Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Diệp đi đâu lâu vậy...ơ" Lan Ngọc vừa thấy bạn tốt trở về liền định oán than, lại bất ngờ thấy sau lưng Diệp Anh là bóng dáng 1 người phụ nữ rất quen thuộc - Thùy Trang.

"Chào em" Thùy Trang gật đầu nói

"Xin chào" Lan Ngọc gật đầu. Trong đầu đầy chấm hỏi, vì sao chị ta ở đây? Vì sao đi cùng Diệp? Ai giải thích cho cô với....!mn

"Thùy Trang mua bánh kem cho cậu và mọi người, của cậu là cái socola 3 tầng thêm phô mai đó. Còn cả trà sữa nè"

Diệp Anh đưa túi bánh cho Lan Ngọc. Cô biết tên này thích nhất bánh và trà sữa nơi đây, nên cố tình bảo Thùy Trang lái xe qua đó mua.

"Hả?...à à cảm ơn chị"

Lan Ngọc nhìn Thùy Trang nói. Trời ơi cái gì đang xảy ra ở đây vậy? Thùy  mua bánh với trà sữa cho cô, và mọi người trong nhà hàng. Lần đầu trong đời cô thấy khách đến nhà hàng lại mua đồ ngược lại cho nhân viên ở đây!!!

"Không có gì, không biết mọi người thích loại nào nên mua hơi nhiều. Mọi người chia nhau nha" Hàn Ninh cũng cầm túi bánh, trà đưa cho một bạn phục vụ gần đó nhờ bạn ấy đưa cho mọi người.

Diệp Anh lại dắt theo Thùy Trang đi 1 vòng nhà hàng, rồi vào bếp giới thiệu cùng mọi người kĩ hơn. Mọi người thấy người tới là 1 mỹ nữ, lịch sự và dịu dàng đã vậy lần đầu gặp còn mua rất nhiều đồ ăn tặng bọn họ, mà cô ấy gặp ai cũng lễ phép vô cùng - thì càng yêu thích cô gái được Trang lão bản nhà họ dắt theo này. Một vài người còn nhận ra Thùy Trang là bà chủ của *Tỉnh*, Thùy Trang cũng vui vẻ tặng cho bọn họ phiếu giảm giá của quán rượu.

Lan Ngọc như hoá thân thành chiếc ống nhòm quan sát nhất cử nhất động, quá kỷ quái rồi. Sao cảnh này lạ lạ quen quen quá vậy.....càng nhìn càng giống đi ra mắt vậy??????

Cô lén lút lại gần Diệp Anh, trong khi Thùy Trang đang ở phía xa trò chuyện cùng ai đó.

"Diệp" Lan Ngọc nắm ống tay áo bạn tốt, lôi vô góc nói chuyện.

"Sao vậy?"

"Sao vậy cái gì mà sao vậy, giải thích đi chuyện này là sao. Sao chị ấy ở đây? Sao cậu đi cùng chị ấy? 2 người quay lại?"

"Đã kết hôn" Diệp Anh quyết định thú thật với bạn tốt. Giơ bàn tay đeo nhẫn ra trước mặt tiểu Phàm.

Lan Ngọc nhìn nhẫn, nhìn lên mặt Diệp Anh, lại nhìn Thùy Trang phía xa.

"Kếtt..hônn...2 người? Cậu và chị Thùy Trang? Nhưng không phải chị ấy lấy anh Lâm Tùng sao? Ủa cái gì đang xảy ra vậy???" Lan Ngọc mờ mịt hỏi.

"Từ năm đó chia xa đến nay, chị ấy vẫn luôn đợi bạn của cậu. Chị ấy là kết hôn cùng bạn của cậu"

Diệp Anh cười giải thích cho Lan Ngọc.

"Thật sự?"

"Thật. Ôi về nhà sẽ kể rõ đầu đuôi cho cô Ngọc sau, tuyệt không bỏ sót 1 câu 1 chữ nào đâu nha"

"Thề đi" Lan Ngọc híp mắt nhìn người bỏ cô rời khỏi hội độc thân trước mặt, không tin tưởng tên này được....

"Cậu lắm trò quá. Được rồi, Diệp Anh xin thề về nhà sẽ kể rõ với Lan Ngọc. Tuyệt đối không giấu nửa lời"

Lan Ngọc đưa tay lên nói, thật trẻ con nhưng đành chịu vậy.

Lan Ngọc hài lòng, mới chịu buông tha tạm không truy cứu, còn hỏi Diệp Anh sao Thùy Trang không đeo nhẫn thì Diệp Anh bảo rằng vì chưa định công khai, chị ấy đeo thành dây chuyền.

Diệp Anh lại nói với bạn học Ngọc - bạn ấy là người đầu tiên biết chuyện làm lành, kết hôn....làm bạn Lan Ngọc của chúng ta trông phút chốc tạm quên đi giận hờn, yêu ghét với 2 người kia mà hư vinh cảm thấy hãnh diện vì bản thân quan trọng lắm đó nha....!

"Ngọc có nói gì không?" Thùy Trang hỏi.

Bọn họ đang ngồi trong xe của cô, lúc nãy vừa ăn cơm từ nhà hàng xong.

"Cậu ấy nhiều chuyện vậy, làm sao không hỏi được. Yên tâm đi, không sao hết em bảo với cậu ấy tối nay sẽ giải thích sau."

"Ừm....vậy tối nay em ở nhà Ngọc?"

"Đó giờ em vẫn ở nhà Ngọc mà"

"Bây giờ khác mà"

Thùy Trang liếc người nọ. Cô thừa nhận tính chiếm hữu của cô rất cao, lúc vừa làm lành lại kết hôn liền muốn đem bạn này cột lại bên người, nếu không bận đi công tác Thùy Trang nghĩ mình thật sự làm vậy rồi.

"Khác làm sao nhỉ? Đâu khác gì đâu"

Diệp Anh biết rõ nhưng vẫn trêu chọc hỏi. Mọi người nghĩ Thùy Trang là nữ vương cao lãnh, kiêu ngạo là sai rồi - chị ấy chân chính là 1 người chuyên ăn dấm chua (hay ghen đó).

"Như thế này" Thùy Trang biết Diệp Anh đùa giỡn cô, đã vậy để xem ai đùa giỡn ai. Không tự nhiên mà cô hơn 7 tuổi đâu!

Thùy Trang bấm nút để ghế phụ mà Diệp Anh đang ngồi ngả ra sau, lại leo qua ngồi lên đùi em ấy.

"Chị..."

Diệp Anh ngạc nhiên nhìn phụ nữ mặc đầm dây màu đen vừa ngồi lên chân cô, còn cười rất yêu nghiệt.

"Không phải chị, gọi lại" Thùy Trang cúi người kề môi sát tai của Diệp Anh. Cô là cố ý vừa nói lại vừa cắn lên tai người này.

"Đừng nghịch, đang ở trên xe"

Diệp Anh sợ người này đùa nữa liền đùa ra lửa thật!!!!

"Xe này ở ngoài nhìn vào tối đen, vậy nghịch tiếp được rồi đúng không?"

Thùy Trang chạm lên môi người bên dưới vừa thấy Diệp Anh định hôn đáp lại, cô liền chỉ cắn nhẹ rồi rời đi, cười thích thú nhìn biểu cảm đa dạng của em ấy. Dám đùa với cô à, nhây với cô à, còn non lắm bạn nhỏ nha!

"Em đầu hàng, chịu thua cô Trang ạ"

Diệp Anh bất lực lắc đầu, lấy tay nhéo mũi của Thùy Trang. Người phụ nữ này tinh nghịch hơn vẻ ngoài của chị ấy.

"Mà 10h rồi, về nghỉ ngơi đi đi cả ngày nay rồi" Diệp Anh nói.

"Em đuổi chị?"

"Không có đuổi"

"Có, em rõ ràng muốn đuổi chị về" Thùy Trang nhăn mày nói.

"Em sai rồi, xin lỗi vợ"

Diệp Anh bất đắc dĩ cười nhận lỗi. Bây giờ cô thấy phim truyền hình hay tiểu thuyết nói không sai - kết hôn chính là bắt đầu biết nhận lỗi dù mình không làm lỗi nha~

"Sáng mai đem bữa sáng qua nhà cho chị nha"

"Thật không?"

"Thật, ngày mai cùng ăn sáng xong lại đi mua đồ. Ngoan, về nghỉ ngơi sớm "

"Tha cho em đó, mau lăn về nhà hàng của em đi"

Thùy Trang tạm đồng ý gật đầu, leo trở lại ghế ngồi của cô xong giơ tay đẩy Diệp Anh xuống xe.

"Tạm biệt cô Trang, mai gặp. Về đến nhà nhớ nhắn tin cho em."

Diệp Anh leo xuống xe, khom người tạm biệt chị nhà xong cũng đi trở lên nhà hàng xử lý nốt sổ sách hôm nay và công việc ngày mai.

Vì cô muốn dành cả ngày mai đến chơi cùng Tôm, cũng muốn thăm dì Dung. Cầu mong là dì Dung sẽ không quá khó chịu với cô. À phải xem nên nấu gì sáng mai đem đến cho 3 người họ ăn sáng....thật bận rộn.

______________

Sáng chủ nhật, 8h sáng.

*ting ting ting*

"Tới liền, tới liền"

"Chào buổi sáng ạ"

Diệp Anh mỉm cười gật đầu chào khi dì Dung vừa mở cửa.

"Diệp, mau mau vào trong đi con" dì Dung có chút ngạc nhiên khi thấy Diệp Anh

"Con có đem đồ ăn sáng đến cho mọi người. Dì ăn sáng chưa ạ? Ở đây có cơm chiên, bánh bao, mì xào. Dì Dung cất vào bếp giúp con nha" Diệp Anh đưa túi đồ ăn cô thức từ sớm chuẩn bị cho dì Dung.

"Dì đang suy nghĩ không biết làm đồ ăn sáng gì cho 2 mẹ con các nàng đây. Cảm ơn con, thật tình đứa nhỏ này đến chơi được rồi còn cực khổ chuẩn bị nhiều đồ ăn vậy làm gì"

"Không có gì đâu ạ"

Diệp Anh ngồi xuống sofa, 10 phần lễ nghi không dám như trước kia có thể tự ý đi lại trong nhà Thùy Trang. Nhưng cô cảm thấy khá vui vì hôm nay dì Dung đối xử với cô không tệ.

"Con uống nước mát đi, hôm qua dì vừa nấu xong. Uống xem có vừa vị không?" Dì Dung cười nói, đưa ly nước cho Diệp Anh.

"Vừa rồi ạ, vị rất thanh"

"Dì nghe Tôm nói gặp con, liền biết con trở về nước. Về là tốt rồi, đi xa cũng không bằng ở quê hương mà..." dì Dung vỗ nhẹ lên bàn tay Diệp Anh, lại nói tiếp "Diệp, năm đó là dì không đúng đã khiến con đi xa như vậy. Dì xin lỗi con, vất vả rồi"

Dì Dung nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn kế bên, không ngừng tự trách bản thân, đây lỗi của bà vì năm đó đã nói quá nhiều những lời khó nghe đến mức đứa nhỏ này và Thùy Trang rời xa nhau.

"Dì, không sao cả không phải vì dì đâu. Con hiểu dì Dung thương chị ấy như con gái, mà là phụ huynh thì mấy ai lại chấp nhận việc con mình là người đồng tính, còn qua lại với 1 bạn nhỏ nhỏ tuổi hơn không ổn định về mọi mặt"

Diệp Anh nắm tay dì ấy. Cô hiểu dì Tô không ác ý.

"Diệp, dì lúc trước là nghĩ vậy. Nhưng sau này dì hiểu cuộc đời của bọn trẻ thì để bọn trẻ tự quyết, mình già rồi tư tưởng thời mình không giống nữa. Làm gì cũng được, miễn mình vui vẻ bình an là được con nha"

Dì Dung đưa tay quẹt nước mắt, bà từ lâu đã hối hận năm xưa đổ hết mọi tội lỗi lên đầu đứa bé này.

Bà thương mến Thùy Trang như đứa con trong nhà, lúc về phụ chăm lo cho 2 chị em Thùy Trang bà rất quý 2 đứa nhỏ. Nhưng lúc biết Thùy Trang đồng tính còn quen với Diệp Anh - đứa nhỏ ngoan ngoãn trong mắt bà, liền ngay tức thì bị bà thay đổi thái độ cọn cho rằng là Diệp lợi dụng Thùy Trang,...nói chung khoảng thời gian đó bà đã nặng nhẹ và làm nhiều việc rất có lỗi với đứa bé Diệp Anh này.

Năm đó bà còn nhớ có 1 hôm thấy Thùy Trang thất thần trở về nhà, bà hỏi có chuyện gì xảy ra thì Thùy Trang liền ôm lấy bà khóc rất nhiều, đứa nhỏ này nói bản thân và Diệp chia tay, còn nói Diệp đi nước ngoài không trở về nữa. Đêm đó, bà chứng kiến một Thùy Trang suy sụp bất lực đến xót xa. Bà nghĩ là do bản thân bà đã làm Diệp quyết định như vậy, là bà đáng trách.

Khoảng thời gian sau này Thùy Trang không nhắc tới 2 chữ "Diệp Anh" cũng không trả lời Tôm rằng "dì Diệp" đâu, vẫn đi làm đi chơi về nhà, vui vẻ cười nói. Nhưng có những khuya bà tỉnh dậy đi uống nước thấy Thùy Trang ngồi ngoài ban công khi thì uống rượu, khi thì khóc. Đứa nhỏ kiêu ngạo nhà bà, rốt cuộc cũng vì chữ "tình" mà bi luỵ...bà sai rồi, làm khổ 2 đứa nhỏ....là bà ích kỷ.

"Dì Dung, mọi chuyện không sao rồi đều đã qua. Không phải do dì đâu ạ, là lúc đó con và Thùy Trang có nhiều hiểu lầm nên tách nhau ra là điều bình thường, không phải do ai cả là do bọn con." Diệp Anh lấy khăn giấy đưa dì Dung, an ủi dì ấy.

"Được được, đã qua rồi dì không nhắc nữa. Bây giờ 2 đứa đã làm lành chưa?"

Dì Dung trông mong nhìn Diệp Anh, gần đây bà biết Diệp về lại thấy Thùy Trang trông rất vui vẻ, là một loại hạnh phúc khiến người ta cảm nhận đang lan toả quanh con bé. Nó giống như năm đó.....bà gả cho ông nhà của bà vậy.

"Làm lành rồi ạ" Diệp Anh ngại ngùng cười nói.

"Tốt, tốt rồi. Đều trưởng thành rồi, phải quý trọng người bên cạnh. Hôm nay ở đây ăn cơm nha, dì bây giờ đi chợ mua đồ ngon ngon về làm bữa trưa"

"Vâng ạ, làm phiền dì"

"Không phiền gì hết. Dì đi sớm không hết đồ ngon, con ngồi đây chơi hoặc vào tìm Thùy Trang đi. Chủ nhật nên con bé ngủ nướng lắm, Tôm cũng giống mẹ nên còn chưa thức đâu" dì Dung mỉm cười, đứng dậy đi vào trong lấy túi để đi chợ, bà rất vui lâu rồi nhà mới đông đủ như vậy. Phải làm vài món ngon.

"Vâng ạ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net