Phiên ngoại 3 - Chương 250: Câu chuyện bên giường Quỷ Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Thành đổ bệnh.

Mặc dù chỉ là bệnh vặt, nhưng thì ra quỷ vương cũng sẽ bị bệnh, chuyện này thật quá thần kỳ.

Thế nên, khi Tạ Liên trở lại Thiên Đăng Quán, như thường lệ đi kiểm tra bảng chữ mẫu* Hoa Thành luyện tập, lại nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của hắn, cực kỳ lo lắng.

(gốc là tự thiếp – bản mẫu luyện tập viết thư pháp, đa số là bản khắc đá rồi dập lại của các danh gia. Bảng chữ mẫu này chủ yếu dùng cho trẻ con luyện chữ. Ở đây chắc Liên Liên chép tay cho Hoa Hoa một bản để luyện dần)

Sau khi đặt Hoa Thành lên bàn thờ* – không sai, hai người họ suốt ngày lăn lộn trên bàn thờ rộng rãi này, dù sao cũng không đặt tượng thần, Tạ Liên đưa một tay ra, sờ hai gò má và trán hắn, càng thêm lo lắng: "Nóng quá." (em lạy hai anh =)))))))) xxx trên bàn thờ, tình thú này ko phải loại vừa =)))))))))))

(từ gốc là bệ thần – là cái bàn/kệ đặt tượng thần trong đền chùa ấy, thì vẫn coi như bàn thờ nhỉ?)

Hoa Thành cười nói: "Gặp ca ca đương nhiên nóng. Ca ca sờ sờ lại càng nóng hơn."

Đầu tiên Tạ Liên sửng sốt, cố gắng giả vờ như mặt mình bị hắn chọc tức mà ửng đỏ, nói: "Bị bệnh miệng vẫn không thành thật chút nào."

Hoa Thành vô tội nói: "Ta có nói gì đâu? Ta rất thành thật. Ca ca. Đừng lo, chút chuyện nhỏ thôi, không đáng ngại."

Nhưng Tạ Liên nghe ra, giọng hắn trầm khàn hơn bình thường, giữa hai hàng lông mày cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, nói: "Đệ nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nay ta ở đây với đệ, đợi đệ khoẻ."

Nói xong, y liền đặt giấy luyện chữ và bút, mực sang bên cạnh bàn thờ, Hoa Thành vỗ vỗ xuống bên cạnh, nói: "Ca ca không lên với ta sao?"

Lên rồi còn xuống được hay sao, mấy ngày nay cũng đừng hòng nghỉ ngơi, Tạ Liên dịu dàng nói: "Không được, Tam Lang đã quá vất vả rồi."

Hoa Thành cười nói: "Nào có, nếu là ca ca, Tam Lang sao sợ vất vả được?"

Tạ Liên không muốn đùa với hắn, hết sức chuyên chú viết lên bảng chữ mẫu. Hoa Thành trở mình, một tay chống cằm, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt y.

Bất luận là bao nhiêu lần, Tạ Liên vẫn bị ánh mắt này của hắn nhìn đến đỏ cả mặt, rất không tự nhiên nói: "...Tam Lang, nhìn bảng chữ mẫu, không phải nhìn ta."

Hoa Thành than thở: "Ca ca, thật không dám giấu diếm, ta vừa nhìn mấy thứ này đã thấy đau đầu, nhưng là ca ca viết, không xem lại tiếc, bệnh của ta không chừng là do nhìn bảng chữ mẫu nhiều quá mà ra."

Tạ Liên nói: "Nào có thứ bệnh này."

Hoa Thành hì hì nói: "Không bằng nhìn ca ca, ca ca dễ nhìn hơn bảng chữ mẫu nhiểu, không chừng nhìn nhiều hơn chút ta sẽ khoẻ."

Tạ Liên vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đặt bút xuống, lắc đầu nói: "Sao bây giờ đệ càng ngày càng thích nói linh tinh thế...Mồm miệng không đứng đắn. Được rồi biết rồi, nghe lời đệ, không nhìn bảng chữ, vậy làm gì đây?"

