Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Hoàng Tuấn Tiệp ăn cháo uống thuốc, Hạ Chi Quang đưa cho anh quần áo sạch để thay.  

Mình không tắm được thì mình có thể thay bộ quần áo bẩn này ra. Hoàng Tuấn Tiệp cầm lấy quần áo xoay người bắt đầu cởi. Hạ Chi Quang vừa  thu dọn rác xong, đang định quay người nói chuyện với anh thì giật mình tránh mặt theo bản năng.  

Sau khi quay mặt đi, cậu nhận ra có điều gì đó không đúng. Hai người con trai thay đồ thì có gì phải tránh? Hạ Chi Quang nghĩ liền làm, lấy can đảm quay lại nhìn lần nữa. Cậu thấy Hoàng Tuấn Tiệp đã thay xong bộ đồ ngủ và đang gấp quần áo bẩn lại. Cậu không biết tại sao lúc nãy đột nhiên muốn tránh mặt đi, không dám nhìn khung cảnh đó. Nhịp tim đập rất nhanh, trong đầu cậu tràn ngập hình ảnh vòng eo trắng nõn của Hoàng Tuấn Tiệp...   


Cả hai đều hoàn toàn kiệt sức sau một hồi loay hoay, thế là quyết định tiếp tục ngã lưng lười biếng trên giường. 

"Hạ Chi Quang, thật nhàm chán quá đi." Hoàng Tuấn Tiệp lúc này không đọc được kịch bản, cúi đầu cảm thấy buồn chán.  

Hạ Chi Quang kỳ thực không cảm thấy chán. Cậu vẫn không dám nhìn thẳng Hoàng Tuấn Tiệp trả lời: 

"Vậy chúng ta xem phim nhé?"

Hoàng Tuấn Tiệp lắc đầu, nằm trên chăn từ chối: 

"Chúng ta chơi game nhé?" 

Hạ Chi Quang không biết anh lấy đâu ra tự tin rủ cậu chơi game khi vừa nãy anh thậm chí còn không cầm nổi thìa cháo và phải được cậu đút cho ăn. Cậu không hiểu nổi nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì Hạ Chi Quang giờ đây chỉ đơn giản là không nỡ từ chối yêu cầu nào của Hoàng Tuấn Tiệp. Cậu cầm chiếc điện thoại vừa sạc đầy lên và hỏi: 

"Bắt đầu ngay bây giờ?"  

Người nào đó đang ủ rủ như cụt bông héo đột nhiên ngẩng đầu cười tươi như hoa: "Được!"  

Hạ Chi Quang bị hành động đáng yêu đó chọc cười, tim đập có chút nhanh. 

Ngoài việc uống thuốc, cách chữa bệnh còn lại là chơi game. Sau vài hiệp, cả hai đều lấy lại tinh thần sau một hồi la hét khản cổ.  

Hạ Chi Quang ném điện thoại di động xuống, nghi ngờ nhân sinh nói: 

"Em không nghĩ đó là vấn đề của chúng ta, đối phương nhất định có vũ khí bí mật."  

Hoàng Tuấn Tiệp không muốn nói nhiều, nhìn Hạ Chi Quang và không ngừng đánh giá: "Có lẽ vấn đề nằm ở  em!" Hoàng Tuấn Tiệp chưa bao giờ thấy ai chơi game kiểu này. Khi sắp bị đánh chết, cậu hoảng hốt la ó lên rồi quay sang nắm kéo anh đòi cứu viện. Nhìn vào cứ tưởng cậu đang chơi game một mạng.

Hoàng Tuấn Tiệp có chút cạn lời, bởi vì với trình độ trì hoãn của Hạ Chi Quang, trong thời gian che chở cho cậu, anh đây có thể giết chết mấy mạng. Cho nên anh bắt đầu hối hận với lời đề nghị của mình: 

"Hạ Chi Quang thế này, hay là chúng ta trò chuyện nhân sinh đi!"   

Đang chơi game, đột nhiên anh lại muốn cùng cậu nói chuyện nhân sinh??? Hạ Chi Quang quay đầu nhìn Hoàng Tuấn Tiệp đang nằm trên giường không có chút đam mê chơi game nào, cậu buông điện thoại xuống:

"Anh có ghét em không?"  

Hoàng Tuấn Tiệp đặt điện thoại xuống và nhìn cậu, sau đó bắt gặp ánh mắt không thiện cảm của Hạ Chi Quang. Anh vô thức muốn chạy trốn, nhưng Hạ Chi Quang đã đè anh lại xuống giường, chọc ghẹo khắp người anh: 

"Hoàng Tuấn Tiệp! Anh không thích em!!" 

"Anh không có! Hahaha" Hoàng Tuấn Tiệp toàn thân ngứa ngáy, cùng Hạ Chi Quang lăn lộn trên giường một hồi.

Hai người đang cười đùa một lúc, Hạ Chi Quang dừng lại, nhìn người dưới thân náo nhiệt đến mức sắc mặt vẫn đỏ bừng, tóc rối bù, trên mặt vẫn là nụ cười vô tư.  Cậu đưa tay vén tóc mái của người trong lòng sang một bên, để lộ đôi mắt đẹp đẽ, không nhịn được gọi: 

"Tiểu Tiệp."   

Không phải Hoàng Tuấn Tiệp chưa từng bị gọi như vậy, mà là bị Hạ Chi Quang gọi như vậy, anh bất mãn nhăn mũi: 

"Anh là anh trai, lớn hơn em đấy."  

Hạ Chi Quang trong tiềm thức hét lên, cậu muốn anh gọi mình là cưa cưa gheee. Càng nghĩ càng không thể chấp nhận hiện thực: 

"Nhưng nhìn anh so với em còn trẻ hơn!"   

Hoàng Tuấn Tiệp không cho rằng tư thế của bọn họ có gì không ổn, nhưng cậu cảm thấy Hạ Chi Quang không hề tôn trọng người lớn chút nào, vì thế đưa tay nắm lấy dái tai của cậu, nhéo một cái: 

"Không được, em mới là em trai!"  

Đây là  lần đầu tiên Hạ Chi Quang bị nhéo lỗ tai, cậu không khó chịu, ngược lại còn có chút thú vị, nên cứ để Hoàng Tuấn Tiệp làm theo ý mình: 

"Được rồi, Tiểu Hoàng ca." Nói chung cậu vẫn chấp niệm với chữ Tiểu 😌

Hoàng Tuấn Tiệp hài lòng mỉm cười, sau đó ngáp một cái: 

"Anh có chút buồn ngủ rồi."  

Hạ Chi Quang đứng dậy, cất điện thoại di động của hai người đi, nhìn Hoàng Tuấn Tiệp nằm xuống, liền đắp chăn cho anh: 

"Em đi gọi điện thoại chút, anh đi ngủ trước đi, tỉnh lại muốn ăn gì?" 

Hoàng Tuấn Tiệp suy nghĩ một chút, nhìn cậu: 

"Anh muốn ăn cháo trứng gà thịt nạc."  

Hạ Chi Quang không khỏi bật cười khi nhớ lại lần đầu tiên cả đoàn ăn tối cùng nhau, có người nào đó say rượu ngồi ăn cháo ngon lành. Hoàng Tuấn Tiệp bối rối nhìn sang, tự hỏi tại sao cậu ta đột nhiên đứng đó cười một mình :)) 

"Được rồi, anh đi ngủ trước đi." 

Hạ Chi Quang nhìn anh đắp chăn nhắm mắt lại, sau đó lặng lẽ lấy điện thoại di động vào phòng tắm gọi điện.  

Cô trợ lý nhỏ mấy ngày nay đang bị lương tâm lên án, bởi vì cô đã nói với Hạ Chi Quang rằng Hoàng Tuấn Tiệp không đủ tốt, nhưng cuối cùng lại nhận được sự ưu ái lớn như vậy từ anh. Khi nhìn thấy Hạ Chi Quang gọi điện, cô có chút lo lắng trả lời: 

"Chào sếp." 

"Nhờ cô lát mua đồ ăn nhẹ mang tới. Mua một ít cháo trứng và thịt nạc bảo quản. Khi ra ngoài hãy cẩn thận." 

"Được rồi, Hoàng lão sư sao rồi?" Trợ lý lo lắng hỏi thăm.  

"Tuấn Tiệp? Cơn sốt đã hạ rồi." Hạ Chi Quang vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Hoàng Tuấn Tiệp, thấy anh đã được quấn trong chăn ngủ ngon lành mới thở phào nhẹ nhõm. 

"Vậy thì tốt. Nếu Hoàng lão sư muốn ăn gì thì nhớ nói cho em biết. Đừng chọc giận Hoàng lão sư." Tiểu trợ lý lập tức đổi phe, bỏ rơi sếp mình.  

Hạ Chi Quang không nói nên lời:

"Cô là trợ lý của tôi, còn nhớ không dẫy?" 

"Tôi chỉ cảm thấy mình chưa hiểu rõ chân tướng sự việc nên dựa vào mấy lời đàm tiếu mà vội vàng đánh giá tính cách một người, thậm chí còn bảo cậu không được tiếp xúc với anh ấy. Loại hành vi này thật nực cười. Bởi lòng người sẽ thay đổi. Thầy Hoàng thật sự là người tốt." Trợ lý hối hận, suýt chút nữa đã trở thành đao phủ.  

