Chương 9: Trời xanh như ngọc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hôm sau, Ngự dược phòng Hội Cực Môn điều một y quan tới.

Vì Dương Uyển là nữ quan nên theo quy định nội đình, phải thăm bệnh cách màn. Người của Đông xưởng lại theo dõi sát sao, ai nấy đều chỉ hận không thể bịt mắt y quan lại. Y quan phát cáu, ném hòm thuốc xuống, nói: "Thế này thì còn khám thế nào? Bảo cô ta tự dưỡng thương đi."

Ông nói mà phùng mang trợn mắt.

Dương Uyển nằm trên giường có phần bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể khuyên nhủ: "Đại nhân đừng tức giận, để lại chút thuốc là được ạ."

Y quan day thái dương mình, lúc này mới mở hòm thuốc, lấy một đống chai lọ ra, vừa xác nhận vừa nói: "Quan trọng là không được dính nước, không được để bị chạm cọ, ngồi dậy phải thật cẩn thận."

Nói đoạn, ông đưa mắt nhìn chung quanh, thấy toàn là nam nhân, mà người nào người nấy đều đứng rõ xa, không khỏi than một tiếng, "Bị thương như vậy mà không có ai hầu hạ thì sao khỏe lên nổi."

Xưởng vệ nghe ông nói vậy, không nhịn được kêu: "Đại nhân thì biết cái gì, chỉ nói lung tung."

Y quan lườm nguýt, "Ta thì biết cái gì à?" Ông thu dọn xong hòm thuốc, đi đến trước cửa lại quay đầu vặc một câu: "Các anh có vào hầu được không?"

Ông không nhìn đường đi trước mắt, vừa dứt lời thì va vào Đặng Anh.

"Ối chao, xưởng đốc..."

Dù sao cũng đang trên đất Đông xưởng, dẫu ông ta tâm cao khí ngạo, đụng phải Đặng Anh vẫn khó tránh sinh lòng e sợ.

Đặng Anh chắp tay thi lễ với ông, "Đặng Anh thất lễ."

Y quan thấy chàng khiêm cung như vậy lại thấy ngại ngùng, vội đáp lễ, "Không sao, không sao."

Đặng Anh thõng tay đứng thẳng dậy, liếc mắt vào trực phòng, lúc này mới cung kính hỏi thăm: "Xin hỏi đại nhân, Dương chưởng tịch thế nào rồi ạ?"

"À." Y quan dịu giọng nói, "Không dám mạo phạm nên cũng không xem được rõ lắm, có điều nếu là ngoại thương thì không vội được."

Đặng Anh ứng tiếng gật đầu, lại hỏi: "Ban đêm cô ấy sốt rất cao, không biết bao giờ có thể hạ được."

Y quan nghe xong câu này mới vỡ lẽ, vì sao ban nãy ông chế nhạo Dương Uyển không có ai hầu hạ, xưởng vệ lại bảo ông "thì biết cái gì". Thì ra chính vị xưởng thần Đông tập sự xưởng này đã đích thân hầu hạ người bên trong. Nghĩ đến đây, ông quan sát Đặng Anh, thấy chàng hiện thân bận thường phục, tay áo xắn nửa, không hề kiêng dè trông siêu nước sắp sôi trên lò trước mặt mọi người, giọng cũng rất bình thản, "Hình như cô ấy không ăn được món gì cả, nhưng có thể uống chút nước."

"Có thể uống nước xem như là tốt rồi."

Y quan nói đến đây, đưa mắt nhìn xưởng vệ đằng sau mình, thấy có mặt Đặng Anh, họ tạm thời không dám hó hé, bèn dứt khoát bạo gan, nói với Đặng Anh lời dặn dò nô tì bình thường trong cung: "Vết thương có triệu chứng viêm nên đương nhiên sẽ sốt, thuốc cần đắp phải đắp đủ ba lần một ngày, thuốc cần uống cũng không được để lỡ. Vết thương của cô ấy không nông, có thể tránh cọ xát thì gắng mà tránh. Nếu chăm sóc tốt, khoảng ngày mai... ngày mai là có thể hạ sốt."

"Vâng, Đặng Anh đã rõ. Đa tạ y quan đại nhân."

