PN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 [R18] SAY RƯỢU LÀM CÀN (PHIÊN NGOẠI LẮNG NGHE)

Một người bạn của Thiệu Quần mở nhà máy rượu vang, lần trước do nhờ có sự trợ giúp của Thiệu Quần mà chuyện làm ăn thuận lợi suôn sẻ, cho nên hiện tai muốn đáp lễ, đối phương chọn lấy mấy chai rượu vang ngon nhất từ hầm rượu của mình dự định làm quà. Người bạn này cũng có quen với Lý Văn Tốn, do hiện tại bản thân sắp sửa chuẩn bị đi nước ngoài công tác một thời gian, không tìm được cơ hội tặng cho Thiệu Quần, cho nên có liên hệ nhờ Lý Văn Tốn giúp mình, đồng thời cũng trả công bằng việc cho hắn chọn tùy ý một chai rượu vang trong hầm rượu của mình.

Lý Văn Tốn nhận xong cuộc gọi này vui vẻ ra cửa, ai mà chẳng biết hầm rượu của người này cũng xem như đứng nhất nhì cả nước, nay có thể tự mình đi một chuyến chọn ra chai tâm đắc nhất, cơ hội này quả là ngàn năm hiếm có khó tìm.

"Hầm rượu này của anh trang trí thật sang trọng, chà chà, nhìn xung quanh đều là những tác phẩm nghệ thuật. Suốt ngày theo đám kia chen chen chúc chúc hò dô ta, sớm chút nữa tôi còn quên mất việc bình phẩm rượu vang như thế nào luôn rồi."

"A Văn, Thiệu tổng phu nhân biết uống rượu không? Nếu được tôi sẽ đặc biệt chọn ra hai chai rượu trái cây, mùi vị khá ổn, bên ngoài không bán, tôi chỉ sợ vị kia nhà Thiệu tổng không uống được loại có nồng độ cao."

Lý Văn Tốn cong tay đẩy mắt kính, ngồi thẳng lên, trong lời nói đầy vẻ tiếc nuối:

"Chậc anh còn dám nói chuyện uống rượu, anh có biết kể từ sau khi cái tên Thiệu Quần theo đuổi được bà xã quý hơn vàng, căn bản sẽ không bao giờ để người ta đụng tới rượu không? Cũng là bởi vì trước đây có một lần tôi cùng đám Đại Lệ Tiểu Thăng lỡ để bà xã cậu ta uống say chút thôi, lần đó chính là trong chuyến du thuyền hắn vừa mua mấy năm về trước, sau đó liền bị cậu ta cảnh cáo một trận. Anh nói xem có thằng bạn nào như vậy không? Uổng công xem nó là anh em, từ trước đến giờ không phát hiện cái tên này ngốc nghếch như vậy, đồ trọng vợ khinh bạn, chờ ngày nào đó hắn mà dám gọi tôi uống rượu, tôi phải lên mặt mới được."

"Nói hay nhỉ, cậu có thể cưới được người vợ như cậu ta không?"

"Ý anh là đang nói đến phương diện tích cực hay tiêu cực đấy?" Trong nháy mắt, Lý Văn Tốn thôi đi dáng vẻ đùa bỡn, giọng điệu có chút dò xét.

"Nghe cậu nói, ngoại trừ bà xã cậu ta là nam, lúc kết hôn rườm rà một chút, thì có gì không tốt sao?"

"Ừm thì là... Anh không biết đâu, năm đó khi bà xã cậu ta còn là học sinh, tôi và đám Chu Lệ có tìm anh ta gây phiền phức, sự việc ầm ĩ có chút nghiêm trọng. Sau này Thiệu Quần làm sáng tỏ mọi chuyện, suýt chút nữa chúng tôi đã trở mặt nhau rồi." Lý Văn Tốn chợt nhớ tới những chuyện khốn nạn trước đây của mình, sắc mặt thoáng trở nên lúng túng, theo thói quen muốn rút điếu thuốc từ trong túi áo khoác làm một điếu, bỗng chợt nhớ đây là hầm rượu bèn phẫn nộ thu tay về.

"Hiện tại Thiệu Quần và đối phương đã kết hôn, con cái cũng có, tháng ngày bên nhau êm ấm hạnh phúc, cậu ta không tìm chúng tôi trả hết món nợ năm xưa, tôi đã cảm ơn trời đất rồi, hiện tại sao mà dám tùy ý nói xấu cả hai người họ trước mặt người khác chứ? Đôi này như hai thái cực vậy, bà xã cậu ta cực kỳ điềm đạm đáng tin cậy, còn cái bản tính bá đạo của Thiệu Quần chắc anh cũng biết rồi, hễ chuyện gì đụng tới bà xã là biết tay với cậu ta. Ai mà dám chọc? Con mẹ nó tôi xem như là bạn thân chí cốt mà cũng không dám động vào một sợi tóc cục cưng nhà cậu ấy."

"Còn có chuyện này nữa sao? Vậy thì do cậu gieo gió gặt bão thôi, nợ nần năm đó chắc giờ vẫn còn nhỉ?"

"Hầy, cần anh nói, nếu nợ nần năm đó mà trả được, tôi đâu cần phải cúi mình xin lỗi năm lần bảy lượt..." Lý Văn Tốn cúi người xuống, ngắm nghía hết chai này đến chai khác, giọng điệu chua chát: "Tôi nhìn qua cảm thấy mấy chai này tuyệt đối không thể tùy tiện uống, vậy mà anh còn tặng Thiệu Quần tận mấy chai, đúng là hào phóng."

"Ha ha, Thiệu công tử giúp tôi nhiều như vậy, mấy chai rượu có thấm thía gì."

Lý Văn Tốn vươn ngón tay sờ một chai rượu vang đỏ có nhãn mác trên kệ, đôi mắt bất chợt sáng lấp lánh: "Này, hay là tôi thương lượng với anh một chuyện nhé, chúng ta có thể tặng cho Thiệu Quần bằng phương pháp này..."

----------------------

Cả ngày hôm nay Thiệu Quần đều ở bên ngoài gặp đối tác, sau khi kết thúc công việc, hắn không về công ty, mà chỉ nhắn một tin cho Lý Trình Tú biết, sau đó tự mình xuống bếp.

"Thiệu Quần, em xem này." Lý Trình Tú nhấc một rương gỗ lớn, vừa vào cửa liền nghe thấy thanh âm sôi sùng sục vang vọng từ phía phòng bếp.

Thiệu Quần hiện tại đang trừng mắt to mắt nhỏ thái rau, bên cạnh là đống thịt ba chỉ có nhìn sao cũng cảm thấy cắt không đều. Hắn nghe thấy tiếng Trình Tú gọi mình, vội vàng rửa tay, định ngẩng đầu ưỡn ngực báo cáo thực đơn đêm nay cất công hắn tự mình xuống bếp thì chợt thấy thứ kia.

"Thùng gỗ đựng gì mà to như vậy? Bà xã buông tay đi, em đỡ cho."

"Là rượu vang. Hôm nay Lý Văn Tốn đưa tới, nói là do một người bạn mở nhà máy rượu được em giúp đỡ tặng, nhưng anh không biết đối phương là ai." Trình Tú cởi khăn quàng cổ ra thở phào, nhìn thấy Thiệu Quần như chú cún cỡ bự cố tình kề sát mặt lại, bèn dịu dàng mỉm cười chiều theo ý đối phương mà hôn một cái.

Thiệu Quần mở rương gỗ ra, nhìn nhãn hiệu trên mấy chai rượu vang, lúc này mới sáng tỏ.

"Em biết là ai rồi, lúc trước em bận bịu một hạng mục lớn trong công ty, chính là của anh ta, em có đề cập với anh rồi. Để lát nữa em gọi điện cảm ơn người ta." Thiệu Quần giúp Lý Trình Tú cởi áo khoác ra, tiện đà nắm lấy tay anh đặt lên môi hôn thêm một lúc.

"Thế nhưng tại sao Lý Văn Tốn không đưa thẳng cho em? Phòng làm việc của em gần anh mà."

"Chuyện này..." Thiệu Quần suy nghĩ một lúc, khóe miệng cong lên bật cười, trong lòng vô cùng rõ ràng mục đích của thằng bạn mình: "... Cậu ta muốn lấy lòng anh."

"Lấy lòng anh?" Lý Trình Tú khó hiểu.

"Chắc chắn là nó biết hôm nay em không ở trong công ty, đặc biệt chọn ra thời gian đó đưa đồ cho anh. Tuy rằng trên thực tế rượu là tặng cho cả hai chúng ta, thế nhưng nếu đưa nó cho anh, xem như sẽ biếu tặng quà cùng chút ân tình đến anh, anh cũng sẽ không nể mặt cậu ta không nhận." Thiệu Quần kéo Trình Tú đến gần ngắm nhìn anh, trong mắt có chút áy náy: "Lúc trước cậu ta làm mấy chuyện xấu xa với anh, hiện tại muốn lấy lòng."

Lý Trình Tú im lặng một lúc, đây quả thực là một đáp án anh không ngờ tới, nhưng cũng không có cách nào lảng tránh nó.

Thiệu Quần lui về phía sau, cúi người dùng hai tay đặt lên vai Trình Tú nhìn thẳng vào mắt anh.

"Cục cưng, anh nghe em nói, đúng là em thực sự không cách nào bù đắp những lỗi lầm trước kia em gây ra, vì thế hiện tại em mới muốn liều mạng đối xử tốt với anh. Em không đòi hỏi anh tha thứ, em chỉ muốn anh cả đời nhớ kỹ chuyện em yêu anh là được rồi. Trước đây em có nói mấy lời nhăng cuội yêu ai yêu cả đường đi gì đó anh cũng đừng xem là thật, cũng đừng nghĩ tới chuyện tha thứ cho đám khốn kiếp kia. Em vừa nghĩ tới chuyện năm đó bọn họ gạt em làm ra những chuyện ngu ngốc như vậy, có lúc hận không thể trở mặt với bọn họ."

Thiệu Quần hiện tai cực kỳ rõ ràng chính mình đã từng làm những gì với Trình Tú, mà đa số chuyện đều con mẹ nó không phải do người làm. Vì lẽ đó, khi mới bắt đầu bên cạnh anh, tuy rằng cảm thấy đau đớn cùng cắn rứt, thế nhưng hắn nắm chắc khát vọng của bản thân, chính là muốn tìm mọi cơ hội để có thể ở bên cạnh anh.

Nhưng khi biết rõ những bi kịch cùng thủ phạm năm đó, biết rõ những chuyện mà chúng bạn đã làm, thì sự phẫn nộ cùng thù hận khiến tim hắn như muốn rỉ máu.

"Anh nên nhớ kỹ, có những chuyện không nhất thiết phải tha thứ." Hầu kết Thiệu Quần hơi run: "Tuy rằng bọn họ là bạn em, thế nhưng anh cũng không cần lúc nào cũng trưng khuôn mặt tươi cười niềm nở, anh không cần lo nghĩ cho em, anh thích sao thì cứ làm như vậy. Kể từ khi anh bước chân vào nhà họ Thiệu, mục tiêu đầu tiên, chính là em muốn anh sống vui vẻ cả đời, luôn tự do tự tại, không cần nhìn sắc mặt người khác. Hiện tại anh là chủ nhân ngôi nhà này, sau này cũng không có gì thay đổi."

Thiệu Quần dừng một chút, vòng tay ôm Trình Tú vào ngực hệt như một đứa trẻ lạc lõng bơ vơ. Hắn chôn mặt vào hõm vai anh hít lấy mùi thơm trong veo thuần khiết.

"Sao em có thể nói ra mấy chuyện ích kỷ như vậy, haizz, xin lỗi cục cưng..."

Lý Trình Tú yên lặng nghe hắn nói hết, sau đó dịu dàng xoa lưng dỗ dành.

Sau khi kết hôn cùng Thiệu Quần, anh từng nhiều lần nghĩ tới làm sao để đối mặt tham gia vào vòng xã giao của đối phương, đặc biệt là ba người bạn thân kia. Đối với anh mà nói, đột nhiên đối mặt với người đã từng gây nên thương tổn to lớn tạo thành bóng ma tâm lý năm xưa thì quả thật có hơi đường đột, anh vẫn chưa có bất kỳ sự chuẩn bị nào. Nhưng anh thực sự yêu Thiệu Quần, anh không muốn vì những người ngoài cuộc ảnh hưởng đến mối quan hệ của cả hai.

Chuyện tình cảm phức tạp đột nhiên tạo cho anh sự áp lực vô hình. Cũng bởi chuyện này, trong lòng anh lúc nào cũng rối bời đầy phiền muộn, lúc nào nó cũng như ngầm nhắc nhở anh, xem anh yêu người đàn ông này nhiều như thế nào.

Những câu Thiệu Quần nói ban nãy xem như động viên anh khá nhiều, song cũng cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng đã vơi đi hơn nửa.

Trong mắt Lý Trình Tú hơi ướt, anh cũng duỗi tay ra ôm lấy Thiệu Quần hơi ũ rũ trước mặt mình. Nhiệt độ của hai người hòa vào nhau, Lý Trình Tú khẽ nhắm hai mắt lại, cảm nhận sự yêu thương da diết của Thiệu Quần hóa thành những luồng khí ấm áp, ra sức tràn vào trong cơ thể của anh.

"Ừm, anh biết rồi. Anh nghe em."

Thiệu Quần muốn dung túng anh, nhưng anh không muốn dung túng chính mình.

Tuy rằng bây giờ anh chưa có cách nào nói ra: "Anh không để bụng", nhưng ít ra cũng vì Thiệu Quần cố gắng dùng hết sức lực để có thể hòa hợp sánh đôi với Thiệu Quần, còn những người khác anh cũng chẳng có nhiều thời gian đâu mà suy xét, dẫu sao, người anh yêu chỉ có Thiệu Quần mà thôi.

Thiệu Quần mừng rỡ, ngẩng đầu lên áp vào gò má Trình Tú hôn mấy cái, hôn đến mức anh liên tục cười bảo ngứa nghiêng ngã trốn thoát khỏi nanh vuốt của sói dữ.

Lý Trình Tú giúp Thiệu Quần sửa lại cổ áo cho ngay, sau đó ngẩng đầu vô cùng mong đợi nhìn hắn: "Đúng rồi, chiều mai Tiểu Huy mời anh ra ngoài tham gia tiệc rượu em ấy tổ chức, có mấy người bạn anh vừa mới làm quen được, cũng là do Tiểu Huy giới thiệu ."

"Tiệc rượu? Anh muốn uống rượu? Bao giờ về?" Thiệu Quần theo bản năng muốn ngăn cản Lý Trình Tú uống rượu, nhưng lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện ra bản thân đang hỏi vấn đề quá ngu xuẩn, trong tiệc rượu mẹ nó không uống rượu thì uống cái gì?

Nếu như là lúc trước, Thiệu Quần chắc chắn sẽ lập tức không cho. Lý Trình Tú chỉ thích yên tĩnh, không thích đến nơi nhiều người, huống chi hắn biết trước đây Lý Trình Tú cũng chẳng sờ qua ly rượu được mấy lần, chỉ cần uống một hai hớp đã say. Một khi uống say, hắn không bên cạnh thì sẽ có chuyện gì?

Lại nói, dẫn một báu vật đơn thuần thanh khiết như Lý Trình Tú đến nơi tụ họp đủ các loại lang sói báo hùm kia, quả thực như muốn lấy mạng hắn rồi. Hắn không bị tức chết cũng là bị ghen chết.

Nhưng lần này Lý Trình Tú lại chủ động nói ra muốn tham gia, có Ôn Tiểu Huy đi theo cũng coi như đáng tin, hơn nữa trong tiệc rượu có mấy người bạn anh quen, tuy rằng hắn không muốn, thế nhưng bản thân cũng chẳng có lý do chính đáng gì ngăn cản anh.

Huống chi hắn cũng không bao giờ từ chối được những lời yêu cầu từ anh, ánh mắt hồn nhiên vô tội thế kia, hắn chỉ cần nhìn một cái đã sa vào không lối thoát.

Hy vọng Lý Trình Tú quen biết nhiều bạn, cuộc sống dần đa dạng muôn màu muôn vẻ hơn, đây chẳng phải là nguyện vọng của hắn sao? Thế tại sao khi nguyện vọng kia dần dần được toại nguyện, hắn lại bắt đầu không đành lòng để người khác nhìn thấy anh.

Hắn thầm mắng bản là đồ ích kỷ .

"Được, nhưng em có một yêu cầu, anh không được uống rượu, anh uống nước trái cây là được. Sức uống của anh đụng vào chút đã say, không có em bên cạnh, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?" Thiệu Quần cọ cọ chóp mũi anh dặn dò.

"Ừm, anh không uống." Lý Trình Tú cực kỳ hưởng thụ cảm giác có người quan tâm mình, anh hạnh phúc vùi vào lòng Thiệu Quần.

Từ nhỏ đến lớn, anh đều một mình phán đoán xem mình nên làm gì hoặc không nên làm cái gì, sau khi trải qua nhiều năm trôi nổi, bây giờ có một người bên cạnh đồng thời suy nghĩ cùng anh, còn bảo vệ anh không bị thương tổn nữa, khiển trong lòng anh cũng có thêm một cảm giác hạnh phúc chân thật.

Buổi tối hôm sau, Thiệu Quần hướng dẫn bài tập cho Chính Chính, khi đến lúc lên giường, sau khi dỗ con trai ngủ xong, hắn liền đi xuống phòng khách dưới lầu mở TV chờ Lý Trình Tú về.

Hiện tại, Thiệu Quần và Trình Tú như thay đổi vị trí cho nhau, ngày thường ngồi trên sô pha chờ người yêu kết thúc công việc về nhà từ anh biến thành hắn. TV trong phòng khách hiện tại đang trực tiếp một cuộc thi đấu thể dục thể thao, thế nhưng Thiệu Quần mất tập trung chẳng xem được gì, thỉnh thoảng cầm điện thoại lên kiểm tra xem có tin nhắn nào của anh hay không.

Khi gần tới mười giờ, tiếng chuông cửa rốt cuộc cũng vang lên, Thiệu Quân tựa như lò xo lập tức bật từ ghế sô pha nhảy xuống mở cửa, ngoài cửa lúc này là Ôn Tiểu Huy đang cười hì hì. Một lát sau, một cái đầu xù dò ra từ phía sau lưng đối phương - nhìn qua chính là Lý Trình Tú đang nửa say nửa tỉnh.

"Ầy, anh giao người cho tôi, hiện tại tôi giao bé cưng của tôi lại cho anh." Ôn Tiểu Huy cứ như cha xứ, vô cùng trịnh trọng đưa tay của Trình Tú đến trước mặt Thiệu Quần, sau khi xong xuôi chống nạnh tìm một dáng vẻ xinh đẹp nhất, ngoài miệng liên tục nói: "Tú Tú vừa đến đã nói không uống rượu, khi bắt đầu bữa tiệc ai mời cũng không uống chỉ uống nước trái cây. Nhưng đây chưa phải kết thúc đâu, ai ngờ Tú Tú uống một ly cocktail Mint Julep xong thành ra như vậy luôn!"

Thiệu Quần còn chưa kịp lên tiếng phản bác chuyện "Cục cưng của tôi", đã nhìn ra cánh tay vừa nãy ôm eo của Ôn Tiểu Huy bắt đầu buông lỏng, trong lòng thầm mắng không biết suốt đoạn đường đi người này chiếm bao nhiêu tiện nghi của bà xã mình.

"Cậu thực sự không rót cho anh ấy à?" Thiệu Quần cau mày, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn dáng vẻ cợt nhả của Ôn Tiểu Huy, trong lòng thầm đoán không biết rốt cuộc Trình Tú uống bao nhiêu.

"Có chứ, uống sạch luôn!"

"Con mẹ nó có phải cậu..."

"Nào nào, đừng nóng giận đừng nóng giận, tôi giỡn thôi. Đừng nói rượu trắng, cho dù là rượu gì tôi cũng không để anh ấy uống, làm hết sức mình luôn." Ôn Tiểu Huy bĩu môi dang hai tay ra: "Bình thường Tú Tú đã hiền rồi, uống rượu vào còn hiền hơn, tôi còn định lập kế hoạch để Tú Tú luyện chút sức uống đây, ha ha, thế nhưng chưa gì thất bại mất tiêu."

"Được rồi được rồi, còn làm phiền cậu đưa Tú Tú về, biết cậu có ý tốt rồi, giờ thì mau mau về nhà đi, tôi còn phải chăm sóc cho bà xã tôi nữa."

Ôn Tiểu Huy xuýt xoa, bắt đầu đánh giá dáng vẻ xót xa của Thiệu Quần đang ôm Lý Trình Tú choáng váng đến ngất đi vào lòng, thừa dịp hắn không chú ý nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm. Thiệu Quần còn chưa kịp lên tiếng mắng, Ôn Tiểu Huy ba chân bốn cẳng chạy tới chiếc xe, ngâm nga hát rồi lái xe tìm ông xã của mình.

Tuy rằng sức uống của Lý Trình Tú kém, thế nhưng khi say vô cùng ngoan ngoãn đàng hoàng, không nháo không ầm ĩ, huống chi ngày hôm nay anh chỉ muốn một ít, nếu nói say cũng không tính là say, chỉ là hai má hun đỏ, còn bước đi cũng khá vững vàng.

Thiệu Quần dìu Lý Trình Tú về phòng, suốt đoạn đường anh vô cùng ngoan, Thiệu Quần đi một bước thì anh theo một bước, hệt như một bé con nghe lời người lớn vậy.

Nhìn thấy ý thức Trình Tú vẫn còn tỉnh táo, Thiệu Quần mới khẳng định Ôn Tiểu Huy không nói đùa mình. Lý Trình Tú quả thực chỉ uống chút rượu cocktail hơi mạnh, cả người tỉnh, chỉ là có chút không thể làm chủ ý thức mà thôi.

Thiệu Quần đỡ Lý Trình Tú lên giường, chộp lấy một gối nằm để anh tựa vào giả vờ tức giận: "Sao không nghe lời em?"

"Anh nghe lời mà, anh không có tự uống, mà là.... bất cẩn thôi." Lý Trình Tú nhìn theo tay hắn di chuyển ngẩng đầu lên, trong mắt thoạt có chút oan ức.

Anh có quan niệm rằng, một khi bản thân đã hứa chuyện gì nhất định sẽ làm đúng như vậy, anh đã hứa với Thiệu Quần không uống rượu, chỉ là không nghĩ tới mọi chuyện thành ra như thế. Tuy rằng anh biết mình làm vậy là không đúng, nhưng anh hy vọng Thiệu Quần không hiểu lầm rằng anh không tuân thủ lời hứa.

Thiệu Quần bị ánh mắt vô số tội kia làm cho trở tay không kịp, lồng ngực đập thình thịch lên.

"Có phải mùi rượu trên người anh rất nồng khó ngửi lắm đúng không?" Lý Trình Tú cúi đầu hết xoay trái lại xoay phải ngửi cơ thể mình, cảm thấy mùi rượu trên người quá nồng, hiện tại muốn ôm Thiệu Quần nhưng lại không dám, giọng điệu cất lên cũng toát đầy sự đáng thương.

Thiệu Quần thực sự không chống đỡ nổi dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn của anh sau khi uống rượu, bèn nắm lấy cằm, dùng đầu lưỡi mình tiến vào trong cuốn lấy đầu lưỡi anh bắt đầu một nụ hôn sâu, qua một lúc, khi môi cả hai tách nhau ra còn vương một sợi chỉ bạc, không khí trong phòng bắt đầu trở nên ám muội đầy kích thích.

Sự thật chẳng những không hề khó ngửi, trên người Trình Tú vốn luôn có mùi hương thoang thoảng, là mùi thơm quần áo hoặc là mùi dầu gội, huống chi mùi rượu rất nhạt, trái lại Thiệu Quần còn cảm thấy chút ít mùi rượu nhàn nhạt kia đều như đang kích thích từng sợi dây thần kinh của hắn.

"Anh có nhớ mỗi khi cả người em đầy mùi rượu về tới nhà, anh đã nói cái gì không?"

Thanh âm khàn khàn vang lên trong đêm tối của Thiệu Quần hệt như những nốt nhạc trầm từ dây đàn rót vào tai Trình Tú, làm cho anh tê dại ngây ra, cảm giác thân thể còn chưa say, thì tâm trí anh đã say trước.

"Hửm... Nói sao?"

"Nói anh thích mùi rượu của em, nhớ không?"

Lý Trình Tú không hoàn toàn say, anh nghe thấy Thiệu Quần còn dám thuật lại những câu sến súa hiếm khi nói ra của mình, gương mặt ngay lập tức ửng hồng lên.

Anh biết Thiệu Quần đang "ăn miếng trả miếng", tuyệt đối sẽ nhân cơ hội này mà bắt đầu mặt dày khen bừa, ví như "Trên người vợ em thơm quá." "Cục cưng anh thơm lắm", mà câu nào câu này đều sẽ khiến lỗ tai anh như nhũn ra. Anh cảm thấy nếu như mình không làm gì đó, chắc chắn sẽ bị đối phương trêu chọc đùa giỡn, hiện tại tốt nhất là dứt khoát vùi vào lồng ngực Thiệu Quần đỏ mặt vờ như không nghe thấy là được rồi.

Thiệu Quần còn chưa kịp tung chiêu đã bị điệu bộ của anh chọc buồn cười, hắn phát hiện sau khi uống say Trình Tú quả thật cực kỳ nghe lời, ngoài ra hành động lời nói càng trở nên bạo dạn ngoài tưởng tượng.

Trong lúc đang hưởng thụ cảm giác người yêu mình ngoan ngoãn ỷ lại mình, hắn cảm thấy phía dưới của mình bắt đầu nóng lên, lập tức cúi đầu nhìn xuống - Lý Trình Tú đang dùng đôi tay trắng mịn kéo dây lưng quần của mình.

"Bà xã? !"

Lý Trình Tú cắn môi đỏ mặt không nói lời nào, chỉ chăm chú làm chuyện trong tay mình. Về phương diện này, hầu như anh chưa từng chủ động cởi quần áo của đối phương, thành ra lúc này động tác khều móc trông cực kỳ ngây ngô, ngón tay cũng khẽ run lên.

Thiệu Quần kinh ngạc trợn to mắt nhìn, đồng thời cũng cố cắn chặt hàm răng không dám lên tiếng, chỉ sợ quấy rầy chút dũng khí nhỏ nhoi mà vất vả lắm mới có được của đối phương.

Tiếng tim đập thình thịch vang vọng trong khoang ngực, hắn không biết Lý Trình Tú định làm gì, có phải anh sẽ làm như hắn nghĩ tới, hay là hắn đang nghĩ quá nhiều?

Vào lúc này, Thiệu Quần cảm giác như có một con thú dữ phát điên liên tục đấm đá trong bụng mình, nó cứ càn quấy lung tung khiến cho từng cơ bắp thớ thịt của hắn căng lên, đôi mắt cũng dần âm u.

Lý Trình Tú căn bản không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt Thiệu Quần. Sau khi say rượu, sức lực của anh giảm đi một ít, nãy giờ dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể kéo ra. Anh nghĩ lại câu mình từng nói thích mùi rượu của Thiệu Quần, gương mặt bắt đầu nóng bừng lên vì xấu hổ.

Lý Trình Tú chợt nhớ tới, dường như từ trước đến nay anh chưa từng chủ động

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net