21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các cậu về rồi!" bạn nở nụ cười thật tươi khi thấy hai người bạn của mình. Bạn chạy đến chỗ ace và libero yêu thích của mình rồi ôm lấy cả hai người, "Trại tập huấn thế nào? Tớ đã được nghe kể một ít về nó."

"Nó tuyệt lắm! Có rất nhiều người tài năng ở đó", Komori trả lời, ôm lại bạn.

"Ừ nó rất tuyệt!", Sakusa nói, ngập ngừng đáp trả lại cái ôm của bạn, "Mọi việc ở đây thế nào? Không ai kiếm chuyện với cậu chứ?"

"Đừng lo, không có việc gì đâu, mọi thứ vẫn ổn. Không có ai gây rắc rối cho các cậu chứ?"

Sakusa rùng mình, "Vào một ngày có hai con bọ ở trong phòng tớ. Một con rất nhỏ và làm rất nhiều tiếng ồn. Nó liên tục làm trái ý và khiêu khích tớ. Con còn lại thì to hơn và còn ồn ào hơn. Nó liên tục bay trước mặt tớ để khiêu khích và làm phiền tớ. Hai đứa toàn đánh nhau và không có tác dụng gì hết."

"Không phải cậu luôn mang chai diệt bọ bên cạnh mình à? Sao cậu không đuổi chúng đi?" bạn hỏi.

"Nó không phải là loại bọ có thể diệt bằng cái chai đó. Cậu phải nghiền nát tinh thần và phá vỡ cảm xúc của chúng thì mới đuổi chúng đi được, và mọi nỗ lực của tớ đều không thành công", Sakusa thở dài.

"Sakusa, thứ duy nhất mà em nên nghiền nát tinh thần là những kẻ thù, người yêu cũ và đại bàng, không phải mấy con bọ", Iizuna xen vào, nhấn mạnh từ đại bàng.

"Đại bàng? Nó có lỗi gì chứ, chỉ là con chim thôi mà", bạn thắc mắc hỏi.

"Chắc là anh ấy đang nói tới Shiratorizawa, họ là một đội đến từ tỉnh Miyagi. Bọn họ cũng có một ace rất tài năng, và con vật đại diện cho đội của họ là đại bàng", Komori giải thích cho bạn, "Với lại sao anh lại nghiền nát cảm xúc của người yêu cũ? Chia tay chưa đủ tổn thương trái tim hả?"

"Đúng là khi chia tay họ sẽ tổn thương thật. Anh sẽ đứng đó và liệt kê tất cả lỗi lầm của họ khi bọn anh chia tay để làm họ tổn thương nhiều hơn", Iizuna nói, như thể đó là điều hiển nhiên.

"Anh có hơi đáng sợ đấy", bạn lẩm bẩm với Iizuna.

"Ah, y/n, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em, lần duy nhất anh sẵn sàng làm em tổn thương là khi anh muốn em tham gia đội của mình, nhưng vì em đã tham gia rồi nên anh không phải làm gì cả!" Iizuna trấn an bạn, "Sakusa, tuy nhiên, có khả năng cao sẽ được anh 'chăm sóc' về mặt tinh thần, nếu mọi việc có trở nên sai."

"Em chỉ im lặng đứng đây nãy giờ. Em đã làm gì đâu?" Sakusa phàn nàn.

Iizuna nhìn qua phía bạn, rồi che miệng lại, nghiêng lại gần phía Komori và Sakusa để bạn không nghe thấy, "Anh biết hết về kế hoạch lễ hội của em. Nếu mọi việc trở nên sai lầm và em làm y/n tổn thương, em nên chuẩn bị đối mặt với hậu quả đi."

"Sao anh biết được việc đó?" Sakusa thì thầm.

"Anh là đội trưởng, anh phải biết những việc có khả năng gây nguy hiểm cho đội của mình", Iizuna giải thích, "Với lại 'con bọ to' ở trong phòng em đã kể với đội trưởng của mình về toàn bộ kế hoạch của em và phàn nàn về em rất nhiều. Rồi Kita kể lại với anh, tuy cậu ấy nhìn không giống kiểu người hay đi buôn chuyện, nhưng cậu ấy, Aran và chắn giữa của họ là hội buôn chuyện lớn nhất mà anh biết. Anh thề là họ biết hầu hết chuyện của các đội, đáng sợ thật."

"Iizuna... Anh cũng là một người đáng sợ", Komori ngập ngừng nói với anh ấy.

Iizuna lườm Komori với ánh mắt chết chóc, rồi quay sang phía Sakusa và nói, "Đừng quên những gì anh vừa nói. Anh biết thi thoảng sẽ có vài chuyện anh không quản được, nhưng anh sẽ không để chuyện gì xấu xảy ra với đội của mình và các thành viên. Anh sẽ không khoan dung kể cả thành viên của đội và đặc biệt những việc khiến quản lý của chúng ta tổn thương. Là lỗi của anh khi không đề phòng Koya, nên anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa."

Trước khi rời đi, Iizuna nhìn thẳng vào mắt Sakusa, nhìn thấy gương mặt hóa đá của Sakusa và Komori, anh thay đổi thái độ, mỉm cười với hai người rồi rời đi. Rõ ràng là Iizuna không có ý định giết mình, nhưng đó là cảm giác sợ hãi nhất Sakusa từng cảm nhận được trong đời mình.

"Iizuna đã nói gì thế? Trông các cậu như vừa nhìn thấy ma vậy", bạn hỏi khi thấy Iizuna đã rời đi.

"Không có gì", Sakusa trả lời, lấy lại sự điềm tĩnh của mình. Cậu đẩy Komori đi chỗ khác trước khi cậu ấy có thể nói thêm gì và cả hai rời đi khởi động cho buổi tập hôm nay.

Khi tất cả các thành viên đến và khởi động xong, mọi người chào mừng Sakusa và Komori đã về, hỏi họ về trại tập huấn. Chỉ còn vài ngày nữa là đến giải mùa xuân, bất cứ thông tin nào về những đối thủ đều rất quan trọng. Sau khi thảo luận xong, buổi tập buổi sáng bắt đầu, rồi kết thúc sau một tiếng rưỡi. Bạn tháo lưới xuống rồi nhanh chóng đi thay đồ để vào lớp.

Bạn đi vào lớp với Komori và nói về những điều cậu ấy đã bỏ lỡ trong lớp học. May mắn là cậu ấy được lùi hạn nộp bài tập về nhà của mình.

•~•~•

Buổi tập buổi chiều kết thúc, bạn đứng đợi Sakusa và Komori dưới thời tiết se se lạnh. Komori vẫn chậm chạp như mọi khi, nên cả ba đi về khi cậu ấy xong.

"Vì tớ thông minh hơn các cậu một tuần, các cậu có cần tớ giúp làm bài tập về nhà không?" bạn hỏi hai cậu trai, phá vỡ bầu không khí im lặng giữa cả ba.

"Tớ đã làm xong hết rồi", Sakusa nói.

"Cậu làm vào lúc nào thế?" Komori bị sốc.

"Tớ làm sau buổi tập và trước khi đi ngủ."

"Tớ ghét cậu, nhưng bây giờ cả hai cậu có thể giúp tớ", Komori mỉm cười, "Tớ đề nghị cả ba đi đến nhà tớ, y/n có thể giúp tớ làm bài, còn Kiyoomi sẽ làm đồ ăn cho chúng ta."

"Oo, tớ thích ý đó", bạn đồng ý.

"Tớ thì không, tại sao tớ lại làm đồ ăn? Nếu đi tới nhà cậu, thế không phải bọn tớ là khách à, tại sao cậu lại bảo khách làm đồ ăn", Sakusa phàn nàn.

"Điều đó chỉ đúng khi cậu được xem là khách trong nhà tớ, nhưng cậu không phải. Có cố gắng đấy Kiyoomi."

"Được thôi, nhưng ta sẽ nấu ở nhà tớ, tớ thích bếp nhà mình hơn", Sakusa đề nghị.

"Chốt", Komori nói chắc nịch, "Đi nào y/n. Kiyoomi sẽ nấu ăn cho chúng ta đó."

Bạn và Komori vui vẻ đi trước, không chú ý rằng đã bỏ Sakusa lại đằng sau. Cậu nhìn cả hai người đi phía trước và khoảng cách giữa bạn và cậu ấy lớn dần. Sakusa chạy lên bắt kịp với hai người, rồi duy trì tốc độ đi ngang với hai bạn để không bị bỏ lại đằng sau.

"Motoya, tớ chỉ làm điều này để cậu có thể làm bài tập thôi đấy. Iizuna nói chúng ta cần làm xong vào ngày mai", Sakusa nói dối.

Komori đứng lại và chán nản nhìn xuống đất, "Tớ đã quên mất phần bài tập."

"Cậu sẽ ổn thôi", bạn cổ vũ cậu ấy, "Hãy nghĩ về đồ ăn của Sakusa."

"Đúng rồi! Sao tớ có thể quên được nhỉ?" cậu ấy nói, nhanh chóng lấy lại dáng vẻ đầy sức sống.

Bạn mỉm cười với Komori, trong khi Sakusa lườm anh họ mình. Chỉ một lát sau đó, cả ba đã đến nhà Sakusa. Sakusa mời bạn vào ngôi nhà rộng rãi của mình, bạn ngại ngùng đứng gần cửa vào, không biết nên làm gì.

"Tớ sẽ cầm cặp cho cậu, cởi giày ra rồi đi đến chỗ Motoya đi", nhìn thấy sự ngại ngùng của bạn, Sakusa nói. Cậu cầm lấy cặp của bạn rồi để gần phòng khách, sau đó đưa bạn đến chỗ Komori.

Sakusa dẫn bạn đến phòng sách. Komori đang ngồi cạnh chiếc bàn gỗ to được đặt ở giữa phòng, có những giá sách cao lớn đặt ở sát những bức tường xung quanh phòng. Những chậu cây lớn được đặt ở bốn góc của căn phòng, và vài chậu xương rồng nhỏ để trên bàn. Ở những khoảng trống của căn phòng treo rất nhiều ảnh gia đình và mấy bức tranh sơn dầu. Bạn ngồi xuống chỗ cạnh Komori trong khi trầm trồ vì cách trang trí của căn phòng. Sau khi thấy bạn đã yên vị, Sakusa đi vào bếp để chuẩn bị đồ ăn cho cả ba.

Bạn dành hai tiếng tiếp theo để giúp Komori làm bài tập. May mắn là những kiến thức mà cậu ấy bỏ lỡ không hề khó nên Komori nhanh chóng nắm hết được, bây giờ cậu ấy chỉ cần hoàn thành bài của mình. Vì Komori có vẻ không cần bạn giúp nữa, bạn quyết định đi ra chỗ của Sakusa. Bạn nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống đất nên bạn muốn đi xem có chuyện gì.

Bạn nói với Komori rồi đi về phía nhà bếp. Đi theo âm thanh phát ra từ phía nhà bếp, bạn nhìn thấy Sakusa đang khuấy mạnh cái gì đó trong nồi. Cậu ấy quay lưng về phía bạn nên không hề biết bạn đang nhìn mình nấu ăn trong chiếc tạp dề màu vàng nhạt.

"Trông cứ như cậu không hề làm gì vậy, ở đây sạch sẽ quá."

Sakusa nhanh chóng quay lại khi nghe thấy tiếng của bạn và trả lời, "Tớ thích mọi thứ sạch sẽ."

"Rõ ràng là thế", bạn cười, "Nhân tiện, cậu đang làm gì thế?"

"Món xào", Sakusa trả lời, tiếp tục làm công việc của mình.

"Nhìn ngon quá đi", bạn nói, ngó qua vai cậu ấy, "Oh, cậu có biết bức ảnh mà chàng trai đang làm món xào và anh ta đang lật nó hay gì đó. Cậu có làm được như thế không?"

Nghe bạn nói thế, Sakusa nhanh chóng hất chiếc chảo về phía trước làm cho thức ăn theo quán tính bay lên, trước khi chúng kịp rơi ra ngoài, Sakusa kéo ngược chiếc chảo về phía mình để thức ăn lật và rơi lại đúng vào chiếc chảo.

"Ý cậu là thế này à?" Sakusa hỏi.

"Trời ạ, cậu thực ra là đầu bếp đúng không? Gordon Ramsay cần bước sang một bên nhường đường cho cậu", bạn nói đùa.

Cậu ấy khẽ nhíu mày khó hiểu rồi cười cho qua. Sakusa tắt bếp rồi nhấc chiếc chảo ra, đặt nó vào giữa bàn ăn. Sau khi bày xong đĩa và dụng cụ, Sakusa gọi Komori, người nhanh chóng chạy tới ngay sau đó. Cả ba ngồi xuống ăn và cảm ơn Sakusa vì bữa ăn.

Komori bắt đầu ăn ngấu nghiến như thể chưa từng được ăn, còn Sakusa và bạn từ tốn ăn.

"Oh, tớ quên không hỏi, bố cậu có nói gì về trại tập huấn không?" Komori vừa ăn vừa hỏi.

"Đừng nói chuyện trong khi mồm cậu đầy thức ăn. Tởm quá đấy", Sakusa càu nhàu.

"Tớ không có", Komori há miệng làm bằng chứng, "Cậu đang làm gián đoạn đó, để y/n nói đi."

"Hm? À, ừm thì ông ấy cũng biết về 2 cậu bởi vì tớ là quản lý. Ông ấy rất ấn tượng với 2 cậu đó. Bố cũng nói mọi người rất có tiềm năng."

"Thật tuyệt khi mà một huấn luyện viên Olympic khen chúng ta như thế", Sakusa nói, nhìn xuống chiếc bát của mình.

"Ông ấy cũng nói rất thích những cú phát bóng và đập bóng của cậu Sakusa."

"Thật ư?"

"Đúng vậy, ông ấy đã thấy cậu tiến bộ rất nhiều trong suốt kỳ huấn luyện. Cậu còn tự tập chuyền bóng không ngừng nghỉ", bạn giải thích, "Ông ấy rất vui vì năm nay có rất nhiều cầu thủ tài năng, bố rất hào hứng muốn thấy những người đi theo con đường bóng chuyền chuyên nghiệp sẽ phát triển như thế nào. Giống như những kỹ năng của ông ấy đã từng tiến bộ rất nhanh khi ông ấy chơi chuyên bởi vì mẹ tớ là huấn luyện viên của họ. Bà ấy đã làm rất tốt với đội của mình và họ đều chơi tốt hơn rất nhiều."

"Vậy thì tớ mong cậu sẽ là huấn luyện viên của mình."

Lời nói của Sakusa làm bạn thấy hơi ngại ngùng nhưng lại cảm thấy rất vui. Bạn cúi xuống và cố giấu đi nụ cười của mình. Bạn muốn ở bên cậu ấy lâu nhất có thể. Bạn muốn giúp cậu trở thành cầu thủ bóng chuyền xuất sắc hơn nữa.

"Tớ cũng mong mình sẽ là huấn luyện viên của cậu."

"Được rồi, tớ đã ăn xong, tớ sẽ về luôn bây giờ", Komori nói liền một mạch. Cậu không muốn mình trở thành cái bóng đèn, nên Komori nhanh chóng ăn xong để có thể rời đi. Cậu để bát của mình vào bồn rửa rồi lấy cặp và rời đi trước khi bạn và Sakusa có thể chào tạm biệt.

"Tớ đã nấu đồ ăn cho cậu ấy và cậu ấy còn không thèm chào", Sakusa khó chịu nói. Cậu ấy mang chiếc bát của bạn và mình đến bồn rửa.

"Tớ có thể rửa bát của mình, không sao đâu, cậu không cần làm thế", bạn không muốn cậu ấy cảm thấy phiền.

"Cậu là khách, và tớ không thể bắt khách của mình rửa bát được. Với lại, tớ chỉ cần bỏ nó vào máy rửa bát thôi."

"Thế, có việc gì tớ có thể giúp không?"

"Tớ đã dọn dẹp mọi thứ trước khi cậu vào bếp, không sao đâu, cậu không cần làm gì hết", Sakusa nói.

Cả hai người đứng trong bếp, không biết nên làm hay nói gì nữa. Ánh nắng của hoàng hôn khẽ lẻn vào qua tấm rèm, làm cho ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt của hai người. Sakusa vô thức bước đến chỗ bạn, muốn ôm bạn trong vòng tay và thổ lộ với bạn ngay bây giờ. Trước khi cậu ấy có thể, bạn bỗng dưng thoát ra khỏi suy nghĩ của mình.

"Có lẽ tớ nên về bây giờ."

"Hmm, à ừ", Sakusa ngại ngùng trả lời, nhìn ra phía cửa sổ, "Mặt trời bắt đầu lặn rồi, tớ sẽ đưa cậu về nhà."

Cả hai lặng lẽ đi cạnh nhau. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm cho tóc bạn khẽ bay. Bạn và Sakusa đi chậm lại khi gần đến nhà bạn để có thể kéo dài thời gian ở cạnh nhau hơn.

"Cảm ơn cậu lần nữa vì bữa ăn hôm nay, nó rất là ngon đó", bạn nói với cậu ấy khi đã đến nhà.

"Không có gì", cậu lẩm bẩm, "Tớ vui vì cậu thích nó."

"Cậu dễ thương thật đấy", bạn đột nhiên nói thành tiếng khi nhìn thấy khuôn mặt bối rối của cậu ấy. Bạn giật mình nhận ra mình vừa làm gì sau khi thấy Sakusa bối rối nhìn mình.

Sakusa rất hài lòng khi biết bạn thấy mình dễ thương, nhưng điều này có nghĩa là bạn thích cậu ấy? Đó là điều cậu ấy thắc mắc, bởi vì dễ thương có thể được sử dụng một cách trịch thượng và phi thực tế (?). Sakusa không biết ý bạn là gì, cậu nghĩ ý bạn thực sự có ý đó và không có ý xem thường cậu ấy, nhưng một phần nhỏ trong cậu vẫn cố thuyết phục rằng bạn không thích mình. Bởi vì nó có vẻ không đúng khi một người tuyệt vời như bạn lại có thể thích một tên nhỏ nhen, ám ảnh sạch sẽ như mình. Có lẽ cậu ấy rất tự tin trong việc đánh bóng chuyền với những kỹ năng của mình, nhưng trong tình yêu, cậu ấy chỉ như đứa trẻ mới chập chững biết đi.

Trước khi Sakusa có thể nói đi, bạn nói, "Được rồi, ừm, tớ sẽ gặp cậu vào ngày mai. Tạm biệt, ngủ ngon."

Sakusa nhìn bạn nửa chạy, nửa đi nhanh về phía nhà mình rồi mỉm cười. Những lời nói của bạn vẫn lẩn quẩn trong đầu cậu ấy. Sakusa không tin được rằng những lời nói đó có tác động như thế nào với mình, mặc dù cậu sợ biết được bạn cảm thấy cậu ấy như thế nào, Sakusa vẫn rất vui vì bạn là người mà cậu ấy thích. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net