Phát Hiện Có Thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Chap2

Nắng xiên qua ô cửa sổ dội vào gương mặt của 1 người con gái mới tuổi đôi mươi, làm cô khẽ giật mình thức giấc. Đã qua ngày mới rồi sao, nhưng mà mình đang ở đâu đây???Cô nghi hoặc nhìn xung quanh 1 lượt rồi đánh giá.

Căn phòng này nhìn vô cùng tiện nghi,nội thất được bài trí rất hài hoà và không kém phần sang trọng. Cô vội mở cửa đi ra bên ngoài, định tìm người hỏi cho rõ. Tối qua rõ ràng vẫn còn ở nhà họ Mạc nhưng sao hôm nay lại ở 1 nơi lạ lẫm này???

Cô đi khắp nhà ra sức gọi, gọi đến lạc cả giọng nhưng chẳng thấy tiếng trả lời. Nhà này không còn ai ngoài mình sao?

Nghi ngờ mình bị bắt cóc, cô chạy thẳng ra cửa chính.

Đẩy cửa ra, ôi trời,... Khung cảnh thành phố Tấp nập hiện ra trước mắt cô. lại là mình suy nghĩ lưng tung rồi,ai thèm bắt cóc mình chứ. Xe cộ chạy ngoài đường vô cùng đông đúc, người qua kẻ lại nườm nượp,hoạt động buôn bán diễn ra sôi nổi. Cô ngồi bệt xuống mặt ủ rũ, là Mạc Phong đem mình đến đây chứ còn ai nữa,anh ấy tuyên bố không cần mình từ hôm qua rồi mà. Căn biệt thự này tôi không cần nữa,tôi chỉ cần anh thôi mà,...

Ngồi buồn bã với đống suy nghĩ ngổn ngang, bụng bắt đầu réo lên, cô vội vào phòng bếp, bất ngờ thấy phần ăn sáng đã được chuẩn bị rất ngon lành, là cho mình sao??? Vừa bất ngờ vừa vui, cô vội thực hiện các công việc buổi sáng
rồi mới bước vào ăn sáng.

Món đầu tiên là món cô vô cùng yêu thích " gà sốt cay". "Mạc Phong,anh quả là tốt,còn chu đáo, nhớ món em thích như vậy". Vậy mà không có tình cảm với em thật sao? Ai tin chứ! Cô cầm đùi gà lên ăn,chưa kịp bỏ vào miệng thì chiếc nhẫn bạc trên ngón tay cô bị đen từ lúc nào không hay biết. Aa chiếc nhẫn này là của em trai Mễ Đồng tặng cho cô, tiếc thật sao lại bị đen rồi. Thôi bỏ đi chị xin lỗi em trai,đói quá rồi phải ăn trước cái đã. Vừa cầm đùi gà thêm lần nữa chuẩn bị ăn thì chợt nhớ nguyên nhân khiến kim loại bạc bị đen thường là do gặp phải chất độc, có khi nào.....tay cô run run làm rớt đùi gà xuống bàn. Nhưng không đúng,sao Mạc Phong có thể hại mình được chứ.... Ngẫm nghĩ trên tai cô vẫn còn đôi khuyên tai bằng bạc cùng bộ với chiếc nhẫn Mễ Đồng tặng, cô quyết định sẽ thử thêm 1 lần nữa cho chắc,đâu thể tin tưởng anh hoàn toàn được chứ Mạc Phong,hứ!

Quả nhiên thức ăn có độc, cô đưa đôi khuyên tai bạc vào chờ 1 lúc thì nó đã chuyển sang màu đen. Tay cô run lẩy bẩy.Việc này,....Lòng chợt nguội lạnh,có chút run sợ,nhưng cảm giác đau lòng vẫn chiếm nhiều nhất trong tim,cô cười khổ. "Mạc Phong, anh chán ghét em đến độ này sao." Dù vậy, cô vẫn không hề muốn tin là Mạc Phong làm, cầu mong đó không phải sự thật...Cô lắc đầu đem đổ bỏ đống thức ăn đó đi. Tay với lấy  điện thoại gọi cho 1 người. Phút chốc đã thấy người ấy đến, trên tay còn cầm 1 giỏ đồ đưa cho Mễ Đình, cô nhận lấy, cảm kích nói: "Trạch Dương, cảm ơn anh,từ nhỏ đến lớn không lúc nào không làm phiền anh,đến bây giờ vẫn thế. Ngại thật." Tống Trạch Dương nhìn Mễ Đình cười nói: " Sao lại phiền, anh còn thấy rất vui khi được giúp đỡ em nữa kìa .Bất kể lúc nào cần cứ gọi cho anh." Nói rồi anh dùng tay làm động tác nghe điện thoại.Mễ Đình bật cười,không biết nói gì hơn, chỉ vội đi thấy đổi trang phục ,ý của Tống Trạch Dương cô biết chứ, nhưng cô đã có người trong lòng mất rồi, từ đầu chí cuối chỉ xem Trạch Dương là bạn tốt.

Chuẩn bị xong 2 người liền lên xe. Tống Trạch Dương chở Mễ Đình đến nhà của Bạch Giai Kỳ. Suốt dọc đường đi,Mễ Đình chăm chú nhìn khung cảnh qua cửa sổ. Lâu lâu lại liếc nhìn Tống Trạch Dương đang tập trung lái xe. Gương mặt góc cạnh, vầng trán cao rộng, sống mũi cao thẳng đường nét rắn rỏi vô cùng mạnh mẽ, đôi môi mỏng đang mím chật vào nhau. Thoạt đầu nhìn vào Tống Trạch Dương, điểm nổi bật nhất có lẽ là đôi mắt thâm sâu ấy ,khi nhìn có thể bị hút vào thế giới nội tâm của anh vậy. Aaaaa Quả thực nếu so về độ đẹp trai,chậc chậc,Mạc Phong quả thật không bằng anh ta rồi.

Cuối cùng cũng đến nhà của Bạch Giai Kỳ, Tống Trạch Dương vội mở cửa xe cho Mễ Đình bước xuống. Vừa thấy Mễ Đình,Bạch Giai Kỳ liền chạy đến ôm lấy cô. Lâu rồi hai người mới gặp lại nhau,thỉnh thoảng chỉ gọi video nói chuyện. Là bạn thân của nhau nên chuyện gì của người này,người kia đều được biết."Mễ Đình,dạo này không ổn sao cứ gầy gò thế này, vào đây tớ vỗ béo cho." Tống Giai Kỳ nhìn bạn cảm thấy xót,tưởng được gả vào nhà họ Mạc rồi thì phải sống một cuộc sống sung sướng,chỉ biết ăn,ngủ rồi đi spa,shopping chứ. Dù là không yêu Mễ Đình,nhưng cô biết Mạc Phong sao có thể để " vợ "mình phải chịu khổ như thế,chắc là có vấn đề gì rồi.

Vào đến phòng bếp, nhìn thấy những món ngon đã được dọn sẵn trên bàn, ngoài ra còn trang trí rất đẹp mắt. Có được một cô bạn thân như này, Mễ Đình cô thật sự cảm thấy mát lòng. Cô định ăn xong sẽ nhờ Giai Kỳ giúp đỡ mình thực hiện kế hoạch dạy dỗ Uyển Nhi hôm qua, đem cả chuyện bị bỏ độc vào thức ăn nói cho cô biết. Lại nhìn vào đống thức ăn,tuy hơi dội vì nhớ đến chuyện hồi sáng, nhưng đây là đồ ăn đó Giai Kỳ bỏ công làm nên cô vẫn ráng ăn 1 ít cho vui,dù là không còn bụng dạ nào ăn nổi. Gắp miếng cá bỏ vào miệng, vị tanh lan tỏa khắp vòm họng khiến cô muốn nôn, cô lấy tay ôm miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh,nôn thốc nôn tháo.

"Chết tiệt! Sao mình cứ bị ám ảnh bởi mấy món đồ ăn lúc sáng thế này." Mễ Đình nhăn mặt nói. Lúc này Bạch Giai Kỳ và Tống Trạch Dương cũng chạy vào xem tình hình thế nào. Mễ Đình liền đem chuyện lúc sáng ra kể hết,Tống Trạch Dương nổi giận đùng đùng định tìm Mạc Phong tính sổ,cho hắn 1 trận tơi bời.Mễ Đình và Bạch Giải Kỳ khó nhọc lắm mới cản lại được thanh niên trai tráng , sức dài vai rộng như anh ta. "Chưa chắc là Mạc Phong làm đâu,bình tĩnh đi. Các cậu biết Mạc Phong không phải loại người này mà,nếu có chán ghét thì cậu ấy chỉ cần tránh mặt Mễ Đình là xong,đâu nghĩ đến giết người làm gì. Thử nghĩ xem, Mễ Đình mà chết thì ai có lợi nhất nào." Bạch Giai Kỳ từ từ phân tích, vừa nghe câu chuyện cô đã biết hung thủ là kẻ nào. Mễ Đình lúc này mới tỉnh ngộ " Ừ đúng rồi,tính của Uyển Nhi,chúng ta còn lạ" Chưa nói hết câu, Mễ Đình liền nôn ào ạt, Bạch Giai Kỳ vừa đưa khăn cho cô vừa nghi ngờ hỏi." Mễ Đình, bao lâu rồi bà dì chưa đến thăm cậu?" Tống Trạch Dương chả hiểu gì nhìn Mễ Đình,cái gì bà Dì với bà Thím. Mễ Đình trợn mắt, dừng động tác lau mặt lại, cô trả lời: "2 tháng".....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net