Biếc ngần lưu ly (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung yến Trung thu năm Trinh Ninh thứ mười hai đã cho phép Dương Uyển được tận mắt chứng kiến phong cách ăn tiệc xa hoa lãng phí của hoàng thất vào những năm Trinh Ninh triều Minh.

Nếu nói trong lịch sử, khoản thâm hụt của Hộ bộ chỉ là một con số duy nhất thì lúc này đây, những món sơn hào hải vị, trang trí bày đựng trước mắt Dương Uyển đều có chú giải cụ thể. Cô thân ở trong đó, rốt cuộc cũng cảm nhận được nỗi mâu thuẫn và tuyệt vọng của Bạch Hoán và Dương Luân.

Vì trận giằng co giữa văn thần và hoàng đế kéo dài quá lâu, nên đây chỉ là một bữa thường yến tam tước1, dẫu vậy, sáu cục và hai mươi tư nha môn nội đình cũng phải tất bật người ngã ngựa đổ vì bữa tiệc này. Dương Uyển buông tay dưỡng bệnh ở Thừa Càn Cung, Tống Vân Khinh lại cơ hồ bận bịu muốn khóc ở vương ti nhạc sở.

1 Tước có nghĩa là số lượt dâng rượu trong yến hội.

Cô và Dương Uyển đều là "bút lại" của Thượng nghi cục, thiếu một người là phải gánh thêm một phần văn thư cần viết, hôm nay yến ẩm, ti nhạc và ti lễ sở không ngừng tiến hành nhận lĩnh vật phẩm và điều phối nhân sự, công văn qua lại như bông tuyết, chất đầy bàn Tống Vân Khinh, hơn nữa bên ngoài còn liên tục sai người đến giục giã.

Tống Vân Khinh không nhịn được than trách: "Chỗ tôi có phải là gánh hát đài rơm đâu mà diễn xong một màn rút xuống ngay được, hôm nay tôi đã ngồi yên ở đây rồi, cơm nước cũng chẳng rảnh mà ăn được một miếng, các người bên ngoài còn muốn thế nào nữa, tôi có không dưng mà mọc được một đôi tay nữa đâu!"

Vừa dứt lời, chợt nghe trước cửa có tiếng nói: "Tức giận thế cơ à?"

Tống Vân Khinh đặt bút xuống ngẩng đầu lên, thấy Dương Uyển bưng khay thức ăn tới, cuối cùng cũng rộ cười: "Sao cô lại tới đây, đã khỏe hơn chưa?"

Dương Uyển buông khay thức ăn, vừa bước lại vừa xắn tay áo, "Gần khỏe rồi, nhường một chỗ cho tôi đi."

Tống Vân Khinh chỉ sang đối diện, "Cô tự dọn một chỗ đi, tôi choáng đầu lắm rồi."

Dương Uyển cúi đầu xem xét công văn trước mặt, "Đứng bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng cô oán thán thôi."

Tống Vân Khinh ngừng bút nói: "Cơ mà, cô đừng miễn cưỡng, cảm phong hàn xong mà điều dưỡng không tốt là gốc bệnh theo cả đời đấy."

Dương Uyển cười, "Thật ra vẫn bị ho một chút, nhưng ở trong phòng ngốt không chịu nổi. Cô cứ đi nghỉ một chốc đi, tốt xấu gì cũng làm miếng cơm, để tôi ứng phó thay cho."

Tống Vân Khinh nghỉ tay ngồi sang một bên, cầm đũa bưng khay thức ăn, "Cô làm món gì đấy?"

Dương Uyển cúi đầu chấm mực, thuận miệng đáp: "Mì dương xuân, cô ăn đỡ đi."

Tông Vân Khinh gắp một đũa mì ăn, "Tôi từng nghe cả Lý Ngư cả Trần Hoa kể, cô từng nấu mì này cho Đặng thiếu giám nếm thử."

Dương Uyển vừa viết vừa nói: "Còn không phải là cô dạy tôi à, cái khác chúng ta không làm được, đồ ăn lại chẳng dễ?"

Tống Vân Khinh cười bảo: "Cô thôi đi, dễ á? Lần trước động vào bếp lửa lại chẳng hù Thượng nghi đại nhân sợ chết khiếp."

Dương Uyển cười không nói.

