Chương 2 [END]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


4.

Hửm? Mọi người tò mò muốn hỏi tôi nghỉ ngơi ở đâu à? Nếu mọi người biết da mặt tôi dày tới đâu, hẳn là sẽ không cần quan tâm vấn đề chỗ ở này đâu. Tôi lấy cớ rằng biệt gia nhà anh S còn nhiều phòng ngủ, nhiều tới nỗi đi mỏi cả chân cũng chưa chắc đã tìm đúng phòng có người. Chỉ có điều, theo đạo lý mà nói, tôi và anh S đang bước vào thời kỳ năm thứ 7 của "bảy năm ngứa ngáy"* .

*Cái này hình như là theo cái quan niệm rằng hạnh phúc trong một cuộc hôn nhân hoặc mối quan hệ lãng mạn lâu dài sẽ giảm sau khoảng bảy năm á.

Hơn nữa, cả hai chúng tôi đều là những người đã trải qua một cuộc hôn nhân, thật sự không còn quá nhiều sức lực để diễn vai cô vợ theo đuổi như Quỳnh Dao* khi còn trẻ. Tôi tin rằng anh S cũng không đem vụ trốn đi lần này ra làm chuyện bé xé ra to đâu. Ừ đúng rồi, trước kia tôi đã từng đề cập qua S tiên sinh thật ra là ca ca của tôi. Cho nên mối quan hệ của hai người chúng tôi đương nhiên là giấu diếm người nhà. Đây cũng là điều tôi cảm thấy có lỗi nhất đối với bố mẹ mình, bọn họ tới nay đều muốn tôi được an cư. Nếu biết anh S ngủ với tôi được bảy năm, cả hai đứa tự tạo ra một ''tổ ấm" ở ngoài nhà thì không biết anh ấy có bị bố tôi mướn người đuổi giết không nữa...

*Đại khái hình như là mối tình của cô này cũng rối rắm lắm, các bạn muốn tìm hiểu thì có thể đi search hen ^^

Vào ngày thứ mười sau khi rời nhà, tôi gặp L. L là người bạn đời cuối cùng của tôi. Anh ấy đã có tóc bạc. Đúng, tôi không còn trẻ nữa, huống hồ anh hơn tôi 11 tuổi. L là một người đàn ông lịch lãm, lịch lãm, thời gian không những không lấy đi của anh hào quang, khí chất mà anh càng ngày càng có vẻ phong trần. Gặp một tên khốn khiếp đáng chém ngàn nhát đao như tôi thực sự là thảm họa lớn nhất đời anh. Anh mỉm cười chào tôi, "X, lâu rồi không gặp."

5.

Trong một cuộc trò chuyện ngắn ở quán cà phê, tôi biết được rằng tôi không có ý định tái hôn, và tôi nghĩ rằng sẽ rất tốt nếu dành phần đời còn lại của mình như thế này. L bình tĩnh chia sẻ với tôi những gì anh ấy đã nghe và thấy trong những năm qua và hỏi tôi rằng tôi đã đối với anh S như thế nào. Tôi xấu hổ nói, anh ấy rõ ràng đã buông tay. Tôi nói với anh ấy rằng chúng tôi chỉ là ngẫu hứng và tôi muốn thử gánh vác cũng như thách thức cái thứ đức hạnh này, nhưng tôi không yêu anh ấy. L đứng dậy nói nhỏ vào tai tôi, "Em biết đấy, khi em nói dối, tần suất chớp mắt của em đột nhiên nhanh hơn hẳn". Khi chia tay, chúng tôi ôm nhau và hôn má như hồi còn ở Mỹ.

Cái ôm và nụ hôn thật lạnh lẽo, không có nhiệt độ.

Cuối cùng thì tôi cũng về nhà. Rốt cuộc thì việc dỗi vặt chạy khỏi nhà mà không có ai đuổi theo thì đúng là có một chút xấu hổ thật. Khi tôi trở về nhà, anh S không có ở đó, và phòng ngủ đã được thay một bộ chăn ga mới, đó là bộ bốn cái vỏ gối của những chú cừu nhỏ mà chúng tôi đã thấy khi cùng nhau đi mua sắm. Lúc đó, mắt tôi dừng lại rồi nhìn lên anh đủ lâu để giải thích mục đích. S tiên sinh không ngốc, anh nói, "Quá ngây thơ, không mua". Tôi lao xuống chiếc giường êm ái, lăn lộn một hồi rồi chìm vào giấc ngủ nhanh chóng. Sau đó, tôi bị S tiên sinh khẩu-thị-tâm-phi làm cho tỉnh dậy. Trên người anh rất nồng mùi rượu. Tôi trêu anh, bảo "Anh chậm một chút, em không có chạy đâu."

Anh S tiếp tục ở trong cơ thể tôi đấu đá lung tung, một giây trước khi cao trào, tôi nói nửa đùa nửa thật, "Một giọt cũng không được để chảy ra ngoài, toàn bộ bắn cho em đi, em phải nhanh chóng sinh cho ca ca một đứa nhỏ." Bất quá con cái chúng tôi là sản phẩm của những người ruột thịt, hẳn là sẽ bị tật bẩm sinh. Anh S không định để ý đến lời nói thiểu năng của tôi. Anh làm vẻ mặt bình tĩnh, sau đó phóng thích bên trong cơ thể tôi; trong một khắc cả cơ thể tôi như sắp bị hòa tan cùng. Tôi ôm lấy anh đang tựa ở trên người mình, nói: "Anh mới vừa đi uống rượu trở về sao? Sao không về nhà cùng em uống rượu." Tôi thề rằng nếu thời gian có thể quay ngược, đây sẽ là hai câu hàng đầu mà tôi muốn rút lại nhất trong cuộc đời mình. Anh S đứng dậy khui chai rượu cất trong tủ rượu bao nhiêu năm, tôi cứ tưởng anh cho bồi tôi uống. Quả thật anh ấy làm như vậy, nhưng thay vì cho tôi uống ở miệng trên thì anh lại cho tôi uống ở miệng dưới.

 Khi rượu lạnh từ trong huyệt đạo rót vào ruột, toàn thân tôi run rẩy co giật không thể cưỡng lại được. Tôi một mực nói, "Không được, đừng làm nữa, em sai rồi." Anh S lạnh lùng nhìn tôi, cũng không có nghe thỉnh cầu, lấy ngón tay thô ráp lau nước mắt trên khóe mắt tôi. Anh nói, "Có thú vị không?" Tôi bối rối, nước mắt làm mờ tầm nhìn khiến tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này. Anh rút chai rượu ngoại ra khỏi người tôi, một phen đập nó lên bức tường trắng. Chai rượu lập tức bị vỡ toang thành từng mảnh, trên vách tường hiện lên một đóa anh túc màu đỏ rượu đẹp đến mức quyến rũ và mĩ miều. Tôi vô thức lùi lại vài bước theo bản năng, rượu từ trong hậu huyệt cứ không ngừng chảy ra, làm dơ cả khăn trải giường hình cừu nhỏ. Tôi kinh ngạc nhìn lên, tỏ vẻ mặt thương hại và nói một cách đầy kịch tính, "Vì cớ gì anh lại đối xử như vậy với em?" S tiên sinh liền áp tới, dùng thân mình ép người tôi vào chỗ thoáng khí ở góc giường, anh dán chặt mắt vào tôi, đôi mắt đỏ hoe kèm vài tơ máu. Anh nói, "Lẽ ra câu đó phải là anh hỏi mới đúng. ZJX (T̶̶r̶̶i̶̶ệ̶̶u̶ ̶C̶̶ẩ̶̶m̶ ̶T̶̶â̶̶n̶), vì cái gì mà em lại đối xử như thế với anh? Nhìn đi, đừng có mà giảng đạo lý với anh!! Anh cũng không có làm tổn thương mông em bằng chai rượu đâu." Anh S sau đó mở điện thoại trên bàn ra để mở khóa, trên màn hình là đoạn video với góc quay giống như một tay săn ảnh. Cuộc trò chuyện vui vẻ với L, cũng như những cái ôm và nụ hôn trong nghi lễ, tất cả đều được thu vào trong đó. Những âm thanh quen thuộc phát ra từ video vang lên - "Em muốn thử gánh vác cũng như thách thức cái thứ đức hạnh này, nhưng em không yêu anh ấy."

Ha ha, S tiên sinh có bao nhiêu khẩu thị tâm phi đâu? Ngoài miệng thì nói chăn hình con cừu này nhìn ngây thơ, đảo mắt một cái liền mua nó, thậm chí còn không chịu nói cho tôi biết. Giả bộ mặc kệ tôi bỏ nhà ra đi, sống chết như nào không quan tâm; xoay người một cái liền mời thám tử tới chụp ảnh, viết tận mấy tờ tường trình. Bất quá hình như tên thám tử này không muốn được chết tử tế, đem toàn mấy cái ảnh gây hiểu lầm nhất để đưa cho anh ấy. Tôi cợt nhả xem xong đoạn video đó rồi bảo, "Là em gạt anh ấy đó, ca ca, em vẫn yêu anh nhất mà." Anh bề ngoài cười nhưng trong không cười, thong dong bình tĩnh xem tôi diễn kịch. Tất nhiên là anh ấy không tin rồi. Dù sao thì tôi đã là một kẻ nói dối ngay từ khi còn là một đứa trẻ, và tôi dường như không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng thuyết phục và mạnh mẽ nào để chứng minh điều đó. Chứng minh rằng tôi yêu anh ấy. Tôi chợt hiểu tại sao anh S lại tức giận như vậy. Vì không phải ai khác mà chính là L. Khi anh S ở với chị dâu cũ của tôi, anh ấy đã được nếm thử mùi vị thất bại một lần. Khiến người trời sinh bản tính hiếu thắng như S tiên sinh đây bị đả kích lòng tự trọng. Lần này sự hiểu lầm thật sự rất lớn, mà lời giải thích của tôi thì quá nhạt nhẽo đi. Tôi cam chịu bảo, "Anh à, anh đừng giận nữa. Ngay từ đầu anh vốn cũng không yêu em rồi. Em sai rồi sao? Hai chúng ta chỉ là những tên mù quáng cố chấp thôi." Có trời mới biết, nếu lúc này anh có thể phản bác, một bên hôn tôi một bên nói cho tôi biết rằng tôi đã sai rồi, thì tôi liền nguyện ý hiện tại cùng anh bay sang Hà Lan làm giấy chứng nhận. Nói với cả thiên hạ rằng tôi điên rồi, tôi là một kẻ điên muốn kết hôn với anh trai mình.

6.

Quả thật anh ấy đã không, y như dự đoán. S tiên sinh trầm mặc thật lâu, tôi yên lặng quan sát anh cúi đầu, ánh sáng và bóng tối hắt lên khuôn mặt thật mong manh và u ám. Một lúc sau, anh ấy hỏi tôi, "Em có thực sự muốn quay lại không. Quay lại, chúng ta đều trở thành người nhà, quay lại quá khứ vui vẻ như lúc trước."

S tiên sinh đối với tôi vẫn có chút hiểu lầm, anh vẫn luôn nghĩ rằng tôi đã có được người mà tôi ngưỡng mộ là anh, còn L là người tôi ngưỡng mộ nhưng cầu mà không được. Đời người khi còn sống quá dài thì không thể duy trì cùng một chấp niệm suốt đời được. Về anh ấy, ngay cả tôi cũng đã từng nghĩ như vậy. Cục diện giằng co, tôi đánh vỡ yên lặng. Tôi bảo, "Tốt, chúng ta trở về đi. Trở về cuộc sống bình thường. Em không muốn trốn trước mặt bố mẹ nữa, mệt mỏi lắm anh à. Anh nói đúng, em nghĩ nên trở về..." Anh S im lặng. Những gì tôi nói không giống như những gì tôi nghĩ trong đầu. Nhưng thân xác tôi thực sự rất mệt mỏi, anh S dường như không yêu tôi thật, tôi không nhất thiết phải trói anh như một con chó. Tôi cảm thấy như mình đã có một giấc mộng xuân trong bảy năm liền. Trong mơ là sự ảo tưởng hồn nhiên của tôi khi còn nhỏ, là ham muốn ngây thơ khi còn trẻ và là ý nghĩa đen tối của tuổi trưởng thành khó nguôi ngoai. Bây giờ ảo tưởng đã thành hiện thực, khát vọng đã được trút bỏ, và sự mơ hồ đã được loại bỏ, tôi cũng không còn gì hối tiếc trong cuộc đời mình nữa. Vừa mở cửa, suýt dẫm phải mảnh kính vỡ, tôi oán giận anh về hành vi đập đồ bừa bãi, rất thiếu văn minh. Cánh cửa mạnh mẽ khép lại rồi "RẦM" một cái -- không phải là tôi từ bên ngoài đóng cửa, mà là anh từ bên trong.

Tôi hơi sửng sốt, khi tôi hoàn hồn thì anh S đã ôm chầm lấy tôi từ phía sau, dường như anh ấy có chút mất kiểm soát, hơi thở rối loạn và dao động, tôi bị anh ấy lật lại như một cái trứng chiên. Tôi cố ý hỏi anh, "Có chuyện gì vậy?" Anh sầm giọng xuống hỏi, "Anh đã đồng ý việc cho em trở về à?" Tôi hôn lên khóe môi anh, mùi rượu đắng ngắt, nói: "Thế anh đưa em về nhà nhé, chúng ta cùng trở lại nào." Anh nhìn vào mắt tôi một cách vô hồn, cúi đầu xuống. Câu chuyện của anh S và tôi bắt đầu bằng "Chúng ta hãy thử xem đi" và kết thúc bằng "Chúng ta quay về thôi".

7.

Chúng tôi cùng nhau về nhà. Không phải nhà tôi và anh ấy, mà là nhà bố mẹ tôi. Mẹ tôi khi nhìn thấy hai chúng tôi thì mừng quá nên hỏi han ân cần rồi bà nắm lấy tay tôi và nói với tôi rằng gần đây bà đã giúp tôi tìm một thầy bói nước ngoài. Tôi cười khanh khách, mẹ tôi cũng bị chính người chồng cũ của tôi lây bệnh mê tín rồi.Tôi không biết các bà mẹ trên thế giới này đều như vậy không nữa. Mẹ còn khoa trương, đi chuẩn bị quyển sách. Sau đó bảo, "Nửa kia của con hẳn là một Bạch Dương nam." Bà quay sang anh S hỏi anh có cảm thấy người nào tương xứng với đệ đệ của mình là tôi không. Anh S khẽ đóng cuốn album lại, đôi môi mỏng khẽ mở. Tôi đột nhiên có một dự cảm không lành.

Anh bảo: "Bác gái, cháu cũng thuộc chòm sao Bạch Dương này."

Tôi, mẹ tôi, ba tôi: " ....."

Được lắm, hóa ra anh bảo muốn đưa tôi trở về, ra là đưa tôi trở về nhà come out. Đúng là đồ lạ lùng! Sau này tôi hỏi anh ấy lúc đó không sợ bị ba mẹ tôi kết hợp đánh đôi, đánh cho anh tới mức thương tàn luôn à? Anh nói,

"Sợ thì sợ thật đấy, nhưng càng sợ bác gái sẽ tùy tiện hốt một con Bạch Dương nào đó vào nhà, khiến cho cái nhà này càng thêm chướng khí mù mịt thôi."

Tôi kẹp chặt cánh tay anh ấy, chủ đích bảo Anh có giỏi thì nói nữa xem nào. Anh liền cười, bảo, "Được rồi, vì anh yêu em, được chưa? Về nhà mau cởi quần ra cho anh làm nào."

.....

Sự thật đã chứng minh, quả thật Thiệu Quần quả nhiên không biết nói tiếng người mà.(╯‵□′)╯

[ĐỒNG NHÂN HOÀN]

Ⓒ: 你是最可爱的___
Trans, edit: Vacaldes

Đôi lời tâm sự: Hic, đây là lần đầu mình tự dịch tự xử một quả fic như này nên câu văn khá là lủng củng. Mong là mọi người có thể bỏ qua mấy cái lỗi nhỏ xàm xí của mình, mình cảm ơn mọi người đã đọc hết tới đây nhé! ^^  Quần Tân là non-cp tà đạo đầu tiên khiến mình phải lết cái thân đi kiếm fic rồi tự sìn hàng như thế này, chắc tại do mình bấn cái chemistry của hai anh em này quá rồi  (ಥ v ಥ) Bonus thêm quả ảnh của một artist trong fandom 188 mà mình rất thích:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net