Dương Uyển không khăng khăng, hai người đi dọc theo sông hộ thành, hướng về phía Hội Cực Môn.

Dương Uyển nhận ra người bên cạnh vẫn đang cẩn thận phòng ngừa đụng chạm tứ chi với cô. Ô trong tay hoàn toàn nghiêng sang phía cô, làm hơn nửa người chàng dầm trong mưa xối.

Dương Uyển giơ tay đỡ thẳng cán ô.

Đặng Anh quay đầu nhìn cán ô, vội nói: "Tôi không sao."

Dương Uyển cười lắc đầu, "Đừng nghiêng hết sang tôi, anh muốn đi viếng thầy mình thì phải giữ gìn y quan cẩn thận."

Đặng Anh không ngờ cô sẽ nói vậy, không khỏi sửng sốt.

"Phải, cô dạy phải, tôi không nên không tri lễ như thế."

Dương Uyển đi bên cạnh chàng ngẩng lên nói: "Lúc nào anh cũng muốn chu toàn với mọi người nên mới thường xuyên một mình đi trong mưa như thế, tôi không thiếu lương tâm như Dương Luân, tôi biết anh bảo vệ tôi, nhưng hiện giờ tôi mọi thứ đều ổn, chỉ mong anh suy nghĩ cho anh nhiều hơn một chút."

Nói xong, cô vén tóc mai ra sau tai, "Mấy ngày nay đã đỡ hơn chưa?"

Đặng Anh không lên tiếng trả lời, nhưng có gật đầu. Dương Uyển lặng lẽ xích lại gần chàng, gắng sức thu mình vào dưới ô với điều kiện tiên quyết là không tiếp xúc với chàng.

"Nhưng anh vẫn không nghe lời tôi, tôi hỏi Lý Ngư rồi, cậu ta nói anh không chịu ăn cơm đầy đủ, có vẻ như ngủ cũng không đủ giấc."

Chân Đặng Anh khựng lại, "Cô đừng tức giận, tôi..."

Dương Uyển ngửa đầu cười với chàng, "Tôi đã bảo tôi không phải người tức giận là bỏ đi rồi mà."

Đoạn lấy trong ngực áo ra một bao quả hạch, mở giấy dầu đưa tới trước mặt chàng, "Xem như anh vẫn không ngốc, biết mỗi ngày đều ăn quả hạch. Đống này hôm nay tôi tự mình bóc trước khi đến, anh lựa hạch đào mà ăn, hạch đào lần này thơm hơn đợt trước."

Cô tự nhặt mấy hạt mứt bỏ vào miệng.

Đặng Anh nghe cô nói, thực sự nhặt mấy viên hạch đào, "Vì sao cô thích ăn những thứ này đến vậy?"

"Cũng không phải là tôi thích ăn, anh thấy tôi nấu mì rồi đó... Tôi thật sự không giỏi nấu nướng, thế nên cũng không biết làm thế nào để đối tốt với mình trong sinh hoạt, những thứ hạt này rất đơn giản, bóc ra là ăn được, ăn vào cũng tốt cho cơ thể, thế nên ăn dần thành quen."

Đặng Anh nhìn mấy viên hạch đào, cười, "Tôi cũng sắp ăn thành thói quen rồi."

Chàng cúi đầu bỏ hạch đào vào miệng.

Dương Uyển nhìn dáng vẻ chàng cúi đầu nhấm nháp, không khỏi nói: "Đặng Anh, anh nói xem tôi dẫn anh vừa đi vừa ăn như vậy có phải là không ổn không..."

Đặng Anh lắc đầu, "Ven sông hộ thành không có ai, không sao."

Câu này vừa dứt lời thì đằng trước có người gọi Dương Uyển.

"Dương nữ sử."

Dương Uyển suýt nữa sặc miếng mứt trong miệng, ngẩng đầu nhìn ra phía trước, trông thấy người gọi mình là Trịnh Nguyệt Gia.

Có vẻ như hôm nay y không đi trực nên chỉ mặc thường phục xanh xám, nom trẻ trung hơn những lần gặp trước khá nhiều.

Đặng Anh đưa ô cho Dương Uyển, đang định hành lễ thì nghe Trịnh Nguyệt Gia bảo: "Anh cứ đứng đi, không phải hành lễ."

Nói rồi đi thẳng tới trước mặt Dương Uyển, vén bào uốn gối quỳ xuống.

Dương Uyển hết hồn, "Chuyện này... Chuyện này... Trịnh bỉnh bút làm gì vậy ạ?"

Trịnh Nguyệt Gia phủ phục xuống, "Hợp Ngọc cô nương hầu cạnh nương nương kể lại với nô tì chuyện ngày hôm trước, nô tì cảm tạ ơn cứu mạng của Dương cô nương, xin cô nương nhận của nô tì ba vái."

Dương Uyển thấy y rạp người chuẩn bị dập đầu, bỗng chốc hoảng loạn, kéo tay áo Đặng Anh nấp ra sau chàng.

Đặng Anh thấy mặt cô đỏ rần, vội giữ vững ô quay đầu lại hỏi cô, "Cô sao vậy?"

Làm thế nào để nói với hai người họ cô sống từng ấy năm mà đây là lần đầu tiên được một người lớn tuổi hơn mình quỳ lạy khấu đầu đây? Đại lễ này hình như nên nhận sau khi chết, hiện giờ cô thực sự không quen.

"Anh... Anh đỡ Trịnh bỉnh bút đứng dậy đi, tôi không nhận nổi."

Trịnh Nguyệt Gia ngẩng đầu, "Dương cô nương cứu mạng nô tì, kết cỏ ngậm vành cũng chẳng báo đáp hết, ba vái này sao lại không nhận nổi."

Dương Uyển không biết nên nói gì, liều mạng chọc lưng Đặng Anh đằng sau chàng, hạ giọng nói: "Anh đừng đứng đực trước mặt tôi thế, anh nói gì..."

Đặng Anh bất đắc dĩ nhẹ giọng trấn an cô, "Được, tôi nói, cô có thể đừng..."

Dương Uyển vội nắm tay lại, "Tôi không chọc anh nữa, anh mau mời y đứng dậy đi."

Cô triệt để rối loạn.

Đặng Anh nhìn cô trướng đỏ cả mắt, hơi buồn cười, xoay người một lần nữa đưa ô cho cô, đi đến trước mặt Trịnh Nguyệt Gia, khom lưng đỡ cánh tay y, "Trịnh bỉnh bút, ngài có lời gì xin cứ nói."

Trịnh Nguyệt Gia thấy dáng vẻ Dương Uyển quẫn bách, lấy làm khó hiểu, nhưng không khăng khăng quỳ nữa, đứng dậy khom lưng, thi lễ xá Dương Uyển một vái. Bấy giờ Dương Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, thử dò xét lại gần hai người mấy bước, vẫn trốn sau lưng Đặng Anh, thò nửa người ra.

"Trịnh công công, tôi chỉ nhờ Hợp Ngọc cô nương truyền một câu. Người chân chính cứu ngài là Ninh nương nương."

Trịnh Nguyệt Gia xá thêm vái nữa, "Nô tì đã nhớ, nguyện vì nương nương và tiểu điện hạ thịt nát xương tan."

Dương Uyển nghe thấy bốn chữ cuối mà sống lưng rét lạnh.

Cũng giống với Đặng Anh, thề nguyền ở thời đại này luôn coi rẻ tính mạng mình. Lăng trì, thịt nát xương tan, thuận miệng là ra. Không chùn bước ép chính mình vào đường cùng vì nghĩa, cũng bất kể người nghe thấy có đau lòng hay không.

Nghĩ đến đây, cô ngước nhìn Đặng Anh, chàng lẳng lặng đứng cạnh Trịnh Nguyệt Gia, bộ áo trắng thanh trong lạnh lẽo, dung mạo như mây cốt cách tựa tuyết, nom sao mà dễ tan dễ tản.

"Tôi thật sự... rất sợ nghe các người thề như vậy."

Ánh mắt Đặng Anh lay động.

Dương Uyển mím môi, "Sau khi thịt nát xương tan, ai sẽ là người đau buồn?"

Trịnh Nguyệt Gia và Đặng Anh nhìn nhau, há miệng câm nín.

"Sống khỏe mạnh mới bảo vệ được người mình muốn bảo vệ."

Nói rồi lại nhìn về phía Đặng Anh, "Tôi không chỉ nói mỗi Trịnh công công thôi đâu, cả anh nữa, anh nghe có hiểu không?"

Đặng Anh gật đầu, "Hiểu."

"Hiểu thì tốt." Cô thở phảo một hơi, cất giọng nói với Trịnh Nguyệt Gia, "Sao mới sáng sớm Trịnh công công lại ở sông hộ thành thế này?"

Trịnh Nguyệt Gia đáp: "À, tôi tới tìm Đặng Anh."

Y quay sang Đặng Anh, "Hôm nay là giỗ thất đầu của Trương tiên sinh, anh định đến chùa Quảng Tề bái tế à?"

"Vâng."

"Anh có nghĩ đến anh đi bái tế Trương tiên sinh, lão tổ tông sẽ nghĩ thế nào không?"

Đặng Anh gật đầu, "Tôi biết."

"Nếu đã biết, anh không nên đi."

Đặng Anh ngẩng phắt đầu, "Nếu không đi, tôi có khác gì loài chó lợn?"

Trịnh Nguyệt Gia thở dài: "Hôm nay có rất nhiều quan viên trong kinh đến chùa Quảng Tề tế bái, Bạch các lão, Trương các lão, còn có người của Lục khoa và Lục bộ, phần lớn đều sẽ đi, anh cảm thấy họ sẽ cho phép anh xuất hiện ở đó ư?"

"Tôi không cần họ cho phép, chỉ cần thầy cho phép tôi là được."

"Việc gì phải chịu nhục."

Đặng Anh lắc đầu, "Tôi muốn đi thăm thầy lần cuối."

Trịnh Nguyệt Gia đưa mắt sang Dương Uyển, "Dương cô nương cũng định đi cùng cậu ta à?"

"Phải, tôi đi dâng hương thay nương nương."

Trịnh Nguyệt Gia cúi đầu, im lặng chốc lát rồi mới cất lời: "Ta đã tới khuyên anh nhưng anh không chịu nghe. Lần này anh từ chùa Quảng Tề trở lại, nếu Ti lễ giám muốn trừng trị anh, ta sẽ không thể nói bất kì câu nào thay anh trước mặt lão tổ tông nữa đâu."

"Tôi hiểu."

"Tốt."

Trịnh Nguyệt Gia bước một bước sang bên cạnh nhường đường, chắp tay vái chào, "Cũng thay tôi thắp một nén hương cho Trương tiên sinh nhé."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net