Tốc độ viết của cô rất nhanh, chỉ chốc lát bên tay đã tích được mấy quyển, ngẩng đầu gọi với ra ngoài: "Gọi nữ sử ti nhạc vào đây, mang những thứ này ra ngoài, còn lại không liên quan đến lĩnh nhận hiện giờ, bảo họ tạm thời chờ đã."

Tống Vân Khinh thấy dáng vẻ cô thong dong, cười nói: "Tôi nói chứ, cô đúng là người có chút bản lĩnh đấy, tôi xử lí những thứ này khó khăn bao nhiêu mà cô vừa tới đã không chỉ giải quyết xong mà còn phân rõ trước sau chính thứ đâu ra đấy."

Dương Uyển cười đáp: "Tâng bốc quá rồi đó."

"Không phải đâu, thật sự thấy cô giỏi mà, bọn tôi vẫn hay bảo nhau, phóng mắt xem khắp người trong cung này, hình như cũng chỉ có Đặng thiếu giám là xứng với cô."

Nói rồi, cô thở dài một hơi, "Người như sương như tuyết thế kia, ôi... Cô nói xem, anh ta mà không phải vạ chịu nhát dao kia thì thật tốt biết bao."

Dương Uyển nghiêng đầu ngó cô nàng, lại cười trêu: "Trần chưởng ấn có biết cô nghĩ như vậy không?"

Tống Vân Khinh vội lắc đầu: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ nghĩ thay cô thôi, cô là em gái của Ninh phi, sau này sẽ xuất cung, cầu một ân điển là ra được rồi. Tôi thì khác, nhà tôi đã tan tác, đệ đệ cũng làm nội giám, tôi ra ngoài cũng chẳng gán thân cho ai được, may mà Trần Hoa bằng lòng nhận tôi làm người của hắn, bây giờ tôi cảm thấy cái gì cũng không quan trọng, quan trọng nhất là có người bên mình, sống cùng nhau biết ấm biết lạnh."

Dứt lời, cô mau mắn gắp nốt mấy miếng mì rồi đứng lên rửa tay, lại bảo: "Tối nay tôi và Trần Hoa với Lý Ngư cùng nhau ăn một nồi cá, cô cũng tới đi, gọi cả Đặng thiếu giám nữa?"

Tay Dương Uyển thoăn thoắt không ngơi, "Tôi không dám quấy rầy mấy người đâu, mau chóng xử lí xong những thứ này, cô cũng tiện đi sớm."

"Được."

Tống Vân Khinh một lần nữa cầm bút, sắc mặt thoáng trầm xuống, "Tôi thấy Trần Hoa cũng bận lắm, vốn không định tụ họp gì với nhau cho khỏi phiền hà, nhưng mấy tháng nay, nghe kể chút chuyện bên ngoài, ôi, quá thảm... Người đang sống sờ sờ ra đấy, tự dưng thoắt cái lại thành ra như vậy, chẳng thể nào gặp lại được nữa, tôi mới nhận ra phải nhân lúc còn sống yên ổn mà ăn ăn uống uống, vui được ngày nào hay ngày ấy."

Dương Uyển ngừng bút ngẩng đầu: "Cô nói câu này hay lắm, tôi phải ghi nhớ mới được, sau này còn nói cho Đặng Anh nghe."

Tống Vân Khinh nhỏ giọng: "Anh ta thì khác, anh ta là người xây dựng hoàng thành, anh ta mà nghĩ thoáng như thế thì trăm điện ngàn lầu xây không nổi đâu."

Trăm điện ngàn lầu, xây không nổi.

Tống Vân Khinh không nghĩ ngợi sâu xa câu mình vô tình nói ra, nhưng Dương Uyển lại bị ý nghĩa đằng sau câu nói này làm ngẩn người.

Hậu nhân tuy có thế giới quan và phương pháp luận khoa học, có thể phân tích tuổi thọ của vương triều và số mệnh của cố nhân, nhưng lời bàn bình luận về cố nhân thì lại luôn lấy sự hạn chế của lịch sử làm cơ sở để cho rằng mình ăn trên ngồi chốc, thua xa câu "trăm điện ngàn lầu, xây không nổi" này của Tống Vân Khinh, vừa thành khẩn vừa phúc hậu, thậm chí còn có phần sắc sảo.

Dương Uyển nghe mà lặng thinh, Tống Vân Khinh cũng không nói nữa, hai cô gái mỗi người một phương, bút trong tay lia lịa.

Đến giờ Thân, hai người mới cùng nhau rời khỏi Thượng nghi cục.

Lúc Dương Uyển trở lại Thừa Càn Cung, bốn phía tĩnh mịch.

Những cung nữ lớn tuổi hơn như Hợp Ngọc đều đã theo Ninh phi đi tham dự cung yến Trung thu, cung nhân nhỏ tuổi hơn thì tự mình nhàn tản, cùng nhau ăn uống cùng đi ngắm trăng. Dương Uyển lấy bánh Trung thu từ phòng bếp rồi đi tới trực phòng Ti lễ giám. Đến chỗ ở của Đặng Anh, bên trong không thấy có đèn, tiếng nước dưới sông hộ thành lành lạnh, ngoại trừ ánh trăng vô biên, chẳng mảy may nghe thấy tiếng người.

Dương Uyển nhìn bánh Trung thu trong tay mình, hơi bất đắc dĩ, đành phải tìm một chỗ khuất gió đứng đợi.

Cô đoán chừng Đặng Anh có lẽ đang ở Thái Hòa Điện. Một tháng nay, để cứu những người ở Đồng Gia Thư Viện, Dương Luân và Bạch Hoán gần như đã trút toàn bộ tôn nghiêm làm bề tôi, làm quan bách tính vào, nhưng trước sau Đặng Anh đều không hỏi đến chuyện này, một lòng một dạ tập trung vào Thái Hòa Điện, kỳ hạn công trình càng đuổi càng nhanh, kế hoạch gốc là hoàn thành vào tháng Mười, lúc này đã vẽ xong xà trang trí.

Dương Uyển nhớ, thu quyết sau tiết Sương giáng năm Trinh Ninh thứ mười hai, Châu Tùng Sơn chết thảm tại ngọ môn, khắp các ngõ phố trong kinh, vô số người tế lễ truy điệu, toàn thành nức nở bi thương. Trinh Ninh Đế cảm nhận được sâu sắc sự bành trướng quyền lực ngoài vòng pháp luật thái quá của Cẩm y vệ, bèn thiết lập Đông xưởng thuộc Ti lễ giám, giám sát việc chưởng quản hình ngục Bắc trấn phủ ti của Trương Lạc, dùng cơ quan này để hạn chế Cẩm y vệ.

Dương Uyển cảm thấy có vẻ như Đặng Anh lúc này cũng cảm nhận được biến hóa chính trị vi diệu này, chỉ là chàng không nói với bất kì ai.

Cô suy đi nghĩ lại, ánh mắt có phần nặng nề.

Thân thể cô vốn vẫn chưa khỏe hẳn, bây giờ lại đứng hồi lâu trong gió rét căm căm cạnh sông hộ thành, không khỏi chân tay phát cóng, cổ họng cũng ngứa dữ dội. Cô khép chặt áo choàng trên người, chẳng buổn để tâm đến thể diện nữa, ôm bánh Trung thu trong lòng ngồi xổm xuống.

Lúc Dương Uyển cóng đến suýt không chịu nổi nữa, rốt cuộc Đặng Anh cũng trở về.

Chàng vẫn bận áo trơn xanh xám, táy áo xắn nửa trên cánh tay, vốn định đi lấy nước về rửa mặt, chợt thấp thoáng trông thấy trước phòng mình có người ngồi xổm. Chàng vội vã tiến lên trước, thấy Dương Uyển núp sau cây chổi trước cửa, lạnh đến toàn thân run cầm cập.

Đặng Anh ngồi xổm xuống cản gió thay cô, "Cô ở đây đợi bao lâu rồi."

Dương Uyển ho mấy tiếng, "Khoảng một canh giờ, anh còn không về nữa thì tôi cóng chết mất."

Đặng Anh hơi luống cuống, "Tôi không biết cô tới, tôi..."

Dương Uyển ngẩng lên, "Tôi vốn định đi Thái Hòa Điện tìm anh, nhưng lại không muốn làm trễ nải công việc của anh, tôi tưởng hôm nay Trung thu, thế nào anh cũng sẽ về sớm một chút, ai ngờ tưởng bở."

Nói xong cô lại ho sù sụ, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.

"Anh mở cửa đi, cho tôi vào."

Có thế Đặng Anh mới tỉnh táo lại, vội vàng đứng lên mở cửa. Dương Uyển run rẩy chui vào phòng Đặng Anh.

Trong phòng đen như mực, Đặng Anh tìm nến trên bàn sách, lại nghe Dương Uyển đứng cạnh cửa ho không dứt miệng. Chàng cuống quýt đóng cửa sổ lại, phiền muộn vì không ngờ chỗ mình đơn sơ tới mức có đèn nến dư thừa cũng không có.

"Đặng Anh."

Dương Uyển đằng sau lưng gọi chàng, chàng quay phắt lại, đáp: "Tôi đây."

Mắt Dương Uyển ửng đỏ, cô cảm thấy hình như mình trúng gió rồi, mặt ban nãy còn lạnh lẽo mà bây giờ thậm chí còn hơi nóng lên, cơ thể thì lại vẫn cóng lạnh cứng đờ.

Cô không khỏi khịt mũi, ồm ồm nói: "Đặng Anh, tôi vẫn hơi lạnh."

Đặng Anh nhìn bốn vách tường chung quanh, ngoại trừ mấy món quần áo chưa kịp giặt thì cũng chỉ còn sót lại chăn bông trên giường. Chàng nhìn Dương Uyển, lòng rất băn khoăn. Chàng không muốn đồ đạc của mình vấy bẩn người cô, nhưng lại chẳng có thứ khác để giúp cô chống lạnh.

Dương Uyển lại ho một tiếng, so vai khó chịu hít mũi.

Đặng Anh thực sự không để ý được điều gì khác nữa, đốt nến đi tới trước giường mình.

"Lên giường tôi ủ ấm một lúc đi." Vừa nói vừa cúi người trải rộng chăn mình, "Lại đây."

Dương Uyển đến cạnh giường ngồi xổm xuống cởi giày mình ra, ôm đầu gối chui vào chăn Đặng Anh.

Chăn bông của chàng không mềm mại bằng chăn gấm trong Thừa Càn Cung, nhưng thoang thoảng mùi bồ kết.

Đặng Anh đứng sau lưng cô, lót gối mình ra sau lưng cô, quay đầu nói: "Tôi đi đun siêu nước nóng rồi sẽ quay lại."

Dương Uyển lắc đầu níu chéo áo chàng, "Không cần đâu, tôi trùm chăn một lúc là ổn thôi, anh ngồi đi."

Đặng Anh ngồi xuống mép giường, khom lưng gom giày Dương Uyển lại đặt sang một bên, ngồi thẳng người dậy rồi lại không nói gì nữa.

Dương Uyển quấn chăn, xích lại gần chàng.

"Anh sao thế?"

Đặng Anh nhìn đôi giày thêu chìm hoa văn cỏ thông của Dương Uyển, "Chỗ tôi thực sự quá chật hẹp."

"Không phải đâu, chăn rất ấm, tôi trùm một lúc đã thấy đỡ hơn trước nhiều rồi." Cô nói, rúc cả đầu vào chăn, "Lúc nhỏ bị ốm, tôi cũng chỉ thích trùm chăn không ra thế này thôi."

Đặng Anh thấy mặt cô bị nóng đỏ gay, "Có phải cô đang sốt không?"

Chàng bất giác giơ tay lên, định rờ trán cô, nhưng vừa nhấc lên đã dừng khựng lại. Nào ngờ Dương Uyển lại giơ tay mình, nhẹ nhàng ấn lên trán chàng, một tay khác sờ trán chính mình, rầu rĩ nói: "Xong rồi."

Cô buông tay, một lần nữa quấn chăn, "Đặng Anh."

"Ơi?"

"Đi ăn bánh Trung thu đi." Vừa nói cô vừa hất cằm ra hiệu về phía bàn, "Tôi để trên bàn ấy."

Đặng Anh xoay người, nhìn bao giấy dầu kia, song không cử động.

Dương Uyển bất đắc dĩ nói: "Anh lại không chịu nói gì rồi."

"Tôi không biết..." Tay chàng đặt trên đầu gối khẽ vân vê, "Tôi đã làm gì mà xứng được cô đối xử như vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net