Trăng treo tháp núi (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc bày ở phòng khách nhỏ. Hai di nương của Dương Luân cùng dọn cỗ với Tiêu Văn.

Dương Tinh bị cảm phong hàn trong chiếu ngục, thân mình nom gầy đi, bọc trong một tấm áo choàng lông hồ ly dày dặn, đứng trước cửa chào Dương Uyển.

Dương Uyển hỏi cậu: "Bao giờ vào lại Văn Hoa Điện?"

Dương Tinh cười đáp: "Dương Tinh phụ lòng tỷ tỷ, không vào nữa ạ."

Dương Uyển gật đầu, lấy từ trong bọc đồ ra một bản "Ngũ hiền truyện" do Thanh Ba Quán khắc ấn, đưa cho Dương Tinh.

Dương Tinh nhận lấy xem, lại thấy người viết sách đề tên "Đỗ Hằng".

"Đỗ Hằng?"

"Ừ."

Dương Tinh ngẩng đầu, "Tại sao lại là Đỗ Hằng ạ? Tháng trước y đã ốm chết rồi."

Dương Uyển vỗ vai Dương Tinh, "Dương Tinh, nghe tỷ tỷ đi, không vào Văn Hoa Điện cũng tốt, ở ngoài mà học hành thanh bạch, sang năm dự thi xuân vi."

Dương Tinh nhìn bìa sách hồi lâu mới ngẩng đầu lên, "Đa tạ tỷ tỷ."

Dương Uyển ra hiệu bảo cậu ngồi xuống nghỉ ngơi rồi tự mình xắn tay áo giúp đỡ hai di nương bày tiệc.

Tiêu Văn nhìn bàn tiệc, vẻ mặt do dự, dẫn Dương Uyển sang một bên nói: "Ta băn khoăn chuyện sắp xếp chỗ ngồi quá."

Nàng đưa mắt ra ngoài cửa, "Có cần nhường ghế chủ vị cho Đặng đốc chủ không?"

Dương Uyển cười nói: "Tẩu tẩu bảo người lấy cho em một cái đệm dày dặn chút đi."

Tiêu Văn quay sang sai a hoàn: "Đi lấy một cái đệm lại đây." Lại hỏi Dương Uyển: "Trong người không khỏe à?"

Dương Uyển lắc đầu, đang định đáp lời thì Dương Luân đã sải bước vào phòng, cởi áo choàng ra đưa cho Tiêu Văn, hỏi: "Đã chọn kịch chưa?"

Tiêu Văn nói: "Đợi xưởng đốc chọn ạ."

Dương Luân liếc Đặng Anh đi sau lưng mình, "Đã chán 'Thiên kim ký'1 chưa?"

Đặng Anh bước vào cửa, cười, "'Minh phượng ký'2 thì càng tốt."

1 "Thiên kim ký" là một tác phẩm hí kịch truyền kỳ đời Minh do Thẩm Thái soạn, kể câu chuyện Hán Sở tranh hùng song song với huyền thoại về vị tướng Hàn Tín. Tác phẩm gồm 50 vở, mỗi vở kể một giai đoạn của câu chuyện truyền kỳ.

2 Cũng là một truyền kì hí kịch ra đời vào thời Minh, do Vương Thế Trinh biên soạn, kể về cuộc tranh đấu giữa gian thần Nghiêm Tung và trung thần Dương Kế Thịnh triều Gia Tĩnh, có thể đọc thêm tại .

Dương Luân nhìn về phía Dương Uyển, "Muội muốn nghe gì?"

Dương Uyển ôm đệm hỏi: "Có 'Bá Nha cổ cầm' không ạ?"

Dương Luân trợn mắt, "Sách như 'Lã thị xuân thu' không phải là để tiêu khiển, ở đây không có!" Đoạn cao giọng nói với lên vũ đài: "Hát màn 'Bái tướng' trong 'Thiên kim ký' đi!"

"Bái tướng" kể về Hàn Tín, là đoạn "Hàn Tín nghèo đăng đàn bái tướng" trong năm mươi vở thuộc "Thiên kim ký", nằm sau đoạn "Hàn Tín huyện Hoài Âm khất thực".

Sau ba tuần rượu, Dương Luân say, bắt đầu lên cơn, đỏ ngầu mắt gõ đũa, đứng trong sảnh hát phụ họa một khúc "Phách phá ngọc ca".

"Hàn nguyên soái thuở chưa gặp thời thế,

Tại Hoài Âm phải chui háng, bị người đời cười chê.

Câu cá ven sông làm sinh kế

Phiếu mẫu rủ lòng thương, cho miếng ăn ấm mề.

Bái tướng phong hầu, bái tướng phong hầu,

Ngàn vàng đền ơn mệ, ngàn vàng đền ơn mệ."1

1 Khúc này kể chuyện thuở hàn vi của Hàn Tín, có thể đọc thêm tại .

Hát xong, Dương Luân đã say bí tỉ, nhưng vẫn không chịu rời bàn.

Dương Uyển bảo mấy người Tiêu Văn và Dương Tinh đi nghỉ ngơi, cho hầu gái lui xuống, chống cằm ngắm hai người bên bàn rượu bộn bề.

Đặng Anh chưa say, nhưng vẫn im lặng.

Dương Uyển nhìn sang Dương Luân, nói: "Say thế rồi, còn chẳng bằng khóc một trận cho thỏa."

"Ta chưa say!" Dương Luân hất đổ bát canh nguội trước mặt Dương Uyển, chống người dậy lảm nhảm với Đặng Anh: "Đặng Phù Linh, ngươi nói xem vì sao ngươi lại thành thái giám..."

Đặng Anh vươn tay đỡ cánh tay Dương Luân, "Vì họ Đặng nhà tôi có tội."

"Đặng gia có tội thì mắc mớ gì đến ngươi!"

Dương Luân vừa lè nhè vừa nghiêng ngả lảo đảo chỉ chực đổ xuống đất. Đặng Anh dìu y, bị động phải thương tích, không khỏi nói: "Dương Tử Hề, ngài ngồi xuống đi được không?"

Dương Luân hất tay Đặng Anh, gắt: "Ngươi kệ ta!"

Dương Uyển kéo Dương Luân về ghế, Dương Luân đập đầu "đùng" một tiếng vào lưng ghế, khiến đầu óc y càng choáng váng hơn.

"Chàng mà kệ huynh thì đã để huynh chết dưới sông rồi!"

"Chết dưới sông thì chết dưới sông! Dựa vào đâu mà ta phải nợ hắn!"

Nói rồi y giơ tay áo che mắt, "Đời này Dương Luân ta không thẹn với thiên địa bách tính, thanh sạch bao nhiêu, tại sao lại phải mắc nợ Đặng Phù Linh hắn..."

Đặng Anh ngẩng đầu nhìn Dương Luân, bưng chén rượu lạnh trên bàn lên uống một ngụm, "Tôi không khiến ngài mắc nợ tôi."

"Mắc nợ là mắc nợ! Ta nợ đến mức muội muội ta cũng chẳng bảo hộ được! Ngươi hủy hoại nó như thế, ta làm ca ca lại chẳng thể tự tay đâm ngươi, đến mắng cũng không mắng được, Dương Luân ta chính là một..."

Đang nói, y bỗng trở tay tự vả mình một cú vang dội.

Dương Uyển vội níu cánh tay y, "Huynh điên rồi à?"

Dương Luân đeo dấu bàn tay, mắt lờ đờ nhìn Dương Uyển, chợt thê thiết nói: "Các người đều đang bảo hộ ta, nhưng ta lại chẳng bảo hộ được bất kì một ai trong hai người cả."

Dương Uyển ngẩn người, há hốc nín thinh.

Giọng Đặng Anh vọng tới từ phía đối diện Dương Uyển.

"Tử Hề, làm quan trong triều, có thể làm tốt được một góc trước mắt đã là rất tốt rồi, quan trường không thể chu toàn mọi bề, ngài phải bước qua được lằn ranh trong lòng ngài."

Đoạn, bưng chén rượu trước mặt y đi.

"Sau này uống ít rượu thôi, bảo trọng thân thể."

"Mẹ kiếp," Dương Luân chửi khẽ, "Đã bảo ngươi kệ ta đi rồi!"

Đặng Anh cười, "Tử Hề, hai chúng ta dù sao cũng phải giữ lại một người viết bia cho thầy, chữ ngài đẹp hơn chữ tôi."

Dương Luân ho khan, cười, cả người co ro trên ghế, "Thầy chỉ vừa mắt chữ ngươi thôi, có phải ngươi không biết đâu..."

Nói xong câu đó, rốt cuộc y ngoẹo cổ bất tỉnh trên ghế.

Dương Uyển giao Dương Luân cho Tiêu Văn lo liệu, xong xuôi mới theo Đặng Anh ra ngoài, đi về phía Đông Hoa Môn.

Tuyết lớn như lông ngỗng, rơi lên tán ô của Đặng Anh, nhẹ tênh im lắng.

Sắp đến Tết, phố xá tấp nập người qua lại, hương thơm kẹo ông táo chui thẳng vào mũi người, Dương Uyển chắp tay sau lưng, ngắm nhìn khói bếp toàn thành, nói: "Ước gì năm nay đừng qua."

Đặng Anh nghiêng đầu, "Tại sao?"

Dương Uyển quay mặt nhìn chàng, đứng lại, "Bởi vì hiện giờ quá tốt đẹp. Có điều, em cũng không sợ sang năm mới, Đặng Tiểu Anh..."

Đặng Anh cười, "Uyển Uyển, tôi vẫn muốn hỏi nàng, thêm một chữ 'Tiểu' vào giữa tên tôi là có ý gì?"

Dương Uyển ngẩng đầu, "Là gọi yêu."

"Đặng Anh, em không nhìn thoáng được, có khó khăn hơn nữa em cũng muốn ở bên chàng. Bất kể sau này thế nào, em cũng không tin chúng ta không thể bình yên chứng kiến những người chúng ta đang bảo hộ mở ra một chân trời mới."

Nói rồi, cô ngước lên nhìn màn trời tuyết giăng.

Trương Tông lui các, lỗ hổng lịch sử đang bày trước mặt Dương Uyển.

Đối với Dương Uyển, đây là chủ nghĩa anh hùng cá nhân của cô.

Dẫu cô không phải con cá lọt lưới, cô cũng muốn liều mạng bơi ra khỏi tấm lưới này.

Lịch sử dạy con người có cái nhìn hệ thống về quy luật thịnh suy của một vương triều, bao quát hành vi và sinh tử của tất cả mọi người ở trong đó.

Mà cái Dương Uyển muốn xem chính là "người".

Lòng trắc ẩn của Dịch Lang, niềm mâu thuẫn của Dương Luân, và sự sa ngã của chính cô.

Tới triều Đại Minh hai năm, cô bỗng hiểu được phần nào ý nghĩa của việc xuyên không.

Không phải là bản thân sụp đổ, cũng chẳng phải ngông cuồng phá tan quan niệm của người khác, mà là sống như một người đang sống, sống dẫu thương tích khắp mình, sống để yêu người, sống để kính người, lập mệnh cho người, hoặc giả, lập bia cho người. Dù cho chẳng thay đổi được bất cứ điều gì cũng đừng từ bỏ việc trở thành kí ức chân thực của người khác.

"Đặng Tiểu Anh."

"Ơi?"

"Cười lên nào."

Đặng Anh đứng dưới ô, nhìn Dương Uyển, lắc đầu bật cười.

"Lại đây, Uyển Uyển."

Dương Uyển nghe chàng gọi vậy, không chút nghĩ ngợi bổ nhào vào lòng chàng.

Đặng Anh vuốt ve tóc mai Dương Uyển, "Tôi vốn chẳng định sống quá lâu, nhưng hiện giờ tôi đã bắt đầu mong cầu xa xỉ một kết thúc yên lành, tôi sợ tôi sống quá ngắn sẽ không đủ chuộc hết tội ác của tôi với nàng."

Dương Uyển ôm hông Đặng Anh.

"Em bảo chàng cười, chàng lại cứ muốn làm em khóc, bây giờ chàng phải cười mười cái với em, bằng không hôm nay chàng xuống dưới giường em mà ngủ."

Vừa dứt lời, mặt cô đã được nâng lên.

Nụ cười Đặng Anh đập vào mắt, trận tuyết sạch sẽ cuối cùng của năm Trinh Ninh thứ mười ba cứ thế rơi cạn.

Tháng Giêng năm Trinh Ninh thứ mười bốn.

Qua rằm tháng Giêng, Hộ bộ bị quan lại các khoa bộ thúc giục đòi tiền thưởng đến sứt đầu mẻ trán. Sáng sớm Dương Luân vừa đi vào nha môn Hộ bộ, Hộ bộ thượng thư đã triệu y vào chính đường. Trong chính đường bày chén trà rải rác, Bạch Ngọc Dương và Tề Hoài Dương đều có mặt, ba người đã uống được một tuần trà, bên cạnh Bạch Ngọc Dương chừa ra một cái ghế, hiển nhiên là để cho Dương Luân.

Hộ bộ thượng thư ra dấu bảo Dương Luân ngồi xuống, nói với Tề Hoài Dương: "Tề đại nhân nói tiếp đi."

Tề Hoài Dương nói: "Thực ra tôi cũng chẳng có gì để nói cả, chỉ là vấn đề có nên viết sớ hặc tội này hay không thôi."

Bạch Ngọc Dương nói: "Hộ bộ và Hình bộ chúng ta mà không viết, các anh tưởng rằng Đốc sát viện không nhấc nổi cái bút này à?"

Nói rồi y đứng dậy, "Kể từ khi Trương Tông tư giao nội đình bị hạ ngục, lục khoa chỉ hận không thể treo Nội các lên thành lâu thóa mạ, nếu tấu sớ hặc Đặng Anh mà xuất từ Đốc sát viện, các anh nghĩ thử xem..."

"Bạch thượng thư đừng nóng..."

Tề Hoài Dương liếc qua Dương Luân, cất tiếng hòa giải, "Có viết cũng phải nghĩ xem ai sẽ là người mở đầu, hiện giờ các lão đang ốm bệnh, tân chính Hàng Châu rối ren muôn sự, cụ đã sức cùng lực kiệt, không thể để cụ lại phải hao tổn tâm sức được."

"Các anh muốn tôi viết chứ gì."

Dương Luân ngắt lời Tề Hoài Dương, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Ngọc Dương.

"Bạch Ngọc Dương, tôi nói cho anh biết, Dương Luân tôi không viết tấu chương này, đến tên tôi cũng không đề!"

Bạch Ngọc Dương sấn mấy bước đến trước mặt Dương Luân, "Lúc Phó Bách Niên tố giác học điền Hàng Châu thì anh cản trở, bây giờ đến tự tay thanh toán anh cũng không chịu nữa hả?"

Dương Luân nói: "Các anh muốn hặc hắn tôi chẳng có gì để nói, học điền Hàng Châu cần thanh toán thì thanh toán, đám sâu mọt Hàng Châu kia cần bắt thì bắt, Đặng Anh vào ngục, tôi sẽ đích thân thỉnh chỉ tịch biên nhà hắn, như vậy là có thể tự chứng minh trong sạch rồi."

Tề Hoài Dương nói: "Dương Luân, đừng cáu kỉnh như vậy được không, hôm nay tôi bàn chuyện này với mọi người trong sảnh đường Hộ bộ chính là vì chưa bàn xong, chư vị đại nhân hãy nói suy nghĩ và băn khoăn của mình ra đi. Hôm nay Đặng Anh là xưởng đốc Đông xưởng, không phải một bỉnh bút thái giám bình thường. Mấy năm nay bệ hạ ngày một tín nhiệm Đông xưởng, dâng sổ xếp hặc tội này lên rồi là phải một đòn đến đáy, bằng không, để hắn thừa cơ phản công là đám chúng ta đều sẽ rơi vào thế nguy cả đấy."

Dương Luân buông chén trà xuống, "Được, tôi xin hỏi chư vị đại nhân, các người cảm thấy bệ hạ sẽ xử lí Đặng Anh ư?"

Tề Hoài Dương không trả lời.

Bạch Ngọc Dương nói: "Ý anh là, bệ hạ không xử lí hắn thì cứ để mặc hắn tham nhũng dưới mí mắt chúng ta à?"

"Hắn không tham nhũng!"

"Sao anh biết được!"

Hai người giương cung bạt kiếm, Dương Luân siết chặt nắm đấm, lại thốt không nên lời.

Bạch Ngọc Dương bức bách: "Tân chính Hàng Châu là tâm huyết của anh và phụ thân, chúng ta đã gạt bỏ vô vàn khó khăn mới tiến hành được đến bước này, bách tính nóng lòng trông mong năm nay được ăn bát cơm no bụng, hiện tại khắp các địa phương đầy rẫy chướng ngại, mặt quan còn to hơn Nội các, chúng ỷ vào cái gì, còn không phải là Ti lễ giám và Đông xưởng à! Thằng nào thằng nấy đều là con trai của thái giám, đã sớm quên phéng quân phụ rồi, thân là thần tử mà chẳng xua mây xem mù thay quân phụ, lại còn bất bình thay yêm hoạn. Dương Luân, động thái lần này của anh chẳng ra tuân lại cũng chẳng phải thanh lưu, rành rành cùng một giuộc với thằng yêm hoạn kia, quả thực vô sỉ tột độ!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net