CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng có đi qua đi lại nữa, chóng mặt quá. . ."

Một bên là Lưu Nhất Lân, một bên là Vương Khải Lợi, trái phải trái phải, lượn tới lượn lui, thành công làm cho đầu Vũ Văn rối thành một đống. Thằng bé gác cằm lên mặt bàn, ngáp dài ngáp dài rồi lại ngáp dài. Sau giờ học hai tên này đột nhiên xuất hiện tại cửa lớp, không nói lời nào đã lôi người ta đi y hệt phạm nhân vượt ngục, cực chẳng đã còn đeo mang hai bản mặt trầm trọng như hình cảnh kết án tội đồ, thiếu chút nữa hù chết Hiệu trưởng.

Vũ Văn ban đầu còn ngơ ngác, sau đó được vứt tới phòng tự học trong trường mới từ từ hiểu ra. Mã Tư Viễn khó ở trong người, không thèm quan tâm đến Karry, thằng cha ngoại quốc vì muốn kéo sự chú ý của ai kia nên mới bày trò bạn gái tin đồn này nọ, chẳng dè lộng xảo thành chuyên, phản tác dụng ngay lập tức. Lưu Nhất Lân và La Đình Tín lại vướng vào một vụ khác, Vũ Văn cũng chẳng rõ ràng, đại khái Tiểu Tín vô tình nhìn thấy A Lân đi cùng nữ sinh nào đó, một lu dấm chua thoắt cái đổ nhào. Lưu Nhất Lân nổi tiếng đầu gỗ làm sao có thể lau hết đống nước đó được, cứ liên tục chặn Tiểu Tín đòi giải thích mà không biết bản thân đang tự đào mồ chôn mình.

Rồi Vũ Văn bị đem ra làm bình phong chặt chém (=.=)

Nó rất muốn gào thét, tôi chỉ là người đi ngang qua thôi! Sao cứ phải kéo tôi xuống nước!!!

"Cậu mau tìm biện pháp giải quyết đi! Em ấy đã giận anh gần hai tuần rồi!"

"Vũ Văn tớ đang rất lo lắng, nếu còn tiếp tục tình trạng này sớm muộn gì Tiểu Tín cũng bỏ tớ cho coi!"

"Thì viết thư từ hôn đi." Vũ Văn lờ đờ ngáp. Các người cũng chả có giấy chứng nhận tình nhân.

Lưu Nhất Lân há há miệng, chui vào góc tường ngồi xổm đếm kiến luôn.

"Cậu thật sự không có biện pháp nào sao?" Karry đứng ngồi không yên, chỉ thiếu điều đốt lửa múa lụa "Anh tưởng cậu phải rành rẽ lắm chứ?"

Cái mốc á!

Vũ Văn nghiến răng nghiến lợi cào mặt bàn, các người ngồi trên đống lửa la làng thì tôi sung sướng lắm hả? Các người có thấy ai đang vật vã hấp hối ở đây không? Mới có cấp ba mà học đòi yêu đương sớm! Chết tiệt, ông đây mười sáu năm ngay cả một mảnh tình vắt vai cũng không có lấy đâu ra kinh nghiệm giảng dạy?!

Còn rành với cả rẽ!

Vũ Văn dẩu môi oán thán, trên đời này thật lắm nghịch lý, thế quái nào bọn có bồ bịch toàn kiếm mấy đứa cô đơn lẻ chiếc làm quân sư tình lộ? Chúng nó đáng lẽ ra phải hiểu rất rõ là đám FA toàn rặt một lũ chém gió!

"Thế này đi, em về hỏi ba, hôm sau sẽ cho hai người giải pháp tối ưu."

...

..

.

Xóm chung cư, chính là nguồn gốc phát sinh những vấn đề tệ nạn mang tính nóng bỏng toàn cầu. Những tình huống éo le, những mưu toan trăn trở, nhưng tính toán của đồng tiền và những trò đùa lố bịch đều bắt đầu từ đây. Khởi nguồn từ một câu chuyện nhỏ tí như trái bí, qua công nghệ lưu truyền, kỹ thuật nêm nếm đạt chuẩn ISO, cộng thêm khả năng lăng xê và ma pháp biến thiên, kiến sẽ thành voi, voi sẽ thành ma mút, ma mút hóa khủng long, cuối cùng được ghi vào trang sách vàng lưu danh thiên cổ.

Trích đoạn tờ báo thông tấn xã vỉa hè số mới nhất chiều nay như sau:

[. . .Thiên Vũ ba ba cầm bảo bối chổi quét rác giương lên cao, gió bão phần phật, tóc bay lất phất, khí thế hừng hực cuồn cuộn như thác lũ mùa thu. Tinh túy võ thuật nhân dân ông đều tập trung hết vào người, khí vận đan điền, tà áo phiêu phiêu, cả người bùng cháy lấp lánh lấp lánh.

Ở phía xa xa kia, quý tử Thiên Vũ Văn đứng trân trối nghẹn lời, toàn thân phát lạnh, thẫn thờ chờ cảnh phụ tử tương tàn. Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung, Phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu. Thiên Vũ Văn lần này (lại) sắp bị ba ba đánh, nhưng không (dám) chạy đi mà chỉ yên lặng đứng đó, yên lặng chịu trận, thật đáng mặt nam nhi!

Trên trường quay truyền hình trực tiếp, chúng tôi hiện đang có mặt tại nhà Thiên Vũ gia để thu thập thông tin chi tiết. . .Ấy ấy ấy đừng nóng! Ây dô đừng có ném đồ a a a a a a!!!

Rè....

Khụ khụ, xin quý vị thông cảm, vì phóng viên tường thuật bình luận đã bị người trong cuộc đánh cho lên bờ xuống ruộng nên chương trình 'Ba ơi mình làm gì thế' lần này xin được dừng tại đây, rất cảm ơn quý vị đã đến chung vui cùng chúng tôi. . .Ui da!!

Cung cấp bởi: weibo.com/iemchilabonghoabenduong.]

"Thiên Vũ Văn! Mau đóng cửa lại!!"

Vũ Văn nuốt nước bọt chạy ra ngoài đuổi đám người hóng hớt khỏi cảnh văng miểng, vội vàng ngoan ngoãn nghe theo lời ba ba. Hú òa òa òa có ai thê thảm như nó không, đã bị đánh còn phải tự mình dựng hiện trường đánh, tự mình cài cửa! Vũ Văn khóc không ra nước mắt, giằng xéo tâm can, hay là mình đâm đầu vào đậu hũ chết quách cho rảnh nợ?

Ba ba bên kia lăm lăm chổi quét rác, hai mắt hung quang lóe lóe, âm u hỏi: "Nói, mày yêu con bé nào?!"

"Là thằng bé nào. . ."

"Còn dám sửa lưng?!"

"Oa oa oa con không có!!"

Tiếp theo đó, bên ngoài nghe thấy tiếng đổ vỡ răng rắc, không ai dám hó hé tiếng nào. Bao giờ cũng thế, sóng gió qua đi, sau cơn mưa rồi trời lại tạnh. . .

Vũ Văn hít hít mũi xoa xoa mông, chờ ba ba mang thuốc tới.

"Sao ba đánh mày lại không chạy?"

". . ."

Đóng hết cửa thì chạy đường nào!?

"Con là làm quân sư cho người ta, không có thích ai hết." Vũ Văn rưng rức nói, nói giữa chừng phát hiện ánh mắt ba ba nó ngày càng khủng bố. Nó điếng người chết lặng, xong phim, tiếp tục giẫm phải bom hạt nhân!

"Học hành không lo, lại đi bao đồng!!"

"Oa oa oa!!!"

"Mày không thử yêu đi rồi dạy tụi nó!! Chết tiệt!!!"

Vũ Văn đột nhiên ngừng la, lau lau mặt: "Đúng rồi, sao con không nghĩ ra cách này nhỉ?"

". . ."

"Oa đừng đánh con nữa!!!"

...

..

.

"Kết quả là giờ anh. . .ngồi cũng ngồi không vững đó hả. . ?"

Thiên Trí Hách chìa hộp cơm mua cho Thiên Vũ Văn, ái ngại nhìn bậc đàn anh nhích tới nhích lui, vẻ mặt đáng thương không bút tả, uất ức ngập tràn. Sáng nay đến tìm mới biết Vũ Văn đã xuống phòng y tế ngủ, nghe nói là hôm qua thức khuya nghe phụ huynh càm ràm nên thiếu ngủ trầm trọng. Kể ra cũng thật dở khóc dở cười, ba ba Vũ Văn chẳng lẽ lại vì một chuyện con mình yêu sớm mà đem con ra tẩn thật? Thiên Trí Hách tuy rằng đối với mấy chuyện yêu đương này chẳng hiểu gì cả, nhưng ít nhất cậu cũng biết tuổi dậy thì có rung động chút cũng chỉ là cảm nắng, đâu có nghiêm trọng đến mức này. . .

Huống hồ cũng không phải Vũ Văn cảm nắng. . .

"Nằm còn không được đừng nói là ngồi. . .Mông tôi cứ như có ổ kiến lửa á. . ." Vũ Văn thê lương nói.

Thiên Trí Hách vô thức liếc nhìn mông Vũ Văn.

"Chẳng qua là muốn hỏi ba ba ngày xưa cua cha như thế nào thôi, có cần bạo hành vậy không. ."

"Cha?"

Vũ Văn ném cho Thiên Trí Hách một tia nhìn nhiệt đới, sau đó móc túi nhét đưa thằng bé hai cuộn giấy dày cộp, chán nản nói:

"Cậu mang hai cái này đưa cho Karry và Lưu Nhất Lân đi, tôi vất vả hy sinh cả xương máu nước mắt tổ hợp mồ hôi các loại mới có thể viết ra cuốn bí tịch này đấy. . .Giờ tôi phải đi ngủ đây, mệt muốn chết. . ."

Thiên Trí Hách nhìn Vũ Văn tơi bời, cầm hộp cơm cà nhắc cà nhắc lết về phòng y tế, trong lòng cảm động không thôi. Đã bầm dập đến thế vẫn còn tâm trí hoàn thành trách nhiệm, quả là một anh hùng thời đại!

555555555555555555


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net