[R18] ĐI CÔNG TÁC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/22068232


Edit: jwkisl


----------------------------------

Về chuyện đón năm mới, năm nay Thiệu Quần vốn định đưa Lý Trình Tú cùng Chính Chính đến phía nam du lịch, thuận tiện tránh đi không khí lạnh rét của phía bắc. Mấy ngày trước hắn gọi một cuộc về cho ba mình, định bụng hỏi han mời ông cùng đi du lịch, thế nhưng lão tướng quân hừ lạnh, sau đó cực kỳ bất mãn dạy dỗ Thiệu Quần một trận, chất vấn hắn sao không chịu đem Trình Tú và cháu trai về nhà.

Thiệu Quần vốn cũng là một đứa con có hiếu, biết cả hai cuối năm bận rộn chuyện công ty, cho nên trì hoãn việc về nhà thăm hỏi ba cùng ba người chị gái mình, thành ra miệng vâng vâng dạ dạ nghe lời răn dạy, trong lòng bắt đầu âm thầm lên kế hoạch cho chuyến hành trình.

Nhưng mà sự thực chứng minh, không có một người nào trong tộc đi làm có thể sắp xếp công việc cuối năm chất cao như núi ổn thỏa rồi ra ngoài tiêu sái vui chơi, bao gồm cả người làm chủ như hắn.

Vụ làm ăn của mấy công ty đối tác ngoài tỉnh dự tính diễn ra vào đầu tháng một, thế nhưng hiện tại khẩn cấp thúc đẩy cuối tháng mười hai, bởi vì sắp xếp nơi diễn ra, ngay cả Thiệu Quần là một đối tác chủ trì nắm giữ quyền lợi lớn cũng không thể can thiệp vào, khiến hắn tức giận đến mức suýt chút nữa chửi mẹ nó ngay trong điện thoại.

Lần này kéo dài so với dự tính đến hai tuần lễ, dự là tới ngày một tháng ba mới có thể kết thúc. Sau khi xong lần công tác này, hành trình đi công tác bên ngoài của Thiệu Quần năm nay xem như kết thúc, thế nhưng nhặt nỗi nó lại chen vào ngay đúng thời khắc bản thân ấp ủ kế hoạch đi du lịch chào đón năm mới. Chính vì vậy, bản mặt của hắn suốt bao ngày đen như toàn bộ công ty nợ tiền mình, khiến cho các công nhân viên nhìn kinh hồn bạt vía, dồn dập đẩy Lý Trình Tú nhờ anh vào phòng làm việc trao đổi công việc.

Thiệu Quần cảm thấy cả ngày hôm nay bản thân hắn hầu hết tiêu vào công việc, bận bịu mở cuộc họp hội nghị chiếm gần hết thời gian cả một ngày dài, cho nên chẳng còn tâm tư đâu suy nghĩ mấy chuyện khác.

Dường như cứ cách hai ngày, Thiệu Quần sẽ nhân lúc đêm khuya rảnh rỗi gọi video call cùng anh, một lần gọi kéo dài mấy tiếng đồng hồ, thỉnh thoảng còn cố tình oan ức mè nheo "Bà xã à, buổi họp hôm nay rất mệt.", "Bà xã à em muốn hôn anh", rồi lại nghe thấy Lý Trình Tú đau lòng vì mình, dành cả buổi tối dỗ dành hắn.

Đêm ba mươi mốt, Thiệu Quần đứng trước cửa sổ sát đất trong căn phòng tầng cao nhất của khách sạn châm điếu thuốc, trầm mặc nhìn cảnh đêm.

Hai tuần lễ, đây chính là khoảng thời gian đi công tác lâu nhất từ lúc hai người họ kết hôn.

Sau khi kết hôn cùng Lý Trình Tú, hắn ít hút thuốc hẳn đi, xem như những khi tâm trạng không tốt, chỉ cần có vòng tay dịu dàng ấm áp của anh, tất cả tâm tình tiêu cực thoáng chốc đều được giải quyết dễ dàng.