Dứt lời chàng thi lễ thêm lần nữa, lúc này mới nghiêng người nhường đường cho y quan.

Đàm Văn Đức đợi chàng đứng thẳng dậy rồi mới ở sau lưng chàng bẩm:

"Đốc chủ, hôm nay Hồ bỉnh bút của Ti lễ giám tới."

Đặng Anh xoay người, "Nói chuyện khâm thẩm à?"

"Vâng."

"Bao giờ?"

"Bảo là ngày mai."

Đặng Anh nghe vậy, cụp mắt trầm mặc chốc lát, khom lưng xách nước trên lò lên, đáp nhỏ: "Được, tôi đã biết, các anh cứ thu xếp theo ý ti giám đi."

Đàm Văn Đức theo một bước, hỏi: "Đốc chủ, có phải vụ án này đã được chuyển từ Bắc trấn phủ ti sang tay chúng ta không?"

Đặng Anh gật đầu, "Đúng vậy, có điều đây là một vụ án đặc biệt của nội đình, Đông tập sự xưởng vẫn không có quyền tra hỏi."

"Thuộc hạ hiểu."

Lúc này trong phòng, Dương Uyển vừa mới phủ thêm áo choàng, chống giường ngồi dậy, vén nửa chăn nệm, cởi váy lụa xuống đến đầu gối, định đắp thuốc cho mình.

Vết thương ở chân tuy nghiêm trọng hơn vết thương trên bụng nhưng Dương Uyển có thể tự nhìn thấy được, bôi thuốc cũng thuận tay hơn chút. Cô đang định với tay lấy lọ thuốc y quan đặt trên bàn thì chốt cửa lại vang tiếng, Dương Uyển ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, hoảng loạn toan chui về chăn, nào ngờ động phải vết thương, đâu đến mất sức, cơ thể đổ xuống, tức thì ngã khỏi giường.

Đặng Anh đóng vội cửa lại, tiến tới ngồi xổm xuống bế Dương Uyển trên mặt đất lên, bảo với bên ngoài: "Cài cửa lại."

Đoạn lại nói: "Đỡ vai tôi."

Dương Uyển đau đến thở dốc, nhưng vẫn theo bản năng thò tay giữ làn váy lụa sắp trước xuống khỏi khoeo chân.

Đặng Anh cúi đầu nhìn tay cô, "Đợi chút, tôi giúp cô."

Tai Dương Uyển đỏ bừng, nhưng cũng không dám nhúc nhích nữa, lặng lẽ rụt tay về, nắm lấy đai lưng Đặng Anh, "Đã thấy chưa..."

"Cái gì?"

Dương Uyển ngẩng đầu lên, thấy chàng mím nhẹ môi.

"Tôi..."

"Thấy rồi."

Chàng sợ cô nói xong sẽ tự xấu hổ, vội đáp lời cô rồi nhẹ nhàng bế Dương Uyển về lại giường, đỡ eo cô giúp cô nâng nửa thân dưới lên, kéo váy lụa đã gần trượt đến cổ chân cô về. Vải lụa cọ vào vết thương, Dương Uyển không nhịn được nhíu mày, Đặng Anh thấy cô khó chịu, đành nhẹ tay, "Đau à?"

"Anh nhanh tay hơn thì sẽ không đau như vậy."

Đặng Anh thu tay về, cứng đờ đứng trước mặt Dương Uyển, "Tôi không thể để Tống Vân Khinh tới đây..."

"Tôi biết. Thực ra cô ấy không tới được cũng tốt. Cô ấy không dễ tính như anh đâu, thấy tôi thế này, nói không chừng còn mắng tôi ấy."

Dương Uyển ngắt lời chàng, cũng có ý khuyên giải chàng.

Đặng Anh bèn không nói tiếp nữa, với tay cầm lọ thuốc y quan để lại lên, xem nhãn dán trên thân lọ, trầm mặc.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Dương Uyển dựa vào giường nhìn chàng. Cô hãy còn đang sốt, mặt đỏ gay, hốc mắt cũng ươn ướt.

"Ban nãy tôi..."

"Đừng xin lỗi, Đặng Anh."