Hạ Chi Quang không nói gì, nhưng cậu ấy đã suy nghĩ rất nhiều về sự việc của Hoàng Tuấn Tiệp trong vài ngày qua. Hiện tại cậu có thể tin tưởng vô điều kiện rằng Tiểu Hoàng của anh hoàn toàn không có khả năng làm được việc như nhân vật Hoàng Tuấn Tiệp trong lời đồn. Chỉ là sự thật vẫn chưa tìm ra. Cậu phải tìm cách giúp anh nhỏ dọn sạch nước bẩn.  

Cúp điện thoại, Hạ Chi Quang đi đến bên giường. Hoàng Tuấn Tiệp ngủ không yên, anh luôn thấy khó chịu. Khi Hạ Chi Quang nằm xuống, Hoàng Tuấn Tiệp theo bản năng liền ngủ say, hai người ôm sát vào nhau, ấm áp.

Hạ Chi Quang đã chăm sóc Hoàng Tuấn Tiệp hai ngày nay, sức khỏe của cậu cũng không tốt, cậu ngủ lúc nào không hay, khi tỉnh lại, Hoàng Tuấn Tiệp đã không còn ở bên cạnh nữa. Đang tìm người trong phòng tối, cậu thấy anh nhỏ đang đứng cạnh bàn, lấy thứ gì đó nhét vào miệng. 

"Anh đang ăn gì vậy?" Hạ Chi Quang hỏi.

Hoàng Tuấn Tiệp không ngờ cậu đột nhiên tỉnh lại, anh giật mình đến nỗi tay run lên, lọ thuốc trong tay rơi xuống đất, thuốc vương vãi khắp sàn nhà.  

Hạ Chi Quang lập tức ngồi dậy, nhanh chóng bước ra khỏi giường nhặt lọ thuốc dưới đất lên. Nhãn trên lọ đã bị xé ra, không thấy tên thuốc. 

"Hạ Chi Quang, a-anh..." 

Hoàng Tuấn Tiệp theo bản năng đưa hai tay ra sau lưng, muốn lấy lại lọ thuốc nhưng không dám. Cậu sợ bị Hạ Chi Quang phát hiện ra bệnh tình của mình! Gương mặt đầy lo lắng cùng hoảng hốt.  

Hạ Chi Quang thấy anh khẩn trương như vậy, lập tức hiểu ra, nhanh chóng bước tới ôm anh vào lòng: 

"Không sao đâu, ngoan. Đều là lỗi của em khi đột nhiên lên tiếng, làm anh hoảng sợ rồi."  

Ôm anh một hồi, cảm thấy Hoàng Tuấn Tiệp đã bình tĩnh lại, cậu liền kéo anh ngồi trên sô pha, sau đó lại rót thêm một ly nước đưa tới: 

"Uống chút nước không?"  

Hoàng Tuấn Tiệp cầm lấy cốc uống chút nước để nuốt viên thuốc trong miệng, sau đó nhìn lọ thuốc trong tay Hạ Chi Quang, hồi lâu mới nói: 

"Anh vẫn chưa muốn nói về chuyện này, cho anh chút thời gian được không?"

Hạ Chi Quang cười đem bình thuốc trả lại cho anh: 

"Được rồi, khi nào Tiểu Tiệp muốn nói thì hãy nói cho em biết. Đừng sợ, chuyện của anh em sẽ không nói cho ai biết."  

Hoàng Tuấn Tiệp biết cậu sẽ không. Trong tiềm thức anh chọn tin tưởng Hạ Chi Quang, cậu rất tôn trọng anh, lại ôn nhu chu đáo như vậy, Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Anh thực ra không muốn uống thuốc trước mặt Hạ Chi Quang, nhưng anh đã không uống thuốc trị trầm cảm trong vài ngày vì bị sốt. Tuy nhiên trên thực tế, anh lại cảm thấy rất thoải mái, thậm chí anh đã có thể quên đi những bóng tối u ám dày vò mình trong suốt mấy năm qua khi có Hạ Chi Quang bên cạnh bầu bạn.  

Hoàng Tuấn Tiệp không muốn để lộ vết thương của mình cho người khác biết, đặc biệt là Hạ Chi Quang. Anh cố gắng mỗi ngày để chứng minh rằng mình đã khỏi bệnh. Anh không muốn quay lại những ngày khủng khiếp trong quá khứ.  

Hạ Chi Quang ôm anh, vỗ vỗ lưng anh: "Tiểu Tiệp có thể làm gì cũng được, nhưng không thể làm tổn thương chính mình, có hiểu không?"



Tác giả có lời muốn nói:

Hiện tại Quang Quang đang cảm thấy đau khổ và hối hận. Cậu ấy chưa hiểu rõ về tiểu bông gòn và cần một khoảng thời gian để dành hết tình yêu cho bảo bối của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC