Biếc ngần lưu ly (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặng Anh nhìn Dương Uyển đứng trước mặt mình, trong lòng dậy lên một cơn đau buốt khó tả.

Mới nãy trên Hội Cực Môn, cô còn núp sau lưng chàng để tránh né đại lễ của Trịnh Nguyệt Gia.

Lúc này, chàng cũng muốn kéo cô về, kéo ra sau chàng. Thế nhưng chàng cũng hiểu, xưa nay dũng khí và nỗi sợ của Dương Uyển dường như đều trái ngược với tất cả mọi người.

"Ha."

Trương Lạc cười khẽ, khiến rất nhiều quan viên đang có mặt phải sợ run. Hắn đi từ trên thềm đá xuống, nước mưa trên mặt đất bị hắn giẫm rung lên đồm độp.

Hắn bước từng bước đến trước mặt Dương Uyển, "Chịu trách phạt đúng không, chịu trách phạt thế nào?"

Nói đoạn không chút lưỡng lự, trở ngược chuông đao đột ngột bổ vào đầu gối Dương Uyển. Dương Uyển không phòng bị, lập tức bị lực đạo của hắn đẩy xuống mưa bùn.

Đau đớn truyền từ đầu gối đến khiến cô thất thanh, nhưng đồng thời cô cũng phát hiện ra dường như Trương Lạc không dùng hết sức, bằng không một đòn như vậy hẳn đã khiến xương cô gãy tan rồi.

"Dương Uyển!"

Trương Lạc nghe thấy giọng Đặng Anh, chẳng buồn ngẩng đầu, ra lệnh cho Cẩm y vệ bên cạnh: "Đè tên nô tỳ kia xuống."

Sau đó quay lại nói với Dương Luân: "Đây là giáo huấn cho cô ta vì tội mạo phạm bề trên, anh có lời gì thì dẫn cô ta đến nha môn Bắc trấn phủ ti mà nói."

Nói xong sai người dắt ngựa, xoay người lên ngựa, cúi đầu ném câu tiếp vào Đặng Anh: "Hai người các ngươi thật dơ bẩn."

"Trương Lạc, ngươi đứng lại đó cho ta!"

Dương Luân thấy hắn quất ngựa bèn định đuổi theo, Dương Uyển vội kêu: "Đừng đuổi!"

Cô vật lộn muốn đứng dậy, lại đau đến hít mạnh một hơi. Đặng Anh cuống quít đỡ cánh tay cô.

Dương Luân ở một bên nôn nóng quát: "Ai cho phép ngươi động vào nó!"

Đặng Anh sững sờ, chỉ thiếu điều định buông tay, Dương Uyển vội trở tay níu ống tay áo chàng, "Đừng ngốc ngếch buông tay đấy nhé, anh mà buông là tôi ngã đấy."

Đặng Anh vội đáp: "Được, tôi không buông, cô có đứng vững được không?"

Dương Uyển thử đứng thẳng chân, nhịn đau nói, "Vẫn được, còn đi được, hắn không dùng sức, tôi chỉ bị ngã thôi."

Dương Luân thấy Dương Uyển níu Đặng Anh, cũng không tiện nói gì Đặng Anh nữa, ngược lại cất giọng trách móc: "Bọn Bắc trấn phủ ti này sắp không còn vương pháp gì nữa rồi.

Dương Uyển cười khổ, "Không phải hắn là vương pháp à? Chấp pháp thay thiên tử?"

Dương Luân nói: "Phải, nhưng đi đến cực hạn thì là kẻ điên, ai kiềm chế cho đặng?"

Dương Uyển nghe xong câu này, cầm lòng không đậu nhìn sang Đặng Anh.

Cuối những năm Trinh Ninh đầu những năm Tĩnh Hòa, hai đời hoàng triều này đều do Đặng Anh làm xưởng đốc Đông xưởng cân bằng thế lực kiềm chế lẫn nhau với Cẩm y vệ.

Dương Luân không hề hay biết, "ai" mà y nói lúc này đang đứng ngay trước mặt y.

"Rồi cũng sẽ có người kiềm chế được hắn thôi, phải không?"

Đặng Anh nhận ra câu này cô đang nói với mình. Thực ra chàng không biết trả lời thế nào, nhưng cũng không muốn khiến cô thất vọng.

"Phải." Chàng đáp lại trong vô thức.

Dương Luân không để ý đến đối thoại giữa hai người, muốn xem xét thương thế của Dương Uyển, lại không tiện bảo cô để lộ da thịt trước đám đông, đành xoa nắn nhẹ chân cô, "Thật sự không sao à?"

Dương Uyển cắn răng lắc đầu, "Không sao ạ, chắc là hơi sưng một chút."

Đặng Anh nói với Dương Luân: "Dương đại nhân, tôi xin mặc đại nhân xử trí."

Dương Luân rầy: "Ngươi nghĩ ta ngu chắc? Kẻ làm nó bị thương là Trương Lạc."

Dương Uyển buông Đặng Anh, "Được rồi, tôi thật sự không sao mà. Anh mau vào đi, đừng để lỡ canh giờ."

Đặng Anh đứng im bất động.

Dương Uyển mím môi, gượng mỉm cười với chàng, "Đi đi, tôi ở ngoài chờ anh."

Đặng Anh vươn tay giương ô che khuất thân mình cô, "Tôi đỡ cô vào ngồi."

Dương Uyển lắc đầu, "Không được, tôi thế này cũng không quỳ bái được, vả lại... tâm tôi không thành, sợ mạo phạm người quá cố bên trong."

Dương Luân kéo Dương Uyển đến bên cạnh mình, ngước mắt nói với Đặng Anh: "Được rồi, ngươi đi đi, vì ngươi mà nó bị thương như vậy, ngươi đừng phụ lòng nó. Ta sẽ tự chiếu cố cho muội muội của mình."

Dương Uyển thuận lời Dương Luân gật đầu với Đặng Anh, "Đi đi, tôi đợi anh cùng hồi cung."

Đặng Anh nghe vậy mới lùi một bước, cúi thấp người thi lễ với Dương Luân rồi đứng thẳng dậy đi vào linh đường. Người trước cửa thấy Đặng Anh tới, bèn ai nấy tự mình tản ra.

Dương Luân hỏi Dương Uyển: "Có đi được không?"

"Được ạ, đa tạ Dương đại nhân."

Chẳng biết vì sao, phần lớn thời gian Dương Uyển đều gọi y bằng tôn xưng, rất ít khi gọi ca ca. Dương Luân vô cùng buồn rầu về chuyện này, nhưng luân lý cương thường quấn lòng y quá sâu, lời lẽ nghiêm túc căn bản là không thích hợp để biểu đạt sự mất mát trong lòng huynh trưởng là y.

"Xin lỗi, hôm nay muội đã khiến huynh phải khó xử rồi." Cô nói, xoa xoa lòng bàn tay.

Dương Luân dìu cô ngồi xuống cạnh sơn môn, "Muội tự vấn lương tâm có thấy hổ thẹn không?"

"Với huynh thì có một chút, với những người khác thì không."

Dương Luân cười, cầm lấy ô trong tay gia bộc, lại sai người lấy áo choàng của mình đưa cho cô.

"Khoác vào đi."

Nói rồi giương ô thay cô, cúi đầu bình tĩnh nói: "Lần này thì thôi."

Y hạ giọng rất thấp, vừa nói vừa thuận tay khép áo choàng trên người Dương Uyển, "Ta thật sự không muốn thấy hắn chạm vào muội."

"Đặng Anh ạ?"

"Phải."

Dương Uyển không tiếp lời.

Dương Luân thấy cô im lặng, không nhịn được lại hỏi: "Trước đây hắn còn từng mạo phạm muội lần nào chưa?"

Dương Uyển nhìn bóng người trong vũng nước mưa bị giẫm cho vỡ tan.

"Huynh cảm thấy chàng sẽ làm vậy à?"

"Hắn không dám."

"Đúng thế đấy." Cô ngẩng lên nhìn Dương Luân, "Các người đeo gông xiềng vào tay chân chàng, còn muốn đeo gông xiềng lên tình cảm, trước nay chàng đều chấp nhận, chưa từng phản kháng các người, nhưng muội lại không cảm thấy đó là chàng nhận tội hay tỏ ra yếu kém với các người, chàng chỉ không muốn vứt bỏ chính mình, cũng không muốn vứt bỏ các người. Dù huynh không muốn nghe chàng cũng đừng cùng những người này ép buộc chàng có được không? Nếu có một ngày chàng thực sự bị lăng trì xử tử, huynh và muội đều sẽ phải hối hận."

Dương Luân ngẩn người, "Hắn nói với muội rồi?"

"Đúng vậy. Muội cũng bị dọa nữa, lúc đối mặt với các người, chàng chưa từng hèn mọn chân chính, nhưng lúc đối mặt với muội, chàng thực sự là không dám."

Nói đến đây, cô thoáng dừng, cúi đầu, "Muội không muốn thấy chàng như vậy."

Nghe xong, Dương Luân trầm mặc rất lâu.

"Muội đang trách ta ư?"

"Một chút."

Dương Luân gật đầu, "Được, sau này ta sẽ không nói những lời như thế với Đặng Anh nữa, muội cũng tiếp tục xụ mặt với ta."

"Cảm ơn huynh." Nói xong, cô nhoẻn một nét cười vụt lướt.

Dương Luân cười than, đổi chủ đề: "Đúng rồi, có chuyện này ta muốn hỏi muội."

"Vâng."

"Chuyện của Trịnh Nguyệt Gia, nghe nói bệ hạ suýt nữa đánh chết y, nhưng cuối cùng lại miễn xá cho y, muội ở trong cung có biết tại sao không?"

Dương Uyển nhớ tới Ninh phi, không khỏi tránh nặng tìm nhẹ.

"Đó là chuyện của Dưỡng Tâm Điện, không truyền phong thanh cụ thể."

Dương Luân xoa cằm, "Kì lạ thật."

"Kì lạ chỗ nào?"

Dương Luân đáp: "Theo lí, bệ hạ đã hạ chỉ đánh chết thì sẽ không lí nào đột ngột đuổi theo thu hồi."

Dương Uyển hỏi ngược lại: "Huynh cảm thấy chuyện này rất quan trọng à?"

Dương Luân lắc đầu, "Hiện giờ ta có hơi nhìn không ra đây là chuyện tốt hay chuyện xấu."

"Chuyện xấu." Cô đáp rất dứt khoát, "Nội các để mặc Lục khoa và Đốc sát viện bức gián, bệ hạ nổi giận đã chẳng phải ngày một ngày hai, nhưng sát niệm của ngài chỉ động trên thân Trịnh Nguyệt Gia, không hề nhắc đến Ti lễ giám và Hà Di Hiền. Thái độ đó cho thấy đám người Lục khoa đã thua, còn tiếp tục như vậy sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Lần này Nội các các huynh náu đằng sau, nhưng những người khác thì phải làm sao?"

Dương Luân nói: "Đâu đến nỗi."

Dương Uyển tiếp lời: "Phải, triều đình không đến nỗi giáng tội toàn bộ Lục khoa, nhưng có khi nào sẽ xuống tay ở chỗ khác không?"

Dương Luân nghe cô nói vậy, chợt nhớ đến nửa câu Trương Lạc chưa nói hết, vội xoay người, "Muội cầm ô đi, ta đi gặp thầy."

Dương Uyển nhìn bóng lưng Dương Luân, hít một hơi thật sâu, mặc nó chẹn trong họng, hồi lâu không chịu thở ra.

Đôi lúc, cô có một ảo giác khủng khiếp, như thể lịch sử là do sinh tử của một đám người tạo thành.

Đầu năm Trinh Ninh thứ mười hai, Đặng Di bị chém đầu.

Mùa hạ năm Trinh Ninh thứ mười hai, Trương Xuân Triển qua đời.

Mùa thu năm Trinh Ninh thứ mười hai, hơn tám mươi người Đồng Gia Thư Viện chết tại chiếu ngục.

...

Trong số những người này, một số rõ ràng diện mạo trong sử liệu, một số khác đến tên cũng không có. Nhưng họ đã cấu thành nên vui buồn ly hợp của những năm Trinh Ninh, cũng trải ra một con đường cho những người còn sống như Đặng Anh, Dương Luân, Trương Lạc.

Nếu Dương Uyển có thể lạnh lùng hơn một chút, không có gì phải nghi ngờ, đây chính là một bữa tiệc máu thịnh tình khoản đãi cô.

Nhưng cô có thể một mình tận hứng hay không?

Dương Uyển nhìn sơn môn trầm lặng, lắc đầu. Lúc này, cô chỉ có thể cố hết sức để mình không suy nghĩ nhiều, yên tĩnh đợi Đặng Anh trở lại.

Chừng một canh giờ sau, người cô chờ rốt cuộc cũng độc hành đi ra, vẻ mặt tuy đượm buồn nhưng vẫn ẩn nhẫn cảm xúc.

Dương Uyển tập tễnh tiến lên, Đặng Anh gần như vươn tay đỡ cô theo bản năng, quên mất trong tay mình đang cầm một miếng ngọc bội phù dung phỉ thúy.

Dương Uyển cúi đầu nâng tay chàng, "Ơ, đây là cái gì..."

"Không có gì."

Chàng bỏ ngọc bội vào ngực áo, động tác hơi luống cuống.

Dương Uyển thấy chàng lúng túng, bèn dò hỏi: "Ai cho anh đấy?"

"Thầy để lại cho tôi."

Dương Uyển gật đầu, không hỏi thêm, "Vậy anh cất cho kĩ vào."

Nói rồi quơ quơ ô, "Chúng ta về thôi."

"Được."

Nghe thấy chàng đồng ý, cô lại không khởi hành ngay, "Tôi muốn nắm ống tay áo anh đi."

"Tôi có thể dìu cô."

Dương Uyển lắc đầu, thò tay nắm tay áo Đặng Anh.

"Chờ đến ngày anh chân chính bằng lòng dìu tôi rồi hẵng nói. Đúng rồi, trở về rồi, tôi tới chỗ anh bôi thuốc và thay y phục trước nhé. Tôi không muốn nương nương và Khương thượng nghi biết chuyện hôm nay."

Trong lúc nói, cô vẫn một mực không nặng không nhẹ nắm tay áo Đặng Anh, không biết là vì lạnh hay vì đau mà tay hơi run run.

Đặng Anh nghiêng đầu nhìn cô.

"Cô có sợ Trương Lạc không?"

"Có." Dương Uyển gật đầu, "Hắn là người tôi sợ nhất. Không chỉ tôi sợ hắn mà mấy người Dương đại nhân cũng sợ hắn."

Đặng Anh nghe xong, nhất thời lặng thinh. Dương Uyển lắc lắc tay áo chàng.

"Anh đang nghĩ gì thế?"

"Nghĩ lời cô nói."

Dương Uyển đứng lại, "Anh không cần nghĩ nhiều vậy đâu."

Đặng Anh cười, không tiếp lời cô.

Bữa tiệc máu khoản đãi Dương Uyển rốt cuộc cũng mở màn vào tháng Sáu năm ấy.

Văn huyên kéo dài liên tục một tháng, dính líu gần bốn trăm quan viên trong kinh, hoàng đế giận dữ, lệnh Cẩm y vệ phạt đình trượng mấy chục quan viên bao gồm cả hai ngự sử Hoàng Lưu, đồng thời lệnh tất cả quan viên tập trung ở ngọ môn quan hình1.

1 Triều đình hành hình xử phạt tội phạm công khai cho dân chúng xem thì gọi là thị chúng, ngược lại, dân chúng hoặc tầng lớp bị trị nói chung đi xem quá trình hành hình xử phạt thì gọi là quan hình.

Nhưng hình phạt không dọa được quan viên trẻ tuổi, ngược lại còn trở thành tư liệu mới cho Đông Lâm đảng dâng sớ. Đám văn nhân viết đến đỏ ngầu hai mắt không coi đình trượng là điều e sợ, thậm chí còn coi là vinh, ăn nói ngày càng không kiêng dè, chuyện díu líu cũng ngày càng nhiều.

Bạch Hoán vẫn không tỏ bất kì thái độ nào, Trương Tông mấy lần ra mặt đàn áp, song hoàn toàn không đàn áp được.

Hôm đó, Trương Lạc vừa ra khỏi Bắc trấn phủ ti thì trông thấy nhuyễn kiệu đỗ một bên.

"Ai?"

"Là lão nô."

Hà Hi Hiền cất tiếng xuống kiệu, hành lễ với Trương Lạc.

Trương Lạc nói: "Hà chưởng ấn không hầu hạ bệ hạ mà đến chỗ ta là vì việc gì?"

Hà Di Hiền ngẩng đầu lên, "Lão nô là nô tỳ của bệ hạ, đương nhiên là tới vì chuyện của bệ hạ rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net