Một lần nữa cô ngắt lời chàng, nhìn sườn mặt chàng, nói khẽ, "Tuy tôi cảm thấy xấu hổ, nhưng tôi không khốn đốn, ban nãy tôi hỏi anh là vì không muốn anh giữ mãi trong lòng, sau đó lại một mình nghĩ ngợi mấy câu dọa dẫm Dương Luân từng nói với anh."

Cô dịu dàng chọc thủng tâm sự của Đặng Anh, Đặng Anh nín thinh, chỉ có thể lặng lẽ gật đầu.

Dương Uyển nhìn lọ thuốc trong tay chàng, "Vết thương ở chân tôi có thể tự bôi thuốc, nhưng eo và xương sườn thì tôi nhìn không tới. Xin lỗi, tôi biết anh không đồng ý nhưng tôi cũng không nhờ được ai khác."

Ở đây quả thực không ai có thể giúp Dương Uyển. Cung nhân không thể tự mình tiếp xúc với Dương Uyển, xưởng vệ canh chừng bên ngoài thì đều là đàn ông, chỉ có Đặng Anh là nội thị.

Tất thảy như đã được an bài đâu vào đấy, để sự "ngấp nghé" chàng giấu kín nơi đáy lòng có thể biểu lộ ra ngoài, nhưng đồng thời cũng giống như một hình đài ngất ngưởng xây riêng cho chàng, Dương Luân, Ninh phi, Dịch Lang, thậm chí còn cả Bạch Hoán và Trương Xuân Triển, tất cả mọi người đều đứng dưới hình đài nhìn chàng. Chàng hổ thẹn không chốn ẩn thân.

Sống đến giờ, đối với phần lớn mọi người, chàng đều không thẹn với lương tâm, nhưng trước mặt Dương Uyển chàng lại cảm thấy, dường như chỉ có vấn tâm hổ thẹn mới có thể sống tiếp.

"Uyển Uyển."

Đặng Anh gọi Dương Uyển một tiếng, tay bóp bóp đầu gối, cúi người vén trung y đắp trên bụng cô lên, dùng cổ tay nhẹ nhàng chặn lại.

Dương Uyển cảm nhận được hơi thở ấm áp của chàng phả lên da thịt mình, cô đang định đáp lời thì lại nghe Đặng Anh nói: "Tôi sẽ ghi nhớ mấy ngày nay trong lòng, nhưng sau khi ra ngoài, cô hãy quên nó đi."

"Tại sao phải quên?"

Đặng Anh đổ thuốc ra tay chà nóng, nhẹ nhàng thoa lên vết thương của cô.

"Cô không quên, tôi biết đối mặt với bản thân thế nào?"

Dương Uyển nghe rồi không nói gì nữa, lại nhìn Đặng Anh lắc đầu.

Mấy chục vết thương đòn roi, ngắn hai, ba tấc, dài vắt từ xương sườn đến tận rốn.

Dương Uyển nhìn chằm chằm khung giường, cố gắng đánh lạc hướng thần trí chính mình, mím môi nhịn đau.

Đặng Anh ngồi thẳng dậy, lúc chàng dém chăn cho cô, cô mới buông môi thở ra một hơi.

Đặng Anh quay người đi đến cạnh bàn thu dọn lọ thuốc và khăn lau dính máu. Đàm Văn Đức đứng dưới cửa sổ nói: "Đốc chủ, người của Bắc trấn phủ ti đến rồi, đường thẩm hôm nay muốn mời đốc chủ qua."

Đặng Anh nhìn vết máu trông mà giật thót trong tay mình, bỗng trầm giọng nói: "Bảo Trấn phủ ti chờ đấy."

Rất hiếm khi Đàm Văn Đức nghe thấy Đặng Anh nói lời như vậy, thoạt tiên anh ta ngẩn người, sau đó lại rất hả dạ.

"Vâng, thuộc hạ đi bảo họ chờ đây."

"Trịnh bỉnh bút còn ổn chứ?"

Dương Uyển chậm rãi hồi thần, tựa trên giường, nhỏ giọng hỏi Đặng Anh.

Đặng Anh đáp: "Cô đừng nghĩ nhiều."

Dương Uyển lắc đầu, "Đây là buổi đường thẩm thứ mấy rồi?"

"Thứ ba."

"Mấy lần trước... có dùng hình không?"

Nói đến chữ "hình", vai cô không kìm được run rẩy.

