Phiên ngoại 1 - Chap 1. Kỳ thi đại học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Tự Âm từ trong nhà bếp bưng một quả trứng gà cùng với một cái bánh quẩy đi ra, lo lắng ngồi xuống trước mặt Hoàng Tuấn Tiệp “Con trai, cứ bình tĩnh mà thi, đừng căng thẳng. Thi không tốt cũng không sao cả, thật ra con theo học trường đại học nào mẹ cũng thấy vui”

Hoàng Tuấn Tiệp ngồi ở trước bàn, nói “Người căng thẳng là mẹ đấy”

Anh dùng đũa gắp quả trứng gà ra, rõ ràng là không muốn ăn, chỉ uống sữa đậu nành với bánh quẩy.

“Chuyện mê tín như vậy mà mẹ cũng tin”

Những lời này vừa nói ra, Hoàng Tuấn Tiệp liền im lặng.

Anh gắp quả trứng gà vào lại trong chén, yên lặng ăn xong nó.

Lâm Tự Âm ở bên cạnh bàn kiểm kê lại túi đựng đồ dùng học tập của anh “Phiếu dự thi…. bút chì 2b….bút đen….con chỉ mang có hai cây thôi sao? Hay là mang thêm một cái nữa nhé, đề phòng có chuyện?”

Bình thường Hoàng Tuấn Tiệp đi thi chỉ mang theo một cây bút, lần này thi đại học có hơi căng thẳng nên anh mới mang theo hai cây.

“Đủ rồi, hôm nay chỉ thi hai môn, không cần dùng nhiều bút”

Lâm Tự Âm lẩm bẩm “Hôm nay không phải có môn văn sao? Làm bài văn phải viết nhiều chữ như vậy sẽ rất hao mực”

Hoàng Tuấn Tiệp cầm lấy túi đựng đồ dùng học tập khoác lên, Lâm Tự Âm lại nói “Hay con mang cặp sách đi đi, có gì cần mang thêm tài liệu tham khảo để ôn lại không, bảo cha chở con tới trường thi nha….”

Anh xua tay “Không cần đâu, mẹ đừng lo, từ đây cách trường thi chỉ một đoạn ngắn, con đi bộ cũng được rồi”

Lâm Tự Âm kéo góc áo anh “Thật sự không cần chở đi sao?”

Hoàng Chi Ngôn hừ một tiếng “Nó đã bảo không cần chở thì không cần chở, lớn như vậy rồi chẳng lẽ không biết tự lo cho mình sao?”

Lâm Tự Âm nhìn tờ báo trong tay ông bị cầm ngược, thở dài, ánh mắt quay lại trên người Hoàng Tuấn Tiệp “Mẹ biết con là đứa hiểu chuyện, mẹ không giống cha con, tương lai con muốn làm gì mẹ không có ý kiến, chỉ cần tuân theo đạo đức pháp luật, có thể tự nuôi sống bản thân mình là được rồi. Thế nên hôm nay con cứ bình tĩnh để đầu óc thoải mái mà làm bài, giống như làm bài kiểm tra trên lớp thôi, hiểu không?”

Hoàng Tuấn Tiệp gật đầu, mở cửa, đi tới trạm chờ xe buýt.

Anh mặc đồng phục Nhất Trung đi ở trên đường, khiến cho nhân viên hành chính và học sinh đi trên đường đều chú ý tới.

Hôm nay, khu vực trung tâm thành phố Hàng Châu sáng sớm đã bắt đầu hạn chế lưu thông, ưu tiên nhường đường cho xe buýt của học sinh đi thi đại học đi qua trước. Hoàng Tuấn Tiệp vặn nắp chai, uống một ngụm nước.

Vừa buông chai nước suối xuống, Hạ Chi Quang đã xuất hiện ở trước mắt anh.

Hoàng Tuấn Tiệp liếc nhìn xuống, cười lạnh chế nhạo một tiếng “Sao hôm nay không cưỡi motor?”

Mùa hè, Hạ Chi Quang cưỡi một chiếc xe đạp, đeo kính râm, giống y như khổng tước xòe đuôi chắn ở trước mặt anh “Để bạn trai anh chở anh tới trường thi, lên xe đi”

Hoàng Tuấn Tiệp “Cảm phiền ngài tránh đường một chút, anh không muốn từ đây tới trường thi cứ bị người ta nhìn chằm chằm vào đâu”

Anh không hề do dự đi vòng qua Hạ Chi Quang, hắn vội vàng khóa xe để sang một bên, đuổi theo.

