Gió thoảng chốn về (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chàng vẫn như khi trước, khát vọng được chạm vào, song không yêu bản thân.

Dương Uyển nghe Đặng Anh nói vậy, tay chậm rãi hướng về hông chàng.

Trung y trên người chàng cũng may từ lụa, vì giặt tẩy quá cũ nên khi tiếp xúc với bàn tay, đem lại một cảm giác gai sợi thô ráp.

"Nằm lại đây chút."

Dương Uyển nói khẽ.

Đặng Anh lại cứng còng lưng, bất động.

Ngón tay Dương Uyển cuộn lại ngang hông chàng, khuỷu tay dùng lực, xích lại gần Đặng Anh mấy tấc.

"Tôi mới là người không có nhà."

Nói đoạn, cô từ từ cuộn mình chui vào lòng Đặng Anh.

Cuối thu, mưa lạnh dẫu vô tình, nhưng đã bị căn phòng đơn sơ này cản ở ngoài.

Trong phòng buông màn, chăn nệm sau màn tỏa ra mùi hương thơm ngát của đậu tắm.

Dương Uyển ngủ say rồi, vô thức co hai chân, đầu gối kề dưới bụng Đặng Anh, xuống thêm một chút nữa chính là chỗ mà Đặng Anh không thể nói ra.

Thời điểm thụ hình, chàng đã trưởng thành từ lâu, theo quy định của triều Minh, nội đình thiến nam giới trưởng thành có thể giữ sinh thực khí. Nhưng khi ấy, Đặng Anh là một tù phạm, vậy nên nội đình không nhân từ với chàng.

Đến giờ Đặng Anh vẫn còn nhớ, sau khi thương thế lành lại, Lễ bộ tới nhận người, chàng và một hoạn quan khác cùng tiếp thu nghiệm thân tại Lễ bộ trước khi vào cung.

Người nghiệm thân lạnh lùng đánh giá vết thương của từng hoạn quan.

"Tên này xuống dao ít đi nửa tấc, ngươi tới xem thử xem sau này xương sụn có nhô ra không?"

"Cái này khó nói đấy."

Nói rồi ngẩng đầu liếc danh sách, lại bảo: "À, tuổi hắn không nhỏ, người chưởng hình sợ gánh mạng nên cũng có kiểu cắt như vậy."

"Hừm... Thế này khó xử rồi..."

"Sao vậy, chẳng lẽ lại phải 'cạo gốc' hắn lần nữa?"

Câu này là nói tới Đặng Anh, chàng không muốn nghe, nhưng không có tư cách né tránh, chỉ có thể cố sức thả suy nghĩ của mình ra ngoài.

Khi đó, Trịnh Nguyệt Gia là người Ti lễ giám sai tới xem Lễ bộ làm việc, y vốn không vào, nghe thấy đối thoại bên trong mới ở trước cửa nhìn Đặng Anh, thấy chàng nắm tay cúi đầu, bèn hỏi vọng vào: "Bên trong đã nghiệm xong chưa ạ?"

"À, sắp rồi, chỉ còn người này thôi, còn cần ngài xem thử, chúng tôi không chắc lắm."

Người kia nói, xem lại danh sách trong tay, sau đó ngẩng đầu gọi thẳng tên Đặng Anh: "Đặng Anh."

"Có."

Người kia chỉ ra chỗ Trịnh Nguyệt Gia, "Đứng ra đằng kia cho tổ tông Ti lễ giám xem thử."

Đặng Anh xoay người nhìn về phía Trịnh Nguyệt Gia, Trịnh Nguyệt Gia lại không nhìn chàng. Y nhận lấy danh sách lật hai trang, thuận miệng nói: "Tạm thời tôi không nhìn, đợi sang năm lại nói, không ổn thì cạo lần nữa, ổn rồi thì thôi, không cần phải bắt người ta chịu khổ ngay bây giờ."

Đặng Anh khoanh tay đứng trước mặt Trịnh Nguyệt Gia, da dẻ toàn thân trần trụi trong cái lạnh đầu xuân.

Trịnh Nguyệt Gia khép danh sách lại, vỗ hai tay, nói với những người tiếp thu nghiệm thân trong phòng: "Các ngươi mặc quần áo vào đi."

Nói rồi bèn xoay người ra ngoài.

Đặng Anh mặc quần áo, cùng những người khác ra khỏi hậu đường Lễ bộ. Mọi người khẽ giọng bảo nhau cách an dưỡng sau khi thụ hình – bớt ăn đồ cay độc, siêng tắm rửa, tu thân dưỡng tính, chớ mơ tưởng hão huyền còn có thể chung đụng với nữ nhân nữa, sau này có tiền chỉ cần mua người về hầu hạ sinh hoạt thường ngày là có thể sống tốt.

Mọi người đều hiểu đạo lí đó, nhưng âm dương chi dục đâu có giống "đạo lí".

Nó không dùng để "lập", nó dùng để "phá".

Lúc này, đầu gối Dương Uyển chống nhẹ vào bụng Đặng Anh, không có dục vọng, nhưng lại khiến chàng một lần nữa nghĩ đến vật rách nát dưới thân mình. Có lẽ, "tự ti" và "tự hiềm" vốn là một quy ước méo mó, Đặng Anh nằm bên Dương Uyển, sau lưng dần rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Sau khi thụ hình, chàng vẫn luôn là người sợ lạnh, ngoại trừ lúc đau đớn, bình thường hầu như đều không chảy mồ hôi, mà chàng thì không thích người ngợm dính nhớp, vì như vậy không sạch sẽ. Nhưng giờ đây, năm giác quan đều đang lặng lẽ phá vỡ giới hạn bình thời của chàng.

Đặng Anh bất đắc dĩ nhắm mắt, lặp đi lặp lại trong lòng lời thề mình từng thề trước mặt Dương Luân.

Nhưng tại nơi hỗn độn trong chăn, cặp đầu gối kia lại cọ đến lớp lụa dưới thân chàng, trong phổi Đặng Anh thình lình hộc ra một hớp khí, toàn thân như bị rút khô máu trong nhát mắt, cứng đờ như củi than ẩm ướt.

Chàng không thể nói được mình đau chỗ nào, nhưng chàng đau, đau đến không sao nhúc nhích nổi.

"Uyển Uyển..."

Chàng bất giác gọi Dương Uyển.

Bàn tay vốn đặt tại hông chàng lại từ từ chạm xuống giữa háng, cách lớp quần lụa, ấm áp bao bọc vết thương cũ của chàng.

Máu huyết bị "rút khô" nhanh chóng chảy về lại toàn thân, chàng run lên cầm cập, đau đớn trên người lại dần lắng xuống.

"Đặng Anh, nằm yên một lúc là sẽ ổn thôi." 

Nói xong câu đó, Dương Uyển mím môi nhắm mắt.

May mà tiếng mưa ngoài cửa sổ liên miên, cái lạnh cuối thu diệt ham muốn loài người, cô chưa đến nỗi mặt đỏ mũi nóng.

Trên thực tế, cô không cần Đặng Anh nhẫn nhịn, nhưng chính cô lại nhất định phải nhịn.

Đây là chừng mực của cô đối với Đặng Anh, cũng là chừng mực của cô đối với triều đại này.

Mùa thu sắp hết, thu vi của kinh thành chuẩn bị kết thúc.

Ngày thu vi cuối cùng, trời đổ mưa phùn,  mặt đất lúc khô lúc ướt.

Dương Uyển tự mình bung ô, đưa Dịch Lang đến Văn Hoa Điện đi học.

Đợi Dịch Lang vào điện rồi, Dương Uyển lại không đi ngay mà đứng dưới hiên, im lặng ngắm màn mưa ngoài điện.

Không bao lâu sau, Dương Tinh đi từ trong điện ra, thi lễ với Dương Uyển.

Dương Uyển xoay người, "Hôm nay không phải trực hầu điện hạ à?"

"Vâng, sao tỷ tỷ chưa đi ạ?"

Dương Uyển nhìn vào trong điện, "Trong cung dù sao cũng không có việc gì nên ta ở đây chờ điện hạ tan học luôn."

Dương Tinh nói: "Tỷ tỷ lạnh không? Đệ đi lấy một cái áo cho tỷ tỷ."

"Không cần, ta không lạnh."

Cô nói, ngẩng đầu quan sát Dương Tinh.

Tướng mạo Dương Tinh không giống Dương Luân lắm, Dương Luân cao lớn khôi ngô, Dương Tinh lại gầy gò trắng trẻo, khí chất toàn thần cũng có phần nào giống Đặng Anh.

"Nghe nói mấy ngày nay đệ thường xuyên bị Trương thứ phụ quở trách?" Cô gợi chuyện bằng giọng điệu như đang nói việc nhà.

"Vâng ạ." Dương Tinh cúi đầu, "Đệ tiến thoái không có chừng mực, khiến Trương thứ phụ không vui, may mà có điện hạ nói hộ cho đệ."

Dương Uyển hỏi: "Có thể kể ta nghe nguyên do không?"

Dương Tinh gật đầu, "Hẳn tỷ tỷ đã đọc nội phủ bản của 'Ngũ hiền truyện' rồi chứ ạ?"

Nội phủ bản mà cậu nói chính là bản khắc của hoàng gia, do Kinh xưởng khắc bản in ấn, có thể coi là thư tịch nhà nước.

Dương Uyển không ngắt lời cậu, tựa vào cột trụ, nghiêm túc nghe cậu nói tiếp.

Dương Tinh thở dài, tiếp tục: "Không lâu sau khi Ninh nương nương mắc tật, đệ vốn không muốn chấp bút cuốn sách này, thế nên mấy lần xin nghỉ với Trương thứ phụ, hi vọng có thể để Quốc tử giám hoặc Hàn lâm viện làm thay, sau cùng bị thứ phụ trách cứ. Đệ không thể làm gì khác đành viết, nhưng văn viết ra không phải bản tâm của mình, diễn đạt miễn cưỡng, hành văn đờ đẫn, tuy đã đưa sang Kinh xưởng khắc ấn nhưng vẫn làm thứ phụ không hài lòng."

Dương Uyển vỗ vai cậu ta.

"Đệ để ý lắm à?"

"Vâng." Dương Tinh lại thở dài, "Đây là sách quan ấn, Trương thứ phụ bảo đệ chấp bút đã là rất nâng đỡ rồi. Nhưng nội tâm đệ lại không yên..."

Cậu mím môi, mãi sau mới buông ra, "Vừa có lỗi với tỷ tỷ, cũng không xứng với văn mặc."

Dương Uyển nghe cậu nói vậy, mỉm cười, "Còn nhỏ mà đã suy tư nhiều ghê."

Dương Tinh nói: "Tỷ tỷ, đệ không nhỏ."

"Ừ, không nhỏ. Vậy nếu... vì quyển sách này... mà đệ phải chịu chút khổ cực..."

Dương Tinh ngớ ra, "Ý tỷ tỷ là sao?"

Cậu vừa dứt lời câu đó thì thấy một nội thị chạy từ dưới thềm lên: "Dương thị độc, người của Cẩm y vệ nói có lời muốn hỏi ngài."

Dương Tinh và Dương Uyển cùng cúi đầu nhìn xuống nguyệt đài. Trương Lạc thân bận thường phục đen, dẫn theo mấy chục cẩm y vệ, đứng cách ngự đạo ngoài mười bước.

Văn Hoa Điện là nơi đi học của hoàng tử, dù là cẩm y vệ, nếu không có ý chỉ của hoàng đế cũng không thể tùy tiện xông vào mạo phạm.

"Lại là đám u quỷ này."

Dương Tinh nói, chắp tay với Dương Uyển: "Tỷ tỷ đợi một chốc, đệ đi rồi sẽ về ngay."

Đoạn, vén bào đi xuống thềm, Dương Uyển vội mở ô bắt kịp cậu, "Che ô mà đi, đừng đội mưa."

Trương Lạc chẳng buồn nhìn Dương Uyển, trực tiếp nói với giáo úy đằng sau: "Mang Dương Tinh đi."

"Đợi đã."

Trương Lạc quay sang Dương Uyển, "Cô nói nhiều thêm một câu, ta sẽ mang cả cô đi."

Dương Uyển bước mấy bước tới gần Trương Lạc, "Anh muốn mang đệ đệ tôi đi mà đến hỏi tôi cũng không được hỏi?"

Trương Lạc vung tay, hai giáo úy lập tức kẹp lấy hai bên trái phải Dương Tinh.

"Các ngươi dẫn hắn đi trước, chưa cần thẩm vấn vội, đợi ta trở lại."

"Vâng."

"Gượm đã." Dương Tinh vùng khỏi tay cẩm y vệ, "Tôi để lại ô cho tỷ tỷ, tôi tự đi."

Cậu nói, đưa ô cho Dương Uyển.

Dương Uyển nhận cán ô, nhỏ giọng bảo Dương Tinh: "Cứ nói thật là được, không cần phải sợ."

Trương Lạc đợi Dương Tinh đi rồi mới ra hiệu cho mọi người lùi ra sau, cúi đầu nhìn Dương Uyển.

"Muốn hỏi gì, bây giờ hỏi đi."

Dương Uyển cười, "Tôi lừa anh đó."

"Cái gì?"

"Tôi chẳng muốn hỏi gì hết, thậm chí tôi còn biết vì sao anh muốn mang đệ đệ tôi đi cơ."

"Cô nói gì?"

Dương Uyển ngẩng đầu, "Có phải ông chủ Thanh Ba Quán tới Bắc trấn phủ ti tìm anh không?"

Trương Lạc sửng sốt, ngay sau đó bấm cổ tay Dương Uyển, "Tại sao cô biết?"

Dương Uyển bị đau run giọng, nhưng chẳng mảy may e sợ hắn, "Vì tôi muốn khiến anh tra vụ án trong tay anh hiện giờ."

"Là cô giả mạo cẩm y vệ ở Thanh Ba Quán."

"Đúng vậy."

"Bắt cô ta lại."

Hắn lạnh lùng ra lệnh, mấy giáo úy lập tức tiến lên, áp bả vai Dương Uyển, ấn cô quỳ xuống đất. Khoảnh khắc đầu gối tiếp xúc với mặt đất, cô đau đến đỏ cả mắt, nhưng cô vẫn không giãy giụa, trái lại còn cúi đầu cười một tiếng rồi ngẩng lên nhìn vào mắt Trương Lạc nói: "Anh còn muốn dụng hình với tôi một lần nữa sao? Lý do là gì, giả mạo cẩm y vệ? Sau đó thì sao? Tôi cướp tiền của à? Hay là hại mạng người? Anh phán tội tôi thế nào? Còn nữa, anh có nhân chứng khác không?"

Trương Lạc ngắt lời Dương Uyển: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

"Chẳng làm gì cả." Dương Uyển bình thản đáp, "Để anh làm chuyện anh muốn làm. Trương đại nhân, trong tay anh hiện giờ hẳn đã lấy được 'bài tựa' tỷ tỷ viết rồi nhỉ, có thể dâng tấu lên bệ hạ được rồi. Kế đó chính là xuôi theo bài tựa này tra xuống tiếp. Trương đại nhân, tôi vẫn nhớ anh từng nói với tôi, anh sẽ không che giấu bất kì điều gì với bệ hạ. Thế nên anh sẽ tra tới cùng. Tôi chỉ mong đại nhân chạm đến chân tướng rồi vẫn có thể đối đãi với kẻ có tội như khi trước đã đối đãi với tôi."

Trương Lạc nói: "Chỉ bằng lời này cô nói, ta đã có thể tra từ cô rồi."

Dương Uyển lắc đầu cười, "Lúc trước tôi còn là nữ quan Thượng nghi cục, anh muốn dẫn tôi đi không cần phải thông báo với bất kì ai, bây giờ tuy tôi vẫn là nô tì nhưng lại chịu trách nhiệm chăm sóc cho hoàng tử, quản lí sự vụ một cung, trước khi dẫn tôi đi, anh cần thỉnh chỉ với bệ hạ. Không bằng không cớ bắt giữ tôi, anh để điện hạ đi đâu?"

Cô vừa dứt lời thì trên nguyệt đài chợt vọng xuống tiếng Dịch Lang.

"Trương phó sứ."

Trương Lạc ngẩng đầu, Dịch Lang vịn lan can đứng cạnh đài, cậu không đi xuống, cúi đầu từ trên cao nhìn lướt qua mọi người bên dưới nguyệt đài, cuối cùng đậu tầm mắt lên thân Trương Lạc, "Vì sao đối xử với dì ta như thế?"

Trương Lạc hành lễ xong, toan hồi bẩm thì lại nghe cậu nói: "Ngươi ức hiếp ta còn nhỏ tuổi, dì ta yếu ớt, nên mới ngông cuồng như thế trước Văn Hoa Điện."

Trương Lạc nghe vậy, bèn đổi sang hành lễ quỳ, nói: "Thần không dám."

"Ngươi không dám thì thả dì ta ra, bằng không ta sẽ lập tức bẩm báo quân phụ, trị ngươi tội náo loạn Văn Hoa Điện."

Trương Lạc không thể đứng dậy, chỉ đành đưa tay ra hiệu người phía sau lui ra.

Dương Uyển chống đất đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Lang.

Trên mặt Dịch Lang không có biểu cảm gì rõ ràng, "Dì tới chỗ ta đi."

Đoạn, cậu chỉ vào Trương Lạc, nói: "Trước khi ta bẩm báo với phụ hoàng, ngươi không được đứng dậy."

Trương Lạc quỳ trên mặt đất, không hé răng.

Dịch Lang nhìn hắn, lại thêm một câu: "Quân phụ lập trấn phủ ti là để răn đe gian nịnh. Ngươi đối xử với dì ta như thế, ta rất khinh thường."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net