Chap 52. Sưởi ấm tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở về từ hoạt động ngoại khóa, Hạ Chi Quang bỗng nhiên vô cùng thẳng thắn.

Hoàng Tuấn Tiệp vốn dĩ cho rằng, vị đại thiếu gia này nói theo đuổi anh chỉ là nói chơi, kết quả không nghĩ tới đối phượng thực sự để tâm tới nó, còn tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, chính thức đổi tính.

Bước đầu tiên Hạ Chi Quang theo đuổi anh, chính là cải thiện thành tích học tập của bản thân mình trước.

Chuyện này, lúc ở phòng triển lãm sao trời, Hoàng Tuấn Tiệp đã từng nói rằng thích người có thành tích tốt.

Đáng tiếc, ba chữ thành tích tốt này cách xa cả ngàn cây số với Hạ Chi Quang.

So với sự sầu não của Hạ Chi Quang, tâm trạng của Hạ Thập Ngũ càng có vẻ nặng nề hơn.

Hình ảnh Hạ Chi Quang hôn Hoàng Tuấn Tiệp cứ quanh quẩn mãi ở trong đầu của cậu không vứt đi được, vừa nhớ tới, cậu lại chống cằm than ngắn thở dài.

Lâm Tiểu Miên thấy cậu giống như một em gái đa sầu đa cảm, không nhịn được hỏi “Cậu làm sao vậy?”

Hạ Thập Ngũ thở dài “Không có chuyện gì, thấy hơi phiền muộn chút thôi”

Cậu quay đầu nhìn Hạ Chi Quang, hiếm khi nào thấy Hạ Chi Quang không nằm ở trên bàn ngủ, mà đang cầm một đề thi tiếng Anh lên xem.

Lúc đầu, khi Hạ Chi Quang xem đề thi, Kỷ Nhượng đã nghĩ rằng thế giới này đảo điên cả rồi.

Sau khi nhìn thấy Hạ Chi Quang ngày nào cũng xem bài, cậu ta như chết lặng, cuối cùng mới dám đánh bạo hỏi một câu “Sao tự nhiên mày lại nổi hứng chăm chỉ học hành thế?”

Câu hỏi này, Hạ Chi Quang không đưa ra cho cậu ta câu trả lời.

Ngược lại, cô Triệu nhìn thấy Hạ Chi Quang cuối cùng cũng chịu học hành, thái độ xoay chuyển 180 độ, ngày nào cũng tỏ ra rất hài lòng.

Trong lớp vẫn còn một số ít học sinh lì lợm lười học, cô Triệu nói “Các em tại sao không chịu học hành cho đàng hoàng hả? Ngay cả Hạ Chi Quang mà cũng bắt đầu chịu học rồi. Nói cho các em biết, bây giờ các em mới học lớp 10. Lớp 10 nghĩa là gì các em có biết không? Lớp 10 nghĩa là các em vẫn còn kịp để học, đừng để đến khi lên lớp 11, lớp 12 rồi, mới hối hận tại sao lúc trước mình không chịu học, mà bắt đầu chăm chỉ học hành. Tôi nói cho các em biết, muộn rồi!”

Có điều, ngay từ đầu Hạ Chi Quang bắt đầu xem đề thi, vẫn gặp phải rất nhiều thách thức.

Trước kia hắn không hề nghiêm túc đối phó với các kỳ thi, lúc kiểm tra toàn điền lung tung bậy bạ. Sau khi nghiêm túc tự mình làm một bài thi hoàn chỉnh, kết quả điểm cũng không đến nỗi quá tệ, điểm tiếng Anh là cao nhất, bởi vì hắn đọc hiểu hết toàn bộ đề thi, đạt 140 điểm. Tiếp theo tới Toán và các môn khoa học tự nhiên, cứ áp dụng công thức và kỹ năng để giải đề, việc học các môn này cũng trở nên tương đối đơn giản.

Kém nhất chính là Văn và các môn học thuộc.

Mười sáu năm trước, ở trường trung học phổ thông, vẫn chia ra làm hai ban chuyên văn và chuyên khoa học tự nhiên, để học được các môn chuyên văn, chỉ có thể dựa vào việc học thuộc lòng và tích lũy lâu dài, không thể nào trong một lúc mà có thể làm bài được điểm cao cả.

Đặc biệt là môn lịch sử, khiến cho hắn loạn não, rối tinh rối mù cả lên, chưa làm được mấy câu, Hạ Chi Quang liền bực bội đẩy bài thi sang một bên.

Về sự thay đổi của Hạ Chi Quang, Hoàng Tuấn Tiệp cũng có hơi ngạc nhiên.

Từ sau khi Hạ Chi Quang bắt đầu chuyên tâm học hành, rất ít khi tới quấy rầy anh, cả ngày cũng không gửi một cái tin nhắn nào qua.

Ngay cả khi trở về phòng ký túc xá, hắn cũng mang theo tập vở về làm bài.

Anh cảm thấy rất lạ lẫm, đồng thời trong lòng có chút bất đắc dĩ: Có cần phải như vậy không?

Nếu đã thực sự thích một người nào đó thì trong lòng sẽ không có bất kỳ khuôn mẫu nào cả.

Có điều, như vậy cũng tốt, Hoàng Tuấn Tiệp sẽ có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ, tính toán về những món nợ không rõ ràng khiến anh với Hạ Chi Quang cứ mãi dây dưa này.

Chớp mắt một cái đã tới nửa cuối tháng 12, thời tiết càng ngày càng lạch, chỉ còn mấy ngày nữa là tới kỳ thi cuối kỳ rồi.

Nhiều học sinh trong ký túc xá tòa nhà Quốc tế bắt đầu thu dọn sắp xếp hành lý, chuẩn bị khi thi cuối kỳ kết thúc về trở về nhà ngay.

Ở trường Nhất Trung, ngoại trừ học sinh nội tỉnh, còn có rất nhiều học sinh ngoại tỉnh, muốn về nhà phải đặt vé trước, cũng có những người giống như Hạ Chi Quang, sau khi được nghỉ sẽ trở về và ở lại Bắc Kinh tới qua tết.

So với bọn họ thì Hoàng Tuấn Tiệp không có nhiều động thái gì lắm.

Hôm nay là kết thúc thi giữa kỳ, Hạ Thập Ngũ tung tăng nhảy tới cửa phòng ký túc xá của Hoàng Tuấn Tiệp “Hoàng Tuấn Tiệp!”

Hoàng Tuấn Tiệp đang thu dọn sách vở bút thước ở trên bàn học, vò mấy tờ giấy nháp mang từ trong phòng thi đi ra thành một cục ném vào thùng rác, nói “Tìm tôi có chuyện gì?”

Hạ Thập Ngũ vui vẻ hỏi “Hỏi xem anh định ăn Tết ở đâu”

Hoàng Tuấn Tiệp mở miệng “Ở nhà. Cậu cũng về nhà à?”

Hạ Thập Ngũ lắc đầu “Dạ không, mẹ em….”

“Mẹ” mà cậu nhắc tới là mẹ ruột của “Hạ Thập Ngũ” kia.

“Năm nay bà ấy không về nước ăn Tết, em ở nhà có một mình thôi, Tết em sang tìm anh chơi nha!”

Hoàng Tuấn Tiệp “Ừ, nếu một mình thì cứ sang. Vào đây”

Hạ Thập Ngũ đang đứng ở ngoài cửa, lỗ tai với tay đều lạnh cóng đỏ bừng.

Cậu nhặt được một cái cơ thể chẳng có tố chất gì cả, vừa yếu ớt vừa mong manh. Ở trong phòng ký túc xá có bật điều hòa, Hoàng Tuấn Tiệp kéo cậu vào bên trong phòng, hơn nữa còn cầm một củ khoai lang nướng nóng hổi nhét vào trong lòng Hạ Thập Ngũ.

“Ăn cơm chiều chưa?”

Hạ Thập Ngũ ôm củ khoai lang “Chưa ạ”

“Chưa thì mau ăn đi, tranh thủ giờ còn đang nóng” Hoàng Tuấn Tiệp xếp lại mấy quyển sách vật lý lượng tử còn sót, chuẩn bị lát nữa đến thư viện trả lại.

“Hạ Chi Quang đâu?” Hạ Thập Ngũ ngó trái ngó phải, không nhìn thấy ba cậu ở trong phòng ký túc xá.