"Lần đầu tiên thì không, lần thứ hai... bị thương không tính là quá nặng. Cô đừng lo nghĩ chuyện của anh ta vội, ngày mai bệ hạ sẽ khâm thẩm cô, lời cô nói can hệ đến bản thân cô và toàn bộ Thừa Càn Cung, thậm chí còn hơn một trăm thanh điền sứ bao gồm cả Dương đại nhân đang ở phía Nam."

Dương Uyển nuốt khan, cúi đầu đáp: "Tôi hiểu, tôi có chừng mực."

Cô ngẩng đầu lên nhìn Đặng Anh, "Đặng Anh, có phải anh muốn lợi dụng cơ hội này phân tán bớt quyền lực thẩm vấn và giam giữ của Bắc trấn phủ ti không?"

"Tôi có suy nghĩ về việc này, nhưng hãy còn chưa nghĩ xong."

"Không sao..." Hai bàn tay Dương Uyển dưới chăn nắm lấy nhau, "Tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận xem ngày mai phải trả lời bệ hạ như thế nào."

Đặng Anh nói: "Bệ hạ không giống Trương Lạc, ngài sẽ không tra khảo cô, nhưng... ngài nắm giữ tính mạng của tất cả mọi người. Có điều, đó giờ cô vẫn nắm bắt tâm tư bệ hạ chuẩn hơn tôi, hiện giờ tôi cũng không có câu gì có thể dặn dò cô, chỉ có câu này, quý trọng bản thân, đừng nghĩ đến chuyện cứu ai."

Dương Uyển nghe vậy hỏi: "Trịnh bỉnh bút nói gì với anh à?"

Đặng Anh cụp mắt im lặng.

"Nói đi mà..."

Dương Uyển ngọ nguậy ngồi dậy, Đặng Anh vội đỡ cô, "Kể từ thời khắc cô vào chiếu ngục, Hạc cư án đã không còn đơn thuần. Ninh nương nương bị khép tội, Dương Luân sẽ lập tức bị áp giải hồi kinh, theo đó, thanh điền phía Nam cũng ắt phải gác lại. Điều cô và Thừa Càn Cung cần làm bây giờ là phủi sạch mọi quan hệ với Trịnh bỉnh bút, không thể nảy bất kỳ ý niệm cứu y nào."

"Tôi biết, tôi sẽ không lỗ mãng, nhưng Ninh nương nương..."

Dương Uyển nắm chăn, "Ninh nương nương sẽ đau đớn chết mất."

Đặng Anh thở dài, cúi đầu nhìn Dương Uyển, thoáng lưỡng lự song vẫn hạ giọng hỏi:

"Chuyện đó có thật không?"

"Chuyện gì..."

"Ninh nương và Trịnh bỉnh bút từng là người quen cũ."

Dương Uyển gật đầu.

"Là thật, tôi từng ở ngoài Dưỡng Tâm Điện giúp nương nương cứu y một lần, anh có nhớ y từng tới tạ ơn tôi không?"

"Có."

"Cũng phải đến lần đó tôi mới biết uyên nguyên giữa nương nương và Trịnh bỉnh bút, họ không chỉ là người quen cũ mà thuở thiếu thời còn từng cảm mến nhau, về sau ở trong cung nhiều năm như vậy, tuy họ chạm mặt nhau nhưng xưa nay chưa từng nói gì, cũng là để người kia được bình an. Lần ở Dưỡng Tâm Điện đó, bệ hạ muốn đánh chết Trịnh bỉnh bút, nương nương suýt nữa thất thố. Lần này, chuyện liên quan đến Dương Luân, có lẽ người sẽ nhẫn nhịn, nhưng..."

Cổ họng Dương Uyển nghẹn ứ, không sao nói tiếp nổi nữa.

Đặng Anh cùng ngồi với cô.

Ngoài cửa sổ nắng ấm chan hòa, bóng một tán cây to xuyên thấu qua mành cửa sổ, đậu vào một bên giày của Dương Uyển, sau đó dần dần bò lên đầu gối Đặng Anh.

Từ trong cái bóng ấy, Đặng Anh trông thấy báo ứng của mình tương tự Trịnh Nguyệt Gia, nhưng chàng không muốn nói điều đó với Dương Uyển.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net