Chỉ khi nào Lý Trình Tú không ở cạnh, hắn mới buộc miệng hút một hai điếu, nhằm xua tan đi phiền muộn.

Phía nam ẩm ướt, thế nhưng nhiệt độ ấm áp, hắn đã dự định dẫn người nhà mình đến đây đón tết nguyên đán. Cảnh đêm thành phố này cực kỳ đẹp, đèn nê ông xanh đỏ chớp nháy chiếu sáng lấp lánh dọc theo bờ sông cùng dòng xe cộ tấp nập.

Hắn nghĩ, Lý Trình Tú chắc sẽ rất yêu thích khí trời này, đi dạo trên đường tay anh sẽ không còn bị đông cứng đỏ hầm hập, cũng sẽ không dễ bị cảm, nói không chừng còn có thể chủ động nắm tay hắn cùng Chính Chính tản bộ ban đêm bên bờ sông. Chờ đến khi vận động khiến toàn thân ấm áp trở về khách sạn, tắm nước nóng xong sẽ nằm trên giường, một nhà ba người cùng nhau xem ti vi.

Hắn lại nhớ Lý Trình Tú rồi.

Mấy năm trước, hắn cũng chính vì những sai lầm ngu xuẩn của mình liều mạng đoạt Lý Trình Tú về, mà đêm chào đón năm mới đó, cũng là một mình hắn trải qua.

Hắn mãi mãi cũng không quên được đêm ấy. Một người cứng ngắc ngồi trong chiếc xe lạnh lẽo, ngước nhìn tiếng cười nói trên lầu sững sờ. Rõ ràng khoảng cách gần trong gang tấc, thế nhưng lại như cách nhau một bức tường vĩnh viễn không cách nào có thể xuyên qua, đầu quả tim trong lồng ngực hắn đau nhói, thoạt như rơi vào hầm băng giá rét.

Hắn không muốn trải qua khoảnh khắc cô độc kia thêm một lần nào nữa.

Điếu thuốc trên tay hút hơn nửa, hắn chợt ngây người ra, hút một hơi rồi dập tắt, sau đó lại ngắm nghía chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh chiếc gối nằm, dự định nhắn tin vài câu bâng quơ cùng anh.

Hắn cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy tin nhắn Lý Trình Tú gửi cho mình hai mươi phút trước.

Thiệu Quần lập tức mở ra xem chi tiết nội dung, phát hiện trong tin nhắn đính kèm định vị.

Định vị thành phố hắn đang ở!

Thiệu Quần trợn mắt, xác nhận tới lui đây chắc chắn là tin Lý Trình Tú gửi cho mình đúng không, sau đó xem lại định vị, thậm chí trong nháy mắt, trong đầu hắn còn hoài nghi bị hack nick. Mắt hắn chợt lóe lên, vội vàng nhìn lên nội dung lịch sử cuộc trò chuyện.

Những tin nhắn hắn đã đọc và trả lời đập vào mắt:

19:36 "Anh và con mới tản bộ về, đang định xem chương trình chào đón năm mới."

19: 36 "[Hình ảnh]"

20: 24 "Chính Chính ngủ rồi, ngày hôm nay được chơi cùng ba và mấy chị gái của em nên con trai cực kỳ phấn khích, cho nên anh đã dỗ con ngủ sớm một chút."

22: 47 [Định vị]

Bình thường mỗi lần hắn đi công tác ở nơi khác, thường thì nội dung trò chuyện của cả hai hệt như những tin nhắn trước, đồng thời lúc nào Lý Trình Tú nhất định sẽ nhắn cho hắn một câu "Nghỉ sớm một chút", chỉ có ngày hôm nay là không có.

Lý Trình Tú vô cùng tỉ mỉ thận trọng, nếu như mọi người thấy những câu nói thăm hỏi chỉ là những câu giao tiếp thường ngày, thì Thiệu Quần biết, những câu từ này từ miệng Lý Trình Tú nói ra, chắc chắn không đơn giản chỉ là một câu quan tâm qua loa.