Hoàng Tuấn Tiệp thuận miệng hỏi “Hôm nay được nghỉ à?”

Hạ Chi Quang thổi tóc mái trước mặt “Nhất Trung là trường thi số 1, khối 10 với 11 được nghỉ hai ngày, cũng chẳng có gì sướng cả, cuối tuần phải quay lại học bù. Anh có căng thẳng không?”

Hoàng Tuấn Tiệp “Bình thường”

Hạ Chi Quang nói “Em có hơi căng thẳng”

Hoàng Tuấn Tiệp “Có phải em thi đâu, căng thẳng cái gì?”

Hạ Chi Quang “Căng thẳng dùm anh. Có nghĩ tới nguyện vọng 1 là gì chưa?”

Hoàng Tuấn Tiệp “Có điểm thi rồi nói sau”

Hạ Chi Quang hỏi tới chỗ quan trọng “Định thi vào trường trong tỉnh hay ngoại tỉnh?”

Hoàng Tuấn Tiệp liếc mắt “Em định thi chung trường với anh à?”

Hạ Chi Quang “Chưa từng yêu xa nên muốn chuẩn bị trước”

Hoàng Tuấn Tiệp bật cười “Để xem thế nào đã, xác định thi vào đâu rồi anh sẽ nói cho em biết trước. Đừng nói chuyện nữa, để anh ôn lại một chút”

Anh vẫn có chút lo lắng.

Đã chuẩn bị hai cây bút viết rồi, từ lúc bước ra khỏi nhà, trong đầu anh vẫn không ngừng đọc thuộc lòng lại những bài thơ cổ, đồng thời lấy tài liệu ra ôn lại những chỗ quan trọng.

Hạ Chi Quang cũng biết ngày thi đại học hôm nay là một ngày quan trọng, nghe Hoàng Tuấn Tiệp nói như vậy, hắn cũng không nói gì nữa, cứ thế đi cùng với anh tới trường thi.

Cổng trường Nhất Trung đã đông nghịt học sinh với phụ huynh.

Sau khi học sinh đi vào trong, phụ huynh đứng ở cổng nôn nóng chờ đợi. Có người còn đang dặn dò con mình hãy thoải mái mà làm bài, thái độ không khác gì so với Lâm Tự Âm.

Hạ Chi Quang bỗng nhiên nắm lấy tay anh, bước chân đi vào trong cổng Nhất Trung của Hoàng Tuấn Tiệp dừng lại, anh bị Hạ Chi Quang kéo vào một góc.

Hoàng Tuấn Tiệp: ?

Hạ Chi Quang “Anh thật sự không căng thẳng sao?”

“Em nói vậy là có ý gì, em muốn anh căng thẳng à?”

Hạ Chi Quang gật đầu.

Hoàng Tuấn Tiệp nhíu mày nghĩ thầm: Ông trời con này giở chứng gì vậy?

Sau đó nghĩ lại, bản thân Hạ Chi Quang vốn không hề dễ chiều, nếu không thuận theo ý hắn thì nhất thời rất khó giải quyết.

Anh nói “Được, vậy anh căng thẳng”

Hạ Chi Quang nhấp môi dưới “Hay để em hôn anh một cái”

Hoàng Tuấn Tiệp: …….

Hạ Chi Quang đề nghị “Hôn một cái để giảm bớt căng thẳng trước khi thi, thế nào, lấy độc trị độc, không tệ lắm chứ”

Hoàng Tuấn Tiệp “Em làm cả buổi chỉ vì mục đích này?”

Hạ Chi Quang gật đầu “Cũng được mà”

Hoàng Tuấn Tiệp “Em cũng thẳng thắn quá nhỉ, sau khi bị phát hiện rồi thì bất chấp tất cả sao?”

“Ai bất chấp tất cả chứ, chúng ta yêu đương nghiêm túc, hôn anh một chút thì có làm sao, đây là nghĩa vụ phải thực hiện của em với tư cách bạn trai.” Lúc Hạ Chi Quang nói lời này thì không mấy tự tin cho lắm, dù sao thì người thi đại học là Hoàng Tuấn Tiệp, thế mà trông hắn còn căng thẳng hơn.

Hoàng Tuấn Tiệp hơi lùi ra phía sau, anh phát hiện ra Hạ Chi Quang đã cao hơn một chút.