“Vẫn chưa về, chắc là đến lớp âm nhạc, hắn có tiết mục trong bữa tiệc tối mừng năm mới” Hoàng Tuấn Tiệp thuận miệng đáp.

Hạ Thập Ngũ “À” một tiếng tỏ ra đã hiểu.
Tiệc tối mừng năm mới mà Hoàng Tuấn Tiệp nói là ba ngày sau khi kết thúc thi cuối kỳ, trường học sẽ tổ chức một buổi tiệc tối để chào mừng Tết Nguyên Đán.

Mỗi năm một lần, vô cùng náo nhiệt, một tuần trước đã bắt đầu dựng sân khấu ở sân thể dục.

Theo yêu cầu, mỗi lớp phải đăng ký một tiết mục tham gia góp vui, lớp của Hoàng Tuấn Tiệp đăng ký tiết mục ngâm thơ buồn chán nhất, không có chút mới mẻ nào cả, đã bị loại ngay từ vòng đầu tiên và không đủ điều kiện tham gia.

Lớp của anh tỏ ra mừng rỡ và nhẹ nhõm………dù sao thì ai rảnh đâu mà lãng phí thời gian vào mấy chuyện tập luyện cho tiết mục mừng năm mới chứ, chẳng bằng để thời gian đó để giải đề thi còn có ích hơn.

Hạ Thập Ngũ chung lớp với Hạ Chi Quang, đã sớm biết tiết mục của Hạ Chi Quang là bị cô Triệu dí cổ ép tham gia.

Lớp 10-12 không đăng ký được tiết mục nào cả, cô Triệu đành phải ép học sinh trong lớp đăng ký, tiết mục độc tấu đàn violin của Hạ Chi Quang cũng là một trong số đó.

Tiết mục đàn violin là tiết mục thứ hai, cô Triệu trong lòng nắm chắc, thằng nhóc Hạ Chi Quang này vừa lên sân khấu sẽ lập tức gây náo loạn, soái ca biểu diễn âm nhạc, còn có thứ gì kích động trái tim thiếu nữ hơn nữa chứ?

Hạ Thập Ngũ gặm hết nửa củ khoai lang, lại hỏi “Hạ Chi Quang năm nay có về nhà không? Hắn ở lại Hàng Châu hay về Bắc Kinh vậy?”

Hoàng Tuấn Tiệp “Tôi không biết, hắn không nói với tôi, cậu quan tâm chuyện này làm gì?”

Hạ Thập Ngũ “Nếu hắn không về thì chúng ta có thể cùng nhau ăn tết rồi”

Hoàng Tuấn Tiệp hỏi một câu “Cậu nhất định muốn ăn tết cùng với hắn sao?”

Sau lần trở về từ công viên trò chơi, Hạ Thập Ngũ mỗi lần nói chuyện với Hoàng Tuấn Tiệp đã vô thức mang theo giọng điệu làm nũng “Em nghĩ là mọi người cùng nhau ăn tết mới vui vẻ”

Hoàng Tuấn Tiệp bật cười, nhấc tay lên, vô cùng khéo léo lau đi miếng khoai lang dính trên má Hạ Thập Ngũ, thuận tay kéo cổ áo cậu xuống, chỉnh bộ đồng phục mà Hạ Thập Ngũ đang mặc rất lôi thôi xộc xệch lại cho đàng hoàng.

“Có thời gian suy nghĩ đến những chuyện đó không bằng chuyên tâm vào học cho tốt, thi cuối kỳ sao rồi?”

Dĩ nhiên Hạ Thập Ngũ làm bài thi rất lộn xộn, chuông cảnh báo trong lòng cậu vang lên.

Hoàng Tuấn Tiệp “Tôi phải đến thư viện trả mấy quyển sách, cậu thấy mệt thì cứ ở đây ngủ một giấc, đừng chạy lung tung, còn nữa, thả ống quần xuống đi, cuốn lên như vậy định đi cấy lúa à?”

Hạ Thập Ngũ ngoan ngoãn nghe lời anh, ở trên giường Hoàng Tuấn Tiệp nằm lăn qua lăn lại.

Hoàng Tuấn Tiệp đối xử với cậu càng tốt, cậu càng không thể nén được muốn được gần gũi anh hơn, lý trí cũng có lúc mất kiểm soát, muốn nói thẳng ra cho anh biết cậu đến từ mười sáu năm sau, là con trai ruột của anh.

Nhưng lời nói chỉ vừa tới miệng, Hạ Thập Ngũ lại không có gan để thoát nó ra.

Hoàng Tuấn Tiệp không giống với Hạ Chi Quang, Hạ Chi Quang không quan tâm tới, nhưng Hoàng Tuấn Tiệp sẽ để ý.

Cậu bọc mình trong chăn của Hoàng Tuấn Tiệp, nhăn mặt thở dài.

Từ ký túc xá khoa quốc tế đi đến thư viện, phải băng qua quảng trường trước trường học, sau đó đi qua con đường cây xanh ở sân bóng rổ, thư viện nằm ở kế bên đấy.

Vừa đi đến quảng trường trước trường học, Hoàng Tuấn Tiệp liền nhìn thấy mấy lớp đang tập trung quảng trường để diễn tập. Có tiết mục nhảy, hợp xướng, còn cả diễn kịch nữa.

Anh vừa nhìn, vừa đi băng qua quảng trường, tới sân thể dục rồi, người dẫn chương trình khối 11 trong câu lạc bộ phát thanh đang ở trên sân khấu thử mic “Alo alo alo”, tiếng nói vang khắp không gian sân thể dục.

Từ trước đến nay Hoàng Tuấn Tiệp không hề có hứng thú đối với các hoạt động ngoại khóa này, lúc còn học lớp 10, anh đã không có hứng thú, bây giờ lên lớp 11 thì lại càng không.

Hoàng Tuấn Tiệp trả sách cho thư viện xong thì trở về, đúng lúc gặp được Ngô Kha.

Trường học tổ chức hoạt động vui chơi giải trí lớn, bản thân cậu ta lại là trưởng ban tuyên truyền của hội học sinh thế nên cực kỳ bận rộn. Vừa nhìn thấy Hoàng Tuấn Tiệp, Ngô Kha vội vàng gọi anh lại “Tới đúng lúc lắm! Giúp tôi cái này với!”

Hoàng Tuấn Tiệp “Tôi không nói sẽ giúp”
Ngô Kha cười nói “Đừng lạnh lùng thế mà, giáo thảo, chỉ đánh piano một chút thôi, cậu giỏi cái này nhất mà. Tiết mục diễn kịch của lớp 11-6 cần có nhạc nền, mà người chơi đàn của lớp đó lại bị bệnh nên không tới được, làm họ bây giờ không biết phải làm sao, nếu cậu rảnh thì đi giúp đỡ họ một chút đi”

Hoàng Tuấn Tiệp “Tại sao tôi phải giúp chứ?”

Ngô Kha “Không phải cậu có người bạn cũ hồi cấp 2 học ở lớp 11-6 sao? Tên gì ấy nhỉ? Trước kia hai người học chung lớp mà, bạn học cũ sẽ có nhiều chuyện muốn nói. Đi đi đi, cậu nể mặt tôi đi giúp đỡ lớp họ một chút đi mà!”

Hoàng Tuấn Tiệp hiện tại cũng rảnh rỗi, hơn nữa đã lâu rồi không chạm qua dương cầm, quả thực có hơi ngứa tay, anh thả lỏng cảnh giác, đồng ý với Ngô Kha.

Tới hậu trường buổi tiệc tối, đúng lúc oan gia ngõ hẹp với Hạ Chi Quang.

Đối phương ngồi dựa trên ghế nhỏ ngủ gục, trên người vẫn còn đang mặc đồng phục học sinh. Ngô Kha nói nhỏ “Sao lại ngủ gục ở đây rồi? Đi vòng qua đi, khẽ thôi, đừng đánh thức hắn”

Tên ông trời con này không dễ hầu hạ chút nào, có thể mời được hắn tới đây diễn tập trước đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

Kết quả tuy động tác của cả hai rất khẽ khàng, nhưng vẫn đánh thức Hạ Chi Quang dậy.

Ánh mắt hắn đang liu thiu buồn ngủ, nhìn thấy Hoàng Tuấn Tiệp, bỗng kinh ngạc nói “Sao anh lại ở đây?”

“Lớp 11-6 thiếu người đàn dương cầm nên kéo tôi vào cho đủ quân số. Cậu thi xong rồi à?”

Hạ Chi Quang “Mới thi xong thì tới đây luôn, buồn ngủ muốn chết”

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn thấy trước mắt hắn còn có một quầng thâm nhàn nhạt màu đen, không giống như đang nói dối.

Khoảng thời gian này Hạ Chi Quang vì tập trung cho thi cuối kỳ mà học hành rất vất vả, thức khuya dậy sớm, có khi thi đại học hắn cũng chẳng nỗ lực tới mức đấy.

Ngô Kha lên tiếng “Vậy các cậu cứ nói chuyện trước đi, tiết mục của lớp 11-6 xếp cuối, lát nữa tôi tới tìm cậu”

Hạ Chi Quang dịch sang một bên chừa nửa cái ghế cho Hoàng Tuấn Tiệp “Anh muốn ngồi nghỉ một lát không?”

Hoàng Tuấn Tiệp “Cậu thấy được không? Ghế này đủ cho hai người ngồi à?”

Anh tìm một cái ghế đẩu ngồi xuống, bắt đầu im lặng ngẩn người, Hoàng Tuấn Tiệp ngoài học hành giỏi giang ra thì giỏi nhất chính là ngồi ngẩn người. Hạ Chi Quang thấy anh bắt đầu thả hồn trên mây, vội vàng dùng chân đá Hoàng Tuấn Tiệp một cái.

“Nè”

Hoàng Tuấn Tiệp bị hắn đá một cái, sực tỉnh lại.

Đôi mắt hoa đào của Hạ Chi Quang nghiêng nghiêng nhìn anh “Chuyện tôi nói với anh, anh suy nghĩ thế nào rồi?”

Hoàng Tuấn Tiệp giả ngu “Chuyện gì?”

Hạ Chi Quang “Hẹn hò với tôi”

Thanh âm của hắn không lớn không nhỏ, nhưng đủ khiến người ta phải thất kinh, Hoàng Tuấn Tiệp bị hắn làm cho sửng sốt, vội vàng nhìn xung quanh, may mà không có ai nghe thấy.

Hạ Chi Quang mở miệng “Không phải anh thích thành tích tốt sao? Nếu điểm thi cuối kỳ của tôi đạt trên 500 điểm, thì anh hãy suy nghĩ đề nghị của tôi một chút được không? Dù sao thì anh cũng cần tới tin tức tố của tôi mà, đúng không?”

Hoàng Tuấn Tiệp lấp lửng với hắn “Chờ có kết quả hãy rồi nói sau”

“Anh sẽ đồng ý với tôi đúng không?”

“Không liên quan tới việc này” Hoàng Tuấn Tiệp nói “Cậu mới lớp 10, còn quá sớm để nói chuyện yêu đương”

Đương nhiên, điều quan trọng hơn hết đó là, đối với Hạ Chi Quang mà nói, hắn theo đuổi Hoàng Tuấn Tiệp, có thể là hắn thích tin tức tố của anh, hoặc là nhất thời nổi hứng, cảm thấy kích thích, hay là vì độ tương xứng 100% kia, mỗi lần hắn đánh dấu anh đều khiến tinh thần hắn cảm thấy thỏa mãn, không có thứ gì thay thế được.

Nhưng đối với Hoàng Tuấn Tiệp mà nói, cả đời anh chỉ có thể quyết định ỷ lại vào tin tức tố của một người, nếu anh bị luân hãm vào, đến khi nhiệt tình của đối phương nguội lạnh, muốn chia tay anh để tìm kiếm chân ái của bản thân mình, đối với anh mà nói…………không chỉ là áp lực về tinh thần, mà có khi thân thể anh cũng không thể chịu đựng nổi điều đó.

Lần phân hóa thứ hai có mức độ nguy hiểm rất cao. Một khi đã hoàn thành đánh dấu, sau đó lại bị Alpha rũ bỏ, việc cắt bỏ tuyến thể sẽ không còn bất cứ tác dụng nào, điều chờ đợi anh chính là cái chết.

Pháp luật không cho phép Alpha vứt bỏ Omega phân hóa lần thứ hai.

Nhưng nếu chỉ yêu mà không cưới thì sao? Đâu có pháp luật nào bảo vệ quyền lợi khi yêu đương.

Thiếu niên một khi đã rơi vào lưới tình thì chuyện gì cũng có thể làm ra cả. Nếu hắn thật sự muốn dùng thân phận bạn trai để hoàn toàn đánh dấu anh, bản thân anh còn có thể giữ vững lập trường được bao lâu?

Tóm lại, đối với Hạ Chi Quang mà nói, là trò chơi tình cảm, đối với Hoàng Tuấn Tiệp mà nói, là trò chơi cược mạng!

So với việc yêu đương không có gì đảm bảo với Hạ Chi Quang, chẳng thà lây lất chịu đựng tin tức tố thêm hai năm nữa, chờ sau khi thành niên sẽ cắt bỏ đi tuyến thể còn tốt hơn.

Hạ Chi Quang hoàn toàn không thể nào đoán ra được tâm tư của Hoàng Tuấn Tiệp, hắn định nói gì đó thì cô Triệu đã bắt đầu gọi người.

Hắn đành thôi, cầm lấy đàn violon đi lên sân khấu.

Hoàng Tuấn Tiệp hơi suy nghĩ, sau đó mới đi xuống bậc thang, vòng tới phía trước sân khấu để xem diễn tập. Mấy cô gái lớp 10 kéo nhau tụ tập lại, ngoại trừ học sinh lớp 10 còn có cả lớp 11 nữa.

Hôm nay là ngày kết thúc thi cuối kỳ, mọi người đều được trả lại điện thoại di động, ai cũng đều thoải mái sử dụng không kiêng dè gì nữa.

Hoàng Tuấn Tiệp vừa mới đi xuống, liền nghe thấy mấy nữ sinh đang bàn tán về Hạ Chi Quang.

“Bà chụp được gì chưa? Cho tui xem với!”

“Mới lên sân khấu thôi mà! Đã chụp được gì đâu, tui còn chưa nhìn thấy gì hết đây, bà vội cái gì?”

“Nhanh lên, nhanh lên, tui quay video còn bà chụp hình nha”

…………Rất được yêu thích.

Hoàng Tuấn Tiệp không khỏi cảm khái một câu.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, dường như đã tìm ra được lý do vì sao Hạ Chi Quang được yêu thích đến như thế.

Rõ ràng cũng giống như những người khác, đều mặc vào bộ đồng phục giống như vội về chịu tang của trường Nhất Trung, thế nhưng khi hắn mặc vào lại có cảm giác giống như nam chính trong phim thần tượng thanh xuân vườn trường.

Ngô Kha ở trên sân khấu phụ trách hỗ trợ, cầm micro đặt ở bên cạnh.

Hạ Chi Quang dựng cây đàn violin lên, hàng lông mi khẽ rũ xuống, ngón tay thon dài như ngọc cầm cây vĩ lướt trên dây đàn.

Thanh âm độc đáo của cây vĩ cầm được cất lên từ sân khấu truyền xuống dưới.

Hoàng Tuấn Tiệp nhớ tới Hạ Niên đã từng nói với anh, hồi nghỉ hè anh đi tham gia thi đấu ở ngoài tỉnh, không kịp xem buổi biểu diễn của Hạ Chi Quang trong kỳ huấn luyện quân sự, Hạ Chi Quang từ lần biểu diễn đó mà trở nên nổi tiếng,
cũng là độc tấu một đoạn violin, gây kinh diễm tứ phía, làm cho toàn bộ diễn đàn trường đều trở nên điên cuồng.

Hắn của bây giờ đã trưởng thành hơn một chút, tướng mạo càng thêm tuấn tú, dưới tiếng đàn vỹ cầm du dương hỗ trợ lại càng thêm thanh thoát huyền ảo.

Giống như một cơn gió, bốn phương tám hướng đánh úp vào anh, khiến cho anh không thể lẩn trốn vào đâu được cả.

“Nhìn gì mà ngơ người luôn thế?” Ngô Kha trêu chọc anh.

Hoàng Tuấn Tiệp quay đầu lại “Cậu tới hồi nào đấy?”

Ngô Kha “Cậu đúng là xem tới ngây người ra luôn rồi. Tôi mới tới, thế nào?
Cũng không tệ lắm phải không, giáo thảo, cậu đã nhận ra được nguy cơ chưa, Hạ Chi Quang này nổi bật như thế, có phải không phân cao thấp với cậu không.”

Hoàng Tuấn Tiệp “Dư hơi”

Bên tai anh lại truyền đến tiếng các nữ sinh bàn tán sôi nổi.

Ngô Kha nói “Chuẩn bi đi, còn phải diễn tập tiết mục cuối cùng nữa”

Hạ Chi Quang không ở trên sân khấu lâu, Hoàng Tuấn Tiệp lấy lại tinh thần, đi lên trên sân khấu.

Nữ sinh đứng cạnh anh lúc này mới nhận ra, điện thoại di chuyển, camera lập tức quay về phía Hoàng Tuấn Tiệp, màn hình điện thoại cũng đang rung lên vì phấn khích.

“Douma! Lúc này Hoàng Tuấn Tiệp bên cạnh tui hả trời?’

“Hoàng Tuấn Tiệp……má ơi…… đúng là Hoàng Tuấn Tiệp”

“Douma tui đi chết đây! Sao ảnh im lặng quá vậy chứ! Biết thế tui đã tới xin số WeChat rồi!”

“Thôi bỏ đi mà làm người, bà có đi tới cũng không xin được đâu. Mà ảnh cũng có tiết mục sao? Tiệc tối mừng năm mới này thật dã man, gom đủ cả hai người họ luôn?”

“Chắc không đâu….. nếu ảnh có tiết mục thì trên diễn đàn phải có tin tức rồi chứ”

Hoàng Tuấn Tiệp đi lên, dựa vào bản nhạc mà đánh lên phím đàn dương cầm, trình độ âm nhạc của anh không cao lắm, chỉ là cảm thụ âm nhạc hơn người bình thường một chút thôi, không thể gọi là thiên tài được.

Sau khi bản nhạc kết thúc, Ngô Kha vỗ tay “bốp bốp bốp”.

“Tôi biết ngay mà, hồi sơ trung tôi đã thấy cậu đánh đàn rồi”

Hoàng Tuấn Tiệp nói “Còn việc gì nữa không? Không thì tôi đi trước”

Ngô Kha “Hết rồi. À phải, để cảm ơn cậu, tối nay sau khi tiệc mừng năm mới xong thì cùng nhau đi hát đi. Tôi mời, ở quán Karaoke mới mở gần đây đó”

Hoàng Tuấn Tiệp xua tay “Nói sau đi”

Ngô Kha “Có rất nhiều người tới đó, đi đi cho vui, nha?”

Hoàng Tuấn Tiệp vẫn còn nhớ tới chuyện cậu ta mai mối cho mình, thế nên đã do dự một lúc, nhất thời không đồng ý.

Sau khi tiết mục của lớp 11-6 kết thúc, học sinh dưới sân khấu gần như đã đi hết.

Trên sân khấu cũng trống không, Ngô Kha chỉ đạo người của các lớp đưa loa cất vào trong hậu trường, sau đó cũng vội vàng rời khỏi sân thể dục.

Thời tiết mấy ngày nay rất ảm đạm, ngoài trời gió lạnh thổi dữ dội, đồng phục học sinh mùa đồng không có tác dụng gì cả.

Hoàng Tuấn Tiệp từ sau sân khấu đi xuống, Hạ Chi Quang đang dựa vào dưới sân khấu nghịch điện thoại.

Anh không nghĩ rằng Hạ Chi Quang vẫn còn chưa đi, dừng lại một chút.

Thời tiết lạnh như vậy, Hạ Chi Quang lại đứng ở lỗ thông gió, ngón tay chơi điện thoại đều bị gió thổi tới đỏ bừng.

Hắn nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn Hoàng Tuấn Tiệp, thản nhiên nói “Xong chưa vậy?”

Hoàng Tuấn Tiệp không trả lời đúng câu hỏi “Sao cậu còn chưa đi?”

Hạ Chi Quang “Rõ ràng, đang chờ anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jhdbk