Chương 40: Cực Lạc Phường huề quân hỏi Tiên Nhạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: H2O Trúc

Không biết có phải Tạ Liên gặp ảo giác hay không mà hắn thấy, bả vai Hoa Thành trong nháy mắt tựa hồ cứng đờ.

Giây lát sau, Hoa Thành khôi phục lại thần sắc nói: "Ta nói rồi. Lần sau tái kiến, ta sẽ dùng dung mạo thật của ta để gặp ngươi."

Tạ Liên mỉm cười, vỗ vỗ vai hắn, thật thà nói: "Khá tốt."

Không trêu chọc, cũng không phải trấn an, nói ít một câu tự nhiên cũng có chỗ tốt của nó. Hoa Thành cười cười, lúc này đây, thần sắc y mới được gọi là bình thường chân chính. Hai người đi được vài bước, Tạ Liên bỗng nhiên nhớ tới một việc rất quan trọng còn chưa được Hoa Thành xác nhận, đem xích bạc tử lấy xuống dưới ngực, hỏi y: "Đúng rồi, cái này, có phải ngươi lưu lại hay không?"

Hoa Thành liếc nhìn chiếc nhẫn kia một cái, mỉm cười nói: "Tặng cho ngươi."

Tạ Liên thắc mắc hỏi: "Đây là cái gì?"

Hoa Thành đáp: "Không phải là vật gì đáng giá đâu, ngươi đeo nó thấy vui là được."

Tuy rằng hắn là nói như thế, nhưng Tạ Liên lại biết, thứ này tất nhiên không đơn giản như vậy, nói: "Đa tạ Tam Lang."

Nhìn hắn đem chiếc nhẫn kia đeo lên cổ, trong mắt Hoa Thành tựa hồ có ánh sáng chớp động. Tạ Liên nhìn ngó xung quanh, nói: "Ở sòng bạc nghe ngươi nói muốn tới Cực Lạc Phường, ta còn tưởng Cực Lạc Phường là nơi trăng hoa. Nhưng nhìn tận mắt, chỉ giống như một gian ca vũ nhạc phường."

Hoa Thành nhướng mày nói: "Ca ca đang nói gì vậy, ta thật ra chưa bao giờ đi tới nơi trăng hoa."

Nghe y bảo thế, Tạ Liên thấy kỳ quái, hỏi: "Thật ư?"

Hoa Thành thành thật đáp: "Tự nhiên là thật."

Hai người đi đến sụp biên bằng mặc ngọc, song song ngồi xuống, hắn lại nói tiếp: "Đây là nơi ta đến ở sau khi đi chơi, xem như là chỗ ở lâu nhất, có rảnh thì tới, không rảnh thì mặc kệ."

Tạ Liên nói: "Vậy đây là nhà của ngươi."

Hoa Thành sửa lại cho đúng, nói: "Chỗ ở. Không phải nhà."

Tán gẫu vài câu, Tạ Liên nói: "Tam Lang, có chuyện, có khả năng phải nhờ ngươi một chút, không biết ngươi có thể hay không."

Hoa Thành nói: "Chuyện gì? Ở ta địa bàn, có việc gì thì cứ nói thẳng."

Trầm ngâm một lát, Tạ Liên nói: "Lần trước ở Dữ Quân Sơn ta có xử lý chút việc, có gặp qua một thiếu niên, cùng cố quốc của ta có thể có chút quan hệ sâu xa."

Nghe hắn nói đến hai chữ "sâu xa", đôi mắt Hoa Thành hơi nheo lại, im lặng không nói. Tạ Liên tiếp tục nói: "Nhưng lúc ấy ta sơ ý nên dọa cậu ta chạy mất. Sau đó ta lại nhờ người khác truy tìm tung tích của cậu ấy, trước sau vẫn bặt âm vô tín. Vừa rồi ta đi loạn ở Quỷ Thị một hồi, vô tình gặp lại cậu ta. Tam Lang là chủ nhân của nơi này, không biết ta có thể hay thỉnh ngươi giúp ta tìm một chút? Mặt thiếu niên kia quấn đầy dây cột, vừa mới đào tẩu trước của của Cực Lạc Phường."

Hoa Thành không nói thêm gì nữa, đứng dậy hạ giọng nói vài câu, tựa hồ đang thông linh với ai đó. Một lát sau, lại ngồi xuống, cười nói: "Hảo, chờ xem."

Hắn là Quỷ Thị chi chủ, tất nhiên đây là cách làm việc của hắn. Tạ Liên nhẹ nhàng thở ra, nói: "Lại làm phiền ngươi rồi, đa tạ."

Hoa Thành nói: "Điều này tính là gì. Bất quá, ngươi cứ như vậy ném Lang Thiên Thu xuống?"

Tạ Liên nghĩ thầm, Lang Thiên Thu là tên thẳng đầu thẳng não, rất khó nói cứ để hắn nháo sẽ làm ra loại sự tình gì, cứ để lần sau bàn tiếp. Hắn thuận miệng nói: "Vừa rồi ở sòng bạc, Thái Hoa điện hạ khả năng đã tạo thêm phiền toái cho ngươi, thật ngại quá."

Trên mặt Hoa Thành lại xuất hiện nụ cười mang đầy ý khinh miệt, nói: "Chỗ nào chứ. Hắn còn chưa đủ tư cách để gọi là phiền toái."

Tạ Liên minh bạch: "Thái Hoa điện hạ bẩm sinh đã như thế, nhìn thấy cái loại đánh cuộc này, cảm thấy không thể không ngăn, lúc ấy chỉ là xúc động nhất thời thôi."

Hoa Thành đạm thanh nói: "Là vì kẻ đó quá ngu muội thôi. Gã có thể chọn cho gã sống thọ thêm mười năm hay đối thủ cạnh tranh của gã chết sớm mười năm, gã lại không chút do dự mà chọn cái thứ hai, đây do gã cả thôi." Nói xong, y lại cười nhạo một tiếng, nâng cánh tay lên, nói: " Loại ngốc tử như Lang Thiên Thu mà còn có thể phi thăng, Thiên giới quả thật thiếu người."

"......"

Tạ Liên có điểm chột dạ mà xoa xoa ấn đường, thầm nghĩ: "Không thể nói như vậy a, rốt cuộc ta lượm ve chai vẫn có thể phi thăng......"

Chần chừ một lát, hắn vẫn mở miệng lên tiếng: "Tam Lang, lời ta sắp nói có khả năng vượt quá phận sự, nhưng ta muốn nói thêm một câu. Gian sòng bạc kia của ngươi vô cùng nguy hiểm, sợ là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong một ngày không xa."

Mấy loại đánh cuộc mà thứ con bạc chính là nữ nhi thọ mệnh của vùng cược người khác chết bất đắc kỳ tử, quả là thập phần tạo nghiệt. Hơn nữa, tiểu đánh tiểu nháo nhìn qua cũng thế, vạn nhất ngày nào đó đánh cuộc đến quá lớn, Thiên giới sớm hay muộn không thể khoanh tay đứng nhìn. Nghe vậy, Hoa Thành nhìn hắn, nói: "Điện hạ, ngươi có hỏi Lang Thiên Thu vì sao hắn lại muốn xông ra chưa?"

Tạ Liên nao nao, không biết hắn vì sao bỗng nhiên hỏi như vậy. Hoa Thành lại nói: "Ta đoán, hắn chắc chắn đã nói chuyện này với ngươi, nếu hắn không làm thì sẽ không ai làm cả."

Tạ Liên nói: "Ngươi đoán rất chuẩn, đúng thật là hắn ta có nói như vậy."

Hoa Thành nói: "Vậy thì ta đích thị là ở trong tình huống hoàn toàn trái ngược. Nếu ta không làm chủ loại địa phương này, thì vẫn sẽ có người khác tới làm. So với việc bị sai khiến trong tay người khác, chi bằng ta tự sai khiến ta."

Tạ Liên liền hiểu ra.

Có nhiều con đường khác nhau, hắn cũng không biết Quỷ giới đang ở trong tình huống nào, vốn cũng không định nhiều lời. Hoa Thành lại nói: "Dù sao vẫn đa tạ ca ca đã quan tâm."

Đúng ở lúc này, một thanh âm từ cửa ập vào tai Tạ Liên. Một nam tử trẻ tuổi trình báo: "Thành chủ, thuộc hạ đã tìm được băng vải thiếu niên kia."

Tạ Liên nhìn sang phía cánh cửa, chỉ thấy một thanh niên mang mặt nạ khoác hắc y ở cửa của Cực Lạc Phường, đứng bên ngoài rèm châu, hơi hơi khom người. Mà hắn đang nắm trong tay, chính là băng vải thiếu niên mặc quần áo rách tả tơi.

Hoa Thành không quay đầu nhìn, nói: "Mang lại đây."

Kia hắc y thanh niên dẫn theo kia thiếu niên đến, đem hắn nhẹ nhàng đặt trên mặt đất. Băng vải thiếu niên có thể đã biết chạy không thoát, sau khi bị thả xuống chỉ là cúi đầu. Mà Tạ Liên trong lúc vô tình đảo mắt qua cánh tay của thanh niên kia, bỗng nhiên phát hiện, trên cổ tay người này có một đạo chú vòng màu đen.

Thứ này, thế nhưng lại quá quen thuộc với hắn.

Gông chú !

Thanh niên sau khi đem người lại, tiếp tục khom người rồi lui xuống. Tạ Liên nguyên bản hẳn đã nhìn được hắn thêm vài lần, nhưng mà, trước mắt còn có người hắn càng chú ý hơn. Hắn cúi người tới gần thiếu niên kia, nhanh chóng giành lời, nói: "Ngươi không cần phải sợ. Lần trước là ta không đúng, sẽ không như vậy nữa."

Thiếu niên mở to đôi mắt, kinh ngạc cùng nghi ngờ thay đổi liên tục. Có thể cậu ta đã chạy trốn rất nhiều lần, nên cũng không còn sức để chạy nữa. Hắn xem xét cậu ta, cậu ta lại dò la tiểu án bên giường trên mặc ngọc. Tạ Liên nhìn theo hướng ánh mắt hắn, chỉ thấy trên tiểu án đặt một mâm trái cây tươi tốt đủ màu sắc.

Nghĩ đến việc thiếu niên này đã trốn đông trốn tây hồi lâu, nhiều ngày không có miếng cơm bỏ bụng. Tạ Liên chuyển hướng nhìn Hoa Thành, chưa kịp lên tiếng, Hoa Thành đã nói: "Ngươi cứ tùy ý. Không cần hỏi ta."

Tạ Liên không nhận khách khí, nói: "Đa tạ." Sau đó đem bàn hoa quả lại, đưa cho băng vải thiếu niên kia. Thiếu niên lập tức đoạt lấy cái mâm, rồi bắt đầu liên tục nhét từng cái từng cái một vào miệng.

Xem ra, hắn đã chịu đói rất nhiều ngày, đói đến tàn nhẫn. Đúng là Tạ Liên tại thời điểm nghèo túng đói khát nhất giống như chó hoang, dù có ăn nhưng cũng không có ngấu nghiến giống cậu ta. Tạ Liên cạn ngôn, chỉ có thể từ tốn bảo: "Chậm một chút."

Sau một lát, hắn thử hỏi: "Tên đệ là gì?"

Thiếu niên một bên ăn, một bên hàm hàm hồ hồ giống như muốn nói chuyện, nhưng có điều nói cũng không rõ ràng lắm. Hoa Thành nói: "Tên này có khả năng đã nhiều năm không giao tiếp với ai, nếu không đã nói rồi."

Rất chuẩn, thiếu niên này hình như chỉ nói với Tiểu Huỳnh được mấy câu thôi, sợ là sớm đã như vậy. Tạ Liên thở dài: "Từ từ rồi tính tiếp."

Lúc này, thiếu niên kia bỗng nhiên há miệng thở dốc, ngắt quãng nói: "...... Huỳnh......"

Tạ Liên lập tức nhìn cậu ta, ngạc nhiên hỏi: "Đệ nói cái gì? Đệ đang nói tới Tiểu Huỳnh cô nương?"

Thiếu niên gật gật đầu, lại chỉ chỉ chính mình, nói: "...... Huỳnh."

Tạ Liên đã hiểu, nói: "Ý của đệ là có thể gọi đệ là Huỳnh?"

Thiếu niên kia lại gật đầu. Lúc này, một mâm hoa quả đã bị hắn gió cuốn mây tan mà ăn sạch sành sanh. Tạ Liên nhìn đến những vết máu loang lổ thấm qua băng vải trên mặt hắn, đen đen đỏ đỏ, suy tư một lát, ôn thanh nói: "Mặt đệ có vết thương, xem ra rất nghiêm trọng, ta giúp đệ nhìn xem."

Nhắc tới đến điều này, trong mắt thiếu niên lại hiện lên nữa tia sợ hãi. Nhưng Tạ Liên vẫn kiên trì ôn thanh khuyên bảo, cậu ta liền ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tạ Liên đến trước người cậu, lấy ra từ trong tay áo một lọ thuốc bột, muốn xóa đi những vết bẩn loang lổ trên băng vải, Hoa Thành ở một bên nói: "Ta đến giúp."

Tạ Liên lắc lắc đầu, chậm rãi động tay, đem đống băng vải rối tung rối mù trên đầu cậu ta tháo xuống.

Quả nhiên, trên mặt thiếu niên này, tuy rằng huyết nhục vẫn là một mảnh mơ hồ, nhưng những cái mặt người khủng bố tất cả đều không còn, chỉ có những phiến sẹo đỏ tươi.

Lần thấy nó ở Dữ Quân Sơn, mặt cậu ta tuy rằng có vết bỏng, trên băng vải lại không hề có nhiều vết máu như vậy. Thiếu niên này có thể đã dùng dao nhỏ, cắt đi hoặc hoa lạn* những cái mặt người do dịch mặt lưu lại.

(*H2O: hoa:(Động) Đốt cháy, lạn: Rách, nát, vụn )

Tạ Liên một bên đồ thuốc bột lên mặt thiếu niên này, một bên tay đều đã hơi phát run. Lúc này, Hoa Thành cầm cổ tay hắn, lại nói: "Để ta giúp."

Tạ Liên lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, trầm giọng nói: "Không cần. Ta tự làm được."

Tám trăm năm trước ở hoàng thành Tiên Nhạc, rất nhiều người bị nhiễm Nhân Diện Dịch, khi cùng đường, đều sẽ chọn làm như vậy. Cảnh tượng khi đó có thể nói là địa ngục trần gian. Có khi xuống tay không đúng, đao cắt tới nơi không cần cắt, dẫn tới mất máu quá nhiều mà chết. Có người tuy đã giải quyết được mặt người kia, nhưng xử lí miệng vết thương lại không tốt nên cũng không được.

Mà Tạ Liên một tầng một tầng mà quấn băng vải mới cho cậu ta, càng lúc càng phát hiện, gương mặt và ngũ quan của thiếu niên này kỳ thật đều vô cùng đoan chính, mũi rất tú, hai mắt càng là hắc bạch phân minh, nguyên bản nên là một thiếu niên thanh tuấn, hiện tại cậu ta lại mang dung mạo của một người đến cả hít thở cũng không thông. Cậu ta cũng giống những người đó, sau khi cắt những cái gương mặt người dị dạng đó đi, vẫn phải mang một gương mặt người khác nhìn vào liền gặp ác mộng, từ nay về sau, vĩnh viễn không thể khôi phục được tướng mạo sẵn có.

Tạ Liên khó khăn lắm mới quấn xong lớp băng vải cuối cùng cho cậu ta, run giọng nói: "Đệ là người Tiên Nhạc quốc sao?"

Thiếu niên mở to cặp mắt nhìn cậu, Tạ Liên hỏi lại mấy lần, cậu vẫn lắc lắc đầu. Tạ Liên nói: "Vậy đệ đến tột cùng là người của nước nào?"

Huỳnh tựa hồ nghĩ nghĩ, sau đó mới lắp bắp đáp: "...... Vĩnh...... An......"

Thiếu niên này thế nhưng lại là người Vĩnh An quốc!

Tạ Liên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bật thốt từng lời: "Đệ có gặp qua...... Bạch Vô Tướng chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei