Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia tộc họ Hoàng là gia tộc tróc quỷ nổi danh nhất từ xưa đến nay, các thế
hệ đều coi việc tiêu diệt ác quỷ là nhiệm vụ của mình.

Trong truyền thuyết, sâu trong Minh Sơn bách quỷ dạ hành. Vào tiết thanh minh, cổng địa phủ mở, tất cả ác quỷ đều muốn thoát ra ngoài tác oai tác quái. Chúng thường hóa thành những thiếu nam thiếu nữ vô tộiđể đi lừa tình cảm của sinh hồn.

Người đời gọi chúng là tinh quái.

Hoàng Tuấn Tiệp với tư cách là truyền nhân đời thứ 25 của Hoàng gia, ngộ tính
cao nhưng tính tình lại lười biếng. Tuy thuật pháp phải nói là thuộc làu làu, nhưng dùng được thì lại không có mấy cái.

Lão gia tử thường xuyên nói anh là Tiệp mơ hồ, nên bị quỷ vương bắt đi thì hơn. Tuấn Tiệp ngước đôi mắt hẹp dài lên, cười mặt mày cong cong nói lão
gia tử già rồi còn dẻo dai, mình quá non, lão quỷ vương thân phận tônquý kiểu gì cũng chướng mắt mình.

Lão gia tử nhìn cái gương mặt sáng loáng kia cũng không tức giận nổi, nói rằng anh không phải tróc quỷ sư bình thường, sau đó ném cho anh mấy tấm độn thân phù rồi phất tay áo đi như một cơn gió....

Lại đến tiết thanh minh, Tuấn Tiệp đem theo phù trấn trạch của nhà mình đi tới một trấn nhỏ cách Minh Sơn hơn trăm dặm.

Gần rạng sáng 1 giờ, thời gian đã qua nửa đêm, Tuấn Tiệp chán chường thu mấy ác quỷ vào túi càn khôn, nghĩ thầm quỷ quái năm nay sao ngốc thế nhỉ, vừa thấy anh đi trong đêm là cả đám đều bu lại, cũng may anh một quyền là giải quyết một con tiểu quỷ, toàn bộ đều bị anh khống chế hết.

Phủi tay định đi về nhà, bởi vì do việc vận chuyển hàng hóa của trấn nhỏ này hơi đặc thù mà xe bus hoạt động ở trấn 24/24. Chỉ vì tối nay là tiết thanh minh, rất ít người đi lại.

Lúc Hoàng Tuấn Tiệp đến trạm xe bus liền phát hiện có một người cũng đang đợi xe, người nọ mặc một cái áo có mũ lớn trùm kín người, cả khuôn mặt đều ẩn trong bóng tối, nhìn thoáng qua cóvẻ u ám.

Nếu không phải trên thân người này không có quỷ khí thì Hoàng Tuấn Tiệp  cũng phải hoài nghi người này là một con quỷ.

Chờ thật lâu cũng không thấy xe bus, anh đang tự oán mình sao trước kia lại không học sử dụng phù thuấn di chứ? Bất chợt một chiếc xe bus chầm chậm chạy đến...

Hoàng Tuấn Tiệp cứ thế lên xe, ngồi xuống một chỗ trống, chỉnh lại áo khoác
của mình, sau đó liếc nhìn người đội cái mũ rộng thùng thình đang ngồi cạnh mình một cái.

Người trên xe không nhiều lắm, chỉ có khoảng 4-5 người, còn rất nhiều ghế trống. Cho nên... người này cố ý ngồi cạnh mình???

Hoàng Tuấn Tiệp moi cái kính từ trong túi quần ra. Sau khi đeo lên, cảnh vật

xung quanh cũng rõ hơn, lúc này anh mới phát hiện người bên cạnh trẻ tuổi hơn mình tưởng rất nhiều, xương quai hàm ưu nhã sắc bén, khuôn mặt góc cạnh trắng nõn.

Hoàng Tuấn Tiệp nghĩ, nhìn cũng đẹp đó, thêm tí nữa là đẹp hơn mình rồi!!

- Trễ thế này rồi, đi một mình hả?

Thật sự chịu không được bầu không khí im lặng gượng gạo này, Hoàng Tuấn Tiệp nhịn không được liền mở miệng hỏi một câu.

Thiếu niên bên cạnh chấn động, giống như đột nhiên ấn phải cơ quan nào đó khiến nó khởi động, động tác quỷ dị chầm chậm quay đầu lại, đôi mắt tối tăm, sắc môi đỏ tươi có chút không giống người thường.

- Anh... nhìn thấy tôi?

Rõ ràng là mấy chữ rất bình thường, từ miệng thiếu niên thốt ra lại cảm giác giống như máy móc nói chuyện.

- Hỏi thừa, tuy rằng tôi cận thị nhưng một người sống sờ sờ thì tôi vẫn có thể nhìn thấy đó nhé.

Cảm thấy giọng điệu của mình có chút lớn, đối phương còn là một thiếu niên. Hoàng Tuấn Tiệp nhỏ giọng lại, sau đó nói:

- Em cũng đang trên đường về nhà hả?

Nghe Hoàng Tuấn Tiệp hỏi thế, con ngươi tĩnh mịch gần như ảm đạm của thiếu niên toát lên vài phần hứng thú, giọng nói khàn khàn thêm chút du dương của thiếu niên vang lên, bình tĩnh mở miệng:

- Vâng, nó đến đón em...

Hoàng Tuấn Tiệp không rõ lắm ý của thanh niên là gì, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy bạn nhỏ này có lẽ không thích nói chuyện với người lạ.

Hoàng Tuấn Tiệp ngẩng đầu lên, ánh mắt anh rơi vào người tài xế, vì say xe nên anh chọn ngồi ở vị trí gần phía đầu. Chỉ thấy tài xế đội một cái mũ lưỡi trai đen, cổ có chút ngắn, nhìn qua kỳ kỳ quái quái.

Xe vẫn từ từ đi về phía trước, chung quanh bắt đầu nổi lên một lớp sương mù, đèn đường càng ngày càng mờ, cảnh vật cũng càng ngày càng mơ hồ. Hoàng Tuấn Tiệp tháo kính xuống muốn lau đi hơi nước đọng trên đó, thân hình lại thoáng cái cứng ngắc.

Thiếu niên bên cạnh không biết tại sao đột nhiên nhích lại gần, người vẫn đội mũ, cứ thế tựa đầu vào vai anh, như người không xương dán lên người anh.

Một mùi thơm u lãnh nhàn nhạt truyền đến...

- Em sợ lắm...

Thiếu niên nhẹ giọng nói, sau đó còn cọ nhẹ lên cổ Hoàng Tuấn Tiệp.

Từ nhỏ Hoàng Tuấn Tiệp đã theo lão gia tử tu hành, đến một người bạn thân
cũng không có, chớ nói chi là tiếp xúc thân mật như này, anh cảm thấy có chút mới lạ, nhất thời không biết có nên đẩy ra hay không.

Hoàng Tuấn Tiệp thử hỏi:

- Em sợ tối hả?

Hay tay thiếu niên giờ cũng đã ôm luôn cái eo của anh rồi, nhỏ giọng nói:

- Sợ tối, sợ cả quỷ nữa...

Nhìn thiếu niên trước mặt như vừa mới trưởng thành, Hoàng Tuấn Tiệp nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu, bày ra khí phách tróc quỷ sư của mình.

- Không sao đâu, chỉ là sương mù thôi.

Thanh âm ôn nhu ngay cả chính anh còn cảm thấy không thể tưởng được.Thiếu niên nghe vậy, tay ôm anh chặt thêm chút, đôi môi đỏ mọng giấu dưới mũ câu hồn đoạt phách...

Sau đó, cùng với sương mù càng ngày càng đậm, chung quanh càng ngày càng đen, Hoàng Tuấn Tiệp rốt cuộc cũng cảm thấy bất thường. Cho dù ban đêm sương mù dày thì cũng không nên dày đặc thế này, không khí càng ngày càng nồng, thậm chí còn ngửi thấy mùi máu tanh.

Đợi một chút.

Mùi máu?

Hình như không phải phảng phất, anh hình như thật sự ngửi thấy được...

Anh đưa tay đẩy đẩy thiếu niên đang sắp ngủ bên cạnh, thân thể thiếu niên mềm nhẹ không xương.

- Tỉnh tỉnh, em... ngửi thấy mùi gì không?

Thiếu niên bị gọi tỉnh nhíu nhíu mũi nhỏ đáng yêu:

- Ngửi thấy mùi gì ạ?

Mùi máu tươi càng ngày càng đậm, Hoàng Tuấn Tiệp nhìn mấy người trên xe,
phát hiện họ đều cúi đầu, như đang mê man không một chút sinh khí của người sống.

- Tài xế, dừng xe, nhanh dừng xe!

Hoàng Tuấn Tiệp có chút luống cuống, cứ như có đồ vật cực kỳ kinh khủng nào
đó xuất hiện, vô ý thức ôm lấy thiếu niên trong lòng, nhẹ giọng bảo:

- Đừng sợ...

Tài xế nghe thấy giọng của Hoàng Tuấn Tiệp, chậm rãi quay "đầu" nhìn qua.

Hoàng Tuấn Tiệp cứng người ngừng thở.

Cuối cùng anh cũng biết vì sao tài xế nhìn có vẻ thấp rồi, tài xế đây làm gì có cổ, hoặc là nói nó làm gì có đầu, mũ của tài xế...trực tiếp đội trên cái cổ của nó...

Nó... căn bản không có đầu...
Nó đưa tay bỏ mũ xuống, lộ ra cái cổ bị chặt cụt tận gốc, chỗ thịt bị cắt vẫn còn đang nhúc nhích máu thịt mơ hồ.

Lái xe nhúc nhích đống thịt đỏ hỏn trên cổ, vặn vẹo thành hình dáng quỷ dị, phần cổ bị cắt đối diện với Hoàng Tuấn Tiệp, như một đóa hướng dương máu, bên trong có môt khe hở đang đóng mở, hộc ra ba chứ:

- Đến trạm rồi...

________________

  Tui khuyến khích mọi người đọc bộ này ban đêm nha 😁😁


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net