Chương 29: Bạch phong sư đất bằng khởi gió cát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tôn Huyền

Một câu cuối cùng này của cậu, thật sự là cực kỳ khó nghe, Tạ Liên cố ý vô tình hướng phía trước tiến lên một bước, đứng chặn trước người Tam Lang. Thấy thế, Phù Dao sắc mặt càng thêm mãnh liệt, nói: "Thái Tử điện hạ, ngươi có còn nhớ thân phận của mình là gì hay không ?"

Tạ Liên chậm rãi đáp: "Thân phận của ta là gì, ta so với người khác thập phần rõ ràng."

Phù Dao chất vấn: "Vậy sao đến tận bây giờ ngươi còn dám đứng cạnh y ?!"

Tạ Liên thành thật trả lời : "Bởi vì...... Đứng cạnh y sẽ không có rắn đến cắn."

"......"

Nghe thấy câu trả lời này, Tam Lang "Xì" một chút rời bật cười thành tiếng. Mặt Phù Dao lại càng thêm xanh, gằn giọng: "Ngươi......"

Đang xanh, mặt cậu bỗng nhiên biến thành màu đen thuần. Không riêng gì mặt cậu ta, toàn bộ tầm mắt của Tạ Liên cũng bị sắc đen bủa vây.

Chuyện là, đạo lửa chắn mới rồi Phù Dao đánh ra kia, cùng với ngọn lửa cậu phóng ra dưới đáy hố, trong khoảnh khắc đột ngột đều bị dập tắt!

Tạ Liên nghe được Tam Lang ha ha cười hai tiếng, nhả ra mấy chữ: "Phế vật!", liền ôm trọn bờ vai hắn. Ngay sau đó, Tạ Liên nghe được phía trên hai người truyền đến một trận tiếng động "lịch phịch" dồn dập kịch liệt, hệt như tiếng mưa to đánh vào trên mặt dù.

Khỏi phải nói, tất nhiên là trận mưa rắn đỏ tím không còn đồ chắn chặn lại, điên cuồng mà rơi rớt xuống, mà một phen dù che trên mái đầu, đều đem xà vũ chặn cả lại, Tạ Liên chợt ngửi được từng đợt mùi máu tươi vô cùng nồng đậm, đang muốn động, Tam Lang lại bảo: "Đừng nhúc nhích. Chẳng có thứ không mắt nào dám mò lại đây đâu."

Y ngữ khí chắc chắn, một câu trước thấp thả dịu dàng, một câu sau lại mang theo một ít ngạo mạn. Tạ Liên vốn cũng không lo lắng, nhưng nghe được Phù Dao bên kia gầm lên, có lẽ đã bị xà vũ rơi đầy đầu, gọi: "Tam Lang!"

Tam Lang lập tức nói: "Không cần."

Tạ Liên dở khóc dở cười, hỏi: "Ngươi làm sao biết ta muốn nói gì?"

Tam Lang nói: "Ngươi cứ yên tâm. Hắn không chết được."

Lúc này, sườn phía trước hai người truyền đến một tiếng gào rú : "Đồ ác ôn! Muốn ta chết thì đi mà kêu tụi nó cắn ta một cái bố thí chút thống khoái, sao lại đối xử với ta như vậy?"

Bán Nguyệt nói: "Không phải ta!" có lẽ là Khắc Ma bị tạp tỉnh (rắn rơi trúng tỉnh) , lại phát hiện bản thân nằm vùi trong vô số rắn rơi loạn, nhận định là chuyện tốt Bán Nguyệt làm, liền rống to lên. Tạ Liên hỏi : "Phù Dao, ngươi còn châm lửa được không? Lại châm lửa!"

Phù Dao nghiến răng nghiến lợi nói: "Thứ bên cạnh ngươi, đang áp chế pháp thuật của ta, ta không thể châm lửa!"

Tạ Liên trong lòng trầm xuống, Tam Lang giải thích: "Ta không có."

Tạ Liên bảo: "Ta biết ngươi không có. Chính là bởi vì như vậy mới không đúng. Bán Nguyệt và Khắc Ma đều bị Khổn Tiên Tác trói lại không thể thi pháp, phá lực của ta đã xài hết rồi, mà ngươi lại không có áp chế hắn, điều đó đã nói lên rằng, dưới đáy hố này còn có kẻ thứ sáu?!"

