Quan lộ trầm luân 474

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn theo dáng Lô Dũng rời đi, Lương Thần gật gật đầu hài lòng. Hắn cũng biết ở Cẩm Bình này, vị Căng thiếu gia kia vô tình lại là thiếu gia đáng mặt. Lô Dũng chỉ là chức trưởng phòng nhỏ bé, đội phó đội hình sự, trong lòng thấy sợ hãi cũng là điều bình thường. Ở tình huống này vẫn kiên trì phục tùng mệnh lệnh của hắn cũng là hiếm có rồi, cho dù kiểu phục tùng này kèm theo sự vô cùng miễn cưỡng.

Lôi máy ra, tìm số điện thoại gọi cho Liên Tuyết Phi. Sáng hôm qua hắn đã muốn gọi rồi, nhưng vì tên Cục trưởng thổ phỉ Kinh Đại Chí gọi điện đến, lại thêm cuộc họp báo về tình hình vụ án sắp diễn ra nên buộc hắn phải lùi lại.

Nối được điện thoại, Lương Thần nói lại sự việc sáng hôm qua gặp Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên. Đầu máy bên kia im lặng một lát mới nghe thấy tiếng than nhẹ của Liên Tuyết Phi:

- Thần à, anh nói xem, đây có phải chứng minh rằng duyên phận giữa anh và Tịch Nhược vẫn chưa hết?

Trong lòng Lương Thần thấy xấu hổ vô cùng, ngượng ngùng nói:

- Cái này là trùng hợp thôi mà.

- Vậy lần trước thì sao?

Từ trong máy phát ra giọng nói khác thường của Liên Tuyết Phi.

- Lần trước, lần trước là ngoài ý muốn.

Lương Thần xấu hổ trả lời. Tất nhiên là hắn biết rằng cái lần trước mà Liên Tuyết Phi nhắc tới là chỉ cái lần nửa đêm hắn về nhà, tưởng nhầm Liên Tịch Như là Liên Tuyết Phi. Hắn thề với cái bóng đèn, lần đấy là điều ngoài ý muốn.

- Lần này Tịch Nhược bỏ nhà đi, cô ấy và Thiên Thiên nếu quyết định dừng chân ở Cẩm Bình thì anh hãy chăm sóc cho cô ấy thay em.

Có chút thở dài trong giọng của Liên Tuyết Phi. Lần này Tịch Nhược bỏ nhà đi, cũng là ôm suy nghĩ muốn chạy trốn, cố ý chọn hướng Nam. Nhưng ai có thể nghĩ ra rằng mấy hôm trước Lương Thần bị điều đến Giang Nam. Giang Nam biết bao nhiêu thành phố, Tịch Nhược lại chọn trúng Cẩm Bình. Một nơi rộng như Cẩm Bình, Tịch Nhược lại trở thành hàng xóm của Lương Thần. Có những chuyện có vẻ như càng trốn tránh thì càng tránh không được. Cho dù là duyên số, hay là số mệnh đang đùa, cô vẫn thấy rằng sự dây dưa giữa Lương Thần và cô em họ khó có thể kết thúc như thế.

Lương Thần nói một thôi một hồi, rồi ngừng lại, lén lút hỏi:

- Tuyết Phi, khi nào thì em đến thăm anh thế?

Từ lần trước khi Liên Tuyết Phi đưa Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên về thủ đô, đã hơn nửa tháng hắn không gặp cô rồi, dù là số lần gọi điện cũng có hạn.

- Sao cơ? Nhớ em rồi à?

Liên Tuyết Phi nói xen lẫn chút vui mừng. Người yêu bị điều công tác tới Giang Nam, đến trái tim cô cũng bay theo cùng. Cứ nghĩ rằng sự nghiệp và tình cảm phân rất rõ rệt, nhưng giờ cô lại thấy bản thân một mình ở Liêu Đông cô đơn buồn tẻ đến cỡ nào.

- Ừ.

Mặt Lương Thần đỏ lên thừa nhận. Nhưng người phụ nữ phía bên kia đầu dây không định buông tha hắn, hóm hỉnh truy hỏi một câu:

- Nhớ từng nào cơ? Không phải là ở bên đấy nhịn lâu quá rồi nên muốn em đến đó để làm cái chuyện đấy chứ?

- Tóm lại là có đến không?

Phó cục trưởng Lương hỏi có chút buồn bực. Đối phương rõ ràng là lấy lòng đàn bà đo dạ đàn ông mà. Hắn nhịn lâu rồi? Hai ngày nay hắn sắp bị hút khô rồi, hắn muốn Liên Tuyết Phi đến tuyệt đối không phải là để làm chuyện đó, hừ, đúng là oan uổng chết đi được.

- Tất nhiên là đi rồi, Thần, thực ra em cũng rất muốn rồi, hì hì.

Từ trong máy vọng ra tiếng cười của người phụ nữ.

- Vậy khi nào đến?

Lương Thần hơi chột dạ, Liên Tuyết Phi ở trên giường mà cuồng lên, ngoài thể lực ra, những cái khác đều không thua gì con ngựa đại dương Helen. Hai ngày này phải kiềm chế chút, nếu không đợi phóng viên Liên đến, nhỡ hắn chẳng may đến phút chót lại uể oải thì biết làm sao.

- Để em sắp xếp thời gian đã, lúc nào đi thì gọi điện thông báo anh có đồng nghiệp đến. Thế đã nhé, hôn cái này, muaaa...

Nghe thấy tiếng hôn gió vọng bay đến, Lương Thần thấy yêu vô cùng. Hắn dập máy, bước tới cửa sổ, châm điếu thuốc nhìn về phía những tòa nhà cao san sát phía đằng xa, bất chợt thần người.

Khi ở phương xa, hắn mới phát hiện rằng người mà hắn cần lo lắng nhiều quá rồi. Mỗi tối gọi một cú về cho Thanh Oánh, Tử Thanh là điều cần thiết; chỗ cha nuôi, Giai tỷ và con trai hắn cũng không bỏ qua được, rảnh lúc nào đều phải gọi điện về hỏi thăm tình hình, còn cả bố mẹ ở nhà, cô nhóc Lan Nguyệt nghỉ hè ở nhà nữa. Nhắc đến Lan Nguyệt, hắn chợt nhớ ra đã từng hứa tranh thủ trước khi khai giảng sẽ đưa cô bé đến chơi.

Rít một hơi thuốc sâu, Lương Thần lắc lắc đầu, thu lại những suy nghĩ đang tung bay của mình, dồn tinh lực vào vụ án. Hắn đã cử Lô Dũng tới tòa Bách Hưng kiểm tra trước rồi, nếu như đoán không sai thì thuộc hạ của Hào ca và Tuấn ca nhất định sẽ giữ nguyên tác phong ngạo mạn nhất quán ấy. E là không cần mất nhiều thời gian sẽ có tin bảo vệ tòa Bách Hưng bao vây cảnh sát được loan ra.

Trong vụ án này, áp lực mà hắn phải đối mặt có thể còn nặng nề hơn tưởng tượng. Vương Căng, Trương Hào, Hà Tuấn không đáng lo sợ lắm, khiến Lương Thần cảm thấy kiêng kị nhất là gia thế phía sau mấy người này. Cho dù là Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh, hay là Phó chủ tịch Thành phố Hổ, đều không thể giương mắt ra nhìn con trai mình bị lôi vào vụ án mạng. đạo đức cao đẹp kiểu như quân pháp bất vị thân trong xã hội nay, đã bị xóa sổ từ lâu rồi.

Hắn không phải là sứ giả chính nghĩa, hắn cũng hiểu hướng tránh hại. Trước khi bản thân không biết gì về phương hướng xung quanh hay ảnh hưởng của kết quả sự việc, hắn sẽ chần chừ, do dự, thậm chí rút lui. Bản thân hắn cũng có cái yêu cái ghét, hắn căm phẫn những hành vi tàn nhẫn coi mạng người như cỏ rác, vì thế chỉ cần có thể, hắn không hề do dự lấy chức quyền của mình tống hết bọn chủ mưu và hung thủ máu lạnh vào nhà lao.

Sở dĩ hắn có gan vuốt râu hùm như thế là vì hắn có đường lùi. Không sống được ở Giang Nam nữa thì hắn có thể về Liêu Đông. Không làm chính trị được thì hắn còn có thể làm cái chức tỷ phú của hắn. Hắn có vợ, có con, có cả người tình, có tài sản mấy đời tiêu không hết. Hắn có quá nhiều lựa chọn nên hắn không sợ.

Ở khu chung cư Thần Phong, Liên Tịch Nhược và Liên Thiên Thiên ngồi trên ghế sofa, tựa vai vào nhau. Trải qua suốt một ngày một đêm đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Liên Tịch Nhược vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng là đi hay không đi. Mà trong đó, cú điệu thoại của Liên Tuyết Phi và ý kiến của Liên Thiên Thiên khiến cô cảm thấy rất rối rắm khi quyết định.

Chị Tuyết Phi nói trong điện thoại rằng chạy trốn không phải là biện pháp, muốn buông suy nghĩ ấy ra khỏi tâm trí, chỉ có thể lấy sự kiên cường đối mặt với nó. Nếu như không bước qua được cửa ải này thì cho dù có đi đến chân trời góc bể nào, nỗi khúc mắc ấy vẫn cứ tồn tại. Mà Thiên Thiên lại hỏi cô tới tấp:

- Chị Tịch Nhược, có phải là chị yêu anh ấy rồi không? Nếu không thì chị sợ cái gì? Chạy trốn làm gì?

Cô quyết không chịu thừa nhận mình thích người đàn ông ấy. Tất cả chỉ là gặp nhau được có mấy lần. Sở dĩ cô chạy trốn là vì không thể quên được cái đêm mất đi sự trong trắng ấy. Đàn bà đối với người đàn ông đầu tiên có được mình, đều có một cảm giác mơ hồ kì lạ ngay trong tiềm thức. Cho dù là yêu hay không, trong lòng đều có một dấu vết khó có thể xóa được.

- Không đi nữa.

Trên khuôn mặt Liên Tịch Như hiện lên vẻ mặt kiên cường, quay đầu nói với Thiên Thiên. Câu nói này của cô dường như là nói cho em họ biết, cũng dường như là nói cho chính mình nghe. Chính như chị họ nói, nếu không bước qua được cửa ải này thì dù có đi đến chân trời góc bể nào cũng vô ích. Cô không thể vì một lần ngoài ý muốn mà ảnh hưởng đến cả cuộc đời cô sau này được.

- Đúng thế chứ chị, hơn nữa, dựa vào cái gì mà cũng ta phải trốn anh ta. Anh ta lợi dụng chị, đáng lẽ trong lòng anh ta phải thấy xấu hổ tránh chúng ta chứ.

Vừa nghe chị họ nói không đi nữa, Liên Thiên Thiên liền vỗ tay, mặt mày hớn hở nói.

- Sao thấy em phấn khởi vậy? Em không thích đi đến thế cơ à?

Thấy vẻ mặt phấn khích của cô em họ, ánh măt của Liên Tịch Nhược đầy vẻ nghi ngờ. Con bé Thiên Thiên này vừa nãy kích động thế, rõ ràng là không muốn đi. Không biết là do lười biếng hay là còn có lý do nào khác nữa.

- Đâu có ạ, em chỉ là...chỉ là thấy bất bình cho chị Tịch Nhược thôi mà. Cái tên kia sáng hôm qua qua nhìn thấy chúng ta, đã một ngày một đêm rồi, cũng chẳng thấy người đâu, thật là bất lịch sự quá đi.

Trong ánh mắt của Liên Thiên Thiên hiện chút gì ngại ngùng bối rối, vội giải thích.

Tiếng chuông cửa đột nhiên tinh tong kêu lên. Mặt Liên Thiên Thiên bỗng tươi lên, nói:

- Chắc là cái tên kia đến đấy, chị Tịch Nhược, chị bảo có nên mở cửa cho hắn không?

Tim Liên Tịch Nhược run lên, theo bản năng định nói câu từ chối, nhưng chợt nghĩ đến chị họ nói phải kiên cường đối mặt, giải hết những khúc mắc trong lòng, vậy là nén những lo sự trong lòng, mở miệng nói:

- Thiên Thiên, em...em đi xem sao.

Không nghĩ ngờ gì nữa đây là sự ngầm đồng ý, Liên Thiên Thiên liếc mắt nhìn chị họ, rồi chạy bay ra cửa như một con bướm, nhìn ra cửa kính, trên khuôn mặt là hỗn hợp của cả sự thất vọng lẫn ngạc nhiên. Do dự một lát, đưa tay ra mở cửa, hỏi với giọng đầy nghi hoặc:

- Xin lỗi, các chị tìm ai?

Không phải là người đàn ông kia thì có thể là ai nhỉ? Liên Tịch Nhược vội bước ra cửa, chợt ngẩn ra. Nhìn thấy đứng ở cửa là hai người phụ nữ xinh đẹp. Một người tóc vàng mắt xanh, một người tóc đen mắt đen. Trong đó, người mặc váy trắng dung mạo thanh tú tay bưng một đĩa sa lát hoa quả, trên mặt nở nụ cười rất hòa nhã nói:

- Tôi xin giới thiệu tôi là Tề Vũ Nhu, đây là bạn thân của tôi tên Helen. Chúng tôi ở đối diện, muốn sang hỏi thăm hàng xóm mới.

- Xin chào, tôi là Liên Tịch Nhược, đây là em gái tôi Thiên Thiên.

Hết ngạc nhiên Liên Tịch Nhược cười lịch sự đáp lời, và nép người sang một bên nói:

- Xin mời vào!

Tại phòng làm việc của Bí thư Tỉnh ủy Tỉnh Giang Nam, Bí thư Hồ Văn Nhạc đang ngồi trên cái ghế cũ gọi điện thoại:

- Anh Đổng à, lần này cám ơn anh đã chọn cho tôi cậu kia, đúng là tiếp thêm sức không thể chê được. Lúc nào rảnh đến đây một chuyến nhé, tôi sẽ mời anh ăn cua bể.

- Có mỗi một bữa cua bể mà đã muốn đuổi tôi à, anh Hồ à, anh thật là keo quá đấy.

Trong điện thoại, thấy giọng bộ trưởng Đổng có chút kéo dài:

- Tôi nói cho anh biết, đây là miếng bánh thơm đấy, anh phải quản chặt vào, đừng để bị người khác khoét chân tường. Chỉ vì giúp anh dập lửa, tôi là tôi đã đắc tội thảm với Bí thư Lý của Liêu Đông rồi đấy.

- Anh Đổng à, ân tình này tôi ghi nhớ rồi. Còn về cái thằng nhóc kia, tôi không cần biết trước đây hắn theo Lý hay theo Lương, đến Giang Nam này thì là quân của Hồ Văn Nhạc tôi đây, ai cũng đừng có nghĩ sẽ cướp đi được.

Bí thư Hồ nhấn mạnh nói:

- Chỉ cần hắn là nhân tài, muốn cấp bậc tôi cho cấp bậc, muốn đãi ngộ tôi cũng cho đãi ngộ đặc biệt. Cái ghế Cục trưởng Cục công an thành phố Cẩm Bình không phải vẫn còn trống à, có gì tôi sẽ tăng cho hắn nửa cấp.

- Nâng nửa cấp? Việc này anh phải cân nhắc kĩ vào. Lương Thần mới 4 tháng trước vừa ngồi vào ghế Phó cục trưởng, anh nhìn lý lịch của hắn thì biết đấy, tốc độ thăng chức của hắn cũng gần đuổi kịp tốc độ của tên lửa rồi đấy. Chỉ một câu thôi nhé, không hợp trình tự, cũng chẳng hợp quy cách. Tôi biết lão Hồ anh tiếc nhân tài, nhưng thanh niên mà, vẫn nên cần nhiều thời gian để rèn luyện mới tốt.

Bộ trưởng Đổng cười cười nhắc nhở.Ông ta và lão Hồ là bạn cũ lâu năm rồi, tính cách của đối phương ông rất rõ, Hồ Văn Nhạc nói nâng nửa cấp cho Lương Thần không phải chỉ là nói chơi.

- Vụ án ngày hôm qua xong rồi, cậu ấy quả thực là có phong độ của một đại tướng, thật là một hạt giống hiếm có.

Hồ Văn Nhạc trầm ngâm, nói trong điện thoại:

- Nhưng mà, lão Đổng nói cũng có lý, việc này cũng phải cân nhắc thêm đã.

- Vậy thế nhé, cua bể cứ cho ghi sổ nợ đã nhé, rảnh rỗi thì đợi tôi qua, chúng ta đi uống mấy cốc.

Bộ trưởng Đổng cười ha ha, dập máy.

Gọi điện xong, Bí thư Hồ rút trong bao thuốc trên bàn ra một điếu, đặt trước mũi ngửi ngửi, nhưng chưa châm lửa. Từ hồi còn trẻ, ông hút thuốc rất nhiều, một ngày lúc nào cũng phải hết hai bao rưỡi. Giờ có vợ rồi, đặc biệt là dưới sự "cưỡng chế" của cô con gái, cuối cùng cũng chịu bớt đi. Lúc nào có thể nhịn thì cố gắng nhịn, nhịn không nổi nữa thì đem ra ngửi ngửi như vậy, còn không được nữa thì mới châm một điếu.

Ngửi cái mùi thuốc quen thuộc ấy, Bí thư Hồ bỗng nhớ ra cô con gái rượu của mình hình như mấy ngày chưa về nhà rồi, nói là đi Cẩm Bình giải sầu. Nhớ tới con gái, trong lòng ông chợt thấy áy náy. Chuyện hôn nhân của con gái là do mình ông sắp xếp, nhưng xa thủ đô 10 năm, cuộc sống lại không được hạnh phúc. Con gái rất hiếu thuận, chỉ có một nhược điểm duy nhất có lẽ là vấn đề cuộc sống riêng tư của con. Có thể là kế thừa mặt mạnh của ông ta, nên trong mối quan hệ nam nữ mới có tư tưởng cực đoan như thế. "Đàn ông có thể chơi bời, vậy vì sao mà phụ nữ lại không thể", đây là câu nói cửa miệng của cô con gái. Ông cũng thấy bất lực.

- Đều đi rồi?

Trong một gian phòng ở Bách Hưng Lâu, Căng thiếu gia vừa tắm xong cởi trần ngồi trên ghế sô-fa, hỏi một người đàn ông trung tuổi đứng cúi đầu bên cạnh.

Hai cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh Căng thiếu gia, một người cầm khăn bông lau nước trên người y, người kia thì quỳ chân dưới đất rót rượu vang vào cốc thủy tinh, sau đó hai tay đưa đến trước mặt y.

- Đều đi rồi.

Người đàn ông trung tuổi vẻ cung kính trả lời y:

- Theo dặn dò của cậu, Hào thiếu gia và Tuấn thiếu gia đều phối hợp với họ nhưng bỏ qua quan hệ với Đặng Hổ.

- Việc tôi bảo chú làm thế nào rồi?

Căng thiếu gia gật gật đầu, đón cốc rượu vang nhấp một ngụm, rồi xua xua tay ra hiệu cho hai cô gái lui ra, rồi lại hỏi.

- Đã liên hệ được rồi. Chỉ là bọn họ đưa giá cho chúng ta không được vừa ý cho lắm, bọn họ đòi thêm một trăm ngàn tệ nữa.

Người đàn ông trung niên nói có chút gì tức giận.

- Nhân nước đục thả câu à? Cứ cho hắn đi.

Căng thiếu gia cười mỉa một cái:

- Nói cho bọn chúng biết, việc này nếu mà làm xong, tôi sẽ cho chúng thêm hai trăm nghìn tệ nữa, chỉ e là chúng không dám lấy.

- Vâng, Căng thiếu gia.

Người đàn ông trung niên đáp một tiếng, khom khom lưng, khúm núm đáp:

- Vậy tôi xin ra ngoài ạ.

Căng thiếu gia gật đầu, đưa ánh mắt ra phía cửa sổ sát đất phía trước. Ánh nắng xuyên thấu vào cửa sổ, ánh sáng chói lọi ấy khiến y phải nheo mắt lại. Y biết, trong lòng y vẫn có chút kiêng dè, nên tạm thời y phải thu lại vẻ kênh kiệu mạnh mẽ thường ngày. Đổi lại một hình thức hòa bình để xử lý vấn đền đang gặp phải. Y đưa ra một tín hiệu có thiện ý, nhưng tiếp theo, là địch hay là bạn thì phải xem Cục công an với bối cảnh phức tạp và mạnh mẽ ấy sẽ trả lời Hồ Tịnh Tịnh như thế nào. Mụ đàn bà lẳng lơ ấy hứa sẽ giúp đỡ, nghĩ cũng thấy nhất định có tác dụng không nhỏ.

Y không sợ, cũng không phải là yếu thế, y chỉ nghĩ rằng không cần thiết phải dựng lên kẻ địch mạnh một cách vô căn cứ như thế. Cùng lắm thì mỗi người quản một việc không ai động chạm đến ai. Nếu cái tên Lương Thần ấy rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, thế thì không nói được, mọi người chỉ đành ra hiệu vậy. Y sẽ cho đối phương phải hiểu rằng, Cẩm Bình này rốt cuộc là địa bàn của ai.

Trong văn phòng Phó cục trưởng Cục công an thành phố, nghe Lô Dũng báo cáo xong, Lương Thần tự nhiên nhướn mày. Hắn không nghĩ ra Trương Hào và Hà Tuấn sẽ phối hợp như thế, không những trả lời hết những câu hỏi buộc phải trả lời, mà còn tỏ ý xin lỗi về việc mấy ngày trước đánh cảnh sát bị thương. Và còn chủ động đưa ra ý muốn bồi thường. Tất nhiên, tất cả những điều này không phải là điều quan trọng nhất, điều mà Lương Thần cảm thấy thích thú nhất chỉ có hai việc: một là cái tên Trương Hào và Hà Tuấn đã khai trừ đám Trịnh Hổ từ lâu rồi, mục đích này rất rõ ràng. Hai là Trương Hào và Hà Tuấn lại nhờ Lô Dũng chuyển lời hộ, nói là mấy hôm tới sẽ đích thân đến hỏi thăm hắn. Việc này hơi sâu xa khiến người ta phải suy nghĩ.

Nói tóm lại, thể hiện thiện ý rất rõ ràng. Đầu tiên đối phương sẽ đưa một tay ra, sau đó phải xem hắn có đưa ra nắm hay không. Cái này ảnh hưởng trực tiếp đến một câu phán về mối quan hệ thù hay bạn về sau giữa hắn và cái tên Căng thiếu gia kia. Là địch hay là bạn đều ở giữa sự lựa chọn của hắn.

Rời phòng làm việc của Phó cục trưởng, Lô Dũng vừa đi vừa lắc đầu. Hóa ra là lo lắng đề phòng, cứng đầu đưa người đến Bách Hưng Lầu mà không nghĩ đến việc sẽ xảy ra tiếp theo lại là việc ngoài ý muốn. Y và Từ Dịch Lãng, Đỗ Trọng Tiêu được gặp Hào thiếu gia và Tuấn thiếu gia liền, mà cũng hoàn thành thủ tục hỏi các vấn đề liên quan hết sức thuận lợi. Ai bảo hai tên đó là kiêu ngạo chứ. Hai vị đại thiếu gia ấy quá ư gần gũi, khiêm tốn, nhiệt tình hết cỡ. Cuối cùng tiễn y còn đưa ra tận cổng, khiến giờ y thấy như đang đi trên mây vậy.

Nhưng đầu óc Lô Dũng không hề ngu muội. Y biết rất rõ, Hào thiếu gia và Tuấn thiếu gia có thái độ khác bình thường, tiếp đón y như khách quý, trăm phần trăm là vì mối quan hệ với sếp Lương. Ngẫm lại, đến hai vị đại thiếu gia này đều phải cười là biết sau lưng sếp Lương là một hậu thuẫn vững mạnh đến cỡ nào. Cho nên, Lô Dũng thấy rất may mắn là lúc đấy y đã không làm trái ý sếp Lương, nếu không cái vị trí Đội phó của y rất có thể bị đổi người lắm chứ.

- Phòng làm việc của Phó cục trưởng Lương của các anh là phòng nào?

Tiếng một phụ nữ vang lên, kéo Lô Dũng đang có chút phân tâm quay kia quay về với thực tại.Ngửi thấy mùi nước hoa nồng nồng, Lô Dũng ngẩng đầu lên, lọt vào tầm mắt là một mĩ nhân với thân hình đầy đặn.

- Là gian ở bên trong.

Lô Dũng cũng coi như biết nhiều người, từ trong thần thái và câu nói của người phụ nữ này toát lên vẻ ưu và kiêu ngạo. Y có thể đoán ra, đây rất có thể là một người có hậu thuẫn lớn, không thể động được vào bà cô này. Vậy là y lập tức quay lưng chỉ, sau đó nhẹ nhàng nép vào tường đi.

Hồ Tịnh Tịnh khẽ hừ một tiếng, đến câu cám ơn cũng không nói, quay ngoắt lưng, lắc mông, cộp cộp tiếng giày cao gót đi về phía cuối hành lang vào phòng Phó cục trưởng. Đến cửa thì hơi do dự, đang chuẩn bị đưa tay lên gõ cánh cửa đang mở, nhưng nhìn thấy dáng người đang đứng dựa vào cửa sổ, lại ngây người ra, cánh tay vẫn giơ trên không.

Dáng người đàn ông đắm chìm trong ánh nắng thẳng tắp mà cao ngất. Mặc bộ cảnh phục màu xanh thiên thanh ôm người, tràn đầy vẻ cuốn hút khiến phụ nữ nào cũng muốn ngắm nhìn. Khuôn mặt dưới ánh nắng vừa cương nghị vừa trầm tĩnh. Đường nét rõ ràng, giống như một tấm tranh chữ kim loại gầy guộc, thư thái khoan thai. Người đàn ông với vẻ mặt chuyên tâm đang rơi vào trạng thái trầm tư, vô hình có một sức hấp dẫn đặc biệt. Dẫu Hồ Tịnh Tịnh gặp nhiều kiểu đàn ông đẹp trai rồi, nhưng ngắm nhìn người đàn ông dưới ánh nắng này trong lòng vẫn không kìm nổi nỗi xuyến xao.

Cực phẩm chính như đàn ông bình phẩm phụ nữ đẹp, trời sinh tính phong lưu, đã thề phải thưởng hết những kiểu đàn ông trên đời này, Hồ Tịnh Tịnh lập tức đưa ra đánh giá người đàn ông trước mặt. Bỏ qua những phương diện khác không nói, chỉ nhìn cặp mông rắn chắc kia là cô có thể đoán được người đàn ông với thân hình cường tráng kia nhất định có khả năng tình dục không tầm thường chút nào. Gõ cửa, trên mặt Hồ Tịnh Tịnh hiện rõ vẻ xuân sắc phơn phởn, bước nhẹ vào trong.

Tiếng giày cao gót làm Lương Thần đang chìm đắm trong suy tư bừng tỉnh. Hắn quay người lại, kinh ngạc khi nhìn thấy một phụ nữ xinh đẹp lắc mông bước tới.

- Xin lỗi cô hỏi ai ?

Lương Thần thể hiện rõ sự kinh ngạc cất tiếng hỏi.

Chạm vào ánh mắt của hắn, Hồ Tịnh Tịnh bỗng cảm thấy tê tê như bị điện giật. Trong số tất cả những người đàn ông mà cô đã gặp, đối phương không phải là đẹp trai nhất, nhưng lại cuốn hút cô nhất, hợp với "khẩu vị" của cô nhất. Vương Căng cũng không tồi, nhưng so với người đàn ông này có vẻ như thiếu chút gì hoang dã. Từ trước đến giờ cô chưa có cảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net