Bonus: Bài hát phổ thơ của Phi và Tuyết Liên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù con tim ngừng đập.
Dù thân thể cũng chẳng màng.
Mặc không gian tàn phai tấm thân.
Hoặc thời gian làm phai tàn tất cả.
Ta... Vẫn tiến về phía trước.
Bên cạnh các chiến hữu.
Bên cạnh người ta yêu thương.
Ngàn năm, vạn năm.
Dù người đời bỏ mặc.
Dù thế nhân quay lưng.
Ta... Chỉ cần còn sống.
Cũng chỉ là một khoảnh khắc.
Nhỏ nhoi như con sâu cái kiến.
Nhưng.... Vẫn thắp sáng được cả bầu trời.
Thiên không cao rộng.
Vũ trụ mênh mông.
Hồn ta vẫn phiêu bồng trong gió.


Mỉm cười với nhân thế.
Bên cạnh người mình yêu.
Tay trong tay...
Tim không phai, tình không nhạt.
Chân không lùi bước.
Dũng cảm tiến về phía trước.
Dù là mưa giông.
Dù cho sấm sét.
Chỉ cần nàng ở bên, ở bên cạnh.
Sống chết có là gì.

Mộng ảo của thế nhân.
Đối với ta, chẳng bận tâm.
Chỉ cần có nàng, có nàng bên cạnh.
Đương đầu với cả bầu trời.
Đối đầu khắp nhân thế.
Không lùi bước, không hoảng sợ.
Vì nàng, ta có thể làm tất cả.
Vì nàng, cả tấm thân này cũng chẳng màng.
Chỉ cần nàng biết, chỉ cần nàng hiểu.
Thiên không cao rộng.
Vũ trụ mênh mông.
Hồn ta vẫn phiêu bồng trong gió.

Cố vươn tay, mà không thể.
Mắt ướt nhoè, khóc vì ai.
Nỗi đau thiên cổ, hận luân hồi.
Thế gian nào có xá chi.
Thiên không có cao rộng.
Vũ trụ có mênh mông.
Hồn ta vẫn, yêu nàng, không hối hận.

Lời ca lắng đọng thật lâu. Âm thanh của nó vang xa khắp mọi nơi. Từng kẽ lá, từng ngọn cây như thấm nhuần âm vang của bài ca tuyệt diệu ấy. Khẽ đong đưa mình, Phi và Tuyết Liên dường như không muốn rời khỏi thế giới âm thanh mà họ đã tạo ra. Họ cứ thế, ngồi cạnh nhau, hai tâm hồn như hòa làm một.

Ngày mai, bình minh sẽ lại đến, sẽ là tương lai phía trước cần phải đi. Nắm chặt lấy tay nhau, giông tố phía trước sẽ chẳng là gì cả.

--------------

P/s: Bài thơ khá dở nhưng nó cũng là tự sáng tác. Đến chương cuối cùng bài thơ này sẽ một lần nữa xuất hiện. Ngày đó, còn xa...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net