Hoa Thành nói: "Thật ra cái gì cũng không cần làm, huynh ở đây với ta, không lâu nữa ta sẽ khoẻ thôi."

Tạ Liên lại sờ trán hắn một lần nữa. Người này tuy là một nam tử có khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng bây giờ lại đang làm nũng, làm y nghĩ tới mùa đông vùi trong ổ chăn ấm cúng, là một gương mặt ửng hồng của bé con, trong lòng nghĩ thật đáng yêu. Nghĩ một lát, y nói: "Vậy đi, vừa hay, hôm nay ta tìm được một thứ."

Y móc trong tay áo, móc ra mấy món đồ giống nhau, nói: "Đây là sách cũ hôm nay ta mua lại của người ta, đang chuẩn bị đọc. Ta kể chuyện xưa cho đệ nghe nhé!"

Trong tay y là một quyển sách nhỏ đã rất cũ, rách nát tả tơi, trang sách ố vàng, toả ra mùi hương kỳ dị, nhất định đã bị nguời khác lật qua vô số lần.

Hoa Thành lại nói: "Không nghe."

Tạ Liên ngạc nhiên nói: "Vì sao?"

Hoa Thành miễn cưỡng nói: "Dù sao soạn tới soạn lui vẫn là cố sự của mấy tên thần quan, mấy chuyện hư hỏng xưa xửa xừa xưa của bọn chúng ra làm sao ta rõ mồn một, có gì hay mà nghe, còn phải phiền ca ca đọc cho ta nghe sao?"

Cũng đúng. Dù sao Hoa Thành cũng là nam nhân nắm giữ rất nhiều lịch sử đen tối của tam giới. Hoa Thành nói: "Nếu ca ca thực sự muốn đọc, không bằng đọc cái khác đi. Tỷ như, cố sự của huynh."

Tạ Liên mỉm cười, nói: "Chuyện của ta, còn ai biết rõ hơn đệ, chứng kiến nhiều hơn đệ nữa không?"

Hoa Thành nói: "Kể thêm cho ta nữa đi! Ta muốn nghe. Nghe bao nhiêu cũng không đủ."

Tạ Liên biết hắn nói nghiêm túc, chu đáo vén gọn lại sợi tóc bên má cho hắn. Trong lúc vô ý nhìn lướt qua, bỗng ngạc nhiên nói: "Tam Lang, trong này hình như là viết đệ và ta a."

"Thật không?"

Tạ Liên lại lật lật, nói: "Thật đó. Viết rất nhiều chuyện Quỷ vương áo đỏ và tiên nhân đồng nát. Đây là đệ với ta còn gì?"

Hoa Thành cũng hứng thú, nói: "Ồ? Viết cái gì?"

Tạ Liên cũng rất tò mò bách tính dân gian sẽ cải biên chuyện của y và Hoa Thành thế nào. Vì vậy y mở quyển sách tuyển tập cố sự kia ra, đọc cho Hoa Thành: "Rất lâu trước kia, có một vị Quỷ Vương thích mặc áo đỏ. Mặc dù Quỷ Vương cực kỳ lợi hại, còn có mấy toà núi vàng núi bạc, nhưng hắn vẫn không hạnh phúc. Bởi vì hắn cực kỳ cô độc, rất nhớ thương thê tử của mình..."

"..."

Tạ Liên "haha" cười ra tiếng, chút nữa thì đọc không nổi nữa, nói: "Quỷ Vương cô độc chờ đợi trong hang ổ sao...hahaaha..haha haha..."

Hoa Thành nhướn mi nói: "Cũng không sai. Khi đó không có ca ca, ta rất cô đơn."

Mặt Tạ Liên nóng lên, tiếp tục đọc phần dưới.

Rất lâu trước đây, có một vị Quỷ Vương thích mặc áo đỏ. Mặc dù Quỷ Vương cực kỳ lợi hại, còn có mấy toà núi vàng núi bạc, nhưng hắn vẫn không hạnh phúc. Bởi vì hắn cực kỳ cô độc, rất nhớ thương thê tử của mình.

Nhưng hắn chờ mấy trăm năm cũng không chờ được sự dịu dàng của người đó. Vì vậy một ngày hắn tới thỉnh giáo một tiên nhân là thầy tướng số hết sức lợi hại, thê tử của ta ở đâu?

Lão tiên nhân nói cho hắn biết: "Ngươi sẽ gặp người ngươi vẫn luôn chờ đợi trên một ngọn núi. Thê tử của ngươi sẽ mặc giá y*, ngồi kiệu hoa tới gả cho ngươi."

(áo cưới thời xưa của Trung Quốc)

Đại Quỷ Vương quyết tâm nhất định phải tìm được thê tử của hắn, bèn lên ngọn núi kia, kiên nhẫn chờ đợi.

Mà ở một nơi rất xa, có một vị tiên nhân đồng nát.

Tiên nhân đồng nát đi lượm đồng nát, vậy nên y là thần quan nghèo nhất, nghèo hơn cả nhiều người phàm.

Thế nhưng y tuy nghèo, nhưng lại rất hiền lành. Có một ngày, tiên nhân lượm đồng nát trên đường về gặp một cô nương đang khóc ở ven đường, liền hỏi: "Cô nương, chuyện gì lại khiến ngươi đau lòng như vậy?"

Cô nương vừa khóc vừa nói: "Ta phải lập gia đình, nhưng ngày đưa dâu phải đi qua một ngọn núi, trên núi có một tên quỷ tân lang, chuyên cướp tân nương qua đường, chỉ có vài người được cứu, ta sẽ bị cướp đi rồi giết chết mất!"

Tiên nhân đồng nát vô cùng thương cảm, quyết tâm vì dân trừ hại, bèn thay thế cô nương xuất gía, diệt trừ tên yêu quái kia.

Tiên nhân đồng nát có hai người bạn tốt, bởi vì một người nóng tính, một người keo kiệt, nên theo thứ tự gọi là tiên nhân nóng tính và tiên nhân keo kiệt. Bọn họ một bên đánh nhau một bên nói cho y biết: "Tên quỷ tân lang kia là một vị Đại Quỷ Vương, tính tình rất xấu, còn cực kỳ xảo quyệt, ghét nhất thần tiên, nếu như ngươi đi bắt hắn, nhất định sẽ bị ăn sạch!" (đúng là bị 'ăn sạch' =)))))))

Nhưng tiên nhân nhất định phải đi, thế là, bọn họ làm người rước kiệu đưa tiên nhân đi. Tới ngày xuất giá, tiên nhân mặc giá y lộng lẫy mượn từ chỗ Phong Sư nương nương giả trang thành tân nương tử ngồi vào kiệu hoa, được hai bằng hữu đánh nhau suốt một đường đưa lên núi. (Phong Sư nyang nyang lắm đồ hay quá =)))))))

Màn đêm tối đen như mực, một cơn cuồng phong quỷ dị thổi qua, kiệu hoa bị thổi lên núi, ấy thế mà một người cũng không có, tiên nhân chờ rồi lại chờ, cuối cùng cũng chờ được tân lang tới đón y.

Vừa vén khăn voan lên nhìn, tiên nhân ngạc nhiên phát hiện, Đại Quỷ Vương lại là một thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ.

Càng làm cho y ngạc nhiên hơn chính là, thiếu niên tân lang này cực kỳ lễ phép, thoạt nhìn đã thấy được giáo dưỡng tốt, dịu dàng săn sóc. Vừa không lộ ra bộ mặt thật hung tợn, cũng không ép buộc y làm chuyện xấu xa gì, căn bản không kinh khủng giống Đại Quỷ Vương trong truyền thuyết kia.

Ngọn núi này rất lớn, đại Quỷ vương dẫn tiên nhân tới động phủ của hắn, nói với y: "Từ giờ trở đi, ta là phu quân của ngươi, ngươi là ái thê của ta. Cả ngọn núi này là của ta, cũng là của ngươi, ngươi có thể tuỳ tiện đi khắp nơi. Thế nhưng nhớ kỹ, phía sau núi có hai gian nhà, tuyệt đối không được đến."

Tiên nhân bèn hỏi: "Tại sao lại không thể?"

Quỷ Vương tân lang đáp: "Đó là bí mật của ta, ngươi không cần biết. Dù sao ngươi muốn đến cũng không vào được, vì trước hai gian nhà ta đều đặt bình chướng*, phải có đồ trên người ta mới có thể xuyên qua lớp bình chướng này."

(Màn chắn bảo vệ)

Tiên nhân tiếp tục hỏi: "Đồ gì vậy?"

Quỷ vương đáp: "Một gian chứa phế vật dơ bẩn, phải dùng đồ ta chạm vào, hơn nữa phải có rất nhiều mới có thể mở được, một gian chứa pháp bảo lợi hại, cần đồ trên người ta nhưng không thể chạm vào, còn phải thật nóng mới có thể mở ra."

Tiên nhân đương nhiên không nghe lời hắn. Tuy trước mặt Đại Quỷ Vương y làm bộ rất ngoan ngoãn, nhưng đại Quỷ vương vừa đi, y liền vượt nóc băng tường, lặng lẽ ra sau núi. Qủa nhiên y nghe thấy trong gian nhà chứa phế vật dơ bẩn truyền đến tiếng gào thét kêu cứu.

Tiên nhân hoài nghi liệu có phải tân nương mất tích bị nhốt ở đây không. Vậy nên, y quyết định trộm một thứ trên người đại Quỷ vương, mở ra gian nhà thần bí.

Thế nhưng, phải trộm cái gì đây?

Đại Quỷ Vương có một mái tóc dài đen nhánh, có khi xoã, có khi lại buộc xộc xệch sang một bên. Tiên nhân nghĩ ra biện pháp thứ nhất, mỗi ngày trộm của hắn vài sợi tóc, bèn hỏi: "Xin hỏi, chúng ta có thể ở chung một phòng không?"

Tân lang của y rất lễ phép nói: "Đương nhiên có thể. Chúng ta là phu thê mà."

Cứ như vậy, bọn họ ở chung một phòng. Tuy ngủ chung một giường, tiên nhân không cho tân lang cởi quần áo của y, Đại Quỷ Vương cũng rất phong độ không chạm vào y.

Nhưng mà, tiên nhân rất nhanh thì phát hiện, tân lang của y một sợi tóc cũng không rụng. Bất kể mỗi ngày, buổi sáng chải đầu giúp hắn, buổi tối đi ngủ, trên gối, trên giường, dưới đất, trên lược đều không thấy một sợi tóc nào!

Chuyện này thực sự phiền. Tiên nhân cầm một thanh kiếm, muốn nhân lúc Đại Quỷ Vương ngủ lén lút cắt một lọn tóc. Nhưng Đại Quỷ Vương cực kỳ cảnh giác, y vừa dựa vào một chút đã lập tức mở mắt ra. Tiên nhân bị hắn tóm gọn, cũng rất bình tĩnh. Để Đại Quỷ Vương không nghi ngờ mình, lập tức cắt một lọn tóc đưa cho hắn.

Sau khi Đại Quỷ Vương nhận lấy thì cực kỳ vui vẻ.

Rất nhanh sau đó, tiên nhân cơ trí lại nghĩ ra một biện pháp khác. Y nói với đại Quỷ vương: "Xin hỏi, ta có thể hôn ngươi một cái không?"

Tân lang của y hớn hở nói: "Đương nhiên có thể. Chúng ta là phu thê mà."

Vì vậy, tiên nhân chủ động ôm lấy quỷ tân lang, dùng sức hôn hắn thật lâu, rút cục nếm được một chút mùi vị của quỷ tân lang, rồi ngậm chặt miệng chạy thật nhanh ra sau núi.

Nhưng đến nơi rồi mới phát hiện, như vậy vẫn không được. Bởi vì phải có rất nhiều rất nhiều, thứ y lấy được vẫn chưa đủ. Y vẫn không vào được, chỉ có thể thò đầu vào trong nhà, thân thể không thể nào vào nổi.

Tiên nhân đồng nát có chút uể oải. Lúc đầu y cho rằng trộm đi một vật trên người Quỷ Vương rất đơn giản, không ngờ lại khó đến vậy.

Y nghĩ tới bằng hữu tốt Phong Sư nương nương, bèn tới bái phỏng Miếu Phong Thuỷ, hỏi: "Phải làm sao mới có thể dính thêm nhiều khí tức của Đại Quỷ Vương?"

Phong Sư nương nương nói: "Úi giời! Quá đơn giản, ngươi biến thành nữ, động phòng với hắn là xong!" (đúng là "hảo bằng hữu", khuyên hay lắm =))))))

Tiên nhân đồng nát nhanh chóng lắc đầu. Đạo pháp y tu có một quy tắc, nếu như phá thân, pháp lực sẽ tổn hao rất nhiều, biện pháp này sao mà được?

Lúc này Thuỷ Sư đại nhân trở về, vừa hay nghe được câu này của Phong Sư nương nương, cực kỳ phẫn nộ quát: "Sao lại như vậy! Sao ngươi có thể nói những lời đồi phong bại tục thế được!"

Thuỷ Sư đại nhân mà tức giận thì sẽ dùng tiền đè chết người, tiên nhân đồng nát chạy mất xác. Chạy rồi lại chạy, y lại nghĩ tới hai bằng hữu tốt tiên nhân nóng tính và tiên nhân keo kiệt, bèn đi tìm bọn họ hỏi làm sao bây giờ.

Tiên nhân nóng tính và tiên nhân keo kiệt lại đang đánh nhau, một bên vừa đánh một bên nói cho y một tin: Vì quá nhiều người bị bắt đi, thần quan lập tức sẽ đến đánh ngọn núi này, truy nã Đại Quỷ Vương!

Tiên nhân kinh ngạc, lo lắng. Bởi vì trải qua nhiều ngày ở chung, hiện tại y cảm thấy thiếu niên Quỷ Vương này sẽ không làm chuyện xấu xa như vậy, có lẽ trong chuyện này có hiểu lầm, hay nhốt phía sau núi không phải tân nương mà là thứ gì khác.

Nhưng vì tiên nhân đồng nát rất nghèo, cũng không có địa vị, không ai nghe y. Tiên nhân rất vội, nếu không điều tra rõ chân tướng, e rằng Đại Quỷ Vương sẽ bị đám thần quan kia công kích.

Không có cách nào khác, tiên nhân không thể làm gì hơn ngoài chạy về hỏi Đại Quỷ Vương: "Xin hỏi, ngươi có thể động phòng với ta không?"

Tân lang của y cười híp mắt nói: "Ồ, đương nhiên có thể. Chúng ta là phu thê mà."

Vì vậy, tiên nhân đồng nát và đại Quỷ vương động phòng. (H 1 dòng J)

Trong quá trình, tiên nhân rất sợ đại Quỷ vương không đưa cho hắn nhiều thứ quan trọng, bèn ôm chặt lấy hắn nói: "Ngươi có thể cho ta tất cả không? Có thể cho ta thêm vài lần không?"

Tân lang của y dịu dàng săn sóc nói: "Nếu ngươi muốn."

Tiên nhân đáp: "Ta muốn...."

Vậy là, tiên nhân cơ trí được như ý nguyện tìm được thứ y muốn. Một đêm qua đi, trên dưới khắp người y đều là khí tức của Quỷ Vương.

Ngày tiếp theo, tiên nhân mang đồ tìm được suốt đêm qua từ trên người Đại Quỷ Vương tới gian nhà chứa phế vật dơ bẩn, lúc này, cuối cùng cũng đi vào.

Vừa mở ra gian nhà, tiên nhân phát hiện, bên trong có rất nhiều thi thể đầu xù tóc rối, có cái đã biến thành xương trắng!

Các thi thể đều mặc hỉ phục, sợ rằng chính là những tân nương bị mất tích. Hi vọng thất bại, tiên nhân vừa sợ hãi vừa đau khổ. Vừa quay đầu lại, chợt phát hiện không biết từ lúc nào phía sau xuất hiện thêm một người – Đại Quỷ Vương không biết đứng ở đó từ bao giờ!

Tiên nhân kinh ngạc. Y nhớ rằng tiên nhân nóng tính và tiên nhân keo kiệt nói với y rằng, Đại Quỷ Vương cực kỳ xảo quyệt, hơn nữa cực kỳ căm ghét thần quan. Bây giờ y không có pháp lực, lẽ nào Đại Quỷ Vương thật ra đã sớm nhìn thấu thân phận của y, chẳng qua vẫn luôn lừa y?

Tiên nhân vừa tức giận vừa đau lòng, nhấc chân chạy, càng chạy càng nhanh. Ai ngờ lại không ra ngoài được, thì ra, y chạy qua nhanh, đồ Đại Quỷ Vương cho y rớt xuống, lại bị bình chướng trước căn nhà cản lại.

Đại Quỷ Vương đuổi theo, ôm lấy tiên nhân, rút cục nói rõ chân tướng.

Thì ra, Đại Quỷ Vương không hề bắt người về ăn thịt, hắn chỉ chờ người định mệnh của mình ở đây. Có một ngày, nhóm người đưa dâu vô tình đụng phải hắn trong lúc hắn đang tản bộ, tân lang sợ hắn nên chạy trốn, bỏ lại tân nương ngồi khóc sướt mướt.

Đại Quỷ Vương cũng không muốn tìm phiền toái, tân nương nói nàng không muốn gả cho loại nam nhân này, bèn không trở về nữa, bỏ đi một mình. Sau lại gặp chuyện tương tự vài lần nữa, Quỷ Vương trực tiếp ngồi đợi ở đây, khảo nghiệm tân lang. Nếu tân lang dám bảo vệ tân nương của mình trước yêu ma quỷ quái, hắn sẽ không gây khó dễ, để bọn họ trở về. Nhưng nếu có tân lang độc ác đẩy tân nương đến trước đám yêu ma quỷ quái rồi tranh thủ bỏ trốn, sẽ bị hắn bắt lại nhốt vào gian nhà này.

Bởi vì...những tên này tâm bất chính, nên sẽ tự giết lẫn nhau, cuối cùng hoá thành xương trắng. Những thi thể tiên nhân thấy chính là thi thể của bọn chúng. Tân nương của bọn chúng có người trở về nhà, có người bỏ chạy cùng tình lang tới phương xa, lưu lạc chân trời góc bể, hoặc yên ổn lập gia đình.

Đại Quỷ Vương nói: "Ta chờ ngươi mấy trăm năm rồi đó, ca ca, rút cục chờ được huynh."

Hai người lúc này mới gỡ bỏ hiểu lầm, ôm nhau. Vì rời khỏi gian nhà, Đại Quỷ Vương lại cho y rất rất nhiều đồ trên người hắn. Ai ngờ, bỗng nhiên, bầu trời rung động ầm ầm. Thì ra, các thần quan kiêng kỵ Đại Quỷ Vương bao lâu nay, chớp lấy cơ hội lần này, phát động công kích với hắn!

Tiên nhân đồng nát xông ra đánh lùi một hàng thần quan. Nhưng toàn bộ ngọn núi đã bị các thần quan đánh sập, đè Đại Quỷ Vương dưới chân núi.

Núi quá cao, tiên nhân rất sợ sẽ thực sự đè Đại Quỷ Vương, bèn liều mạng dùng vai chống đỡ. Ngay lúc này, y chợt nhớ tới còn có một gian nhà thần bí chưa được mở ra, trong phòng cất giấu pháp bảo lợi hại, nhất định có thể đẩy ngọn núi này ra. Vì vậy, y vọt vào trong sơn động. Đi vào trong liền ngạc nhiên phát hiện, Đại Quỷ Vương nguyên vẹn không chút thương tích đang đứng trong này, hơn nữa còn mạnh hơn!

Hai người phá núi mà ra, cùng nhau rượt đám thần quan quấy rối chạy té khói. Cuối cùng, kề vai ngồi trên đỉnh núi ngắm nhìn những đám mây và vì sao lấp lánh mà đám thần quan trong lúc chạy trối chết lưu lại.

Tiên nhân hỏi: "Không phải ngươi nói, trong gian nhà chứa phế vật dơ bẩn cần đồ vật ngươi đã chạm vào, hơn nữa còn cần rất nhiều mới có thể mở ra, nhưng gian nhà chứa pháp bảo cần thứ không thể chạm đến trên người ngươi, nhưng phải thật nóng bỏng mới mở được sao?"

Quỷ Vương cười híp mắt nói: "Đúng vậy. Thứ đó, không phải ca ca đã sớm lấy được hay sao?"

Tiên nhân đã hiểu. Thứ đó chính là trái tim yêu y nồng cháy của Quỷ Vương.

Thế là, tiên nhân đồng nát và Đại Quỷ Vương lại cực kỳ vui vẻ đi động phòng, hai người không bao giờ lìa xa nhau nữa.

"..."

"..."

Đọc xong cố sự, Tạ Liên choáng váng nói: "Viết cái gì vậy chứ? Chuyện này bịa quá đà rồi! Không phải vậy, rõ ràng không phải..."

Đống lung tung lộn xộn đó là gì chứ? Cái này mà cũng gọi là cố sự ấy hả?

Mà Hoa Thành lúc này đang cười lăn lộn trên giường. Tạ Liên nghĩ mãi không ra: "Hoàn toàn không đúng a! Nguồn gốc câu chuyện này từ đâu mà có? Là chuyện hồi ở núi Quân Sơn sao? Có phải thế đâu...Toàn bịa đặt tào lao? Hơn nữa, loại cố sự này cho trẻ con đọc có sao không đấy? Không phù hợp tẹo nào a! Do ai viết??? Còn những nhân vật nghe qua thì rất quen nhưng lại thấy không đúng lắm là như nào..."

Xem kỹ, cố sự trong quyển sách này tuy lướt qua đều dùng thái độ hết sức hồn nhiên để viết, dường như là sách đọc cho trẻ con trước khi đi ngủ, nhưng nội dung lại hơi quá đà, mấy chuyện đó đó còn khó nhìn thẳng hơn là bạo lực đánh nhau. Nhưng mà đọc xong đoạn cuối, lại có chút cảm động quái lạ, Tạ Liên hoài nghi có phải mình bị làm sao hay không.

Hoa Thành nói: "Ồ? Cũng đâu phải hoàn toàn bịa đặt. Ít ra cũng có mấy chỗ đúng. Tỷ như, ta đúng là gọi ca ca là 'ca ca', lại tỷ như, trên núi Quân Sơn đúng là ta đi đón kiệu hoa của ca ca, lại tỷ như, đêm động phòng đó ca ca đúng là...." (đúng là cái j? đúng là Liên bảo ta muốn nhiều thêm nữa ư ư ư ư ư =)))))))

Tạ Liên cho rằng da mặt mình tu nhiều năm đã dày lắm rồi, ai ngờ đứng trước Hoa Thành khuôn mặt vẫn nở như thêm bột men, nói: "Sao đến cả loại chuyện đấy mà cũng biết được a!.... Hơn nữa, hơn nữa trừ mấy chuyện đó ra thì đâu có đúng a..."

Mặc dù biết nhiều cố sự dân gian và thực tế xa nhau vạn dặm, trải qua vô số lần bị biến tấu đủ kiểu y không hề thấy quái dị, nhưng tận mắt đọc được vẫn thấy chấn kinh vô cùng. Có những đoạn y xấu hổ đến nỗi không đọc ra được, lại bị Hoa Thành ép đọc cho hắn nghe, thật muốn đánh cho một trận, lại không nỡ xuống tay. Hoa Thành còn làm vẻ mặt biết nhưng không trách, nói: "Tất nhiên sẽ có vài người biết chút chút chuyện rồi truyền ra ngoài, rồi lại được người biên tập lại, thêm hai phần bịa đặt, nhiều phần đoán bừa thì thành a!"

Tạ Liên ném quyển cố sự kia đi, nói: "Không đọc loại sách giải trí tào lao này nữa, nghỉ ngơi đi."

Hoa Thành lại vỗ tay yêu cầu nói: "Viết hay lắm, có tài. Ta nghe ca ca đọc câu chuyện này xong liền cảm thấy tinh thần hơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei