Đông nghe tiếng dâu (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bước lại gần Trương Lạc một nước: "Ý nghĩa tồn tại của 'Đại Minh luật' là để quản thúc ư?"

Giọng cô bi ai mà mảnh dẻ.

"Trương Lạc." Cô gọi tên hắn, "Anh... có từng thông cảm cho tù nhân chưa?"

Trương Lạc sững người, "Cô nói gì..."

"Hoặc giả, trước đây anh ở phương Nam, sau khi nghe Dương Uyển mất tích, nhà họ Trương sợ nàng ta thất trinh mà từ bỏ tìm kiếm, anh có từng thông cảm cho người con gái tên Dương Uyển đấy không?"

Nói xong lời này, hai mắt cô như dâng lên ánh nước, mà đau thương nơi đáy mắt thì càng thêm sâu đậm, "Anh nói tù nhân Bắc trấn phủ ti không thấy ánh mặt trời, tôi thì cũng nào đã từng trông thấy mặt trời. Tôi vẫn luôn chịu sự quản thúc của anh, bởi bất kể anh phạt đòn tôi hay sỉ nhục tôi, tôi cũng không có cách nào phản kháng, như vậy còn chưa đủ sao?"

Dứt lời, cô ngửa đầu nén nhịn cảm giác chua xót trong cổ họng, mím môi nhắm mắt lại.

Không thấy được bi ai trong ánh mắt cô, cảm giác thảng thốt của Trương Lạc tức khắc biến mất, hắn căm hận mình bị nước mắt của một nữ nhân mê hoặc, giọng càng lạnh lẽo hơn.

"Cô tưởng rằng cô khóc với ta là ta sẽ thông cảm cho cô ư?"

Dương Uyển cười một tiếng, "Tôi chưa từng có ý định hư tình giả ý lợi dụng anh, chính là vì như vậy không công bằng với anh. Tôi thành khẩn với anh là vì anh cũng là một người sống, anh làm trái chủ tâm của mình, từng giữ thể diện cho tôi, bất kể anh có xuất phát từ thông cảm hay không, tôi đều cảm ơn anh, nhưng tôi không thể chấp nhận thái độ làm người của anh, cũng tuyệt đối không thể phản bội chính mình vì sợ bị anh chỉ trích."

Trương Lạc cúi đầu nhìn gương mặt hơi ửng đỏ của Dương Uyển.

Cô không giống với một năm trước, cảm giác chua ngoa xa cách vẫn tồn tại, nhưng sự chừng mực cho hắn cảm giác cô đang cố ép mình tỏ ra thì dường như ít đi rất nhiều.

"Ý nghĩa tồn tại của 'Đại Minh luật' không phải để quản thúc mà là để trừng phạt."

Hắn nói, tiến gần Dương Uyển một bước, "Ta quản thúc cô là bởi cô phạm lỗi nhưng chưa nghiêm trọng đến mức cần phải chịu phạt. Cô từng có hôn ước với ta, mẹ ta ưng ý cô, ta cũng một mực bỏ trống vị trí chính thất của ta để dành cho cô, nếu cô bằng lòng quay đầu, nhận sai với ta, đối với thê tử, người làm trượng phu không gì không khoan thứ được."

"Bây giờ anh vẫn nghĩ như vậy?"

"Phải. Kể từ khi biết cô vẫn còn tấm thân xử nữ, ta đã bằng lòng cho cô cơ hội rồi."

Dương Uyển nghe xong câu này, bỗng thấy đầu váng vất.

Ở hiện đại, người ta gọi sự chấp nhất với xử nữ này là một loại "phức cảm", một phần nào đó dường như còn có ý trêu chọc mang tính văn học, thậm chí là đồng ý mịt mờ, nhưng từ miệng Trương Lạc nói ra thì lại như thẩm phán, một người làm quan ngồi cao trên công đường, người chịu tội quỳ bên dưới, nhận được một tiếng "được phóng thích vô tội" thì nên cảm cái ơn tái tạo.

Dương Uyển nghe lời hắn nói, cảm nhận được rõ ràng một cơn buồn nôn trong tinh thần.

Nhưng đồng thời, cô cũng hiểu rằng đó là hai loại hoàn toàn khác nhau, song đều là hàng rào tinh thần kiên cố không thể phá, có cố đâm húc cũng tuyệt đối không đổ, huống hồ, hắn là tường thành của thời đại này, còn cô thì chỉ là một hạt bụi ngẫu nhiên.

Cô bèn hạ giọng, cười thảm hỏi hắn: "Anh khoan dung với tôi là vì tôi vẫn còn thân xử nữ sao?"