Phù Dao bác bỏ: "Lấy đâu ra người thứ sáu, vốn chẳng có ai từ trên nhảy xuống dưới hết ! Ta thấy ngươi là bị quỷ hốt mất hồn......"

Bấy giờ, lại nghe Bán Nguyệt cất giọng : "Là ai?"

Tạ Liên lo lắng hỏi: "Bán Nguyệt ngươi làm sao vậy? Phải chăng bên ngươi có kẻ lại gần ?"

Bán Nguyệt đáp: "Có người......" Một câu còn chưa nói xong, thanh âm nàng liền biến mất, chẳng biết là bị bịt miệng* hay bị đánh ngất rồi, Tạ Liên lại hỏi: "Bán Nguyệt chuyện gì vậy ?"

[ Bịt miệng*: nguyên văn: phong khẩu ; phong : khóa, ngăn chặn ; khẩu: miệng . ]

Phù Dao còn đang bận cùng mấy con răn kia vật lộn, thấy vậy liền phóng ra một đạo bạch quang ngắn ngủi khiến cả không gian đen tối nổ mạnh, cậu cảnh báo: "Coi chừng* ả giả bộ dụ ngươi tới gần!"

[ Coi chừng*: nguyên văn : tiểu tâm ; tiểu ( phó từ ): một chút ; tâm : suy tư ]

Nếu đổi lại là tình hình khác, Tạ Liên cũng sẽ cảm thấy hơn phân nửa có trá, nhưng mà Bán Nguyệt Quan này bị chúng tiên trong Thượng Thiên Đình kiêng kị sâu nặng, Linh Văn lại nhiều lần dặn dò, sự việc tuyệt không đơn giản như vậy, đã thế đang cùng nhau nói chuyện ở đây lại sinh sự không mong muốn, nếu tại đáy hố thật này sự nhiều thêm một người, chỉ sợ, chính là tới để diệt khẩu !

Tạ Liên đáp: "Không hẳn đâu. Trước cứu nàng đã !" Nói xong liền muốn vọt ra giữa trời xà vũ, lại nghe Tam Lang bên tai hắn nói: "Được!"

Tạ Liên chỉ cảm thấy một bàn tay ôm lấy vai hắn, nháy mắt mang theo hắn phóng ra đi, hắn chợt tỉnh ngộ, thiếu niên này lại là một tay bung dù, một tay ôm hắn, tiến tới công kích. Trong bóng tối, ngân quang lập loè, leng keng leng keng, đột nhiên, một tiếng đao kiếm đánh nhau chói tai xoẹt qua màng nhĩ mọi người.

Tam Lang "Ồ?" Một tiếng rồi bảo: "Thật sự có kẻ thứ sáu. Thú vị."

Không biết y rút vũ khí như thế nào, rút vũ khí gì, nhưng vào giờ này khắc này, nếu y đã rút ra vũ khí, xác thật là cùng một người trực diện giao đấu !

Đối phương không rên tiếng nào, cơ mà Tạ Liên lại nghe được âm thanh lợi kiếm xé gió, có thể là lại xuất kích. Đôi lúc sẽ có tia sáng loá mắt ánh lên trong bóng đêm, nhưng mà tất cả chỉ đều lướt qua giây lát, căn bản chiếu không sáng được gương mặt đối phương. Tạ Liên nghiêng tai lắng nghe chiến cuộc, lại cảm thấy Nhược Tà trên cổ tay càng lúc càng chặt, hắn đành phải cúi đầu trấn an: "Đừng sợ, ngươi thả lỏng một chút, thả lỏng một chút." Nhược Tà rốt cuộc nới lỏng một chút, lại giương giọng gọi: "Bán Nguyệt, ngươi còn tỉnh không ? Trả lời ta đi ?"

Đầu kia không ai đáp lời. Phù Dao bảo: "Có lẽ người các ngươi đang đánh chính là ả."

Tạ Liên khẳng định: "Không, kẻ bọn ta đang đánh không phải Bán Nguyệt!"

Khi đối chiến với Khắc Ma trong bóng tối, Tam Lang nhẹ nhàng giống như bỡn cợt đối phương vậy, trận này, y có hơi nghiêm túc một chút. Vũ lực đối phương cực kỳ lợi hại, vận dụng binh khí thuần thục uyển chuyển, còn Bán Nguyệt dáng người nhỏ gầy, nhìn cánh tay trơn nhẵn đó cũng biết sức mạnh cùng vũ khí không phải sở trường của nàng, cho nên nàng tuyệt đối không thể đang cùng Tam Lang đánh nhau. Phù Dao lại hừ nói: "Loại người bán đứng tổ quốc này, cũng y hệt nữ quỷ Tuyên Cơ không hề sai biệt, ngươi đến tột cùng là vì cái gì còn tin tưởng ả ?"

Tạ Liên nói: "Phù Dao, ngươi có thể đừng đột nhiên nóng nảy như vậy không? Ngươi...... khoan đã, mới nãy ngươi nói gì cơ ?"

Phù Dao lại tung một chưởng, đánh bay vài con Hạt Vĩ Xà, lâp lại trả lời: "Ta nói ngươi đến tột cùng là vì cái gì tin tưởng nàng như vậy ? Giống hệt cái kiểu tin tưởng thứ bên cạnh ngươi."

Tạ Liên sốt sắng: "Không, ta hỏi không phải câu này —— ngươi nói Tuyên Cơ. Ngươi nhắc tới Tuyên Cơ!"

Ngu muội, ngu muội, quá ngu muội !

Tạ Liên quả thực không thể tin được, hắn cư nhiên đến tận bây giờ mới đem mấy thứ này liên hệ với nhau !

Hắn hô : "Dừng tay đi! Không cần thiết phải ẩn thân nữa, ta đã biết ngươi là ai!"

Nghe hắn bỗng hô như thế, âm thanh đao kiếm đánh nhau kia đình trệ một chút, ngay sau đó lại tiếp tục. Tạ Liên cũng không nóng nảy, nói: "Ngươi cảm thấy, ta bảo ta đã biết ngươi là ai, là đang gạt ngươi sao ? Tiểu Bùi võ thần ?"

Phù Dao phản bác : "Ngươi đang nói chuyện với ai vậy? Tiểu Bùi võ thần? Ngươi điên rồi chắc. Tiểu Bùi võ thần là kiểu gì thân phận, hắn ta mà tới, ai sẽ không biết?"

Tạ Liên đáp lời: "Ngươi nói rất đúng. Nhưng nếu không phải bản tôn hắn tự mình xuống dưới thì sao ?"

Trong bóng tối, tiếng động binh khí đánh nhau, đột nhiên im bặt.

Tạ Liên cũng hơi nín thở ngưng thần, trầm giọng nói: "Ta phát hiện ra thì trời đã khuya. Kỳ thật, ngay khi bắt đầu, ta nên nghĩ đến."

Cậu ta biết gần hai trăm năm qua ở Bán Nguyệt Quan không ngừng có thứ tác loạn, cơ mà chưa từng vị nào thần quan quan tâm để ý, bản thân họ cũng không muốn đề cập tới, nhưng nhất định sẽ có một vị hoặc là vài vị thần quan đặt nặng chuyện này. Vốn do cậu đối các vị Thần Quan đều không quen thuộc, nên cũng không dám lung tung ngờ vực, liền không có lớn mật đi phỏng đoán, rốt cuộc sẽ là vị nào thần quan nào.

Vẫn là lúc Phù Dao nhắc tới nữ quỷ Tuyên Cơ, mới nhắc nhở hắn. Nhắc tới đến nữ quỷ Tuyên Cơ, khó tránh khỏi sẽ liên tưởng đến Bùi Thị nhị võ thần. Phía bắc là địa bàn của nhị vị Bùi võ thần, mà Phù Dao từng thuận miệng nói qua, trước khi Tiểu Bùi tướng quân phi thăng, từng làm ra một sự kiện: Tàn sát hàng loạt dân trong thành.

Thế giết hết thành gì ?

Rất có khả năng, chính là Bán Nguyệt cổ thành!

Loại chuyện này, Thần Quan ở Thượng Thiên Đình cũng không trách móc, muốn được việc, tay ai lại không dính chút máu ? Nhưng cuối cùng việc tàn sát hàng loạt dân trong thành cũng không phải là chuyện vẻ vang gì, nếu bị truyền lưu đến quá nhiều, khó tránh sẽ ảnh hưởng đến tư tưởng của tín đồ mới, bởi vậy, sau khi phi thăng, thường muốn che đậy quá khứ. Tại đây, tuy rằng tất cả mọi người đều biết có một chuyện như vậy, nhưng đại khái không rõ ràng tình hình cụ thể tỉ mỉ trong đó là như thế nào, hoặc là cũng không thật sự muốn nhúng tay vào. Thì là, nếu chẳng có thâm cừu đại hận gì, ai lại rảnh rỗi khong có việc gì làm đi đào bới gốc gác của người khác, lỡ đắc tội với người nhà chỗ dựa sau lưng rồi sao ?

Tạ Liên chậm rãi nói: "Mặt chôn dưới đất kia nói, trong nhóm chúng ta, có một người 5-60 năm trước gã từng thấy. Mấy lời này, ta vốn hoài nghi có thể do hắn muốn dụ dỗ người khác tới gần mà nói dối, nhưng mà, cũng rất có khả năng đó là sự thật.

Trong một đám người, ta lúc trước nghi ngờ nhất chính là ngươi. Đám thương buôn nghe theo ngươi, ngươi muốn đem bọn họ dẫn đi nơi nào đều có thể ; ta ở Bán Nguyệt Quốc sinh sống mấy năm lại chưa gặp qua Hạt Vĩ Xà, mà những người đó tùy tiện tìm một chỗ tránh bão cát, lại vừa lúc gặp được loại độc vật hiếm có này; ta bảo ngươi theo bọn ta cùng xuất phát đi tìm Thiện Nguyệt Thảo, trước khi đi ngươi còn chỉ đường cho những người khác, nói cho họ phương hướng Bán Nguyệt cổ thành, khiến những người không đợi chúng ta về được cũng có thể tự thân đi kiếm ; vừa rồi ở trên tội nhân hố, ta rõ ràng đã nói nếu phát sinh việc gì ta sẽ chịu trước, ngươi một bộ bình tĩnh lại đột nhiên nhảy xuống, không hề ý nghĩa mà chịu chết.

Dừng một chút, hắn mới nói: "Hành vi của ngươi quỷ dị như thế, từ đầu đến đuôi đều lộ ra sơ hở, mà ta đến tận bây giờ mới biết ngươi là ai, thật sự đã quá muộn, đúng không? Tiểu Bùi tướng quân, hay nói cách khác, A Chiêu!"

Một mảnh tĩnh mịch ùa tới, sau một lúc lâu, rốt cuộc mới có một thanh âm lạnh lùng thốt: "Ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới, có thể kẻ mặt chôn dưới đất kia nói đến chính là hồng y thiếu niên bên cạnh ngươi sao."

Vừa dứt lời, dưới đáy tội nhân hố, đột nhiên sáng lên một đạo ánh lửa.

Dưới nh sáng, soi rọi hai thân ảnh đối diện ngưng trệ huyết sắc. Một là hồng y Tam Lang, y đã thu hồi binh khí, dù bận nhưng vẫn ung dung mà đứng; một cái còn lại là người thanh niên bận áo vải, tay vẫn đặt thanh kiếm ngang trước người, chưa từng buông tay.

Người thanh niên áo vải cả người là máu, thoạt nhìn hệt như toàn thân vận hồng y, khuôn mặt cậu ta lãnh trầm, trên vai khiêng một người, quả nhiên là thanh niên A Chiêu kia.

Kỳ thật, vô luận là bản tôn Tiểu Bùi võ thần hay là A Chiêu, trên mặt đều mang theo loại bình đạm không gợn sóng này, thần khí quá mức bình tĩnh, trước sau như một, chỉ là, Tạ Liên chưa bao giờ suy nghĩ theo hướng đó, mới không đem hai người này liên hệ cùng nhau.

Người trên vai cậu khiêng, đúng là Bán Nguyệt. Thả rắn nhiều như vậy, e là ban đầu muốn thừa cơ tình hình rối loạn mang theo Bán Nguyệt sấn ra, nhưng nếu thân phận đã bại lộ, không muốn gây hỗn loạn cũng không được, rắn rơi tứ phía cùng xà vũ trên trời giáng xuống đã tạnh, tàn sát bừa bãi cũng dừng lại, cậu ta một tay lập tức thu kiếm, tay kia đem Bán Nguyệt trên vai nhẹ nhàng thả xuống. Khắc Ma bên kia ngạc nhiên hỏi loạn: "Ngươi là ai? Ngươi không phải đã ngã chết sao?"

A Chiêu ánh mắt một chút cũng không chừa cho Khắc Ma, vừa gắt gao nhìn chằm chằm Tam Lang, cảnh giác tột độ vừa dùng Bán Nguyệt ngữ nói một câu: "Khắc Ma, mấy trăm năm qua ngươi chẳng có chút thay đổi gì ."

Có lẽ ngữ khí bình đạm đến nỗi khiến người ta hỏa nộ công tâm này quá mức quen thuộc, sau khi Khắc Ma nghe xong, khuôn mặt ngăm đen nháy mắt biến thành phẫn nộ mãnh liệt: "...... Là ngươi!!! Bùi Túc! Tên Trung Nguyên đê tiện nhà ngươi !"

( hmm, nó lấy mất đêm đầu của cưng hay dì )

Nếu không phải Khổn Tiên Tác chặt chẽ trói lấy hắn, chỉ sợ hắn ta đã sớm liều mạng xông lên.

Khó trách lúc nãy, trong một đám binh lính Bán Nguyệt mắng chửi hỗn loạn có tên bảo "Kỹ nữ", vậy ra cũng không phải nhắm vào Tạ Liên mà mắng, chỉ đơn giản là vì đều là dân Trung Nguyên, khiến bọn chúng liền nghĩ tới Bùi Túc công thành, lại liên tưởng đến Bán Nguyệt, thuận tiện đem cả lũ chửi một lần.

Tạ Liên hỏi: " Có phải Bán Nguyệt đã dạy ngươi cách thao túng Hạt Vĩ Xà hay không ?"

Hắn lúc trước đã nghĩ tới, những con Hạt Vĩ Xà ra ngoài cắn người, nếu thật sự không phải Bán Nguyệt sai sử, lại không thể giải thích vì nguyên nhân đột nhiên trở nên không nghe lời, vậy chỉ còn một cách giải thích, có một người nữa cũng thao túng Hạt Vĩ Xà.

Bởi vì có tận hai người khác nhau luân phiên thao túng Hạt Vĩ Xà, cho nên khi một người khác chỉ huy Hạt Vĩ Xà, nó đương nhiên sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Bán Nguyệt, nguyên nhân như vậy bất quá chỉ là đạo lý đơn giản.

Bùi Túc đáp: "Không. Ta không biết cách nàng thao túng chúng, là ta nỗ lực tự học."

Tạ Liên gật gật đầu, bảo: "Vẫn là Tiểu Bùi tướng quân thông tuệ hơn người. Nếu ta đoán không lầm, các ngươi hẳn là đã biết nhau nhiều năm ."

Bán Nguyệt khi còn nhỏ bị hài đồng Bán Nguyệt xa lánh, chỉ có hài đồng người Hán mới có thể cùng nàng vui chơi. Mà có rất nhiều hài đồng, hắn tuy không thể nhớ kỹ từng đứa, nhưng cũng còn nhớ mơ hồ rằng, không ít đều là đệ tử đóng giữ biên cảnh trong quân, sau khi lớn lên, đại đa số cũng đều sẽ tòng quân. Có lẽ, Bùi Túc chính là một trường hợp như vậy. Nếu không, vậy thì chẳng còn cách nào giải thích Bán Nguyệt trời sinh tính cách tới tăm, không giỏi kết giao vì sao đột nhiên lại cùng một tên tướng quân địch quốc có quen biết, hơn nữa lại còn thông đồng với địch. Đây chỉ là suy đoán, nhưng mà, nhìn phản ứng của Bùi Túc, tựa hồ đoán cũng không sai.

Tạ Liên hỏi dò: "Bán Nguyệt thật sự truyền tin tức, thông đồng cùng ngươi, mở ra cửa thành?"

Bùi Túc đáp: "Thật."

Khắc Ma bên kia phỉ nhổ, hãy còn mắng: "Bùi Túc đê tiện. Cởi trói giùm ta, để ta cùng hắn lại đấu một trận tử chiến!"

Bùi Túc lãnh đạm nói: "Thứ nhất, hai trăm năm trước chúng ta đã tử chiến qua một trận, ngươi thua; thứ hai, xin hỏi ta đê tiện chỗ nào ?"

Khắc Ma lớn tiếng rống: "Nếu không phải hai người các ngươi cùng nhau thông đồng, nội ứng ngoại hợp, bọn ta sao có thể thua?!"

Bùi Túc đáp trả: "Khắc Ma, ngươi đừng không chịu thừa nhận nữa. Lúc ấy ta tuy chỉ mang theo hai có ngàn người, nhưng hai ngàn người này từ đầu đến cuối đều dễ dàng thắng bốn ngàn người của ngươi. Vô luận cửa thành mở hay không, số trời đã định ngươi thua rồi."

( cứ như vợ chồng son cãi lộn vậy chời ới)

Tạ Liên nhịn không được nghĩ bụng: "Dưới trướng chỉ có hai ngàn người liền bị phái đi tấn công một quốc gia? Tiểu Bùi võ thần này khi còn làm người, ở trong quân chẳng lẽ so với ta còn bị kỳ thị hơn ???"

Hắn tuy cảm thấy Bùi Túc sẽ không nói dối, nhưng lại cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Ngươi nếu đã dễ dàng thắng lợi, vì sao phải cùng Bán Nguyệt thông đồng?"

Bùi Túc không thèm để ý tới Khắc Ma nữa, dùng tiếng Hán đáp: "Vì khiến ta tàn sát hàng loạt dân trong thành."

Nghe vậy, ngoại trừ Khắc Ma, những người khác tại đây đều là ngẩn ra. Tạ Liên tuy kỳ quái, nhưng lại hết sức bình tĩnh, hỏi: "Vì sao nói khiến ngươi tàn sát hàng loạt dân trong thành? Nếu ngươi đã muốn thắng, cớ gì lại không thể giết hết dân chúng trong thành ?"

Bùi Túc nói: "Chính là do chúng ta thắng quá nhanh, cho nên mới không thể giết hết dân chúng trong thành. Bởi vì, một đêm trước lúc công thành, rất nhiều thủ lĩnh từ các gia tộc Bán Nguyệt liên thủ hội nghị, bí mật ước định một sự kiện lớn."

Nghe đến đó, Tạ Liên dự cảm được cậu ta muốn nói nguyên nhân, có lẽ nó sẽ khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, tinh thần càng thêm căng thẳng, hỏi: "Chuyện gì?"

Bùi Túc chậm rãi thuật lại: " Dân Bán Nguyệt trời sinh tính tình hung hãn, lại cừu thị người Trung Nguyên tột độ, cứ cho chúng biết mình sẽ thua, cũng không chịu nhận. Toàn bộ nam nữ già trẻ Bán Nguyệt Quốc đều làm tốt chuẩn bị, muốn dùng tốc độ nhanh nhất, gấp gáp chế tạo một thứ."

Tạ Liên đã ẩn ẩn đoán được đó là cái gì, nhưng vẫn chưa thể xác định, khi Bùi Túc nói ra, quả nhiên là thứ trong lòng hắn nghĩ tới kia: "Tạc dược*."

[ tạc dược*: thuốc nổ ]

Bùi Túc bi phẫn gằn từng chữ: "Bọn chúng tính toán, để cho mỗi cư dân đều giấu trên người thứ tạc dược đó, vạn nhất thành Bắc bại trận, lập tức tẩu tán từ khắp chốn, chạy vào Trung Nguyên, mò đến các nơi quần chúng tụ tập đông đúc, tùy thời bạo động. Nói cách khác, cho dù chúng có chết, cũng muốn kéo theo dân Trung Nguyên chết chùm. Cho dù bọn chúng mất nước, cũng thề phải quậy cho địch quốc không có ngày bình an !"

Tạ Liên lập tức chuyển hướng Khắc Ma, dùng Bán Nguyệt ngữ nhanh chóng kể lại vài câu, hỏi: "Chuyện này là thật ?"

Khắc Ma không hề có ý định che dấu, đại loại là hắn ta chẳng cảm thấy sai trái gì cả, ngẩng đầu đáp: "Là thật!"

Nghe vậy, Tam Lang nhướng một bên mi, châm chọc: "Dã man a dã man."

Chẳng biết có phải khi nói câu này y cố ý dùng Bán Nguyệt ngữ hay không. Khắc Ma cả giận nói: "Dã man ? Các ngươi có tư cách gì nói bọn ta dã man ? Nếu không phải các ngươi ức hiếp dân ta, bọn ta sao lại bị bức đến bước đường cùng này ? Các ngươi huỷ diệt dân ta, dân ta muốn trả thù các ngươi như vậy, đó có gì là không đúng?!"

Bùi Túc lại lạnh lùng thốt: "Nếu quả thực như thế, vậy chi bằng chúng ta thanh toán lại từ đầu ?"

Cậu hơi hơi nghiêng đầu, vạch trần: "Dân Bán Nguyệt tại vùng biên cảnh vô cớ gây rối không biết bao nhiêu lần? Bán Nguyệt Quốc nhiều lần ác ý chặn đường thương buôn và lữ nhân Trung Nguyên đi Tây Vực? Các ngươi biết rõ trong nước mình có mã tặc chuyên môn cản đường trấn lột tàn sát người Hán tứ phía, lại cố tình bao che, người Hán phái binh lính đi bao vây diệt trừ đạo tặc ngược lại còn bị các ngươi lấy cớ vượt biên xâm phạm giết hết không chừa. Ác lắm sao?"

Tốc độ cậu nói chuyện tuy không nhanh, ngữ khí cũng không hề kích động, nhưng chẳng biết vì sao, từng chữ từng chữ đều mang theo cảm giác bén nhọn. Khắc Ma nói: "Vậy còn các ngươi ? Các ngươi không nói trước tiếng nào đã cường hãn xâm lấn địa bàn của chúng ta là sao ?"

Bùi Túc đáp lời: "Ranh giới hai nước từ lâu vốn mơ hồ không rõ, như thế nào tính là cường hãn xâm lấn ?"

Khắc Ma phản bác: "Hai nước đã sớm đã phân chia địa bàn rạch ròi, là các ngươi không tuân thủ lời hứa!"

Bùi Túc chất vấn: "Cái lúc nói phân chia đó chỉ có bọn ngươi đơn phương thừa nhận, chúng ta chưa từng công nhận qua ? Cái các ngươi gọi là phân chia đơn giản chính là hoang mạc thì hoàn toàn thuộc về nước ta, còn ốc đảo tươi mát thì thuộc sở hữu của các ngươi, không phải rất buồn cười sao ?"

Khắc Ma cả giận nói: "Ốc đảo vốn dĩ là của bọn ta, trước nay đều thuộc về bọn ta!"

Hai bên bên nào cũng cho rằng mình phải, chỉ cần nghe bọn họ vạch mặt nhau như thế thôi, Tạ Liên đã nắm được phần nào câu chuyện. Phiên tranh chấp này, làm cho hắn nhớ tới hai trăm năm trước tại kẽ hở bị đánh đến mặt mũi bầm dập không thấy mặt trời, cái mặt phảng phất lại ẩn ẩn đau hết lên. Bùi Túc tựa không thể chịu đựng tranh cãi với Khắc Ma tiếp nữa, một chưởng bay ra, lại lần nữa đem Khắc Ma đánh ngất, đối Tạ Liên nói: "Cho nên, ngươi xem."

Cậu ta nhẹ nhàng hít một hơi, bảo: "Trên đời này rất nhiều chuyện, vốn không thể dùng lời nói để giải quyết. Cách đơn giản nhất là : đánh."

Tạ Liên thở dài, đáp: "Ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei