Trăng treo tháp núi (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đặng Anh nghe xong câu này, vén bào từ từ ngồi xuống.

Nội các lựa chọn dâng tấu hặc chàng trên ngự môn ngày mai mà không phải là trình tấu lên hoàng đế thông quan Ti lễ giám, động thái này không chừa đường lui cho Đặng Anh, đồng thời cũng không chừa đường lui cho bản thân Nội các.

Hà Di Hiền ra hiệu Hồ Tương mang một cái ghế tới đặt ở đối diện Đặng Anh, vịn bàn ngồi xuống, lập tức chắn mất một nửa ánh sáng trước mặt Đặng Anh. Đặng Anh ngẩng lên nhìn về phía Hà Di Hiền, "Phủ đệ quan viên tham triều cũng có con mắt của lão tổ tông?"

Hà Di Hiền khoát tay áo, "Ngươi là đốc chủ Đông xưởng, thử hỏi trong kinh thành này, có nhà nào mà không có con mắt của ngươi. Đặng Anh, không phải ngươi không nhìn thấy mà là ngươi không muốn nhìn, không muốn thầy ngươi nhìn coi ngươi là một nhân vật như Trương Lạc."

Lão nói rồi thở dài, vỗ mu bàn tay Đặng Anh dưới đèn.

"Ngày mai bị hặc tội, nếu ta không nhắc tới, đêm nay chẳng phải ngươi định sao hồ sơ cả đêm ở đây, đợi ngày mai Hình bộ tới bắt ngươi sao?"

Đặng Anh thu tay đặt lên đầu gối, nói với Hà Di Hiền: "Lão tổ tông yên tâm, dù nô tì phải vào Hình ngục cũng sẽ không gây chuyện tổn hại đến thiên uy của chủ tử."

Hà Di Hiền nói: "Chủ tử cũng biết ngươi là người hiểu chuyện."

Đoạn, lão dịu giọng, "Chịu nhát dao ấy rồi, tuy hao tổn thân thể nhưng tốt xấu gì cũng chân chính là người trong cung, đều sống dưới bóng râm của chủ tử, bất kể ngươi có tâm tư gì, Ti lễ giám cũng sẽ không thấy chết không cứu bỏ mặc ngươi."

Đặng Anh cụp mắt, "Nô tì hèn mọn, không nhận nổi đại ân này."

Hà Di Hiền cười, "Làm nô tì trong cung, bất kể ngươi có muốn hay không, chúng ta đây... đều cùng vinh cùng nhục."

Lão nói, cúi đầu nhìn mắt cá chân của Đặng Anh, "Còn mấy canh nữa mới đến giờ chấp chính tại Phụng Thiên Môn, về nghỉ ngơi đi, dưỡng thần cẩn thận, Hồ Tương."

"Dạ, lão tổ tông."

Hà Di Hiền chỉ xấp giấy tờ dưới tay Đặng Anh, "Lại đây thay hắn."

Đặng Anh trở về trực phòng bên sông hộ thành.

Advertisement

Cửa phòng mở vào trong, lửa trong chậu than cạnh giường cháy hừng hực. Trên bàn đặt hai gói thảo dược và một gói quả hạch. Bên dưới quả hạch còn chẹn một lót giữ nhiệt bằng da dê, may rất xấu, đường may xộc xệch xiêu vẹo, chỉ là miễn cưỡng khâu hai tấm da dê ráp vào nhau.

Dương Uyển ngồi tựa trên giường chàng, đã ngủ.

Cô ngủ rất không yên, vô thức nắm áo ngủ Đặng Anh xếp bên giường.

Đặng Anh cẩn thận cất đồ, cởi quan phục trên người ra, ngồi xuống cạnh Dương Uyển, đặt hai chân tới gần chậu than.

Mấy ngày nữa là tuyết tan, khí lạnh buốt xương, vết thương cũ trong ngục ngày một phát tác dữ dội hơn.

Tuy đã qua hai năm nhưng mọi chuyện trải qua ở nhà ngục Hình bộ vẫn rõ mồn một trước mắt.

Chàng cúi đầu nhìn cổ tay mình, nhớ tới lời mình từng nói với Dương Uyển.

Chàng nói, đây là dấu vết xiềng xích, còn cả vết thương trên cổ chân chàng, đều rất khó tiêu tan. Tuy chàng một mực nghe lời Dương Uyển, cẩn thận uống thuốc, điều trị thân thể, nhưng hiệu quả không lớn. Ban đầu tuy chàng không hiểu được, mình chưa từng làm chuyện gì đại nghịch bất đạo mà tại sao phải chịu hình phạt như vậy, nhưng, hiện giờ chàng muốn chấp nhận những hình phạt này, tiếp tục sống tiếp.

Bây giờ nghĩ lại, mấy câu này vẫn nguyên như vậy.

Điều duy nhất thay đổi là, chàng đã có Dương Uyển.

Bằng một phương thức mà trong mắt người ngoài là vô cùng bỉ ổi, chàng có được Dương Uyển.

Nhưng trong lòng chàng hiểu, đó thực ra là chàng giao phó cho cô.

Diệt tộc, chịu tội, hủ hình...

Bên dưới y quan, mỗi một ván cờ chàng đều đang thua.

Không ai để ý đến danh dự của chàng, hình phạt thi hành lên chàng là chuyện đương nhiên, mỗi lần đều là một quá trình nhục nhã tột độ.

Nhưng Dương Uyển đã làm chàng thắng, khiến chàng có thể vẻ vang mà an tâm làm chuyện giữa những người yêu nhau. Chàng không dám từ chối gông xiềng, cô bèn cầm tay chàng, cho chàng ràng buộc thỏa đáng. Chàng để lộ sợ hãi, cô bèn cho phép chàng được toàn vẹn y quan, cô ngụy trang bản thân thành một nhà tù thơm ngát nồng nàn, không phải là để tra tấn chàng mà là để thu nhân đời tàn của chàng, cho chàng cảm giác được thuộc về và được an toàn.

Tại người Dương Uyển, hai năm mà chàng không dám nhìn lại quá khứ, cũng không dám nghĩ đến mai sau rốt cuộc cũng chậm rãi trôi qua.

Trước mặt dẫu vẫn tối tăm mịt mờ, nhưng phía sau có một người như vậy, nhìn chàng đi phía trước, thì đường dù có nhấp nhô hơn, dường như cũng trở nên không khó đi đến thế nữa.

Chàng đưa tay nhẹ nhàng vén lọn tóc ra sau tai cho Dương Uyển, đứng dậy quỳ hờ xuống, nhắm mắt cúi người hôn lên môi Dương Uyển.

Dương Uyển không tỉnh lại, chỉ duỗi chân đá nhẹ chăn ra. Đặng Anh đứng dậy kéo cái chăn bị cô đá gài xuống dưới trán cô, định rút áo ngủ trong tay cô ra. Nào ngờ cô lại càng nắm chặt hơn.

Đặng Anh tính nhẩm thời gian, còn cách canh hai không đầy một canh giờ nữa.

Chàng dứt khoát không nằm, ngồi bên cạnh Dương Uyển yên lặng sưởi ấm tay chân mình.

Người sau lưng hít thở đều đều, bọc chăn chàng trở mình, áo ngủ của Đặng Anh cũng bị cô ôm vào lòng.

Đặng Anh nghiêng đầu nhìn tấm lưng Dương Uyển, bóng lá xuyên qua song cửa đậu lên người cô.

Trước khi lâm triều, gặp được cô một lần thế này thật tốt, cô chỉ ngủ, không nói lời nào, nhưng nội tâm Đặng Anh lại từng chút từng chút được ủi phẳng.

Gió lạnh se sắt đầu xuân thổi vù vù trên bầu trời kinh thành.

Vừa qua canh hai, triều tham quan1 ở kinh thành đều đã rời giường, các dinh phủ hai bên đông tây đường Trường An nối nhau đốt đèn.

1 Chỉ quan viên tham dự triều kiến. (chú thích của tác giả)

Đây là buổi triều ngự môn hoàng đế đích thân tới đầu tiên của năm Trinh Ninh thứ mười bốn, song lại không phải là đại triều chầu mừng không hỏi chính sự mà là một buổi triều nghị chính chân thật, và quan lại các bộ khoa thì đều không có ý định buông tha cho hoàng đế. Mặc dù sắc trời hãy còn sớm, gió rét rào rạt, nhưng bách quan đợi chầu vẫn chen chúc chật cứng phòng nghỉ.

Trong trực phòng trên Đoan Môn, chúng nội thị nấu trà trừ hàn cho mấy vị cận thần Nội các.

Ngón tay Dương Luân siết ngón trà nghe "răng rắc".

"Tôi không chịu dẫn đầu thì cũng đừng bắt thầy phải dẫn đầu chứ, thầy vốn đã bệnh không dậy nổi rồi!"

Bạch Ngọc Dương đứng trước mặt y nói: "Đây là ý của phụ thân."

Dương Luân ngẩn người.

Bạch Ngọc Dương nói: "Đây cũng là để bảo toàn quan viên Hộ bộ liên danh cùng chúng tôi, phụ thân bảo tôi nói với anh, anh không đề tên cũng phải. Sau khai xuân, điền chính Hàng Châu còn cần qua tay anh, hiện giờ Hộ bộ không thể loạn."

Dương Luân nghe xong, cổ họng nghẹn ngào.

"Hôm nay ai xướng chiết1?"

1 Nghĩa là đọc tấu chương: Khi tấu bẩm không dùng văn nói mà đọc tấu chương to, rõ, chậm. Quan viên Thông chính ti, Hồng lư tự ngoại trừ chỉ dẫn các quan bẩm tấu, đôi khi còn phải đọc tấu chương thay, để đạt đạt được hiệu quả "đẹp bề ngoài", thông thường tuyển lựa quan viên đủ tiêu chuẩn "mặt đẹp" và "giọng lớn" trong nha môn. (chú thích của tác giả)

Bạch Ngọc Dương nói: "Hôm nay chúng ta không xướng chiết, giao cho quan viên Thông chính ti đọc thay, đây cũng là ý của các lão."

Dương Luân gật đầu đứng lên đi tới trước cửa trực phòng, được mấy bước, lại quay đầu hỏi: "Hặc Đặng Anh xong, các anh định xin mở Tam ti à?"

"Đương nhiên." Bạch Ngọc Dương ho khan, "Người này không thể để thẩm tra trong nội đình được, dù không mở được Tam ti cũng phải đẩy hắn vào được Hình bộ."

Dương Luân còn muốn hỏi lại, nội thị bên ngoài đã gõ cửa nói: "Các vị đại nhân, Ngũ Phượng Lâu sắp đánh chuông rồi."

"Đã biết."

Bạch Ngọc Dương ứng tiếng, nói với Dương Luân: "Vào triều thôi."

Trường tiên gõ lên mặt đất, sau một tiếng quất vang dội, bách quan vào triều.

Đến trước thềm son Phụng Thiên Môn, gió rét thổi y quan cả triểu bay phần phật, cơ hồ xé toác lễ nhạc của Chung cổ ti.

Lực sĩ Cẩm y vệ chống năm tán lọng, bốn quạt tròn, bước lên thềm son từ hai phía đông tây, không bao lâu sau, ngự giá của Trinh Ninh Đế đăng lâm, dưới thềm son một lần nữa vang lên tiếng roi, Hồng lư tự xướng "Nhập ban", hai ban văn võ trái phải song song cất bước, rồng rắn tiến vào ngự đạo.

Đặng Anh trông thấy Dương Luân trong đại ban quan viên, có ngự sử phụ trách duy trì nghi thái bên cạnh, hai người đều không dám nhìn nhau quá lâu, ánh mắt vừa chạm đã tự động lảng đi.

Sau lễ một lạy ba khấu, quan viên Hồng lư tự ra khỏi ban, tấu trình danh tính quan viên vào kinh tạ ơn và rời kinh xin nghỉ với Trinh Ninh Đế.

Hôm ấy gió lớn, hoàng đế cũng chẳng có hứng triệu kiến những người này, chỉ lệnh khấu đầu lạy tạ ngoài ngọ môn. Sau khi quan viên Hồng lư tự lui tấu, Hà Di Hiền hầu Trinh Ninh Đế hỏi biên quan có chuyện gì bẩm tấy không. Mặc dù Binh bộ thượng thư rất muốn lập tức bẩm tấu chuyện Tây Bắc thiếu thốn quân lương, nhưng thấy ti quan Thông chính ti đã bưng sớ của Nội các lên, bèn không tấu trực tiếp, chỉ giao sớ cho tùy đường rồi lui vào trong ban.

Quan viên Thông chính ti thấy Binh bộ lui ra, bèn "thu dọn"1 một tiếng, ra khỏi ban nói: "Bệ hạ, Nội các có sớ, nhờ thần thay mặt tuyên đọc."

1 Trước khi mỗi một quan viên bẩm tấu, đều sẽ hô một tiếng, gọi là "thu dọn", khả năng cao là để đánh tiếng rằng "Tôi sắp ra khỏi ban bẩm tấu đây", phòng hai người đồng thời rời ban gây ra khó xử. Mà một khi xuất hiện trường hợp khó xử này thì thông thường sẽ do quan viên Thông chính ti hoặc Hồng lư tự phụ trách chỉ dẫn. (chú thích của tác giả)

Trinh Ninh Đế gật đầu.

Hà Di Hiền lập tức cao giọng hô: "Đ...ọ...c...!"

Ti quán vén bào quỳ xuống đất, giở quyển sớ ra.

Một nhúm lông tơ chim yến rơi xuống bên chân Đặng Anh.

Chàng cụp mắt, nhìn nhúm lông đó.

Giọng đọc nghiêm chỉnh của ti quan truyền vào tai, rõ ràng tròn đầy, nghe như đá rơi, mỗi một âm tiết đều ập lên người Đặng Anh chắc nịch.

"Trải qua tra xét, hai thư viện Trừ Sơn, Hồ Đàm và hơn một nghìn bảy trăm mẫu học điền đều là của Thái Tổ hoàng đế ban tặng vào năm Hòa Sùng thứ tư, nay đều bị thái giám Đặng Anh của Ti lễ giám chiếm làm của riêng, trong hai năm nay đã mất ba vạn cân thóc lúa lương thực, trâu ngựa chim cá không đếm xuể, khiến học sinh tư học Hàng Châu nhiều lần oán giận, hai viện Trừ Sơn, Hồ Đàm không thể tiếp tục duy trì. Hành vi này làm rối loạn học chính địa phương đương thời, phản nghịch đạo nhân từ của tiên đế dưới thiên uy..."

Tấu chương không dài, giọng ti quan Thông chính ti trầm bổng du dương, cũng chỉ đọc mất một khoảng thời gian không đến nửa chén trà.

Bẩm tấu xong, ti quan trở lại hàng ban, dưới thềm son không ai mở lời, đến một tiếng đằng hắng cũng không nghe thấy.

Trinh Ninh Đế nói: "Trình tấu chương lên đây."

Đặng Anh trình tấu chương lên kim đài1, ánh mắt văn võ toàn triều đều đang đuổi theo bóng hình chàng bước lên bậc.

1 Nơi đặt ngự tọa (chú thích của tác giả)

Trinh Ninh Đế vươn tay nhận lấy tấu chương, nghiêng mặt nói với Đại Hán tướng quân dưới lan can thềm điện, nói: "Dẫn hắn xuống."

Giáo úy đeo đao đáp tiếng bước ra, ghì Đặng Anh xuống dưới kim đài.

Hoàng đế lật xem tấu chương trên ngự tọa, chợt cất tiếng gọi Dương Luân.

"Dương thị lang."

Dương Luân ra khỏi ban quỳ xuống, khấu đầu đáp: "Có thần."

Trinh Ninh Đế giơ tấu chương chìa ra với y, "Vì sao ngươi không liên danh cùng chúng thần Hộ bộ?"

Dương Luân cúi rạp người: "Thần từng lấy danh 'Sắp đến thu vi', ngăn cản thanh toán học điền phía Nam, xảy ra chuyện hôm nay, thần không thể tránh khỏi liên quan, nên không thể liên danh cùng Nội các. Trước khi tra rõ án này, xin bệ hạ cho phép thần đợi xử ngoài triều."

Trinh Ninh Đế cười, "Đây là đang từ quan với trẫm à?"

Dương Luân dập đầu: "Thần không dám."

Trinh Ninh Đế nói: "Lời này không thật lòng, Bạch các lão ốm nặng đã không thể cáng đáng sự vụ Hàng Châu, ngươi muốn đợi xử ngoài triều vào lúc này tức là tổ hại chức vụ của bản thân, phụ ân trẫm sâu nặng."

"Vâng, thần biết tội, thần lỡ lời, xin bệ hạ trách phạt."

Trinh Ninh Đế lại gọi Bạch Ngọc Dương ra khỏi hàng.

"Bạch thượng thư, trẫm thấy trên sớ liên danh cũng có cả tên ngươi, Hình bộ đã bàn bạc trước chưa? Muốn bắt ai tra hỏi?"

Bạch Ngọc Dương thưa: "Bẩm bệ hạ, Phó Bách Niên trong nhà lao Hình bộ cần phải thẩm vấn lần nữa, ngoài ra, Hàng Châu tri phủ và giải vận ti sứ đều cần giải vào Hình bộ."

Trinh Ninh Đế im lặng một hồi, vỗ ngự tọa nói: "Quá nhiều."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net