Trương Lạc không phủ nhận, "Cô biết thì tốt."

Nói rồi, hắn giơ tay gọi Cẩm y vệ đến, lạnh nhạt nói: "Dẫn cô ta tới Vũ Anh Điện."

Bên trong Vũ Anh Điện, cơn buồn nôn của Dương Uyển đối với Trương Lạc rất nhanh đã bị nỗi lo sợ Dịch Lang gắng sức che giấu đánh tan.

Vũ Anh Điện là một cung điện chưa hoàn toàn hoàn thiện, kinh phí xây dựng đầu năm phần lớn đều đã dùng vào Thái Hòa Điện, thế nên điện phụ hai cánh đông tây Vũ Anh Điện còn chưa được khởi công, chỉ mới xây ở mặt bằng Hằng Thọ Trai phía đông sân một căn nhà hai gian.

Cẩm y vệ trông chừng nói với Dương Uyển: "Nữ sử, giờ Thìn đến giờ Thân hằng ngày, cô đi lối trước nguyệt đài ra Vũ Anh Môn lấy đồ. Ngoại trừ cô, bên cạnh điện hạ không thể có người khác phụng dưỡng sinh hoạt, nếu điện hạ có bất kỳ tổn thất gì, chúng tôi sẽ truy vấn trách nhiệm của cô."

Dương Uyển gật đầu đáp "Được", xoay người nhẹ nhàng mở cửa Hằng Thọ Trai.

Dịch Lang ngồi một mình trên giường, ôm đầu gối cúi đầu.

Trời đã xẩm tối, Dương Uyển châm sáng đèn bên giường, lại gần Dịch Lang gọi khẽ một tiếng: "Điện hạ."

Dịch Lang vội ngẩng đầu lên, "Dì..."

Dương Uyển dùng tay áo mình lau nước mắt cho cậu, "Không sao đâu, điện hạ, chỉ cần ở tạm đây mấy ngày thôi, nô tì sẽ chăm sóc cho ngài."

Dịch Lang co người chui vào lòng Dương Uyển, "Mẫu phi thì sao... có bị ta liên lụy không?"

Dương Uyển không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể cởi áo choàng của mình xuống bọc lấy Dịch Lang, "Không đâu, điện hạ không làm gì sao, nương nương cũng sẽ không có vấn đề gì..."

Dịch Lang bám vai Dương Uyển, giọng lùng bùng: "Ta chưa bao giờ có ý bất kính với phụ hoàng."

Dương Uyển gật đầu, "Nô tì biết, là họ đơn phương muốn hại bệ hạ."

"Dì, tại sao Hoàng tiên sinh lại làm như vậy..."

Dương Uyển nghèn nghẹn, "Bởi vì... ông ấy muốn nhìn thấy học trò giỏi của mình trưởng thành nhanh hơn, gánh vác quốc gia và bách tính chóng hơn."

Tay Dịch Lang nắm lấy tay áo Dương Uyển, "Ta sẽ trưởng thành, cũng chắc chắn sẽ nghe lời các tiên sinh, mưu phúc cho bách tính mà, tại sao thầy không thể chờ Dịch Lang lớn lên?"

"Ừm..." Dương Uyển hơi nghẹn ngào, "Có thể là vì ông ấy cảm thấy mình già rồi, không chờ được điện hạ nữa."

Nói rồi cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng, "Điện hạ, nếu ngài là phụ hoàng ngài, ngài có giết Hoàng Nhiên không?"

Dịch Lang im lặng gật đầu.

Toàn thân Dương Uyển run lên, Dịch Lang trong lòng nhận ra, vội ngẩng lên.

"Dì, dì làm sao vậy?"

"Không sao... Nô tì hơi lạnh."

Dịch Lang cởi áo choàng của Dương Uyển xuống.

"Dì mặc đi dì."

Dương Uyển nhận lấy áo choàng Dịch Lang đưa, hồi lâu không nói gì.

Đêm đầu tiên ở Vũ Anh Điện, Dương Uyển trắng đêm không ngủ.

Cô ngồi bên giường, kể cho Dịch Lang nghe chuyện cổ tích bà ngoại kể cho cô trước khi ngủ hồi còn nhỏ. Mãi sau nửa đêm, Dịch Lang mới dần dân yên giấc.

Dương Uyển ngồi dưới đèn, định làm rõ quãng lịch sử hiện tại.

Đầu năm Trinh Ninh thứ mười ba, Tưởng tiệp dư sinh hạ hoàng thứ tử Dịch Giác, hoàng đế sách phong Tưởng thị làm Hiền phi, ban thưởng hậu hĩnh cho nhà mẹ đẻ của thị. Cũng kể từ lúc đó, ghi chép liên quan đến Ninh phi trong lịch sử chỉ còn sót lại đôi câu ba lời. Còn nhân vật Hoàng Nhiên này thì không có ghi chép cụ thể trong lịch sử, nhưng điều này cũng có thể chứng minh chéo rằng Dịch Lang không gặp phải trừng phạt mang tính thực chất nào vì hành vi say rượu của Hoàng Nhiên.

Vậy thì rốt cuộc trong đó đã xảy ra bước ngoặt gì?

Dương Uyển cầm bút mà chẳng viết được gì ra

Có điều, thời gian vẫn trôi đi.

Dù sao lúc này cũng đang là tết, bầu không khí trong toàn hoàng thành không mảy may bị thay đổi vì hoàng trưởng tử bị giam hãm.

Mồng ba tháng Giêng, Tưởng tiệp dư trở dạ, hạ sinh hoàng thứ tử, Trinh Ninh Đế đặt tên cho đứa bé là Dịch Giác, sách phong Tưởng thị làm Hiền phi, nội ngoại mệnh phụ đều vào cung chúc mừng, Càn Thanh Cung đại yến mấy ngày liền, hồ như đã quên bẵng Dịch Lang.

Thiên hộ Cẩm y vệ mỗi ngày đều tới thẩm vấn. Lúc thẩm vấn, Dương Uyển không thể có mặt, chỉ đành chờ trong sân.

Trong lúc thẩm vấn, Dịch Lang ngồi phía đông, hai thiên hộ đứng ở phía tây, chuyện đem ra hỏi gần như ngày nào cũng giống nhau, đơn giản chỉ là ngôn hành cử chỉ của Hoàng Nhiên và nội dung chương trình học ông ta giảng thường ngày. Đó vẫn chưa phải điều khiến người ta khó chấp nhận nhất, kể từ mồng ba, Trinh Ninh Đế hạ lệnh Dịch Lang không được ngồi phía đông khi thẩm vấn, phải đứng nghiêm trả lời, các câu hỏi của Cẩm y vệ cũng từ Hoàng Nhiên chuyển sang những giảng quan và thị độc1 khác như Trương Tông và Dương Tinh. Có những hôm, Dịch Lang phải đứng ròng rã cả một ngày.

1 Giảng quan tức quan viên chịu trách nhiệm giảng dạy, thị độc tức thư đồng.

Cậu còn quá nhỏ, rất nhiều lời nói không kiêng dè.

Trong mấy ngày kế đó, vì một vài lời cậu nói mà ngoại trừ Trương Tông, mấy giảng quan còn lại trong Văn Hoa Điện đều bị hạ ngục chịu tội toàn bộ.

Sau khi biết chuyện, Dịch Lang dần trở nên trầm mặc, nhưng sự trầm mặc của cậu lại khiến Trinh Ninh Đế phẫn nộ, mồng bảy tết, đế hạ chỉ khiển trách Dịch Lang. Sau khi quan viên đại diện khiển trách rời đi, Dịch Lang lại vẫn quỳ gối mãi không chịu dậy.

Dương Uyển đi vào, ôm cậu lên, cậu chẳng nói chẳng rằng. Dương Uyển dỗ dành hỏi han hồi lâu, cậu mới nói một câu, cậu hơi đói.

"Ăn mì được không?"

Dương Uyển nói xong câu đó, bản thân cũng hơi bất đắc dĩ.

Dịch Lang ho một tiếng, không đáp.

Dương Uyển đành ngồi xổm xuống, kéo tay cậu, "Dì chỉ biết làm mì thôi, điện hạ lót dạ trước, lát nữa thiên phòng sẽ đưa cơm tới."

Bấy giờ Dịch Lang mới gật đầu.

"Vâng, ta ăn mì."

Dương Uyển thấy cậu như vậy, trong lòng bức bối khó chịu, nhưng vẫn gắng cười nói với cậu: "Vậy điện hạ ngồi đọc sách một lúc nhé, dì đi nấu cho ngài."

"Dạ."

Dương Uyển đưa mắt nhìn cậu ngồi vào bàn sách rồi mới đóng cửa lại, vừa xắn tay áo vừa đi vào sân.

Lò còn chưa đốt.

Cô chợt nhớ ra mình đâu có biết đốt lò, nhất thời nổi giận chỉ muốn tát cho mình hai cái.

Cán bút đánh nhau với nồi niêu, ai thắng?

Trước mắt, Dương Uyển hi vọng nồi niêu có thể thắng.

Cô cam chịu vuốt mặt, ép mình châm ống thổi lửa, lửa rực đột ngột phụt lên cao, dọa cô theo bản năng quăng ống lửa đứng bật dậy.

Vừa lùi hai bước, lại thấy một bàn tay nhặt ống lửa lên cho cô.

"Có bị bỏng không?"

Giọng nói Dương Uyển không thể quen thuộc hơn như một làn gió nhẹ băng rừng, trân trọng phất qua từng cành lá. Xoang mũi Dương Uyển chợt xộc lên một hơi chua xót.

"Anh đứng xa ra..."

"Hả?"

Đặng Anh dập tắt ống lửa, luống cuống nhìn Dương Uyển.

"Bảo anh đứng xa ra, tôi hơi muốn khóc."

Đặng Anh thực sự lùi lại mấy bước, Dương Uyển vội ngẩng đầu lên nhìn trời, nói: "Đặng Tiểu Anh, có phải tôi không ngày ngày bóc quả hạch cho anh là anh sẽ quên tôi không?"

"Tôi... không có."

Hiển nhiên, người trước mặt bị hỏi cho bối rối, nhưng Dương Uyển lại mặc kệ chàng luống cuống, dậm chân nói tiếp: "Có phải anh mặc quan phục xưởng đốc Đông xưởng vào rồi là không còn quen tôi nữa không?"

Đây là lần đầu tiên Đặng Anh nghe Dương Uyển nói lời như vậy, giọng nhuốm nghẹn ngào, tựa hồ hết mực tủi thân, trong lời có thể nghe ra loáng thoáng ý trách cứ.

Đặng Anh không biết làm gì, chỉ đành bắt nghĩa ngoài mặt chữ, giơ tay tháo áo choàng của mình ra, cởi quan bào trên thân xuống vắt lên cánh tay.

"Trước mặt cô tôi không mặc."

Dương Uyển cúi đầu, thấy chàng áo mỏng đứng trong tuyết, vội nói: "Tôi không có ý đó."

"Vậy..." Chàng vốn định tiến lên hai bước, nhớ tới Dương Uyển mắng chàng đứng xa ra, lại vội lui về, "Vậy... Tôi đã làm gì khiến cô khóc?"

Dương Uyển hít một hơi thật sâu, "Tôi bị sự ngu ngốc của chính mình chọc khóc, Đặng Anh, có thể gặp được anh lúc này thật tốt."

Đặng Anh nghe xong câu này mới thở phào. Chàng day trán mình, tiện tay treo quan bào lên cái cây bên cạnh.

"Bất kể thế nào, sau này tới gặp cô, tôi nhất định sẽ không mặc cái lốt này nữa."

Dương Uyển nhìn Đặng Anh, dưới quan bào là một tấm áo bào lót nhung màu xám tro, bên trong nữa thì là trung y, chàng ngồi xổm xuống nhóm lò, bất giác xích người lại gần.

"Như vậy có lạnh không?"

Đặng Anh dùng một que củi dài cời lửa âm ỉ cháy dưới củi, đáp: "Ngồi gần lửa thì không lạnh."

Đoạn, nghiêng đầu ngó Dương Uyển đứng một bên xoa tay, hơi buồn cười.

"Dương Uyển."

"Gì?"

"Sau này cô đừng động vào lửa nữa, được không?"

Cuối cùng cô cũng bình ổn được cảm xúc, vừa hít mũi vừa ngồi xổm xuống, "Nhưng tôi muốn nấu ít đồ ăn cho Dịch Lang."

"Mì à?"

"Ừ."

Đặng Anh xoay người nhìn về phía Hằng Thọ Trai, "Hôm nay kết thúc thẩm vấn chưa?"

Dương Uyển lắc đầu, "Hôm nay không thẩm vấn, là khiển trách."

Nói xong chợt nhớ ra cái gì, vội nói: "Đúng rồi, ban nãy tôi mải làm mình làm mẩy quá, quên không hỏi anh, anh vào bằng cách nào vậy?"

Đặng Anh đáp: "Nội các xin ý chỉ chuyển vụ án Hoàng Nhiên sang Hình bộ, bệ hạ không chuẩn, nhưng cho phép Nội đông xưởng và Bắc trấn phủ ti cùng thẩm tra xử lí, hôm nay tôi vào đây là phụng chỉ thẩm vấn."

"Đừng thẩm vấn nó nữa, tôi van anh."

Đặng Anh nhìn cô, cười, "Cởi cái lốt kia rồi, tôi còn thẩm vấn ai nữa?"

Nói rồi nhẹ nhàng vén tóc con cho Dương Uyển, "Cô và điện hạ cứ coi như tôi là nội thị nhóm lò đi, cho tôi một bát mì ăn là được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net