16, 17 tuổi là độ tuổi đang cao lớn, chỉ mới không gặp một ngày thôi mà cậu con trai có thể cao lên một tấc rồi.

“Có phải em lại cao hơn rồi không?”
Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy khi Alpha dậy thì thật kỳ diệu, bây giờ anh còn phải hơi ngẩng cổ lên mới có thể nhìn thẳng Hạ Chi Quang.

Hắn đã cao hơn trước một chút rồi.

Hạ Chi Quang không vui nhìn anh “Đừng dùng giọng điệu giống như ba em để nói chuyện với em chứ? Làm như anh lớn hơn em nhiều tuổi không bằng”

Hoàng Tuấn Tiệp “Vốn dĩ anh là anh của em mà”

Hạ Chi Quang “Cao thêm 2cm. Bây giờ là lúc nói chuyện này sao, chuyện chính mà em hỏi anh thế nào?”

Hoàng Tuấn Tiệp nói “Có ai như em không chứ? Trước khi hôn môi còn phải hỏi qua ý kiến đối phương nữa, không phải em là bá đạo tổng tài à?”

Hạ Chi Quang lẩm bẩm “Bá đạo tổng tài gì?”

Hoàng Tuấn Tiệp cười nói “Giáo thảo giàu có không phải là phiên bản thời trẻ của bá đạo tổng tài sao?”

………….Cuối cùng, hai người không hôn nhau được.

Hai người tốn biết bao nhiêu thời gian ở trong bụi cây chỉ để cãi nhau một trận, chờ khi Hoàng Tuấn Tiệp đi vào, Hạ Chi Quang mới chợt nhận ra.

“Đệt!” Hắn thở dài một cái, dựa vào cổng trường, giống như cún con vậy, tức giận đến nhe cái răng nanh ra “Anh gạt em!
Anh cố ý kéo dài thời gian phải không!”

Hoàng Tuấn Tiệp bất đắc dĩ lắc đầu.

Thi đại học tổng cộng hết ba ngày, Hạ Chi Quang đứng ở ngoài cổng đợi hết ba ngày theo.

Đôi khi hắn gia nhập vào trong đám phụ nữ trung niên 30-40 tuổi đứng chờ trước trường để nghe họ trao đổi về cách thức nuôi dạy con cái, làm sao để nuôi con, làm sao để dạy con, thằng nhóc này lắng nghe rất nghiêm túc, thiếu điều lấy giấy bút ra để ghi chép lại thôi.

Ngày cuối cùng, lúc Hoàng Tuấn Tiệp thi xong đi ra, anh thấy Hạ Chi Quang chẳng biết đào đâu ra được một cái ghế đẩu ngồi thành vòng tròn với đám bà thím, cho dù là đang ở trước mặt đám phụ nữ trung niên nhưng bản lĩnh khổng tước xòe đuôi của hắn cũng không hề giảm bớt lấy một chút mị lực, dụ dỗ được rất nhiều các bà thím vây quanh hắn.

“Con trai của cháu bướng ghê lắm, ba ngày không phá nhà là không chịu được”

Hạ Chi Quang nói vậy khiến đám bà thím xung quanh cười rộ lên.

Nhìn hắn vẫn còn nhỏ tuổi như thế, bản thân vẫn còn đang là một đứa nhóc thì đào đâu ra con trai chứ.

“Có thật mà, mặc dù hơi bướng, nhưng trông rất đẹp trai, giống cháu”

Lại là một tràng cười vang lên.

Hạ Chi Quang ngồi ở đây nói xàm nói nhảm với mấy bà thím, chợt thoáng liếc nhìn thấy Hoàng Tuấn Tiệp, hắn đứng lên, phủi phủi ống quần “Mẹ của con cháu tới rồi, chào các dì cháu đi đây.”

Hắn vẫy tay chào, ít nhất có tới 13 bà thím cười vẫy tay chào lại hắn.

Hoàng Tuấn Tiệp “Nhân khí cao quá nhỉ”

Anh mở dù ra, che cho Hạ Chi Quang.
Hạ Chi Quang cười nói “Ghen cứ nói”

Trong tay hắn cầm một cái quạt nhỏ chạy bằng pin, mới dụ được một bà thím đưa cho, bây giờ bật lên quạt cho Hoàng Tuấn Tiệp.

Thời tiết tháng sáu nóng chết người, Lâm Tự Âm sợ nóng, đi thi với anh được một bữa thì không đi nữa. Cũng vất vả cho đại tiểu thư Hạ Chi Quang được nuông chiều từ bé lại có thể đứng bên ngoài chờ anh tới ba ngày.

Hoàng Tuấn Tiệp lấy khăn giấy ra đưa cho hắn “Mặt toàn là mồ hôi, em ăn gì chưa? Hay tìm một chỗ ăn trước”

Hạ Chi Quang “Em còn tưởng anh sẽ lau cho em”

Hoàng Tuấn Tiệp “Bị gãy tay hay gãy chân?”

Hạ Chi Quang “Con người anh sao cứ máu lạnh vô tình như thế chứ?”

Hoàng Tuấn Tiệp “Lại định dọa đòi chia tay à? Chiêu này không xài được nữa đâu”

Hạ Chi Quang bị anh làm cho nghẹn họng một chút.

“Anh không thấy em đang làm gì sao?” Hắn lắc lắc cái quạt điện nhỏ trong tay.

Hoàng Tuấn Tiệp: ?

Hạ Chi Quang “Em đang lấy lòng anh đó”
Hoàng Tuấn Tiệp “Anh chưa từng thấy ai lấy lòng người ta mà lại nói ra ngoài miệng, em không thể im lặng vô tư cống hiến một chút được sao?”

Hạ Chi Quang “Vậy sao được? Nịnh nọt vuốt mông ngựa mà lại không nói ra thì làm sao đối phương biết được? Như vậy không phải uổng công sao?”

Hoàng Tuấn Tiệp vừa đi vừa cãi nhau với hắn “Trên đời chẳng có bữa trưa nào là miễn phí cả”

Đi ngang qua quán kem, Hạ Chi Quang bỏ ra 1 tệ 5 hào để mua một cây bòn bòn kem đá, bẻ ra thành hai đoạn, nhét vào trong miệng Hoàng Tuấn Tiệp một đoạn.

(Bòn bòn kem đá, ai biết cái này thì đã có 1 tuổi thơ dữ dội =))))) )

“Lạnh quá” Hoàng Tuấn Tiệp vội vàng nhả ra, dùng tay cầm.

Hạ Chi Quang thấy một tiệm nhỏ có máy lạnh, nhưng ở bên trong chật ních học sinh, hai người đi ngang qua cửa tiệm rồi tới một cửa tiệm khác bên trong khu trung tâm thương mại.

Hơi lạnh phả vào mặt, cả hai đều nhẹ nhàng thở ra.

Làn da Hoàng Tuấn Tiệp rất trắng, mặt đỏ ửng lên vì nóng, trong miệng còn đang nhai bòn bòn kem đá, vừa cầm tờ poster tuyển sinh trên tay quạt vừa than thở “Cái thời tiết Hàng Châu quỷ quái này sao mãi không thấy bớt nóng chút nào chứ?”

Hạ Chi Quang dời đi tầm mắt, nhưng rất nhanh chóng quay lại, lấy khăn giấy hung hăng xoa xoa lên mặt Hoàng Tuấn Tiệp, miệng Hoàng Tuấn Tiệp bị dính chút khăn giấy, mở to hai mắt nhìn Hạ Chi Quang, hình tượng núi băng lạnh lùng cũng bị phá vỡ.

“Em muốn chết à?” Hoàng Tuấn Tiệp không thể tin nổi.

Hạ Chi Quang có hơi xấu hổ, trong đầu hắn chợt thoáng hiện lên cảnh tượng có chút sắc tình ban nãy.

Thật ra dung mạo của Hoàng Tuấn Tiệp trông rất thanh thuần. Vẻ ngoài lạnh lùng, cấm dục, không quyến rũ yêu nghiệt, có cảm giác của một băng sơn mỹ nhân, tóm lại hoàn toàn đối lập với ngoại hình của Hạ Chi Quang.

Nhưng cũng chính bởi vì thanh thuần như vậy cho nên mới khiến người ta nghĩ theo hướng sắc tình.

Hiện tại Hạ Chi Quang đang ở tuổi dậy thì, đô tuổi mà hormone hoạt động rất mạnh, cho nên đương nhiên có vô số ảo tưởng đối với người yêu của mình. Chẳng qua bởi vì chuyện yêu đương giữa hắn với Hoàng Tuấn Tiệp hơi có chút trắc trở, mới vừa yêu nhau, chưa ngọt ngào được mấy ngày, đã bị cảm xúc sinh ly tử biệt nặng nề thay thế.

Hắn muốn bản thân trưởng thành thật nhanh chóng, trở thành bờ vai mà Hoàng Tuấn Tiệp có thể dựa vào được. Tuy rằng nói tình cảm đã tăng lên rất nhiều….. còn sớm được trực tiếp nhìn thấy kết thúc, ngay cả con trai cũng đã lớn như vậy rồi……..thế nhưng những chuyện mà các đôi tình nhân thường hay làm, họ lại chưa làm được cái gì cả.

Đã nửa năm trôi qua kể từ sau khi chuyện đó xảy ra.

Nói cách khác, cho đến nay, kinh nghiệm trong tình yêu vẫn là con số 0.

Sau khoảng thời gian ảo diệu và đặc biệt đó, Hạ Chi Quang với Hoàng Tuấn Tiệp dường như lại quay trở lại điểm xuất phát, bắt đầu giống như người mù sờ cục đá mà qua sông, học cách yêu đương.

Dù sao cứ như vậy cũng không có tiến triển.

“Trên mặt anh có mồ hôi kìa, để em lau cho anh” Hắn nhìn chằm chằm vào nửa cây kem còn lại của Hoàng Tuấn Tiệp, đột nhiên đoạt lấy “Anh đừng ăn nữa, ăn nhiều không tốt cho thân thể”

Hoàng Tuấn Tiệp vẫn còn chưa kịp cắn thì miếng kem còn lại đã lọt vào trong miệng Hạ Chi Quang.

Anh nhất thời cạn lời, ném tấm poster tuyển sinh vào trong thùng rác “Mặc kệ em đấy”

Hạ Chi Quang đổi đề tài, hỏi anh “Anh thi sao rồi?”

Hoàng Tuấn Tiệp “Cũng bình thường, có điều vật lý làm sai một câu”

Hạ Chi Quang “Làm sai sao không sửa?”

Hoàng Tuấn Tiệp “Nộp bài rồi mới nhớ ra”

Hạ Chi Quang nghe anh nói, trái tim như treo lên.

So với thành tích bùn loãng không thể trét tường của bản thân, hắn càng quan tâm tới thành tích của Hoàng Tuấn Tiệp hơn.

Một năm qua, bản thân Hạ Chi Quang đã lao vào học bán sống bán chết, chỉ được 640, 650 điểm, tuy rằng đối với cô Triệu mà nói, thành tích này của Hạ Chi Quang chính là kỳ tích, thậm chí cô còn có câu cửa miệng thường xuyên dùng để nói với một vài học sinh lớp dưới “Em không phải đồ ngốc, em chỉ là không chịu chăm chỉ học hành mà thôi, em xem Hạ Chi Quang kìa” vân vân….

Nhưng đem so với Hoàng Tuấn Tiệp, nếu hai người muốn học chung một trường đại học, còn thiếu ít nhất 60 điểm nữa.

“Vậy phải làm sao bây giờ, để vào đại học thiếu một điểm cũng không được” Hạ Chi Quang lo lắng sốt ruột nói “Hay em dùng tiền để anh vào”

Hoàng Tuấn Tiệp:………

Hạ Chi Quang còn cảm thấy đề nghị này của mình không tồi, nghiêm túc nói “Dù sao em cũng có rất nhiều tiền”

Hoàng Tuấn Tiệp “Tuy anh không nghèo, nhưng nghe em nói câu này, anh vẫn muốn đấm cho em một cú”

Hạ Chi Quang “Thật sự không sao chứ?”

Hoàng Tuấn Tiệp thở dài “Môn vật lý anh chỉ sai có một câu này thôi”

Hạ Chi Quang kinh ngạc.

Hoàng Tuấn Tiệp nhìn hắn, học theo giọng điệu đáng ghét của hắn, nhàn nhạt nói “Anh còn nhiều điểm”

Anh vốn dĩ cho rằng cả môn toán lẫn môn lý đều có thể đạt điểm tối đa, kết quả vấp chân, sai mất một câu.

Sau khi đáp án đề thi đại học được công bố, Hoàng Tuấn Tiệp tính thử điểm của anh trên 700 điểm một chút, kết quả buổi tối hôm đó tra điểm thi đại học, điểm thi tốt hơn cả dự đoán của anh.

Môn tiếng Anh lẫn môn Toán đều đạt điểm tối đa, bài văn viết của môn văn có lẽ cũng đạt điểm tối đa, anh rất tự tin vào bài viết văn của mình, có sai một câu trắc nghiệm, khả năng bị trừ vài điểm cho nên chỉ còn 140 điểm. Môn tổng hợp được 290 điểm, trong đó có 5 điểm nhất định là bị trừ ở câu Vật lý bị sai, còn lại 5 điểm không biết bị trừ chỗ nào.

(Thông tin thêm về kỳ thi Đại học bên Trung: Tổng điểm cao nhất là 750 điểm.
Trong đó 3 môn bắt buộc Toán, Văn, Anh mỗi môn điểm tối đa là 150 điểm. Còn 300 điểm nằm ở 3 môn tổng hợp tùy theo ban mà học sinh theo học để thi. Môn tổng hợp ban Tự Nhiên gồm Lý, Hóa, Sinh. Môn tổng hợp ban Xã hội gồm Chính trị, lịch sử, địa lý.

Ở đây Hoàng Tuấn Tiệp đạt 440 điểm cho 3 môn bắt buộc: 150 Toán, 150 Anh, với 140 Văn cộng với 290 điểm cho 3 môn tổng hợp. Cứ phải gọi là vl =))))) )

Cuối cùng còn được cộng thêm 20 điểm, đó là điểm cộng cho việc anh đã tham gia đoạt huy chương vàng cuộc thi vật lý toàn quốc.

Vào ngày điểm thi đại học được công bố, điện thoại bàn trong nhà Hoàng Tuấn Tiệp bị gọi muốn nổ tung.

Hạ Chi Quang gọi điện tới trước, kết quả cho dù là điện thoại của Hoàng Tuấn Tiệp hay là điện thoại của cha mẹ anh, tất cả đều bị đường dây bận.

Hạ Hành thấy con trai mình cứ gọi điện thoại suốt, không nhịn được hỏi “Con gọi cho ai cả đêm vậy?”

Hạ Chi Quang bực tức nói “Cho Hoàng Tuấn Tiệp, gọi hoài không được!”

Hạ Hành có hứng thú, ông luôn rất quan tâm tới Hoàng Tuấn Tiệp, nói cách khác, chính là rất hài lòng về “con dâu” này.

“Ba nhớ hình như hôm nay có thể tra ra được điểm thi đại học thì phải. Chú Trương của con hôm nay không tăng ca mà về nhà tra điểm của con gái”

Hạ Chi Quang “Đúng vậy, thế nên con mới gọi điện cho Hoàng Tuấn Tiệp”

Hắn nghiến răng nghiến lợi.

Hạ Hành hỏi “Cậu ta thi được bao nhiêu điểm?”

Hạ Chi Quang có thẻ căn cước lẫn thẻ học sinh của Hoàng Tuấn Tiệp, cả mật khẩu Hoàng Tuấn Tiệp cũng nói hết cho hắn biết, cho nên hắn có thể tra ngay ra điểm của Hoàng Tuấn Tiệp trước.

Hạ Chi Quang “730”

Hạ Hành phun nước trà trong miệng ra “Bao nhiêu?”

“730! Ba điếc à!”

Hạ Hành khiếp sợ nói “Cao dữ vậy?”

Ông vốn biết Hoàng Tuấn Tiệp học rất giỏi, nhưng không ngờ thằng nhóc này lại thi được điểm cao tới như vậy.

Tuy đã từng gặp qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng Hạ Hành vẫn là một bậc phụ huynh, vẫn là một người cha bình thường biết quan tâm tới con mình.

Ông có chút cảm khái mở miệng “Nếu con thi được nửa điểm người ta thôi là ba đã yên tâm rồi”

Nói xong câu này, Hạ Hành nhìn sang, thấy con trai mình vẻ mặt tức muốn hộc máu vì không gọi điện thoại được, ông vui sướng khi người gặp họa mà an ủi “Ba khuyên con đừng gọi nữa, cậu ta được từng này điểm nhất định là thủ khoa ban khoa học tự nhiên của tỉnh rồi, con biết tối nay ai giành gọi cho cậu ấy không? Là phòng tuyển sinh của Thanh Hoa, Bắc Đại đấy, hiểu chưa?”

Hạ Chi Quang cúp điện thoại.

Hạ Hành mở miệng “Con đi đâu vậy?”

Hạ Chi Quang đã lấy chìa khóa xe, đi ra ngoài “Con tới nhà anh ấy!”

Nếu đã không giành gọi điện thoại được, thì tới hẳn nhà anh ấy chặn người luôn được không!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#jhdbk