Chương 11: Bị nhốt trong miếu cổ trên núi, rừng xác chết treo ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
dài. Tuyên Cơ tướng quân lòng không cam , đối Bùi tướng quân nói, nàng nguyện vì ngài âyq hy sinh thay đổi, vì vậy tự phế bỏ võ công, còn tự bẻ gãy hai chân của mình. Kể từ đó, nàng cũng như tự chặt đi hai cánh, đem bản thân trói buộc bên người Bùi võ thần. Bùi võ thần chưa từng mặc nàng không màng, luôn thu lưu chiếu cố nàng, nhưng trước sau chẳng muốn cưới nàng. Tuyên Cơ tướng quân tâm nguyện không được trọn, ôm hận tự sát, không vì cái gì khác ngoài vì khiến Bùi võ thần thương tâm khổ sở. Nhưng, thứ ta nói sự thật."

Cậu nói chuyện trước sau vẫn một mực nho nhã lễ độ như vậy, thần thái bình tĩnh quá mức, nói: "Ngài ấy cũng sẽ không thế."

Tạ Liên xoa xoa ấn đường, không nói lời nào, thầm nghĩ: "Tất cả do ai vậy?"

Tiểu Bùi tướng quân lại nói: "Trong đó thị phi đúng sai, ta cũng không biết. Ta chỉ biết Tuyên Cơ tướng quân nếu nguyện buông tay, chuyện đã không đến nước này. Thái Tử điện hạ, tại hạ cáo từ."

Tạ Liên cũng chắp tay, tiễn bọn họ đi. Nam Phong bình luận: "Kỳ ba."

Tạ Liên nghĩ bụng, bản tân hắn cũng là trò cười của tam giới, trứ danh kỳ ba thay vẫn đừng nên nói người khác. Chuyện của Bùi võ thần và Tuyên Cơ, không phải là người trong cuộc, thị phi đúng sai chúng ta không cần luận sự. Đáng thương cho mười bảy tân nương vô tội kia, còn có hộ võ quan cùng đám phu khiêng kiệu hộ tống các nàng vướng phải tai bay vạ gió.

Nhắc tới tân nương, hắn tức thì đảo mắt nhìn xem, du chỉ thấy trên mặt đất mười bảy xác chết của tân nương, đều xuất hiện biến hóa bất đồng. Có cái đã hóa thành một khối bạch cốt, có cái đã bắt đầu thối rữa, tản ra từng đợt tanh tưởi. Mùi hôi lay tỉnh mọi người trên mặt đất, bọn họ từ từ thanh tỉnh, thấy tình hình như vậy, lại bị một trận kinh hãi hoảng hốt.

Nhân cơ hội này, Tạ Liên lải nha lải nhải với bọn họ cả đống thiện ác nhân quả báo ứng , bảo mọi người sau khi xuống núi lúc cần phải cầu phúc cho các vị tân nương thật nhiều, nghĩ cách báo cho gia đình tân nương đến nhận lại thi thể, tuyệt không thể làm ra mấy hành động phá rối người chết, cũng không thể làm chuyện trái với lương tâm. Trải qua một đêm kinh tâm động phách như thế, lại không có kẻ dẫn đầu, lũ người nghe hắn nói chuyện nơi nào còn dám phản bác, nơm nớp lo sợ , đều cảm được đây là một cơn ác mộng, lúc này mới phát hiện, chẳng hiểu sao đêm qua lại mê muội như vậy? Nhiều người chết đênq thế, bọn họ lúc ấy làm thế nào mà chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền? Cẩn thận ngẫm lại, bản thân thật cảm thấy khủng bố. Tối hôm qua tất cả mọi người đều nghĩ là làm, ỷ vào người nhiều, lại có người dẫn đầu, mơ màng hồ đồ vọt chạy theo. Hiện tại trong lòng nghĩ mà sợ, chắc cũng đều thành thành thật thật ăn năn cầu phúc.

Trời còn chưa sáng, vì trong núi còn có bầy sói chờ tác quái, Nam Phong mới vừa chạy xong một vòng núi, tình thế ép buộc lại phải mang theo cả đám người như vậy xuống núi. Cậu cũng không oán giận, cùng Tạ Liên ước định lúc sau lại cùng thương nghị việc rừng lay động tiếp teo kia.

Băng vải thiếu niên nọ sau lúc tỉnh lại, tiếp tục ngồi ôm thi thể Tiểu Huỳnh chẳng nói lời nào. Tạ Liên liền cũng ngồi cạnh cậu ấy, dành nửa ngày nghĩ sẵn trong đầu, đang muốn mở miệng an ủi, bỗng nhiên phát hiện thiếu niên này đầu đang chảy máu.

Nếu máu của thi lâm, hẳn là đã khô cạn, nhưng máu này còn không ngừng chảy xuống, chỉ có thể là cậu ấy bị thương. Tức khắc, Tạ Liên nhìn hắn nói: "Trên đầu ngươi có thương tích, cởi xuống băng vải ta giúp ngươi xem sao đi."

Thiếu niên nọ chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt che kín tơ máu nhìn hắn một chút, tựa rằng khiếp đảm do dự. Tạ Liên hơi hơi mỉm cười, bảo: "Đừng sợ. Có thương tích nhất định phải băng bó. Ta bảo đảm sẽ không bị ngươi dọa đâu."

Thiếu niên do dự một lát, xoay người sang chỗ khác, một vòng lại một vòng, chậm rãi cởi ra băng vải trên đầu. Động tác của cậu ấy rất chậm, Tạ Liên cũng rất có kiên nhẫn mà đợi cậu, trong lòng suy tư vấn đề kế tiếp: "Thiếu niên này khẳng định là không thể ở lại tại Dữ Quân Sơn nữa, vậy cậ ấy có thể đi nơi nào? Cũng đâu thể cùng mình trở về Thiên giới. Bản thân mình mình đều có nhà ở trên không nhà ở dưới, cần phải nghĩ ra biện pháp ổn thõa cho cậu ấy mới được. Lại còn, Thanh Quỷ Thích Dung......"

Mà ngay khi Tạ Liên thấy rõ khuôn mặt kia, hắn cảm giác máu toàn thân đều bị rút sạch không còn một mảnh.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei