158-249

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

d

Chương 158: Thương nghiệp địa ốc.

Trương Tri Hành liếc qua ba người Ngô Thiên Bảo, Thịnh Thanh, Thiệu Chí Cương, chỉ mỗi Ngô Thiên Bảo là có chút ấn tượng, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu. Trương Khác ở cùng với đám người này, ông cũng không bận tâm mấy:

- Hôm nay chỗ này thật náo nhiệt, ngay cầu Tứ Phượng cũng tắc rồi, dù thế nào cũng phải ăn khuya, cho nên đi qua xem còn có cái ăn không.

- Mọi người cùng ngồi ăn nhé?

Trương Khác hỏi:

Đường Học Khiêm không hề câu nệ, ngồi xuống cạnh Trương Khác:

- Thanh Thanh về rồi à? Bác tưởng nó ở cùng cháu.

- Chín giờ là cháu đã đưa cô ấy về rồi ạ.

Lúc này Đỗ Phi ở cửa thò đầu vào, hắn thấy Đường Học Khiêm và Trương Tri Hành bên trong thì giật mình, kéo tay Thịnh Hạ định bỏ đi.

- Kia chẳng phải là thằng nhóc nhà Đỗ Tiểu Sơn sao?

Đường Học Khiêm tinh mắt nhanh miệng gọi hắn lại.

Đỗ Phi đành phải đi vào, Thịnh Hạ tất nhiên theo sau.

Đỗ Tiểu Sơn lần này thuận lợi tiến vào thường ủy, chắc Chu Phú Minh không ngờ Đỗ Tiểu Sơn và Đường Học Khiêm đã ngầm phối hợp với nhau rồi.

Đường Học Khiêm và Trương Tri Hành tới đây không phải là thuận đường, mà nghe báo cáo nơi này rất náo nhiệt, dù sao đang muốn kiếm chỗ ăn khuya cho nên qua xem.

Trương Khác vốn định nói chuyện với Thiệu Chí Cương, nhưng lúc này đành cùng cha ăn xong rồi về nhà ngủ.

Vài hôm sau mới từ chỗ Thiệu Chí Cương biết được Thịnh Thanh, Ngô Thiên Bảo đều muốn làm đĩa giả, còn Thiệu Chí Cương không định tham gia vào.

Trung tâm ẩm thực khai trương thành công, đem sự phồn vinh của khu thương mại Tiền Môn kéo dài tới cầu Tứ Phượng. Thiệu Chí Cương lúc trương không thuyết phục được Trương Khác nuốt lấy mảnh đất của nhà máy cũ, nhưng hắn không bỏ hứng thú với địa ốc, có điều lúc này hắn thiếu vốn thúc đẩy địa ốc phát triển.

Thiệu Chí Cương tìm Trương Khác bàn việc này, nhưng Trương Khác cảm thấy thời cơ chưa chín muồi.

Trung tâm ẩm thực đã đi vào hoạt động, việc duy trì kinh doanh bình thường thì mỗi người làm chức trách của mình là được, không còn hạng mục tương tự khởi động, Thiệu Chí Cương thực sự trở nên nhàn rỗi.

Song dù hạng mục cầu Tứ Phượng thu được thành công thì hiện giờ còn chưa tới thời cơ tiến vào nghành địa ốc, cơn bão tài chính Đông Nam Á vào năm 97, gây ảnh hưởng lớn nhất với kinh tế trong nước chính là nghành địa ốc, nhưng do ngành chế tạo các nước Đông Nam Á bị đả kích thảm liệt, lại đem tới thời cơ phát triển cho nghành chế tạo trong nước.

Nhắc tới thương nghiệp địa ốc, Trương Khác luôn muốn lấy danh nghĩa Cẩm Hồ mua mấy tòa trạch viện ở Sa Điền, thấy Thiệu Chí Cương rảnh rỗi không có việc để làm, lại hứng thú với địa ốc, liền ủy thác hắn cùng Hứa Hồng Bá xử lý việc này.

Ngõ Đan Tỉnh, phố thị nằm giữa lòng Sa Điền, cũng là khu vực trung tâm của Hải Châu thời xưa, khi đó có nhiều quan lại nhà giàu cư ngụ, ngõ Đan Tỉnh gọn gàng bằng phẳng, hai bên rất nhiều đại trạch viện, những cây cổ thụ che kín cả ngõ.

Mỗi một trạch viện hiện nay phân chi ba bốn hộ ở, nếu an phận cư ngụ còn đỡ, nhưng người trong nước tư tưởng phân tường tách ngõ rất nặng, thường tự dựng tường ngăn, phá tường trạch viện làm cửa, làm học hết bố cục của trạch viện.

Thiệu Chí Cương ở Hải Châu giao du rất rộng, Hứa Hồng bá là danh nhân dân gian, bọn họ đại biểu Cẩm Hồ tới ngõ Đan Tỉnh tìm mua đại trạch viện, tức thì tin tức truyền khắp Hải Châu, tới ngay Trương Tri Phi cũng chạy tới hỏi cháu xem chuyện đó là thế nào.

Lúc này tin tức chính phủ muốn khởi động kế hoạch cải tạo khu thành cổ Sa Điền cũng truyền đi, hơn nữa có nhiều phiên bản khác nhau, người nói sẽ phá bỏ toàn bộ Sa Điền, người nói giữ lại vùng phía Đông, phá phía tây; người lại bảo phá dần từ phía tây sang phía đông.

Đường Học Khiêm cũng chẳng hay biết gì, tin tức với ông ta cũng rất đột ngột, ảnh hưởng lại lớn, song không tiện hỏi thẳng Tạ Vãn Tình, liền bảo Trương Tri Hành thăm dò Trương Khác, làm rõ mục đích của Cẩm Hồ. Nếu không đi ngược nguyên tắc, thành phố sẽ phối hợp, nhưng không thể để thành phố bị động như vậy.

Bản phương án trước đó Hứa Hồng Bá đưa lên thành phố không được thông qua, dự toán khổng lồ như vậy, ngay cơ hội đưa lên cuộc họp chính phủ thảo luận cũng không có.

Trương Khác tất nhiên không làm bại lộ ý đồ giữ lại khu đông Sa Điền của y, huống hồ hành động lần này của y không vẻ vang lắm, khả năng sẽ phải hi sinh người khác, thậm chí làm thương nghiệp địa ốc rơi vào cảnh hỗn loạn, nhưng Trương Khác thấy vì quần thể kiến trúc có ý nghĩa như thế, hi sinh là cần thiết... Huống hồ có phải hi sinh lợi ích của y đâu.

Trương Tri Hành không có được bất kỳ tin tức nào hữu dụng ở chỗ con trai.

Cuối tháng tư, khi cùng nhau ăn cơm, Đường Học Khiêm hỏi thẳng Trương Khác việc này.

Trương Khác chỉ nói:

- Vùng phía tây Sa Điền phá bỏ, giữ lại khu phía đông, đây là phương án kiêm cố cả sự phát triển của Tiền Môn lẫn giữ lại sự đặc sắc của Hải Châu.

Đường Học Khiêm khẽ thở dài:

- Đâu dễ như thế được? Hứa Hồng Bá đề xuất phải giữ lại khu vực từ ngõ Đan Tỉnh về phía đông, dự toán là 1 tỷ, đây không phải là chuyện bác nói mà định đoạt được, thành phố lấy đâu ra tiền, nên vấn đề này trì hoãn không thảo luận. Thành phố chỉ có thể trọng điểm bảo hộ một số kiến trúc văn vật.

- Nói vậy là phải rỡ bỏ hết ạ? Trong tay Cẩm Hồ có hai tòa trạch viện, cho dù có phá bỏ cũng có bồi thường, không tiếc.

- Gần như thế, sắp đưa ra thảo luận công khai rồi.

- Vậy phá hết cho xong, Hải Châu có bao nhiêu kiến trúc đặc sắc như thế, không nhất định phải giữ lại khu Sa Điền...

Trương Khác nói thản nhiên như không:

- Muốn phá thì phá thật nhanh, khu đó rách nát quá rồi, nhanh nhất là phá từ giữa Sa Điền phá ra, đem toàn bộ mảng phía tây Sa Điền liệt vào kế hoạch phá bỏ, phá sạch hai mảng đông tây.

Đường Học Khiêm đương nhiên cũng hi vọng như thế, nhưng lắc đầu nói:

- Làm thế rất khó, phía tây Sa Điền đã có bảy tám nghìn hộ.

- Bác, giá đất cầu Tứ Phượng trong bốn năm tháng đã tăng lên mấy lần? Thương nhân là những người mẫn cảm nhất, phía tây Sa Điền kề sát Tiền Môn, chỉ cần thành phố hạ quyết tâm, ai dự đoán được nơi đó sẽ thu hút được bao nhiêu đầu tư? Không được thì chọn một miếng đất bên phố thị thử xem phản ứng của bên ngoài ra sao? Nơi đó là chỗ tệ nhất của mảng tây Sa Điền, xem xem thương nghiệp địa ốc rốt cuộc có ma lực lớn thế nào.

Đường Học Khiêm đâu ngờ đây là cái bẫy của Trương Khác, y sẵn sàng để thương nghiệp địa ốc rơi vào định trệ để giữ lấy khu vực đông Sa Điền.

Việc cải tạo nhà xuống cấp vốn là chuyện tốt, suốt thập niên 80, tư tưởng chủ đạo của cải tạo thành cổ là " phá ở đâu xây ở đó", làm điều kiện nhà ở được cải thiện đáng kể.

Tới thập niên 90, Thượng Hải cải tạo khu thành cổ Phổ Tây, phá bỏ toàn bộ nhà cũ ở trung tâm, rồi bố trí khu định cư bên ngoài thành, bố trí người dân.

Mô hình Thượng Hải được quốc gia đề xướng các nơi đua nhau học theo, nhưng thập niên 90 không có tòa thành thị nào có thực lực tài chính sau khi phá bỏ thành cũ xây thành mới như Thượng Hải, cho nên thường thường là " phá mà không xây", chuyển thành trà tiền mặt bồi thường, hoặc là chọn khu vực xa thành phố xây khu nhà tái định cư kém chất lượng đuổi người dân không mua nổi nhà trong thành phố ra đó ở.

Thế là người dân thành phố cực sợ giải tỏa, vì chút tiền bồi thường đó chênh lệch nhà nhà đất rất xa. Đặc biệt một số lãnh đạo thành phố muốn "mời gọi đầu tư" tới phát điên, đám thương nhân và nhà tư bản trong mắt bọn họ là tài thần và cứu tính, để bản thân vừa thu được lợi ích lại vừa có chính tích.

Có lãnh đạo uy hiếp cả phía dưới " Ai làm nhà đầu tư bỏ chạy tôi hỏi tội người đó", "Ai làm khó chính phủ, chính phủ chơi khó lại người đó " v.. v.. v...

Bởi thế chỉ cần đám thương nhân nhìn trúng miếng đất nào, là lãnh đạo sốt sắng làm tiểu tốt cho chúng, vận dụng quyền lực trong tay, cưỡng ép người dân nơi đó giải tỏa.

Thương nhân địa ốc thì cười toét miệng, người bị giải tỏa khóc không ra nước mắt, còn lãnh đạo thì coi đó là chính tích, đem ra khoe khoang.

Chương 159: Sắp rồi.

Trương Khác vắt tay sau đầu, y rất thích tư thế này, cơ thể dãn ra, rất thoải mái:

- Vạn Dũng lên làm phó thị trưởng rồi, còn phân quản giao thông, đám hoàn khố thích nhất là làm việc không phải kiêng dè gì, lái xe hay không chẳng sao cả, giống như chúng ta đứng ở đây có đi tới đường đối diện hay không cũng thế, nhưng nếu có một hàng rào ngăn giữa đường, cấm chỉ đi sang phía đối diện, càm giác đó vô cùng khó chịu.

Hứa Tư nghĩ một lúc rồi nói:

- Chẳng hiểu cậu nói gì, không có chúng ta tới thì chúng ta đi đường khác.

Trong mắt cô, Trương Khác mặc dù không thể tính là điển hình tuân thủ pháp luật, nhưng cũng không phải hạng hoàn khố ngạo ngược, thường ngày y ít khi chạm vào vô lăng.

- Mong muốn của chị thật đơn giản.

Trương Khác nhún vai, tiếp tục nói:

- Đâu có đơn giản là không thể lái xe? Vạn Dung phân quản xây dựng thành phố, giao thông, nhà ở rõ ràng là hắn và đám Triệu Cẩm Vinh, Chu Phú Minh xoắn chặt vào nhau, đây là cục diện tệ nhất mà em nghĩ tới, chị nói xem không đau đầu mà được sao?

- Tôi làm sao biết cậu lôi chuyện đi xa như vậy?

Hứa Tư lườm Trương Khác một cái, cô chẳng quan tâm mấy chuyện chính trị.

- Thành phố sẽ lấy một mảnh đất ở Sa Điền để thí điểm, tiếp đó sẽ tổ chức giải tỏa quy mô lớn.

Trương Khác giải thích:

- Đó chính là mảnh đất mà Triệu Cẩm Vinh nhìn trúng, hôm nay thường ủy họp, Chu Phú Minh xen vào công việc nội bộ chính phủ, giao cho Vạn Dũng phân quan công tác xây dựng thành phố, quản lý phòng ốc, tài nguyên quốc thổ, ý đồ của bọn chúng còn chưa rõ sao?

- Vậy các thường ủy khác cũng đồng ý sao?

- Chị nói tới Đường Học Khiêm hả? Ông ta đương nhiên không phản đối, Vạn Dũng leo lên, ghế để trống lại rõ ràng là để lại cho ông ta. Các phó thị trưởng chửi mắng om sòm là cái chắc, Phương Hoành Thanh thế nào cũng nhảy ra chửi, xây dựng thành phố vốn là canh trong bát của ông ta, hiện giờ sắp cải tạo Sa Điền, nhìn Vạn Dũng cướp mất một miếng thịt ngon lành, ông ta không nổi trận lôi đình hay sao? Thả địch một bước, nhưng khiến chính phủ càng đoàn kết kháng địch, Đường Học Khiêm tất nhiên đã có suy tính cả đấy.

Hứa Tư khẽ buông một tiếng thở dài, cô chẳng muốn nói chuyện đấu tranh gian trá ở thành phố, nghi hoặc hỏi:

- Thành phố đã phái người tới phố tị đo đạc rồi, mọi ngời nghe nói giải tỏa đều rất hưng phấn, sao cậu lo lắng như thế?

- Làm chủ ai cũng lương thiện như em thì thiên hạ đã thái bình rồi.

Trương Khác nói không biết ngượng mồm:

- Giờ thì hưng phấn, nhưng đợi phương án giải tỏa đi ra bọn họ chỉ có khóc.

Hứa Tư nhìn Trương Khác lúc nói lời này không có nụ cười bất cần đời thường trực trên môi, mà thay vào đó là ưu tư tang thương thi thoảng mới xuất hiện, những lúc như thế Trương Khác làm càng nội tâm cô xao động.

Trương Khác và Hứa Tư sóng vai đi trên con đường rợp bóng cây, hôm nay không phải cuối tuần, thỉnh thoảng mới có xe chạy qua, Trương Khác thong thả đem tệ nạn việc giải tỏa ở nơi khác cho Hứa Tư nghe. Hứa Tư càng nghe càng sợ, kéo tay Trương Khác hỏi:

- Những người như ba cậu không định ra được chính sách giải tỏa cho tốt sao?

Trương Khác đưa tay ôm eo Hứa Tư, cười chua chát:

- Chính sách tốt cần tài chính hùng hậu chống đỡ, khi giải tỏa, khó lo chu toàn được. Huống hồ Đương Học Khiêm đấu nổi tam giác sắt Chu Phu Minh, Vạn Dũng, Triệu Cẩm Vinh không? Bọn họ giương cao ngọn cờ mời gọi đầu tư đấy.

- Vậy phải làm sao đây?

Hứa Tư lo lắng:

- Nhà tôi và nhà Phi Dung đều ở bên đó.

- Nói nhà chị là nhà nhà chị, chị kéo cả Trần Phi Dung vào làm gì? Nhà chị thuộc đợt quy hoạch thứ hai, giờ nói còn sớm, vả lại chị lo lắng cái gì?

Vào công viên Tượng Sơn, tìm bãi cỏ hướng về ánh mặt trời ngồi xuống, hưởng thụ ánh mặt trời buổi chiều, từ triền dốc có thể nhìn thấy Tiểu Giang sóng nước lăn óng ánh, còn cả điện tử Ái Đạt cách đó không xa. Trấn Ích Long chẳng có quần thể kiến trúc liền mạch, Ái Đạt dù quy mô nhỏ, nhưng nhìn một cái vẫn thấy được.

Trương Khác nghiêng đầu qua, thấy Hứa Tư đang trầm ngâm, ghé tới hôn lên cánh môi mọng ướt của cô, nói:

- Đừng lo, chuyện rất phức tạp, bọn chúng không dễ thành công đâu.

- Tôi không lo cho nhà mình, nhưng Sa Điền có rất nhiều công nhân mất việc nếu giải tỏa xong không an bài thỏa đáng thì sao?

- Điều em không muốn chị lo là cái đó.

Trương Khác nâng khuôn mặt ưu sầu của Hứa Tư, cười tự tin:

- Không phải còn có em sao, em sẽ không cho bọn chúng đắc ý đâu.

Mặc dù bãi có không có ai, nhưng không chừng có du khách đi qua, hơn nữa Hứa Tư không quen giữa ban ngày ban mặt cùng Trương Khác thân mật như thế, nhưng Trương Khác cố chấp ôm mặt cô, Hứa Tư ngây ngất trong sự báo đạo vô lý của y, đành nhắm mắt lại, mặc ho Trương Khác muốn làm gì thì làm.

Tới lúc phải về rồi, Trương Khác và Hứa Tư ra cửa công viên bắt taxi về thành phố, tới Tân Hải Thông, thấy chiếc Audi đỗ dưới sân, Hứa Tư thắc mắc:

- Không phải Chu Văn Bân chở giám đốc Tô đi Huệ Sơn làm việc sao?

Trương Khác cười khì:

- Không đuổi anh ta đi, chẳng lẽ dẫn anh ta đi leo núi cùng chúng ta?

Hứa Tư vung nắm đấm nhỏ thụi cho y một cái, đi vào thang máy, thấy xung quanh không có ai, Trương Khác không kìm được, kéo Hứa Tư vào lòng khinh bạc, ai biết được tới tầng kế cánh cửa có đột nhiên hay không, tim Hứa Tư cứ đập thình thịch, tới tầng 18 mới thở phào, hậm hực đá cho y một cái.

Vào văn phòng, thấy Chu Văn Bân ngạc nhiên nhìn, Trương Khác ra tay trước:

- Anh không đưa giám đốc Tô tới Huệ Sơn à?

Chu Văn Bân liếc nhìn Hứa Tư đằng sau, giả hồ hồ nói thuận theo ý Trương Khác:

- Giám đốc Tô đột nhiên không cần đi nữa, máy mẫu của Ái Đạt ra rồi, ông ấy hỏi Khác thiếu gia lúc này rảnh tới xem qua.

- Tô Tân Đông thật đúng là, trong điện thoại không nói, chẳng lẽ muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ?

Nghe tin này bao nhiêu bực dọc trước đó vì Vạn Dung lập tức quét sạch, Trương Khác mừng rỡ nói:

- Giám đốc Tạ đâu, anh đi gọi giám đốc Tạ đi, chúng ta cùng tới trấn Ích Long.

Hơn ba tháng trời chỉ đợi ngày hôm nay, điện tự Ái Đạt cuối cùng đã tới lúc dương danh thiên hạ rồi.

Tạ Vãn Tình trước giở chẳng có thời gian quan tâm tới chuyện Ái Đạt, nhìn Trương Khác hỏi:

- Em và Hứa Tư buổi chiều chẳng tới trấn Ích Long rồi còn gì, sao giờ lại tới nữa.

Trương Khác vỗ gáy, con người ta hưng phấn lên dễ quên, ngớ ra một chút rồi bịa bừa:

- Em có chuyện đột suốt nên chuyến đi không thành, hiện giờ chạy tới còn kịp ăn tối.

Hứa Tư không trấn tĩnh được như Trương Khác, quay đầu nhìn ra ngoài.

- Chị Hứa Tư, chị gọi cả chị Tương theo nhé.

Trương Khác nói xong nhấc điện thoại lên bấm số:

- Chú Tống, cháu Trương Khác đây, Ái Đạt hôm nay ra máy mẫu, chú có rảnh tới chỉ đạo một chút được không?

Từ lúc Diệp Kiến Bân rời khỏi Hải Châu, Tống Bồi Minh bấm ngón tay tính đã hơn một tháng rồi, Trương Khác không chịu tiết tình hình cụ thể của Ái Đạt, rồi sau đó Diệp Kiến Bân có tiếp xúc với Ái Đạt hay không cũng không rõ, nhưng ông ta vẫn sai thư ký đi thu thập tin tức.

Tống Bồi Minh nói:

- Ở quảng trường Quốc Tế đã có ba bốn loại đầu đĩa rồi, động tác của Ái Đạt hình như không nhanh lắm.

- Đúng đấy ạ, hiện giờ mới có ba bốn loại, mấy tháng nữa chú sẽ thấy ba bốn chục loại, xưởng sơn trại, xưởng làng bản ở Quảng Đông hai tháng đã có thể đưa ra sản phẩm rồi, cháu mất ba tháng mới có cái máy mẫu, đúng là quá chậm, làm chú Tống mất mặt rồi, hay chú tới giáo huấn cháu một trận.

- Cái đạo lý mài đao không lỡ việc chẻ củi, cậu tưởng tôi không hiểu sao?

Tống Bồi Minh cười ha hả:

- Mấy cái xưởng ở Quảng Đông chỉ vội tiến vào kiếm tiền, cho nên tốc độ ra hàng nhanh, chất lượng làm sao ra hồn được.

- Thị trường đầu đĩa đem lại lãi lớn, một bộ máy bán được hơn 4000, hiện giờ chỉ cần 2000 là miễn cưỡng có thể lắp được một cái, ai mà chẳng thèm chứ ạ.

Trương Khác không rườm lời với Tống Bồi Minh, thấy Hứa Tư và Tương Vi đi vào, liền đặt máy xuống, phóng xe tới thẳng trấn Ích Long.

Chương 160: Đi vay.

Buổi chiều, Tô Tân Đông và Đinh Hoe vốn định làm Trương Khác bất ngờ, dè đâu y dừng xe giữa đường, chỉ bảo Chu Văn Bân tới. Không biết Trương Khác có việc gì, đành kiềm chế hưng phấn, còn định ăn mừng trong nội bộ trước, không ngờ sắp hết giờ thì nhận được điện thoại Trương Khác sắp tới.

Trương Khác và Tống Bồi Minh chân trước chân sau tới nhà máy, lên thẳng phòng kỹ thuật.

Máy mẫu trông vẫn rất xấu.

Đinh Hòe đích thân biểu diễn công năng của máy cho nhóm Trương Khác xem, tiếp đó đem so với máy đã có trên thị trưởng, kiểm tra công năng và chất lượng. Máy mẫu so với hai sản phẩm của Tam Tinh và Vạn Yến còn tốt hơn.

Tam Tinh của Hàn Quốc cũng đã đi trước đưa ra đầu đĩa, để kịp thời cơ, Tam Tinh mô phỏng kỹ thuật cả Vạn Yến, chất lượng vẫn không ổn định. Mặc dù Tam Tinh không đưa máy ra thị trường sớm nhất, nhưng bọn họ lợi dụng ưu thế thương hiệu, lập tức chiếm lĩnh thị trường, lượng tiêu thụ hơn Vạn Yến mấy lần.

*** Tam Tinh: Samsung.

Tống Bồi Minh không hiểu mấy thứ kỹ thuật lắm, nhưng ông ta biết Trương Khác kéo mình tới đay không phải để giảng giải kỹ thuật. Trên đường đi ăn tối, ông ta kéo Trương Khác vào xe của mình, hỏi:

- Thấy các cậu có vẻ tự tin lắm, nói đi, khu có thể giúp được gì?

- Thiếu tiền ạ.

Trương Khác giang tay ra:

- Máy mẫu đưa ra, dây chuyển sản xuất ban đầu phải thay đổi một ít, quan trọng là mua sắm thiết bị, ít nhất cần 500 vạn nữa mới nhìn thấy sản phẩm thực sự.

- Không phải Thịnh Hâm đưa ra 500 vạn sao, vì sao cậu không hợp tác với họ?

- Về sau Thịnh Hâm nâng lên 1000 vạn rồi.

Trương Khác khẽ lắc đầu:

- Bằng vào 1000 vạn mà muốn lũng đoạn thị trường Hoa Đông, không có cửa đâu, cháu đương nhiên không đồng ý.

Tống Bồi Minh giật mình:

- Cậu lộ bài cho tôi đi, Ái Đạt rốt cuộc có thể làm lớn tới đâu mà 1000 vạn không làm cậu thỏa mãn?

- Cháu nói rồi hiện giờ thị trường chỉ có ba bốn loại máy, vài tháng nữa là ba bốn chục loại, tới năm sau còn khó tưởng tượng hơn, Ái Đạt chỉ riêng kỹ thuật đã đầu tư 400 vạn rồi, chú Tống cho rằng cháu muốn làm lớn chừng nào?

Tống Bồi Minh cẩn thận hỏi:

- Khu sai người chuyên môn phân tích thị trường, cho rằng 2 - 3 năm nữa đầu đĩa sẽ vượt qua đầu video, cậu cho rằng khả năng này lớn chừng nào.

Trương Khác nói chắc nịch:

- Không cần hai ba năm, tới năm sau không vượt qua, cháu bưng trà nhận sai với chú Tống.

- Quy mô thị trường đầu video hiện giờ có chừng 4 tỷ?

- Chú Tống tìm hiểu thật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net