Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩ tới bộ phim <Thám tử lừng danh Conan> mình xem hồi trước, Hoàng Tuấn Tiệp ra vẻ nghiêm trọng phán một câu:

- Chân tướng chỉ có một, hai người đều cùng yêu một người!!!

Vợ chồng họ Ngụy nghẹn họng,
Bọn họ hình như không cùng tần số với Hoàng Tuấn Tiệp thì phải...

Mấy người ngồi đây, à, đương nhiên trừ bạn Đại Chùy đang hăng say ăn kẹo ra thì đều nhìn về phía Hoàng Tuấn Tiệp với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, thích cùng một người??? Khó thế mà anh cũng nghĩ ra!

Ôn đạo trưởng kiên quyết đêm nay phải đi bắt quỷ, Hoàng Tuấn Tiệp cũng không ngăn được, chỉ nói một câu với lão là đừng cậy mạnh liền bị Ôn Thủy Chu cho cái ánh mắt lườm hung ác.

Hoàng Tuấn Tiệp hậm hực sờ mũi, nghĩ thầm lão gia tử nói quả đúng thật, đừng xen vào chuyện người khác.

Buổi tối, hai người đều có thói quen ngủ khỏa thân, Hoàng Tuấn Tiệp ôm thiếu niên vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu như đang dỗ em bé:

- Đại Chùy, em nói xem vì sao hai mặt của quỷ kính lại cùng một gương mặt vậy?

Thiêu niên rụt rụt người vào lòng anh, còn lấy một chân cọ xát lên đùi Hoàng Tuấn Tiệp:

- Không phải ca ca đã nói rồi sao, vì hai người kia thích cùng một người.

- Hóa ra em cũng nghĩ thế à, anh thấy ánh mắt của mọi người còn tưởng anh nói sai cơ.

- Sao có thể được.

Thiếu niên ngẩng mặt lên, đối mặt với Hoàng Tuấn Tiệp, sau đó dùng đôi mắt trầm tĩnh nhìn anh, vẻ mặt chăm chú:

- Ca ca nói gì cũng đúng hết!

Nhìn ánh mắt chân thành của đối phương, trong lòng Hoàng Tuấn Tiệp tràn đầy cảm động. Thật tốt, hóa ra đây là cảm giác có một người tin tưởng mình vô điều kiện.

Thiếu niên nhìn ánh mắt tràn đầy ôn nhu của Tuấn Tiệp, đôi mắt anh vốn đã đẹp đến không tưởng giờ lại như có cả dải ngân hà ẩn chứa bên trong. Cậu nhướn người lên phía trước, chóp mũi hai người đụng nhau.

Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên cảm thấy mình có chút khó thở, thậm chí có thể ngửi thấy được mùi thơm trên người thiếu niên, hai mắt anh mở to.

Thật ra chính Hoàng Tuấn Tiệp cũng không phát hiện ra lúc bình thường mắt anh hẹp dài, nhất là lúc híp mắt khi thức dậy, đôi mắt phượng ngủ câu hồn phách người.

Nhưng khi anh kinh ngạc sẽ không tự giác mở to như chú nai con, khiến người khác nhìn liền không nhịn được muộn trọc ghẹo, bắt nạt một phen!

Thiếu niên chăm chú ngắm mắt Hoàng Tuấn Tiệp hồi lâu, ngẩng đầu hôn lên, vừa chạm liền buông. Cậu cười lộ ra hai dấu ngoặc nhỏ, thốt ra một câu khó hiểu...

- Ca ca luôn đáng yêu như thế...

Tiếp theo đưa tay ra tắt đèn ngủ ở đầu giường, một lần nữa rúc vào lòng nam nhân, cảm nhận làn da trơn nhẵn của người bên cạnh.

Cảnh ban đêm dần dần buông xuống, gương mặt nhìn như vô hại của thiếu niên hiện lên nụ cười ta dị.

Vật nhỏ thú vị thế này, ăn thì có chút đáng tiếc,

Hay là...

Đổi một phương pháp ăn khác??

Bên này Ôn Thủy Chu đang loay hoay lấy mấy cái pháp khí, lão cắn nát đầu ngón tay, sau đó vẽ lên lá bùa mấy đường phù văn quỷ dị dán lên phòng ngủ của Hoàng Tuấn Tiệp, nhìn lá bùa lóe lên huyết quang, lão cười lạnh một tiếng.

Loại cấm phù này là lão học trộm được, có thể thu hút quý quái vài mét xung quanh. Lão nghĩ nếu đêm nay quỷ kính hiện thân thì để nó ăn hết bọn Hoàng Tuấn Tiệp trước, sau đó mình lại thu phục nó cũng không muộn.

Như vậy mấy cái bảo vật của tên tiểu tử kia đều thuộc về lão rồi.

Trên mặt lão lộ ra nụ cười điên cuồng, rón ra rón rén về tới phòng ngủ của vợ chồng họ Ngụy, ngồi xuống trước gương kiên nhẫn chờ,

Chưa đợi bao lâu, mặt kính đột nhiên hiện ra từng vòng xoáy như gợn nước. Qua ít giây, một bóng đen liền hiện ra, tóc dài bao che kín mặt.

Trong lòng Ôn Thủy Chu mừng thầm, rốt cuộc cũng xuất hiện rồi. Hai mắt lão gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng đen trong gương, nghĩ thầm không biết sẽ xuất hiện gương mặt như thế nào. Vừa nghĩ xong lão liền thấy bóng đen vén tóc sang hai bên,

Trong mắt Ôn Thủ Chu lập tức hiện lên một tia hoảng sợ, như là nhìn thấy cái gì không thể tưởng tượng được.

Trong gương... người trong gương

Căn bản là...

Không có mặt.

Sao có thể... sao có thể như vậy, đây không phải là quỷ kính sao? Sao có thể lại không có mặt? Trừ khi... trừ khi...

Như là nghĩ đến khả năng nào đó, hai mắt Ôn Thủy Chu trừng lớn, cảm giác có khí lạnh thổi qua sau lưng, trên vai đột nhiên hiện lên thứ gì đó.

Nương theo ánh sáng, lão rõ ràng có thể cảm nhận được...

Đó là một cái đầu người...

Đầu người có mái tóc dài...

Lão cứng ngắc chầm chậm quay đầu lại, đầu trên vai cũng chuyển qua.

Sau đó, Ôn Thủy Chu đối diện với một khuôn mặt.

Đó là khuôn mặt của chính mình...

Trong mắt lão hiện lên khuôn mặt tái nhợt của mình, đôi mắt đỏ dọa người, "Ôn Thủy Chu" cười quỷ dị, há to cái miệng đen kịt.

- Mặt mà ông muốn,

Mặt mà ông muốn ở đây này

Thanh âm âm trầm, Ôn Thủy Chu thế nào cũng không ngờ được lại có thể thấy được mặt của mình, còn là gương mặt khủng bố thế kia. Dù đã gặp qua vô số quỷ quái rồi nhưng lão vẫn bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Nghĩ đến lá bùa dán trước cửa phòng Hoàng Tuấn Tiệp, lão cắn răng đẩy con quỷ sau lưng ra , chạy vụt ra ngoài cửa.

Chỉ cần dẫn quỷ kính qua chỗ đó, nó nhất định sẽ ăn tiểu tử kia trước.

Ngay tại lúc sắp chạm vào cửa phòng ngủ của Hoàng Tuấn Tiệp, lão vừa muốn thở ra một hơi, đột nhiên cảm giác sau lưng mát lạnh, nữ quỷ như nước quấn tới, Ôn Thủy Chu liền cảm nhận được cơn đau từ dưới bụng truyền lên.

Cúi đầu xuống, lão thấy được bàn tay sắc nhọn máu thịt lẫn lộn đâm xuyên qua bụng mình

Trên tay còn dính đoạn ruột cùng thịt nát vừa móc ra.

Ôn Thủy Chu tràn đầy sợ hãi,

Sao có thể, làm sao có thể, rõ ràng phù chú trên cửa là thứ hấp dẫn quỷ nhất, con quỷ kính này sao lại không để ý chút nào?
Trên bụng truyền đến đau đớn, quỷ kính một tay kéo đoạn ruột ra, kèm theo đó là cơn đau kịch liệt, ruột của lão cứ thế bị lôi hết ra ngoài.

Sau đó...

Lão liền đối mặt với gương mặt quen thuộc...

Ôn Thủy Chu thở phì phò, dốc sức tự nói với bản thân cần tỉnh táo, vươn tay vào trong quần áo lấy ra pháp khí đã chuẩn bị trước. Lão đang muốn đọc chú ngữ thì quỷ kính ép sát vào, mở cái miệng tối om không lưỡi ra, đè Ôn Thủy Chu ra đất, nhai nát đầu lưỡi của ông.

- Ăn ngon thế, hi hi hi.

- Lưỡi, ăn ngon thật...

Nghe thấy âm thanh nhai nuốt đầu lưỡi, trong miệng Ôn Thủy Chu tràn ra một dòng máu tươi, máu ở bụng chảy ra một bãi to trên nền đất.

Lão giãy giụa kịch liệt nhưng lại bị "Ôn Thủy Chu" đè ép gắt gao. Nó ăn xong đầu lưỡi tiếp tục gặm hết gương mặt gầy gò của lão, từng miếng từng miếng nhấm nuốt, máu tươi chảy đầy đất...

Thời gian dần qua, sức lực giãy giụa của Ôn Thủy Chu bắt đầu yếu dần, mắt cũng mờ đi, máu tươi chảy ra khiến ý thức lão mơ hồ, cảm nhận được quỷ kính bắt đầu gặm đến cổ mình,

Thời điểm lão sắp mất hết ý thức lại thấy được trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một gương mặt

Một gương mặt vô cùng trẻ tuổi

Mặt của một thiếu niên...

Gương mặt kia không chút huyết sắc, ánh mắt âm u đỏ sậm, đôi môi đỏ tươi phảng phất như tô thêm máu

Trong phút chốc, mắt Ôn Thủy Chu trợn tròn,

Lão chết không nhắm mắt...

Thiếu niên vô cảm nhìn người nọ bị quỷ kính ăn chỉ còn lại xương cốt, nhíu nhíu mày, cứng ngắc nghiêng đầu, thốt ra ba chữ thực nhẹ:

- Thật là xấu!

Giọng  âm lãnh nghe không ra chút cảm xúc, u ám quanh quẩn trong bóng đêm...

__________________..__.________

Sợ ma quá 😨


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net