Quân sư khó làm - C50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường bộ dạng Gia Cát Lượng không hề liên quan gì tới tình dục. Giống như y và cái chuyện bản năng của nhân loại kia cách xa nhau mười vạn tám ngàn dặm.

Y tính tình lạnh nhạt, lúc nào cũng là dáng vẻ thanh cao thoát tục, vô dục vô cầu, ngoài công việc ra cũng chỉ uống trà luyện chữ đọc binh thư, hệt như một chân nhân đắc đạo, ẩn sĩ tu tiên.

Ngay cả khi xảy ra sự cố quan hệ da thịt với Lưu Bị, y vẫn chưa thể chấp nhận chuyện đó. Chỉ đến khi thật sự yêu hắn, không thể bỏ lỡ hắn, nguyện ý cho hắn tất cả, y mới bắt đầu thả lỏng chính mình, bắt đầu thuận theo dục vọng của cơ thể mà cùng hắn giao hoan, rồi càng lúc càng cởi mở hơn, thoải mái hơn...

Nhưng chuyện xảy ra ở suối nước nóng khiến y thu mình lại, thậm chí còn cực đoan hơn lúc trước, gần như phản cảm với tình dục, cũng không muốn thân cận với bất kỳ ai, kể cả Lưu Bị.

Từ ngày đó, không đêm nào y ngủ ngon.

Mỗi lần nhắm mắt lại, cảnh tượng kia cứ hiện ra trong đầu. Y cố gắng quên đi, cố gắng không nghĩ tới nữa, nhưng đều vô ích.

Nhiều đêm chìm trong ác mộng, y mơ thấy mình thực sự bị cưỡng bức!

Năm gã đàn ông luân phiên hãm hiếp y, dù y vùng vẫy cách nào cũng không thể thoát khỏi khống chế của bọn chúng, tay bị giữ chặt, chân bị banh rộng, âm đạo phơi ra cho hết tên này đến tên khác đút dương vật dơ bẩn vào, thay phiên nhau giao cấu với y...

Rồi hai lỗ cùng lúc bị gậy thịt nhồi đầy, cả miệng cũng bị ép phải ngậm thứ thô tục của nam nhân...

Bọn chúng vừa hiếp dâm vừa cười cợt sỉ nhục y, thi xem ai làm y kêu la lớn nhất... Y bị chơi đến đến kiệt sức, vô phương kháng cự, chỉ có thể căng người hứng chịu xâm phạm thô bạo của đám đàn ông, để bọn họ mặc sức thỏa mãn thú tính, rồi lần lượt bắn tinh vào tử cung y...

Đúng lúc đó, Lưu Bị đến.

Y trần truồng nằm trên đất, khắp người đầy dấu vết đỏ tím, hai chân dang rộng, hai lỗ sưng đỏ mở toang đầy ắp tinh trùng đang òng ọc chảy ra...

Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào y, cực kỳ giận dữ, thất vọng lẫn chán ghét tột cùng.

Lũ dâm tặc cười hỏi Lưu Bị: "Huynh đệ đến đây tắm suối sao? Có muốn vui vẻ một chút không? Con đĩ song tính này đụ sướng lắm, chơi đi, ta lấy rẻ thôi..."

Hắn lắc đầu cười mỉa: "Hóa ra là vậy, nên ngươi cứ né tránh ta. Thì ra ngươi thích được nhiều đàn ông vây quanh thế này.... Xin lỗi ta quấy rầy, các người tiếp tục đi!"

Rồi hắn quay lưng bỏ đi.

Mặc kệ y có gào thét đến khản cổ. Hắn vẫn không hề quay đầu lại...

Y choàng tỉnh. Mồ hôi đầy trán, cả người run rẩy, tâm như tro tàn. Cứ thế nằm mở mắt đến tận sáng...

Chính vì lẽ đó, y không dám nhìn Lưu Bị. Càng không muốn thân mật với hắn.

Mỗi lần ở gần hắn, y bất giác nhớ tới giấc mơ hãi hùng đó, nhớ tới vẻ mặt khinh bỉ chán ghét của hắn...

Y biết tất cả chỉ là do bản thân tưởng tượng ra. Hắn sẽ không như thế. Nhưng trong thâm tâm vẫn vô cùng sợ hãi. Nếu ngày đó hắn đến chậm một chút, biết đâu ác mộng đó đã trở thành sự thật?

Y không biết làm sao, cũng không thể nói với hắn, chỉ có thể tự trừng phạt chính mình.

Mỗi ngày cặm cụi làm việc, đêm cũng lén đem sổ sách về phòng ghi chép đến khuya, đến khi mệt mỏi rã rời tự động ngủ thiếp đi...

Cách này khá hiệu quả, gần đây y không gặp ác mộng nữa.

Về phần Lưu Bị, thấy thái độ hắn cũng khác. Không hề đòi hỏi chuyện kia. Cũng không cố tình động chạm y như trước.

Nên y tự suy đoán, sau khi thấy y trần truồng nằm giữa đám đàn ông, chắc hắn không muốn chạm vào mình nữa... Chuyện này không thể trách hắn, bất cứ ai nhìn thấy cảnh đó cũng sẽ nghĩ y đã bị hiếp rồi, dù y nói gì đi nữa, cũng đâu thể chứng minh mình trong sạch...

Nhưng hôm nay thấy hắn sốt sắng tìm đủ mọi cách để khơi gợi chuyện sắc dục, y đột nhiên nhận ra, hình như mình đã lầm?

Hắn không chê mình? Vẫn muốn mình?

Hắn không làm gì nên tội, sao vô duyên vô cớ cũng phải cấm dục như mình?

Ngược lại, hắn còn có công cứu mình. Mà mình còn chưa cảm ơn hắn đàng hoàng...

Hình như mình đã quá ích kỷ, bất công với hắn...

Nghĩ tới nghĩ lui, y mới quyết định rủ hắn đi chèo thuyền, rồi chủ động thân mật tạo điều kiện cho hắn chơi mình.

Vốn chỉ định thỏa mãn hắn thôi. Nhưng khi tay hắn vừa chạm vào da thịt trần trụi, y liền biết mình không xong rồi...

Y chỉ phản cảm với người khác, chỉ ghê tởm quan hệ với người khác. Chứ không hề cự tuyệt Lưu Bị.

Hắn sờ tới đâu, y nứng tới đó. Dục vọng cố gắng chôn sâu trong lòng cứ từng chút từng chút bị hắn khơi gợi lên, rồi lan tràn khắp cơ thể...

Bàn tay hắn như có lửa, những nơi bị hắn sờ đều nóng bừng lên, thân thể hắn như có nam châm, từng cử động đều hút y dính sát vào...

Từ ngực tới mông, từ núm vú tới hột le đều cương cứng, hai lỗ nhỏ ngứa ngáy vô cùng, nước dâm không ngừng chảy...

Hậu huyệt thèm thuồng mấp máy, âm đạo đói khát kêu gào...

Sâu bên trong vô cùng trống vắng, khắc khoải mong chờ được dương vật thô to của hắn chèn vào...

Đến khi da thịt chạm nhau, thứ nóng rực cứng rắn của hắn không ngừng cọ xát nơi ướt át chín rục kia, khi quy đầu to lớn liên tục thậm thụt bên ngoài cửa huyệt, thì y không nhịn nổi nữa.

Y muốn bị cả cây đâm vào, đâm lút cán vào!

Muốn hắn chịch dữ dội, đụ tàn bạo, đụ nát cái lồn dâm hư hỏng của y đi!

Trong cơn nứng tưng bừng, lại nghe Lưu Bị hỏi: "Cho ta địt tung lồn ngươi có được không?"

Gia Cát Lượng chỉ thiếu điều vạch lồn ra năn nỉ hắn lập tức dập cặc vào.

Mặt y đỏ bừng như sốt, nghèn nghẹn nói trong hơi thở gấp gáp: "Ưm... chủ công... mau mau... chơi Lượng đi... a..."

Lưu Bị chỉ chờ có vậy, lập tức đẩy hông đâm thẳng.

"Á... ưmmm..." Cơn sướng ập tới, Gia Cát Lượng không khỏi rên lớn một tiếng, lập tức hoảng hốt bịt miệng.

"Haa..." Lưu Bị thoải mái thở dài một hơi, nằm im cảm nhận vách thịt mềm mại chặt chẽ của y một hồi, mới chậm rãi đưa đẩy.

Hoa huyệt rống trỗng đã được gậy thịt to bự nhồi đầy, dương vật cương cứng được âm đạo mềm mại trơn ướt bao bọc... bộ phận sinh dục của hai người dính chặt vào nhau, khắng khít hòa hợp đến mức không muốn tách rời. Cả hai đều cảm thấy thỏa mãn không nói nên lời...

Mỗi lần được đút cặc vào lồn Khổng Minh, Lưu Bị được đều hưng phấn đến cực điểm, hệt như con cá mắc cạn được thả vào dòng suối ngọt ngào trong vắt, phấn khích không chịu nổi, không ngừng vẫy vùng cho thỏa chí, khuấy tung khe suối lên, hung hăng đâm chọc cho nước bên trong chảy ra nhiều thêm, rồi phồng mang trợn má uống ừng ực, nhưng càng uống càng khát, thân càng phình to, đầu không ngừng xông lên nện tới tấp vào ngọn nguồn dòng nước, mong mỏi được uống thêm...

"Ưm... ưmm..." Gia Cát Lượng hai tay bịt miệng nhưng vẫn không ngăn được tiếng rên, âm thanh khe khẽ tràn ra khóe môi, ẩn nhẫn mà đầy vị tình dục, lọt vào tai Lưu Bị kích thích bản năng giống đực bên trong hắn khiến động tác càng thêm mạnh bạo không còn kiêng nể gì, dương vật cương cứng hùng dũng nắc tới tấp vào lỗ nhỏ căng chặt ẩm ướt của người phía trước...

Sung sướng từ âm đạo xộc thẳng lên não làm Gia Cát Lượng rất muốn kêu to nhưng không dám vì sợ những người đang trên cầu kia chú ý.

Cũng may hắn chỉ mới cởi quần, phía trên vẫn miễn cưỡng chỉnh tề, chắc bọn họ không biết gì đâu?

Y nghĩ mình cũng điên rồi, dám cùng hắn giao hợp giữa ban ngày ban mặt ngay trước mắt mọi người thế này... Nhưng sâu trong lòng lại không ngừng dâng lên cảm giác phấn khích tột độ, làm y muốn ngừng mà không được...

Lưu Bị lại còn thêm dầu vào lửa, hắn kéo vạt áo y ra để lộ vai trần khiêu gợi, hắn vừa hôn vừa liếm mút làn da trắng mịn của y, hai tay cũng thừa cơ se bóp hai núm vú y.

"A... đừng mà... ư... chủ công... a... đừng cởi..." Gia Cát Lượng sướng run cả người, vừa rên rỉ vừa cố gắng khép áo lại, bị chơi vú làm y càng thêm nứng, nhưng nếu lột trần ra chắc chắn người khác sẽ biết...

Lưu Bị liếc phía cầu một cái liền hiểu lo lắng của y, nhưng trong đầu hắn lại nảy ra ý xấu.

Hắn ngoặm vành tai đỏ ửng của y, thì thầm: "Khổng Minh cầm lấy mái chèo đi, bọn họ sẽ tưởng ngươi chèo mạnh tay đến mức tuột cả áo, không nghĩ chúng ta đang đụ nhau đâu..."

Gia Cát Lượng mặt đỏ như gấc, ý loạn tình mê làm sao kịp suy xét lời hắn, chỉ biết ngây ngô làm theo, vội cầm lấy mái chèo khua cật lực.

Không hề hay biết phía sau Lưu Bị đang cười khoái chí, vì tư thế này chỉ càng thuận tiện cho hắn tha hồ chịch.

Hai tay tiếp tục bóp vú y, thân thể cũng ngã ra sau lấy đà rồi đẩy mạnh tới như đang chèo thuyền, làm cho con cặc đang dính trong lồn y lại càng chịch sâu hơn, động tác không kịch liệt như lúc nãy nhưng mỗi cú thúc đều thẳng tới miệng tử cung y!

Thân cặc gân guốc mài qua điểm cực khoái, quy đầu thô to không ngừng nện tới tấp vào nơi mẩn cảm nhất trong cơ thể kêu gọi y mau mau mở cửa đầu hàng dương vật, để cho cặc bự địt vào tử cung!

"Ứm... ứ... ứmm..." Gia Cát Lượng nhận ra ý đồ của hắn thì đã muộn, chỉ có thể cắn môi không dám rên, ưỡn ngực cho chơi, đưa lồn chịu đụ. Cả người y đều đỏ ửng vì tình dục, mắt phủ sương mù, đầu óc đều quay cuồng trong khoái cảm, miệng tử cung kịch liệt co rút muốn mở ra nghênh đón dương vật...

Nhưng Lưu Bị tận lực đâm lút cán một hồi vẫn không vào được, không khỏi ngạc nhiên: "Hồ ly, sao ta không đụ vào tử cung ngươi được nữa?"

Lúc này Gia Cát Lượng mới nhớ ra mình đang mang bầu.

Y đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, bụng mang dạ chửa còn mặt dày quyến rũ người ta chơi mình... Y mím môi ấp úng: "Lượng... có thai rồi..."

"Hả??" Lưu Bị đứng hình vài giây, sau đó não mới hoạt động lại, vô cùng kinh hỉ, mừng rỡ xoay người y lại sờ bụng y: "Từ khi nào? Sao ngươi không nói ta biết?"

Y liếc hắn, bối rối đáp: "Lúc ở làng song tính... Lượng muốn nói nhưng mà.. không có cơ hội..."

Lưu Bị hớn hở vuốt ve bụng y: "A, là lúc đó thật sao? Vậy cũng phải hơn bốn tháng rồi, mà sao có vẻ hơi nhỏ nhỉ?"

Lời Lưu Bị vốn không có ý gì, chỉ là hắn nhớ lần trước khi y bầu Vĩnh nhi hình như bụng to hơn bây giờ...

Nhưng vào tai Gia Cát Lượng lại thành ra nghĩa khác.

Mặt y lập tức biến sắc, lùi ra xa Lưu Bị, nhíu mày nhìn hắn: "Ngươi hỏi vậy là có ý gì? Ngươi không tin đứa nhỏ này là của ngươi?"

Lưu Bị mặt mày ngơ ngác: "Ta có ý gì đâu? Dĩ nhiên ta tin mà..."

Y hít một hơi, nắm chặt tay nghiêm túc hỏi: "Ngươi nói thật đi, có phải ngươi vẫn nghĩ... ta đã bị bọn họ hiếp thật rồi? Ngươi đang nghi ngờ cái thai này là nghiệt chủng của bọn chúng, đúng không?"

Lưu Bị á khẩu, mắt mở to, não đông đá.

Ai nói cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra? Hắn đang mừng như điên vì Khổng Minh lại mang bầu, hắn buột miệng hỏi câu đơn giản vậy thôi, trong đầu hắn vốn không hề tồn tại suy nghĩ nghi ngờ cái thai trong bụng y không phải của mình! Sao y lại phản ứng thế này?

Gia Cát Lượng thấy hắn im lặng hồi lâu không đáp, càng cho rằng hắn thật sự nghi ngờ mình. Y chua xót cúi đầu, giọng nghẹn ngào: "Quả nhiên... tình cảnh đó, nói không bị gì ai mà tin được..."

"Ta tin! Ta tuyệt đối tin!" Não Lưu Bị cuối cùng cũng hoạt động lại, dứt khoát đáp.

Y ngẩng lên, hắn bò lại gần, thở dài xoa mặt y hỏi: "Hồ ly này bình thường thông minh lắm, sao bỗng nhiên ngốc vậy? Dĩ nhiên ta tin đây là con mình, ta chỉ thắc mắc vì nó hơi nhỏ thôi, chứ không hề có ý gì khác. Ta xưa nay chưa từng nghi ngờ ngươi, tương lai cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ ngươi!"

Chân mày Gia Cát Lượng giãn ra một chút, nhưng vẫn mím môi không nói.

Lưu Bị hôn lên trán y, nhẹ giọng trấn an: "Hồ ly ngốc, đó chỉ là một tai nạn thôi, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa mà. Thực ra ngươi làm sao vậy, nói ta nghe đi..."

Gia Cát Lượng có vẻ hơi đắn đo, rốt cuộc nhích tới dụi đầu vào ngực hắn, chậm rãi kể lại những cơn ác mộng y đã gặp...

Lưu Bị nghe xong nghiến răng nghiến lợi, mẹ kiếp, lúc đó mình vẫn còn nhẹ tay với lũ khốn kia, lẽ ra phải róc thịt lột da phanh thây bọn chúng! Làm hại y ám ảnh tới mức này?!

"Chủ công, tuy ta chưa bị cắm vào, nhưng đã bị nhìn thấy... chỗ kia rồi... Ngươi... không chê ta chứ?" Y ấp úng hỏi.

Nhìn thấy? Lưu Bị nhớ lại, trong ký ức của hắn, đây không phải lần đầu y bị đàn ông sàm sỡ. Nhiều năm trước, khi y qua Giang Đông viếng tang Chu Du, đã từng bị một đám côn đồ ôm ấp sờ soạng. Chắc bọn họ chưa kịp thấy phía dưới nên y không bận tâm lắm? Cách đây không lâu, lúc ở làng song tính y toàn thân trần truồng bị một đám nam nhân vây quanh. Nhưng chắc y thần trí mơ hồ không biết mình đã bị bọn họ làm gì... Hắn chưa từng để bụng những chuyện đó, chưa từng chê y, cũng không bao giờ nhắc tới...

Gia Cát Lượng không nghe hắn nói gì,  lại càng thêm tủi thân, cúi mặt lẩm bẩm: "Có bị sờ nữa... nhưng chưa bị chơi thật mà..."

Lưu Bị thở hắc ra, dịu dàng ôm y, hôn lên tóc y, dời xuống trán, mũi, cuối cùng lấp kín môi y.

Gia Cát Lượng ngây người đón nhận, rồi nhè nhẹ đáp trả, cùng hắn môi lưỡi dây dưa.

Hôn càng lúc càng sâu, lửa dục trong người lại một lần nữa cháy bùng, cả hai nằm xuống sàn thuyền, Gia Cát Lượng vòng tay ôm cổ Lưu Bị, nhiệt tình quấn quýt hắn, Lưu Bị vừa ra sức mút mát đầu lưỡi ngọt ngào nóng bỏng của y, vừa vuốt ve thân thể gợi cảm quyến rũ dưới thân..

Đến khi Gia Cát Lượng hô hấp không thông, Lưu Bị mới miễn cưỡng tách ra.

Hai mắt y mơ màng, môi mọng sưng đỏ vì bị cắn mút quá độ, khóe môi còn vương chút nước. Vạt áo mở rộng để lộ xương quai xanh tinh xảo, ngực trắng nõn căng phồng, hai núm vú đỏ hồng dựng đứng. Cu nhỏ cương lên, hồng phấn đáng yêu, phía dưới là hột le đỏ bừng e ấp nhô lên giữa hai mép hoa huyệt hồng hào múp míp loang loáng nước...

Lưu Bị vội cầm con cặc cương cứng sắp bắn tinh của mình sục vài cái cho bớt nứng, hắng giọng trịnh trọng tuyên bố: "Quân sư, ngươi có bầu không báo, gặp ác mộng mà giấu, làm hại ta lo lắng mất ăn mất ngủ, ngươi biết tội chưa?"

Gia Cát Lượng nhìn cây dương vật hung tợn của hắn chỉa thẳng về phía mình, cụp mắt đỏ mặt đáp: "Lượng biết tội rồi, xin chủ công tùy ý trừng phạt..."

Lưu Bị càng thêm hưng phấn, hùng hổ: "Phạt quân sư từ nay ngày nào cũng phải cho ta đụ, phải ngậm cặc ta mà ngủ, để trị chứng ám ảnh tâm lý, đồng thời dùng tinh trùng của ta để bồi bổ thân thể, nuôi dưỡng thai nhi, biết chưa?"

Mặt y đỏ phừng phừng như phát sốt, mím môi gật đầu lí nhí: "Tuân lệnh chủ công..."

Lưu Bị nuốt nước bọt, cầm cặc gõ gõ vào hột le y: "Còn không mau vạch lồn ra chịu phạt?"

"A..." Y rên khẽ, ngượng ngùng đưa tay banh hai mép thịt ra để lộ cái khe hẹp đỏ bừng đang rỉ nước, xấu hổ mở miệng: "Xin chủ công... phạt nhẹ..."

"Không được, tội này rất nặng, phải mạnh tay... à không, mạnh cu, phải đụ nát lồn ngươi mới đáng!" Nói xong lập tức đặt ngay cửa âm đạo y, thẳng lưng đâm vào.

"Aaa... ưm... ưm..." Gia Cát Lượng sung sướng kêu to, nhưng lập tức nhớ ra trên kia có người, vội vàng bịt miệng mình.

Nhưng Lưu Bị kéo tay y ra: "Không cần nín nhịn, cứ rên đi, để bọn họ chứng kiến cảnh ta trừng phạt ngươi!"

Dứt lời lại dập cặc tới tấp vào lồn y, Gia Cát Lượng mím môi ngăn lại nhưng khoái cảm dào dạt làm y không nhịn nổi, tiếng rên vẫn khe khẽ bật ra: "Ứm... ứ... a... đừng mà... a... xấu hổ lắm..."

Lưu Bị nhớ tới cái đêm y làm thánh tử kia, hắn chịch y trên đài cao giữa bao nhiêu ánh mắt chằm chằm, y còn hưng phấn đến mức bắn tinh, mà giờ lại xấu hổ rồi... Hắn cười cười nhẹ giọng dỗ dành: "Có gì phải xấu hổ. Chúng ta giao phối với nhau có trời đất chứng giám, bọn họ bất quá chỉ là khán giả để thêm phần kích thích thôi. Mà khoảng cách xa như vậy cũng không thấy rõ đâu..."

Bình thường Lưu Bị ngốc ngốc đần đần, nhưng lúc chơi Khổng Minh đầu óc đặc biệt sáng suốt, miệng lưỡi cũng rất linh hoạt, nói câu nào hợp lý câu đó. Hoặc tại y đang bị cặc hắn thao túng nên thấy hắn nói gì cũng đúng, cảm giác xấu hổ vơi dần, thay vào đó là hưng phấn càng nhiều. Y không đè nén chính mình nữa, tiếng rên thoải mái tràn ra khóe miệng, nước dâm cũng thoải mái trào ra mép lồn...

Lưu Bị bỗng chậm lại, tay vuốt ve vị trí giao hợp, ngón tay xoay xoay ấn ấn hột le y: "Bọn chúng thấy thì đã sao, chẳng qua là mấy con chó dại may mắn được nhìn nhìn ngửi ngửi lồn xinh của ngươi thôi. Không đáng bận tâm. Quan trọng là ngươi dâng lồn cho ai đụ thôi. Nói đi, muốn được ai đụ?"

Gia Cát Lượng bị hắn nghịch le nứng muốn chết, lập tức ngoan ngoãn trả lời: "Muốn chủ công..."

Lưu Bị mỉm cười: "Gọi tên ta, gọi Huyền Đức đi."

Y bất ngờ đến ngẩn người. Trước nay hắn chưa từng yêu cầu như vậy, chỉ có lúc trước hay kêu y gọi 'chồng' thôi. Sao bây giờ lại...?

Trong lòng y xao động, kiểu gọi tên tự thân mật thế này biểu thị thái độ hai người đã không phải quân thần, cũng không phân chia vai vế vợ-chồng gì cả, mà là thật sự ngang hàng nhau...

Lưu Bị gần đây không ép y kêu 'chồng' nữa, vì hắn đã hiểu được lý do. Y không thích bị đối xử như 'vợ', dù cơ thể y có bộ phận của nữ giới nhưng trong lòng y vẫn không hề muốn bị đối xử như phụ nữ... Bình thường lúc làm tình nghe y rên rỉ 'chủ công' cũng sướng, cảm giác mình là chủ nhân của y, còn y hoàn toàn thuần phục dưới háng mình...

Nhưng hôm nay nhìn y tự ti, ám ảnh bị đàn ông chà đạp như vậy, hắn muốn thay đổi một chút, để cho y thêm phần tự tin, cũng là để tên mình khắc sâu vào lòng y, để y nhớ rõ, nam nhân tiến vào thân thể y, chiếm đoạt y, chỉ có duy nhất một mình Huyền Đức hắn mà thôi!

Thấy y còn trầm ngâm, Lưu Bị cúi xuống, giọng trầm ấm gợi tình thì thầm vào tai y: "Khổng Minh ngoan, gọi Huyền Đức đi..."

Người y mềm nhũn, liếm liếm môi, rốt cuộc lí nhí: "Huyền Đức..."

"Ơi, Khổng Minh gọi gì?" Lưu Bị cười đáp, kiên nhẫn chờ y nói tiếp.

Nam nhân anh tuấn cười ôn nhu, ánh mặt trời thấp thoáng phía sau càng làm khuôn mặt hắn sáng bừng lên. Gió xuân thổi nhẹ mấy sợi tóc bạc bên thái dương, càng làm hắn thêm phong trần quyến rũ...

Gia Cát Lượng nghe tim đập rộn ràng trong lồng ngực, mà dưới thân lại rạo rực vô cùng...

Y vòng tay ôm cổ hắn, mở rộng hai chân quấn lên eo hắn, liếm dái tai hắn thì thầm mời gọi: "Huyền Đức, Lượng nứng quá... đụ lồn Lượng đi... Huyền Đức..."

...

Khí trời đầu xuân lành lạnh, đến trưa nắng vẫn dìu dịu, gió thổi hiu hiu, bên bờ cây cối xanh mướt đong đưa, vài cánh hoa đào bay theo gió rơi xuống hồ nước trong vắt làm gợn lên từng đợt sóng lăn tăn. Giữa mặt hồ yên ả, một chiếc thuyền con không người lái bềnh bồng theo dòng nước.

Trên sàn thuyền, hai nam nhân quần áo xộc xệch quấn lấy nhau, thân thể không ngừng lay động... Nhìn kỹ, bọn họ đều chỉ còn chỉ còn mỗi chiếc áo khoác hờ, vạt áo mở toang, còn phía dưới hoàn toàn trần trụi, hai bộ phận nhạy cảm không ngừng va chạm phát ra âm thanh bành bạch cùng tiếng nước ướt át, xen lẫn những tiếng rên rỉ đầy hơi thở tình dục khiến ai nhìn thấy cũng phải đỏ mặt tía tai.

Tư thế làm tình nguyên thủy, hai thân thể liên tục cọ xát vào nhau, bên trên môi lưỡi giao hòa, bên dưới cặc lồn giao hợp.

Mọi khúc mắc đã được gỡ bỏ, phiền não trong lòng đã được giãy bày, cả hai đều thoải mái phóng thích dục vọng của mình vào cơ thể đối phương, cho nhau khoái cảm tột cùng.

Lưu Bị kịch liệt khát cầu, Gia Cát Lượng dịu dàng dâng hiến. Y nhiệt tình đòi hỏi, hắn mạnh mẽ đáp ứng. Hắn say đắm cơ thể mềm dẻo chặt chẽ của y, y mê mẩn cơ thể cường tráng cứng rắn của hắn.

Hắn cần lỗ để đâm vào chữa nứng, y cần gậy cắm vào chữa ngứa. Dương vật hung hăng công phá, âm đạo nhu hòa bao bọc. Lồn càng bị đụ mạnh càng co bóp siết chặt, cặc càng bị siết càng điên cuồng địt mạnh, nện phầm phập vào miệng tử cung, như muốn một lần nữa xuyên qua cửa động mất hồn đó, chịch tung tử cung y rồi thỏa thích bắn tinh đầy tràn bên trong...

Gia Cát Lượng cũng rất muốn bị hắn đụ vào tử cung nhưng hiện tại thai nhi đã lớn nên tử cung phải khép lại để bảo vệ đứa nhỏ... Y không rõ song tính khác có giống vậy không, nhưng tạm thời cảm thấy có chút... đáng tiếc.

Y sợ Lưu Bị không được tận hứng, nên cố gắng dùng lồn mút cặc hắn, hy vọng hắn cũng sảng khoái như bình thường.

Lưu Bị bị mút đến tê dại cả da đầu, suýt chút nữa bắn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net