Nếu như Lý Trình Tú ngay ở bên cạnh mình, anh nhất định sẽ vì thói hay bỏ bữa tối của hắn mà tự tay làm ra vô vàn món ăn ngon, hoặc là cho dù có muộn như thế nào cũng chờ hắn về nhà cùng nhau ngủ, cho dù Thiệu Quần sợ anh mệt mỏi không chịu để anh chờ, nhưng Lý Trình Tú vẫn không từ bỏ.

Bàn tay siết chặt điện thoại đến rỉ mồ hôi, trong lòng hắn giờ đây sôi trào mãnh liệt tựa cơn sóng thần.

Những dấu hiệu này điên cuồng ám chỉ người mà hắn ngày nhớ đêm mong sắp bay đến cạnh hắn, thế nhưng cho dù ra sao, Thiệu Quần khó mà tưởng tưởng nổi sau khi Lý Trình Tú ôm con dỗ ngủ ở nhà ba hắn ở Bắc Kinh xong sẽ ngồi máy bay đến thẳng thành phố hắn đang ở. Bởi lẽ chuyện này không giống tác phong của anh.

Đột nhiên một tràng tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên ngắt ngang luồng suy nghĩ của hắn.

Thiệu Quần đột nhiên quay đầu lại.

Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, cho dù là trợ lý hay cấp dưới, nếu như không liên lạc trước cũng sẽ không bao giờ dám tùy tiện đến phòng hắn gõ cữa.

Lẽ nào.. Thực sự là anh?

Thiệu Quần kích động tới mức suýt chút nữa rớt điện thoại, ngay cả thắt lưng áo ngủ cũng không kịp chỉnh lại ngay ngắn nhanh chân chạy đến cửa, rồi hướng vào lỗ "mắt mèo" nhìn, tay chợt run run mở cửa.

Lý Trình Tú quấn một chiếc khăn quàng cổ lớn to sụ, dường như che hết cả gương mặt trắng nõn của anh chỉ lộ ra đôi mắt to tròn, khiến cho đôi mắt ấy giờ đây dường như càng sáng lấp lánh, sinh động chớp chớp mấy cái, nhẹ nhàng thở phà ra mấy hơi, dường như vừa mới chạy cả một cự ly dài đến đây.

Thiệu Quần đột nhiên liên tưởng đến viên bánh trôi nước vừa mới vớt ra từ trong nồi, vừa tròn vừa mềm.

"Trình Tú!"

Hắn gấp đến mức không thể chờ thêm phút giây nào mà ôm đối phương vào lòng, trái tim cách lớp áo ngủ điên cuồng đập mạnh.

Thiệu Quần cảm nhận được cánh tay mềm mại của anh dịu dàng xoa nhẹ tấm lưng mình, bàn tay đang ôm càng siết chặt hơn, thở hổn hển bên tai Trình Tú cứ như sợ anh đột nhiên biến mất.

Hai người cứ dán sát ôm chặt nhau, rõ ràng chỉ mới xa nhau chưa tới hai tuần, thế nhưng cứ như đã xa cách nhiều năm, hiện tại chỉ muốn thỏa thích cận kề tỏ sự nhớ nhung sâu thẳm.

Mãi đến tận khi Lý Trình Tú phản ứng lại, anh nhìn qua khe hở cánh tay sợ bất chợt có người ra vào hành lang, chợt lẳng lặng kéo tay áo Thiệu Quần thầm thì: "Vào phòng, vào phòng đi..."

Thiệu Quần cũng không ngẩng đầu lên, một tay ôm Lý Trình Tú sải chân bước nhanh vào trong phòng, một tay còn lại thuận thế đóng cửa, sau đó khóa trái lại.

Ngay khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, nó dường như ngăn cách toàn bộ bên trong khỏi thế giới bên ngoài, trong phòng chỉ còn dư lại hai người, bầu không khí nhất thời trở nên ám muội.

Lý Trình Tú cảm thấy ngại ngùng, anh do dự mãi một lúc, ngẩng lên nói câu đầu tiên: "Em hôn anh một cái đi."

Thiệu Quần đang định nói gì đó, khi nghe xong ngây người ra.

Lý Trình Tú cho rằng Thiệu Quần không nghe rõ câu mình nói, anh cắn môi, cố gắng lấy dũng khí lần nữa ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ngập tràn sự trong veo thuần khiết: "Hôn anh."

Thanh âm kia hệt như một chú mèo cào vậy, trong lúc vô tình làm nũng, cái đuôi mềm mại phe phẩy cọ trúng đáy lòng hắn.

Một đôi môi ấm nóng nhanh chóng dán lên môi Trình Tú, khiến anh không ứng phó kịp, suýt chút nữa bị lực mạnh của Thiệu Quần làm ngã xuống, cũng may phần lưng được hắn đỡ lấy.

Thiệu Quần cứ như một mãnh thú bị bỏ đói lâu ngày, mút mát tới lui hai cánh môi của anh, động tác cũng mạnh bạo hơn thường ngày, cứ như hận không thể nuốt anh vào trong bụng. Hắn dùng hàm răng của mình nhẹ gặm cắn lên những phần thịt mềm đỏ mọng, đầu lưỡi linh hoạt giờ đây chẳng kiêng khem gì, ngậm lấy môi Trình Tú quấn quýt mọi nơi, hút lấy cuống lưỡi của đối phương, nụ hôn này ngập tràn sự nôn nóng.

Trong lúc này, căn phòng lớn dường như chỉ còn nghe thấy tiếng hôn cùng ma sát vải vóc của cả hai, khiến cho luồng khí trong người bừng bừng nóng lên.

"Á..." Lý Trình Tú vừa mới chạy đến khách sạn, lại bị Thiệu Quần hôn mãnh liệt như vậy, khiến cho anh ngộp đến mức sắp thở không ra hơi, hai chân mềm nhũn ra, cánh tay vươn tới ôm lấy tấm lưng dày rộng của Thiệu Quần để mình không ngã xuống.

Thiệu Quần nhận ra được Lý Trình Tú bắt đầu mệt nhừ, thành ra cho dù không muốn vẫn phải buông anh ra. Hắn liếm môi, lại chạm khẽ lên đó vài lần, cảm giác vẫn chưa đã thèm, cứ như chỉ cần dùng ánh mắt có thể lột sạch Lý Trình Tú mặc kín kẽ kia.

Lý Trình Tú không chịu nổi ánh mắt nóng rực của đối phương, ngại ngùng xoay đầu muốn dùng khăn choàng cùng cổ áo che mặt mình lại, cứ như chỉ cần nhét mình vào trong quần áo, Thiệu Quần sẽ không nhìn thấy đôi má đỏ lên của anh.

Một đôi bàn tay rộng lớn ôm lấy anh từ phía sau, Thiệu Quần dán mặt vào sau vai, tựa cằm lên bả vai gầy gò của anh.

"Xảy ra chuyện gì?"

Hắn chỉ nói bốn chữ, Lý Trình Tú lại hiểu toàn bộ ý tứ bên trong.

Mấy tiếng trước, anh bọc cả người mình trong đống quần áo chờ ở sân bay, khi đó anh cảm thấy bản thân đúng là quá điên, thế nhưng khi sờ đến trái tim đang đập nhanh của mình, cả người thoáng lại ấm lên, đồng thời cũng tràn ngập dũng khí.

Khí trời lạnh buốt, nhưng khi nghĩ đến chỉ một lúc nữa có thể nhìn thấy người yêu, Lý Trình Tú không nhịn được mỉm cười, sự dịu dàng đong đầy trong đôi mắt.

"Anh hẹn với Chính Chính đưa con sang nhà ông nội, bảo con trai nghe lời ông cùng đón năm mới. Anh cũng đã nói chuyện với ba và chị em rồi, chờ đến khi em xong việc sẽ về nhà thăm mọi người, sau đó đón Chính Chính về nhà."

"Anh sớm đặt trước vé máy bay, Chính Chính tám giờ đi ngủ, anh mới đi ra khỏi nhà. Yên tâm đi, nếu như không chăm sóc cho Chính Chính ổn thỏa, sao anh dám tới tìm em." Anh xoay người vòng lấy tấm lưng Thiệu Quần chôn đầu vào ngực hắn nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh không thể đi quá lâu, công ty còn có cả tá công việc, em không có ở công ty, anh cũng không thể trễ nải, chờ ngày mai em đi làm, anh sẽ mua vé máy bay trở về."

Thiệu Quần siết chặt bàn tay, nhìn chằm chằm chiếc áo lông của anh đến xuất thần, trong lòng hạnh phúc đến mức khó thể nào tả được.

"Em không phải lo lắng chuyện này.... Anh không cần cực khổ như vậy, đi tới đi lui mệt nhọc, em đau lòng. Hiện tại em vô cùng hạnh phúc, một người đi công tác một mình đón năm mới cũng không phải chuyện quan trọng gì. Hôm nay nhìn thấy anh nhắn tin cho em, trong lòng em đã rất vui rồi."

"Thế nhưng anh không muốn để em một mình đón năm mới." Lý Trình Tú nghiêng đầu, trong đôi mắt dường như rọi lên chuỗi ánh đèn của những tòa nhà ngoài cửa sổ: "Đón năm mới cũng được, giao thừa cũng được, để em một mình, anh sẽ khó chịu ."

Thiệu Quần kinh ngạc nhìn gương mặt ôn hòa của anh, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.

Một người luôn thẹn thùng, câu nệ, chưa bao giờ chủ động, bây giờ đồng ý vì hắn ngay tại đêm đông mua vé máy bay, vượt qua khoảng cách hơn nửa Trung Quốc chạy đến thành phố của hắn, chỉ vì một lần gặp mặt ngắn ngủi này.

Chuyến công tác lần này, hắn chẳng có giây phút nào cảm thấy tuyệt vời như hiện tại, tuyệt đến nổi khiến hắn hoài nghi không biết người trước phải chăng chỉ là ảo ảnh do hắn nhớ nhung quá độ tưởng tượng ra.

Thừa dịp hai người nghỉ ngơi, Thiệu Quần lại lén hôn anh một cái, xác nhận người trong ngực chính là người yêu bằng da bằng thịt của mình, bắt đầu không đứng đắn nổi.

Thiệu Quần nắm lấy vai anh xoay qua chỗ khác, dán vào phần tóc mai anh thỏ thẻ:

"Bà xã, anh thấy căn phòng này thế nào?"

Khách sạn này đặt tại trung tâm thành phố, phòng của Thiệu Quần chính là phòng tổng thống, được bày trí cửa sổ sát đất cùng giường lớn mềm mại, những thiết bị thông minh cũng được trang bị đầy đủ, cách bày trí vô cùng sang trọng. Thế nhưng chỉ từ khi Lý Trình Tú bước vào, Thiệu Quần mới cảm nhận được nhiệt độ trong căn phòng này.

Lý Trình Tú nhìn bốn phía xung quanh mỉm cười: "Căn phòng này trang trí rất đẹp, buổi tối nhất định ngủ rất thoải mái."

"Em không nói chuyện này." Thiệu Quần hạ giọng mình xuống, cố tình kề sát vào bên tai Lý Trình Tú: "Em đang nói... Tầng này cao như vậy, đợi lát nữa em cởi quần áo anh, không biết bên ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy hay không."

"Em... Em... Đồ lưu manh!"

"Đã sớm là lưu manh, anh còn không rõ ông xã mình ra sao à."

Người khác mắng người khiến người ta tức giận, Lý Trình Tú mắng người khiến cho Thiệu Quần cảm thấy đáng yêu, tới lui chỉ là mấy câu "Khốn kiếp" "Lưu manh" "Đồ xấu xa", giọng điệu tức giận mắng người nghe cũng mềm mại, hệt như khi còn bé, cho dù loại mắng người nói nửa ngày cũng không tìm ra được từ, gương mặt anh sẽ đỏ hầm hập, luống cuống dùng đôi mắt to tròn trừng mắt đối phương.

"Bé cưng hay là anh đi học một khóa mắng người đi, nếu như ở bên ngoài bị bắt nạt thì làm sao bây giờ?" Thiệu Quần khẽ cắn lấy vành tai đỏ ửng của Lý Trình Tú, thanh âm dịu dàng như làn nước: "Nếu như ai dám khi dễ anh, anh phải gọi cho ông xã, ông xã sẽ đến bảo vệ anh, ai dám bắt nạt anh em đánh người đó."

"Càn quấy gì đó..."

"Vậy anh cũng phải cho em càn quấy... Ngoan, đi tắm nước nóng đi, em chắc bây giờ anh sắp bị đông cứng rồi kìa."

"Trước tiên để anh sắp xếp hành lý cái đã, không vội. Á, đừng có sờ mà... Em!"

"Em sốt ruột." Thiệu Quần mạnh bạo ma sát phần hạ thân nhô thành một túp lều vào phần mông anh: "Cảm nhận được không, anh nhẫn tâm để ông xã mình chờ sao."

Cánh tay ép sát của Thiệu Quần nhanh chóng bị bà xã nhà mình đẩy ra, hắn mở rộng hai cánh tay ngã ập xuống giường, xoay đầu nhìn Trình Tú vớ lấy áo tắm nhanh như chớp chạy ùa vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau vừa thẹn vừa giận đóng cửa cái rầm, còn cố ý khóa cửa mạnh một chút để cho hắn nghe thấy.

Thiệu Quần ôm bụng cười to, sau khi cười đã đời ngồi xếp bằng trên giường chỉnh nhiệt độ máy điều hòa lên cao, sau đó chống tay nhìn về phía phòng tắm.

Thừa dịp Lý Trình Tú tắm rửa, Thiệu Quần bắt đầu giúp anh sắp xếp hành lý, đến khi sắp xếp được phân nửa, trong đầu hắn bắt đầu nghĩ ra một chuyện xấu xa.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Lý Trình Tú đi ra, cả người bao bọc bởi một tầng hơi nước, gương mặt cùng cánh tay, mắt cá chân lộ ra khỏi áo tắm bị nhiệt độ chưng thành một màu hồng nhạt, sau khi tắm xong, bộ dạng đã mềm nay lại càng mềm mại hơn mấy phần.

Anh nhìn Thiệu Quần lộ ra một nụ cười ngại ngùng, rồi xoay người cầm lấy mấy sấy tóc hong khô đầu tóc mềm như tơ của mình, sau đó lại vuốt phần mái lên, gò má thanh tú cùng vầng trán trắng mịn thu hút sự hấp dẫn từ Thiệu Quần. Thiệu Quần ngắm người yêu mình đến si mê, suýt chút nữa quên luôn câu mình định nói.

"Có đem đồ ngủ theo không?"

Lý Trình Tú dường như không ngờ tới hắn sẽ hỏi cái này, anh ngây ngốc một hồi, quay đầu lại nói: "Ban nãy đi gấp quá, anh chỉ mang quần áo thay thôi."

Đúng như Thiệu Quần mong muốn.

Hắn lười biếng thay đổi tư thế đứng lên, nhận lấy máy sấy tóc từ trong tay Lý Trình Tú thuận thế vòng tay ôm anh vào trong ngực, đặt cằm trên đỉnh đầu mới vừa sấy khô của đối phương.

"Hửm, đi gấp vậy à... Em còn tưởng rằng chỉ có em nhớ anh muốn chết, kết quả anh cũng giống em sao?"

Lý Trình Tú biết mình không giấu được tâm tư, ngại đến độ muốn tìm cái lỗ chui vào.

Thiệu Quần mừng rỡ ôm lấy eo anh từ phía sau, hai người cùng nhau nằm ngả ra giường lớn.

Hắn cười gian xảo: "Nếu không có đồ mặc, vậy mặc đồ ông xã đi."

Áo sơ mi vốn chỉ là một món đồ thông dụng thường ngày, thế nhưng khi khoác lên người Lý Trình Tú lại lộ ra sự gợi cảm chí mạng.

Lý Trình Tú rất gầy, là gầy theo kiểu đẹp. Eo nhỏ chân dài, mông vểnh, phần gáy cổ đẹp không sao tả xiết. Chỉ cần khoác lên người một chiếc áo đơn giản sạch sẽ, đủ để lộ ra phần da thịt trắng nõn cùng biểu hiện dịu dàng của anh, thuần khiết trong veo đến thần kỳ, khiến người ta không đành lòng đụng vào, lòng sinh thương tiếc.

Giờ khắc này, cả người anh mặc một chiếc áo không vừa kích cỡ mình, phần ống tay áo khiến cho phần da thịt bị che lúc ẩn lúc hiện, mông chỉ miễn cưỡng che cho có, thế nhưng động tác của anh, khiến cho chiếc áo sơ mi đôi lúc mặc cũng như không mặc.

Do mới vừa tắm xong, cho nên trên người vân còn đọng nước, chúng tình cờ thấm ướt sơ mi, mơ mơ hồ hồ để lộ ra da dẻ.

Anh chậm chạp cởi áo tắm mặc vào chiếc áo sơ mi của Thiệu Quần, sau đó nhìn mình trong gương phòng tắm không chịu đi ra, đợi đến lúc Thiệu Quần gõ cửa ôm ra, anh cũng đành buông xuôi mặc theo hắn.

"Kéo, em kéo rèm cửa sổ lại..."

Lý Trình Tú được Thiệu Quần dùng hai tay nâng mông ôm lấy, anh nằm nhoài trên vai hắn, hai chân trần, đôi dép lê ban nãy đã bị rớt ở phòng tắm. Anh vừa ngẩng đầu lên bắt gặp cảnh đêm ánh đèn sặc sỡ phía bên ngoài cửa sổ, trông hệt như một cạm bẫy vừa nguy hiểm lại mê người.

Thiệu Quần cởi thắt lưng áo tắm ra nhưng lại không cởi hết, hắn quay lưng về phía cửa sổ sát đất, đứng bên giường thưởng thức cảnh đẹp thơm ngon trước mắt.

Mỗi khi hắn ôm lấy Lý Trình Tú, sự chênh lệch về hình thể đặc biệt rõ ràng, khỏi nói hiện tại Lý Trình Tú hiện tại đang mặc áo sơ mi thường ngày của mình, phần ống tay quá dài che khuất hai bàn tay, cổ áo rộng lộ rõ phần cổ thon dài cùng xương quai xanh đẹp đẽ.

Lý Trình Tú siết chặt kéo phần vạt áo xuống muốn che bắp đùi mình lại, ngón chân nhỏ nhắn bấu chặt ga giường, cả mặt đỏ bừng lên, rõ ràng lúc này áo quần thiếu vải, thế nhưng ánh mắt lại trong suốt vô tội đến như vậy.

Thiệu Quần nuốt nước bọt, một bên dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào phần ngực trắng như tuyết len lỏi xuống dần, một bên tưởng tượng tới cảm giác chỉ cần dùng một cánh tay vòng chiếc eo nhỏ giấu đi sau lớp áo kia là như thế nào.

Hắn không nhịn cảm thấy tức bản thân, sao hắn không sớm nghĩ ra để cho Lý Trình Tú mặc đồ của mình lúc làm tình? Hình ảnh mê người khi người yêu của hắn chỉ dùng một cái áo che đậy cơ thể, những bộ phận khác muốn che cũng không thể che thu hết vào đáy mắt, điều này làm hắn sinh ra cảm giác điên cuồng độc chiếm muốn thỏa mãn cực lớn.

Thiệu Quần vốn định thưởng thức cảnh đẹp mỹ nhân khó gặp này thêm lúc nữa, thế nhưng thân thể không kìm chế nỗi muốn hành động.

Thân thể cao lớn của Thiệu Quần chắn phần lớn tầm mắt của Lý Trình Tú, anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net