TỔNG GIÁM ĐỐC CŨNG PHẢI VIẾT BẢN KIỂM ĐIỂM THÔI!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay chính là kỷ niệm mười hai năm ngày viết Nương Nương Khang, mình luôn cảm thấy may mắn vì có thể gặp được Thiệu Quần cùng Lý Trình Tú cũng như mọi người, hy vọng những cột mốc lớn hơn như mười lăm năm - thậm chí hai mươi năm, mình vẫn ở đây để có thể chia sẻ những mẩu chuyện từ fandom của Quần Tú đến những ai yêu mến Thiệu Quần, Trình Tú cùng Nương Nương Khang nhé. 

Mười hai năm, vẫn sẽ còn tiếp tục và không bao giờ dừng lại, chúc cho gia đình nhỏ của bạn ngỗng và bạn thỏ luôn ngập tràn bình an, vui vẻ, hạnh phúc.

TỔNG GIÁM ĐỐC CŨNG PHẢI VIẾT BẢN KIỂM ĐIỂM THÔI!

Author: zizaifeihuaqingsimeng671.lofter

Edit: jwkisl

-------------------

"Thiệu Quần, em ra góc tường đứng cho anh." Thanh âm tràn ngập sự tức giận cứ như muốn phá vỡ bầu trời chiều của Trình Tú vang lên trong căn biệt thự tư nhân của nhà họ Thiệu.

Sau khi về lại bên nhau chung sống hòa thuận năm năm qua, trong quá trình chung đụng, Lý Trình Tú dần cảm nhận rõ ràng được sự thật lòng của Thiệu Quần, mà nơi đây - cái nơi tràn ngập dấu vết sinh hoạt của gia đình nhỏ của ba người cũng dần khiến anh nhận định hai chữ "gia đình."

Người xưa có câu gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Tú Tú dịu dàng ôn hòa dần dà cũng bị lây một ít tính Thiệu Quần, Thiệu Quần cũng dần trở nên thận trọng nho nhã hơn, tuy rằng cái này không rõ ràng cho lắm.

Nhưng ngày hôm nay, Lý Trình Tú dường như vẫn muốn xem xét lại tính chững chạc làm ba của người đàn ông này.

Thiệu Quần nhìn thấy cục cưng nhà mình giận rồi, bắt đầu lúng túng. Mặc kệ nguyên do là vì sao, hắn cũng không muốn Lý Trình Tú tức giận, bởi vì tức giận rất hại đến thân thể! Hắn tốn biết bao công sức chăm Tú Tú tốt đến thế, cho nên dù có ra sao cũng không thể xảy ra sơ suất được.

Chính Chính, chuyến này bố đành phải có lỗi với con trai rồi.

Thiệu Quần ngầm gửi cho Chính Chính một ánh mắt bày tỏ sự thương xót nhưng không thể giúp gì, sau đó rề rà lui vào trong góc tường.

"Chính Chính, con biết con sai gì không?" Trình Tú chưa từng tức giận như vậy với Chính Chính, dáng vẻ cùng thanh âm hiện tại của anh làm cho bé con sợ đến mức khóc sướt mướt, lại chẳng dám động đậy gì.

Nhìn má phải Chính Chính có vết cào, mặt mũi tèm nhem không cầm được nước mắt, Lý Trình Tú biết mình đã làm Chính Chính sợ, thế nhưng con trai anh lại đi gây gổ với bạn học, còn không chút lưu tình, dùng những chiêu thức học được từ chú Cẩm Tân, anh Lý Ngọc cùng huấn luyện viên chuyên ngành phô ra hết, đánh bạn học suýt nữa vào bệnh viện, còn mạnh miệng tuyên bố gặp lần nào đánh lần đó, nguyên nhân chỉ vì đối phương cướp mất viên kẹo của cậu bạn ngồi cùng bàn của nhóc con, chết cũng không thèm nhận sai, còn dám tuyên dương mình là "đại hiệp gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp", ỷ vào có bố cưng chiều lên tận mây xanh càng khiến nhóc con bướng bỉnh này nhất quyết không nhận sai.

Chuyện này không thể nào tiếp diễn được!

Lý Trình Tú thật sự rất sợ sau này Chính Chính trưởng thành sẽ thành một Thiệu Quần khốn nạn như năm xưa.

Chính Chính dùng cái tay bụ bẫm của mình lau nước mắt chèm nhẹp bên má trái cùng má phải, sau đó cứ thút thít nghẹn ngào nói: "Ba ba, Chính Chính sai rồi ạ, ba đừng giận, đừng ghét bỏ Chính Chính."

Chính Chính là con anh, cho nên anh hiểu đứa nhỏ này rất rõ, Chính Chính đang sợ bản thân anh không vui cho nên mới nhận sai , căn bản không biết mình sai ở đâu.

Nhìn thấy chàng trai nhỏ Thiệu Chính có vẻ sợ hãi thật, cuối cùng anh vẫn quyết định dịu dàng từ tốn lại một chút. Trình Tú cầm lấy chiếc khăn ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng lau sạch cái mặt nhem nhuốc như mèo con của con trai, xong xuôi mới đặt câu hỏi: "Vậy con biết mình sai ở đâu chưa?"

Chính Chính mở to cặp mắt đáng yêu nghệch ra: "Chính Chính không nên học theo dáng vẻ đại hiệp trên TV ạ!"

Thật ra, mỗi một chàng trai ai nấy đều từng ôm ấp giấc mộng trở thành đại hiệp, bản thân anh cũng vậy, tuy rằng trước đây anh tiếp xúc va chạm không nhiều, thế nhưng anh luôn hy vọng mình có thể trở thành một vị đại hiệp anh dũng cứu người gặp nguy, không những có thể khiến cho bản thân thoát khỏi sự bắt nạt, mà còn có thể bảo vệ những ai bị cơn ác mộng của sự bạo lực bắt nạt kia bao trùm giống như mình.

Chỉ là, cách nghĩ của Chính Chính chưa đúng mà thôi.

Lý Trình Tú xoa mái tóc đen óng của Chính Chính, rồi nhìn con trai thật chăm chú, dịu dàng kiên nhẫn nói cho bé con biết rằng bản thân bé con vẫn có thể làm đại hiệp, thế nhưng nên dùng phương pháp thích hợp đúng đắn, nếu như người khác làm hỏng việc của mình, chúng ta nên dùng cách tích cực nói cho đối phương biết không nên làm như vậy, hoặc nếu như người khác muốn diễu võ giương oai hại người, chúng ta vẫn có thể ra tay, nhưng mục đích chỉ cần ngăn lại đối phương, sau khi xác định đối phương không tiếp tục nữa thì cẩn thận nói lẽ phải cho đối phương nghe, rồi từ từ cho người ta cơ hội bù đắp sửa sai là được, nếu trong trường hợp không thể tự mình giải quyết phải tìm thầy cô giáo, người lớn, cảnh sát, không thể tùy ý hại người.

Chính Chính ngoan ngoãn nhớ kỹ, Lý Trình Tú nhìn điệu bộ kia có vẻ đã nghe lọt tai, thế nhưng ngày hôm nay trong nhà trẻ Chính Chính vẫn chưa xin lỗi bạn học kia, anh định chờ bên kia ổn hơn một chút, sau đó sẽ cùng Thiệu Quần và Chính Chính mua quà đến thăm hỏi và xin lỗi.

Ngoài ra, anh cũng muốn cho Chính Chính phải nằm lòng thật kỹ, cho nên đợi đến khi kết thúc cuộc trò chuyện, anh bắt con trai mình vào phòng sách viết bản kiểm điểm.

"Em nghe hết rồi đúng không?"

Tổng giám đốc Thiệu đứng ở góc tường dựng thẳng tai nghe lén một cách quang minh chính đại lúc này đây nghe thấy vợ mình lên tiếng gọi, bèn vui vẻ đi tới ôm lấy anh cọ tới cọ lui: "Vợ à, anh đúng quả là biết cách dạy con, có anh ở đây, sau này Chính Chính tuyệt đối có thể trở thành một vị anh hùng đầu đội trời đạp đất, khi đó chúng ta sẽ là cha của anh hùng, chắc chắn sẽ có người mong mỏi anh truyền thụ kinh nghiệm giáo dục con, em sẽ được thơm lây, khi đó để em bưng trà rót nước cho anh."

Nhiều năm qua, mỗi khi sai là bắt đầu miệng lưỡi lưu loát lái sang chuyện khác, tuy rằng anh thừa nhận phương pháp này khá có tác dụng, nhưng lần này dễ dàng buông tha mới là lạ.

"Thật sao? Nếu em cũng tán thành cách giáo dục này, mau mau đi viết kiểm điểm cùng con trai đi."

Kiểm điểm gì? Thiệu đại công tử như hắn mà phải viết bản kiểm điểm sao? Trước đây khi hắn mắc lỗi phải viết bản kiểm điểm, dù cho là to hay nhỏ cũng chỉ cần dùng tiền tìm người viết là xong, bản thân hắn ngay cả một dấu chấm cũng chưa từng đặt bút, không nghĩ tới hiện tại đã hơn ba mươi còn bị vợ mình yêu cầu viết kiểm điểm.

Thiệu Quần bóp vai đấm chân đút trái cây cho Trình Tú nhằm lấy lòng, mong anh có thể chừa cho mình một con đường, nhưng không ngờ được đối phương hôm nay lại là một Tú Tú công tư phân minh.

Thế là một lớn một nhỏ, người ở trên, người dưới lầu trầm ngâm suy nghĩ viết bản kiểm điểm gần bốn tiếng đồng hồ.

Có mấy chữ người bạn nhỏ Chính Chính không biết viết sao hết, cho nên bé con viết rất là lâu.

Thiêu Quần ũ rũ than thở moi móc hơn ba tiếng đồng hồ, nói thầm lên tục câu "viết kiểm điểm là viết cái gì, muốn đòi cái mạng hắn mà". Trong lúc viết còn đòi hỏi nhiều muốn xem tài liệu, kết quả tịch thu luôn cái điện thoại, suýt nữa đã nằm vạ dưới đất khóc ra nước mắt, mấy phúc cuối bất ngờ lên đồng múa bút thành văn.

Lúc sau, Chính Chính ngoan ngoãn đưa bản kiểm điểm, trong giấy một phần là chữ Hán được viết ngay ngắn, phần còn lại là mấy trăm chữ không biết viết nên viết thành pinyin, nội dung ghi rõ bản thân sai ở đâu cùng lời xin lỗi chân thành.

Tới phiên Thiệu Quần, Lý Trình Tú nhìn xong, mặt đỏ như tôm luộc.

BẢN KIỂM ĐIỂM

Sáng sớm hôm nay khi mở mắt, giây đầu tiên hôn nhẹ Tú Tú một cái, một lúc sau, trên giường không thấy Tú Tú đâu nữa.

Lúc ăn sáng không cẩn thận làm rơi một ít thức ăn xuống đất, kết quả Trà Bôi được hời, hừm, đây là đồ Tú Tú làm cho mình, sao mình lại có thể bất cẩn lãng phí như vậy chứ?

Hôm nay, trong vườn hoa nở, hái một đóa tặng Tú Tú. Anh ấy cười lên rất đẹp, thế là lại muốn hái thật nhiều tặng anh. Muốn tặng anh mỗi ngày, muốn nhìn anh hạnh phúc. 

À, phải rồi, nên mua thêm mấy cái máy ảnh, sau đó đặt ở mỗi phòng một cái, có thể chụp lại những khoảnh khắc vui vẻ của Tú Tú rồi.

.......

Nội dung trong tờ kiểm điểm này đều kể về những chuyện vụn vặt trong ngày hôm nay, Thiệu Quần hết sức lưu loát bày tỏ tình yêu của mình với Trình Tú trong hơn ba ngàn con chữ, hơn nữa, hắn còn viết trong đó rằng sau này nên làm gì để có thể bảy tỏ tình yêu nhiều hơn với anh nữa.

Còn nội dung liên quan đến vụ việc ngày hôm chỉ có duy nhất một câu cuối cùng: "Không dạy dỗ Chính Chính đàng hoàng, để anh ấy tức giận rồi, sau này tuyệt đối sẽ nghiêm túc hơn, không làm anh ấy giận nữa."

Lý Trình Tú buông Chính Chính xuống, tuy rằng lá thư kiểm điểm nhìn như thư tình này làm cho anh không nhịn được mềm lòng, thế nhưng anh vẫn lo lắng Thiệu Quần quá cưng chiều Chính Chính, cho nên vẫn nói một đằng làm một nẻo: "Đây có phải là bản kiểm điểm đâu."

Thiệu Quần dịu dàng ôm Tú Tú, hai người ôm lấy nhau ngồi vào xích đu trên ban công: "Sao không phải?"

"Mỗi ngày em đều tự kiểm điểm mình ba lần, có làm cho anh hài lòng không, có phải càng yêu anh nhiều thêm chút không, rồi bản thân mình đã bảo vệ tốt cho anh chưa?"

Nhìn thấy sự yêu thương đong đầy trong đôi mắt Thiệu Quần, nghe được Thiệu Quần nói mỗi ngày đều tự kiểm điểm bản thân ba lần, rốt cuộc, chút kiên trì cả một ngày của anh cũng biến mất, anh hạnh phúc tựa đầu vào lòng đối phương.

"Vợ à, anh yên tâm đi, anh dạy con rất tốt, Chính Chính chắc chắn sẽ không học cái xấu, cho dù em có hơi che chở con, thế nhưng em nghe lời anh! Em nhất định sẽ không cưng con trai thành hư."

"Ừm."

"Vợ, anh yêu em không?"

"Em là người biết rõ hơn ai hết mà."

Đúng vậy! Em biết rõ, thế nhưng em lại từng phụ đi tấm lòng của anh, vì lẽ đó cho nên em luôn muốn cố gắng bù đắp đối xử tốt với anh gấp bội lần.

Gặp được anh, ở cạnh anh, cùng anh.

May mắn gặp được anh, quãng đời còn lại này được ở cùng anh, đoạn đường vẫn còn dài phía trước, cũng may có anh đồng hành . 

Ý nguyện duy nhất của hắn trong cuộc đời này có lẽ chỉ đơn giản là: ở bên cạnh anh, mà anh cũng ở bên cạnh hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net