Một bát dương xuân (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong sông hộ thành tiếng nước chảy đêm ngày không dứt. Trời tối quang đãng không mưa gió, Đặng Anh gần như nghe thấy được tiếng nước sông nhấp nhô vỗ lên tường thành.

Sau khi từ Hình bộ về, chàng vốn rất muốn nằm ngủ một lúc, nhưng chàng không ngủ được, thậm chí đến quần áo cũng chẳng buồn đổi, chỉ lẳng lặng ngồi trên giường, khum tay che ngọn đèn duy nhất trước mắt.

"Cộc cộc."

Ngoài cửa vọng vào tiếng gõ, Đặng Anh ngẩng đầu, một bóng người mảnh mai thoáng lướt qua trên mành cửa sổ. Tiếp đó, chàng nghe thấy tiếng Dương Uyển, "Đặng Anh, là tôi."

Đệm giường bị Đặng Anh nắm trong tay, chàng rất muốn gặp Dương Uyển, nhưng lại không muốn biểu lộ quá nhiều bi thương vô nghĩa trước mặt cô.

Cũng may, cô chỉ gõ cửa một tiếng, sau đó không thúc giục chàng nữa. Ngoài cửa im ắng một hồi, trên mái nhà vẳng xuống một vài tiếng kêu lười biếng của con chim nào trú đêm.

Trời đã về khuya, gió thổi bờ sông dần lớn, bóng cành liễu rủ lòa xòa trên mặt sông trong xanh ánh nước. Không khác bao nhiêu so với thành phố của thế kỉ 21, gạch đá xi măng, cái nào cái nấy đều mang hơi thở của sự sống giữa ngày và đêm.

"Đặng Anh."

Cuối cùng, Dương Uyển vẫn cất tiếng gọi chàng lần nữa, nhưng giọng có phần do dự, âm cuối run run như một ngọn lửa bập bùng, rất ấm áp nhưng cũng rất kiềm chế.

"Ừm... Hiện giờ tôi hơi không rõ lắm mình nên như thế nào, nếu anh cảm thấy tôi không nên quấy nhiễu anh thì anh bảo tôi một tiếng, tôi sẽ trở về ngay. Nếu anh cảm thấy không bị quấy rầy thì tôi sẽ đứng đây một lúc."

Dứt lời, cô nuốt phải một hớp gió lạnh xuống họng, tức thì bị ngứa, không nhịn được ho mấy tiếng, mắt đỏ mặt phù, có phần chật vật. Cô đành quay lưng lại, khom lưng cúi đầu bụm miệng, gắng nhịn không ho quá to tiếng.

Cánh cửa sau lưng lập tức mở ra, một tấm áo nhẹ nhàng phủ lên lưng Dương Uyển.

Dương Uyển ngẩng đầu, thấy Đặng Anh ngồi xổm hờ trước mặt cô, mấy ngày không gặp, trông chàng có phần tiều tụy, nhưng chỉ bộc lộ trong mắt mà thôi.

"Để tôi rót cho cô một cốc nước."

Dương Uyển buông miệng, khoát tay nuốt khan, "Không cần đâu, bị sặc gió lạnh thôi, một lúc là hết."

Nói rồi nhìn tấm áo khoác trên người, còn chưa mở lời nói gì đã nghe chàng nói, "Đây là áo mới may đầu xuân, Đặng Anh chưa mặc bao giờ."

Dương Uyển nghe vậy, cười khép tà áo trên vai, vịn cửa đứng dậy, "Anh sạch sẽ như vậy, ai mà để ý chứ."

Cô nhắc đến hai chữ "sạch sẽ", Đặng Anh lại không biết nên đáp lời thế nào, vô thức lùi ra sau một bước.

Dương Uyển hỏi: "Sao vậy?"

"Tôi vừa từ ngục ra, chưa kịp dọn dẹp."

Dương Uyển thử dò xét nắm ống tay áo chàng, thấy Đặng Anh không né tránh mới cách lớp vải nắm cổ tay chàng.

"Anh đừng nghĩ như vậy, ai cũng có lúc thân trong vũng lầy, nếu ngại mình bẩn mà không chịu gặp ai thì quan hệ giữa người và người sẽ lạnh nhạt lắm, người bò ra được khỏi vũng lầy còn rất đáng thương nữa."

Nói xong, cô ngửa mặt nở một nụ cười, là nụ cười rạng rỡ mà Đặng Anh không thể quen thuộc hơn.

Hôm nay chàng đã mất rất nhiều sức lực mà vẫn không lôi được mình ra khỏi vũng lầy tự trách và bi thương, may mà có cô tới kéo chàng, thậm chí còn không để ý bùn sình quanh thân chàng, bằng lòng cười với chàng.

"Lý Ngư nói cả ngày hôm nay anh chưa ăn gì cả."

"Cô gặp được cậu ta à?"

Dương Uyển gật đầu, "Ừ, tôi cảm thấy ở cùng cậu ta tốt lắm nhé, cậu ta còn nhỏ tuổi, không hiểu lắm chuyện của anh, nhưng tâm tính tốt."

Cô xoay người nhìn ra sông hộ thành, "Anh đói không, tôi nấu bát mì cho anh ăn?"

Dứt lời, cô liền đi tới bờ sông, nhưng không buông cổ tay Đặng Anh. Vết thương trên cổ chân Đặng Anh phát tác trong ngục đến giờ vẫn chưa khỏi, lúc bước xuống bậc thang chợt đau nhói, tuy chàng không dừng chân nhưng bước đi khựng lại rõ ràng, Dương Uyển cảm nhận được, quay đầu thấy chàng cau mày nhịn đau, vội nói: "Quên mất chân anh có thương tích, đau lắm không?"

Đặng Anh mở mắt lắc đầu, "Dù sao tôi cũng phải quen thôi."

Dương Uyển cúi đầu nhìn cổ chân Đặng Anh, "Tôi vốn định nấu mì xong mới bưng cho anh, nhưng mà... cái lò của Lý Ngư, tôi vẫn chưa biết đốt như thế nào..."

Nói xong câu này, mặt cô bất tri bất giác hây hây thẹn thùng, vội giơ tay che giấu chặn tóc vụn bay loạn bên tai, cười tự giễu.

"Ban đầu tôi cảm thấy chuyện gì mình cũng biết, chỉ cần tôi muốn, đến đây rồi cũng sẽ chẳng có gì tôi không thể học được, kết quả cũng chỉ biết viết mấy chữ vào văn thư."

"Không sao, ở đâu?"

Dương Uyển ngẩng lên, Đặng Anh đang cười với cô, nét cười ấy rất nhạt, song vừa vặn bao dung sự lúng túng Dương Uyển không muốn thừa nhận lúc này.

"Ở dưới cây liễu lớn ở bờ sông." Cô giơ tay còn lại, chỉ ra trước mặt.

Đặng Anh đưa mắt theo phương hướng ngón tay cô chỉ, "Vậy dẫn tôi tới đó đi."

"Được."

Dương Uyển dắt Đặng Anh băng qua từng lớp trực phòng Ti lễ giám, vì chiếu cố cho chỗ chân đau của Đặng Anh nên cô gắng sức đi thật chậm.

Người trực ban đêm vẫn chưa về, người không phải trực đều nhân lúc rảnh rỗi gà gật ngủ.

Sao thưa trăng sáng, tiếng gió ôn hòa, bốn phía yên tĩnh.

Đặng Anh không dám đi quá sát Dương Uyển, chỉ có thể cố gắng nâng cánh tay, kéo ra một khoảng cách giữa mình và Dương Uyển.

Cặp ngọc trụy phù dung trên người Dương Uyển va vào nhau lanh canh khe khẽ theo bước chân cô, vô cùng êm tai dưới sự làm nền của tiếng nước chảy.

"Đặng Anh." Cô quay lưng về phía chàng, gọi tên chàng.

Đặng Anh vội đáp, "Ơi."

"Anh còn quả hạch ăn mỗi ngày không?"

"Hết rồi."

"Ngày mai tôi mang thêm cho anh nhé."

Chàng không mảy may suy nghĩ, điềm đạm đồng ý, "Được."

Dương Uyển nghe thấy chữ "Được" này, không khỏi mỉm cười quơ quơ tay chàng, "Bây giờ anh không từ chối tôi nữa rồi."

Đặng Anh nhìn ngón tay Dương Uyển nắm cổ tay mình, "Tôi không muốn khiến cô không vui."

"Cái gì?"

"Tôi không muốn đến cô cũng bị tôi chọc tức bỏ đi."

Dương Uyển biết hàm nghĩa sầu bi chân chính đằng sau câu nói này của chàng, nhưng cô không nói ra, chỉ cười đáp: "Tôi không phải người cứ không vui là sẽ bỏ đi."

Nói rồi xoay người, vẫn nắm tay Đặng Anh, vừa bước lùi vừa nói: "Tôi nói trước nhé, tôi chỉ biết nấu một loại mì thôi."

Đặng Anh hơi nghiêng đầu, giúp cô nhìn con đường đằng sau cô, "Mì gì vậy?"

"Mì dương xuân, Ninh nương nương dạy tôi."

"Ninh phi nương nương... vào cung năm nào vậy?"

"Vào năm tôi... mười ba tuổi gì đó."

Đặng Anh gật đầu cười, "Lâu vậy rồi, hèn chi nương nương thương cô."

"Đúng vậy đó." Dương Uyển cười gật đầu với chàng, "Sau khi tôi vào cung, nương nương chưa từng mắng tôi, trừ anh ra, nương nương là người dịu dàng với tôi nhất. Nhưng mà gần đây sức khỏe nương nương không tốt, uống thuốc suốt, điện hạ lại quá nhỏ, lúc trước tôi bận chăm sóc cho họ, mấy lần nói mang quả hạch cho anh mà cứ quên."

Trong lúc trò chuyện, hai người đã đi tới cây liễu lớn bên bờ.

Chỗ ở của các nội giám không có bếp riêng, cái lò ở dưới cây liễu lớn này chính là chỗ đám Lý Ngư chung nhau thổi cơm, lúc này dưới mặt đất hãy còn chút muội than chưa nhớ ra mà quét dọn.

Dương Uyển buông tay Đặng Anh, kéo váy lên ngồi xổm cạnh lò, thuận tay lấy cái mẹt trên tảng đá ra để lên đầu gối, dọn chỗ cho Đặng Anh, "Tôi mò mẫm nửa ngày mà vẫn không nhóm được bếp."

Đặng Anh cũng ngồi xổm xuống, vén tay áo lên nhận lấy ống thổi lửa Dương Uyển đưa. Không bao lâu sau, ngọn lửa ấm áp đã chiếu sáng mặt hai người.

Dương Uyển thử cời lửa, Đặng Anh lại quay đầu nhẹ nhàng đè que gỗ dài trong tay cô xuống, "Cẩn thận chút, củi này hãy còn tươi, dễ bắn đốm lửa."

Dương Uyển vội thu tay về, che chở mì sợi và tương giấm đựng trong mẹt, "Anh làm gì cũng chăm chú nhỉ."

Đặng Anh nhận lấy que cời trong tay cô, cẩn thận đảo củi tươi trong lò, hòa nhã đáp lời cô: "Cô cũng vậy mà."

Dương Uyển lắc đầu, "Không có đâu, tôi chỉ chuyên tâm với chuyện tôi thích làm thôi, chuyện tôi không thích, thể nào tôi làm cũng sẽ khiến mọi người thất vọng. Bất kể tôi ở đâu, trong nhà đều có rất nhiều người từng không vui vì tôi. Thế nên Đặng Anh, anh thật sự là người tốt nhất tôi từng gặp đấy, bất kể là phẩm hạnh hay tính cách đều tốt, tốt đến mức chính tôi cũng nghĩ không ra vì sao họ phải đối xử với anh như vậy..."

Cô phồng má thở ra một hơi, di chuyển đến trước lò, "Được rồi, từ giờ cứ để tôi, anh ngồi một lúc đi."

"Được."

Đặng Anh nghe lời cô, dựa vào cây liễu ngồi xuống.

Nước trong nồi dần sủi, hơi nước trắng che khuất mặt Dương Uyển, làm nhòa ngũ quan thanh tú của cô. Điều không quá ăn khớp với dáng dấp của cô là, hiển nhiên, cô không phải một người con gái thạo việc bếp núc, lúc lúc lại bỏng tay niết tai, nhưng cô làm rất chăm chú, Đặng Anh không khỏi nghĩ, nếu đúng như cô nói mới rồi, nấu mì cho chàng hẳn là chuyện cô thích làm.

Hương thơm rau lá trong bát mì bay ra theo hơi nước.

Bận rộn một hồi lâu, rốt cuộc Dương Uyển cũng bưng được hai bát mì dè dặt đi tới.

"Cẩn thận chút."

"Biết mà." Cô không ngẩng đầu lên, "Bây giờ mà làm đổ thì hôm nay tôi tội ác tày trời."

Đặng Anh cười, "Không thể nói vậy được."

Dương Uyển ngồi xổm xuống, đặt mì vào tay Đặng Anh, "Anh nếm thử xem mặn nhạt thế nào."

Đặng Anh cúi đầu ăn một miếng, sợi mì rất mềm, hơi ấm tràn ngập khoang miệng chàng, vị không quá phức tạp, chỉ có mùi thơm dịu của rau và vị tươi của hành băm kết hợp với mỡ lợn, vỗ về lục phủ ngũ tạng.

"Ừ, ngon lắm."

Dương Uyển nghe chàng bình luận xong, gật đầu cười không dứt miệng. Cô cũng ngồi xuống cạnh Đặng Anh, bưng bát ăn hai miếng, lại uống một ngụm nước dùng, lúc này mới nói đến chuyện hồi ban ngày.

"Thực ra hôm nay tôi đã lén đi gặp Dương Luân, huynh ấy nói với tôi ít chuyện của anh tại Hình bộ, nhưng vẫn chưa nói hết, huynh ấy nói nếu tôi muốn biết cụ thể thì đi hỏi anh."

Đặng Anh hạ bát xuống nhìn Dương Uyển, "Tôi có thể kể cho cô biết."

Dương Uyển ngẩng đầu, ngắm ánh trăng lạnh xuyên xuống qua kẽ tán lá, nhẹ giọng: "Nếu... sau này tôi không nhịn được, hỏi anh một vài chuyện anh không muốn nói thì anh cũng không cần phải nói với tôi, thậm chí, anh mắng tôi cũng được."

Đặng Anh vội nói: "Tôi sẽ không như vậy với cô đâu."

Dương Uyển quay sang nhìn chàng, "Anh nghe tôi nói hết đã, mấy ngày nay anh không ở đây, tôi cứ nghĩ mãi anh ở Hình bộ như thế nào, phải thế nào anh mới có thể trở về, nhưng tôi không ngờ cuối cùng lại là Trương tiên sinh..."

Cô thoáng dừng lại, "Thực ra tôi không muốn hỏi quá trình ra sao, tôi chỉ muốn nói với anh, đừng buồn quá, cũng đừng quá tự trách, nếu anh muốn một mình tiêu hóa kết quả cuối cùng thì tôi sẽ không làm gì cả, nhưng anh phải ăn, phải uống, đừng làm tổn thương thân thể mình."

Đặng Anh nghe cô nói, cúi đầu ăn từng miếng mì trong cái bát trước mặt, cho đến khi nuốt mảnh rau xanh cuối cùng.

"Không phải như cô nói, tôi rất muốn gặp cô, nhưng tôi đã thề với Tử Hề, nếu tôi có bất kì ý tưởng bất kính nào với cô, tôi sẽ phải chịu lăng trì mà chết."

Nghe thấy hai chữ "lăng trì", trong đầu Dương Uyển bỗng nổ ầm, cái bát trong tay suýt nện xuống đất.

Lịch sử tồn tại là khách quan, mà Dương Uyển thì là một con cá lọt lưới trong những tồn tại khách quan ấy.

Vậy nhưng, khi Đặng Anh nói ra kết cục của chàng trước mặt cô, Dương Uyển lại có cảm giác, cô không phải con cá lọt lưới, cô ở bên trong lưới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net