Chương 49 - 50 - 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆, Chương 49.

Mấy ngày nay Từ Minh sống vô cùng khó chịu.

Bạn thân Chiến Hồn trong game không để ý tới mình nhào vào ôm ấp của người khác thì thôi, trong nhà còn một người đàn ông đẹp trai không rõ thân phận! Từng giờ từng phút quyến rũ mình! Người đàn ông kia mặc dù chính là người Từ Minh nhìn thấy trong quán giải khát hôm trước, nhưng... Nhìn ánh mắt anh ta, sao nhìn thế nào cũng không thấy hiền lành vậy?

Bố! Người đàn ông này là ai vậy! Sao lại vào ở nhà chúng ta?

Cái gì? Anh ta là anh họ con? ... Anh họ em gái bố ấy con làm gì có anh họ nào... Không không không, con chưa nói gì hết. Ừm... Chào anh họ!

Bố Từ Minh giải thích, anh họ tuổi trẻ tài cao, giờ mới 29 tuổi đã có một công ty đưa ra thị trường, còn định lập một công ty ở thành phố này nên tới đây khảo sát, bố với mẹ nhiệt tình đương nhiên mời anh họ đến nhà ở. Vốn anh họ đã từ chối, nhưng sau đó không biết tại sao lại đồng ý, còn ngỏ ý để Từ Minh với anh họ ở chung, học tập cách đối nhân xử thế cùng bí quyết quản lý công ty của anh họ.

Mà bên kia...

"Con à, phải tạo mối quan hệ với người ta, có lợi cho sinh hoạt của con sau này đấy biết không?" Mẹ Từ Minh nói thấm thía, chỉ thiếu thắt nơ bướm cho con mình rồi đưa vào phòng anh họ. "Dạ dạ, con biết..." Từ Minh trả lời có vẻ qua loa, cùng lúc hô to trong lòng, cmn, cha đó lúc trước còn bị mình ảo tưởng đó, cuối cùng hóa ra là quan hệ họ hàng! Điều này không khoa học!

"Con à, tuy con với cậu ta là quan hệ họ hàng, nhưng họ hàng này... cũng không tính gần lắm, thuộc ngoại hệ thôi, nếu con thích thì tự mình vo tròn vo tròn đưa vào phòng cậu ta đi, nhé." Mẹ Từ Minh tiếp tục nói lời thấm thía, "Sau này nếu con theo cậu ta thì không lo ăn không lo mặc, mẹ cũng không cần cả ngày lo lắng con cứ lông bông nữa." Từ Minh chảy máu đầy mặt nhìn mẹ mình: "Con không phải con ruột mẹ đúng không..."

Từ sau khi Từ Minh biết Trương Bác Văn cũng can đảm nói rõ tính hướng của mình với gia đình, để cậu khiếp sợ là mẹ mình chẳng những không phản đối mãnh liệt như bố, ngược lại còn giúp mình...

Thử hỏi thì mẹ Từ Minh che mặt nói: "Hai cậu trai ở bên nhau đáng yêu biết bao..."

Đáng yêu em gái mẹ ấy...

Thế là Từ Minh biết, hóa ra mẹ mình là một hủ nữ tiêu chuẩn!

Sau đó dưới sự cùng nỗ lực của hai người, bố Từ Minh bị mẹ Từ Minh uy hiếp không được lên giường, thế là thuận lợi bị phá...

Thời gian sau đó trở nên vui vẻ, rốt cuộc Từ Minh không lo lắng cho tính hướng của mình, còn thường xuyên cùng mẹ mình ngồi trong thư phòng nghiên cứu các loại BL H, thời gian trôi qua phải nói quá hạnh phúc...

...

Anh họ tên là Điền Chiến, sau khi ở lại nhà Từ Minh thì cơ bản là đi sớm về trễ, thỉnh thoảng tối không ra ngoài cũng nhốt mình trong phòng không biết đang làm gì. Mẹ Từ Minh tỏ vẻ, cứ tiếp tục như vậy con mình không gả đi được rồi.

Từ Minh: "..."

"Con à, ở đây có một tách trà hoa cúc, con đưa cho anh Điền Chiến đi, cứ nói là hè rồi nên giúp anh giảm nhiệt, nếu cậu ta hiểu được ám chỉ của chén trà này thì đừng từ chối cứ trực tiếp ừ ừ a a đi, mẹ sẽ lôi cái đồ đầu gỗ là bố con đi."

Điền Chiến... Anh... Từ Minh nhìn trà hoa cúc, nhìn nhìn, không nhịn được khinh bỉ nhìn mẹ mình: "Mẹ, mẹ nghĩ gì mà đẩy con trai mình đi cho người ta ngắm vậy... Còn trà hoa cúc... Mẹ cũng không nghĩ nhỡ đâu người ta không thích đàn ông thì làm sao?"

"Đúng nhỉ..." Mẹ Từ Minh ngộ ra, "Mẹ quên mất."

Từ Minh: "..."

Mẹ Từ Minh tỏ vẻ, đây hoàn toàn không phải vấn đề! Bà đứng bật dậy, ra vẻ cao quý đi gọi điện thoại: "Alo... Đúng vậy... Điền Chiến đang ở nhà của em đây, sống rất tốt, vâng vâng... Lần này em gọi điện cho chị, là muốn hỏi chị một chuyện..."

Từ Minh: "..." Mẹ ruột à... Mẹ đừng như vậy... Con cảm thấy áp lực rất lớn đấy...

☆, Chương 50.

Từ Minh bưng trà hoa cúc mẹ mình nhét cho đứng trước cửa phòng Điền Chiến xoắn đến xoắn đi, cuối cùng ôm tâm tình thấy chết không sờn gõ cửa phòng: "Anh họ, mẹ em bảo em mang trà hoa cúc vào cho anh."

Trong cửa im lặng một lúc lâu mới vang lên giọng nói bình thản: "Vào đi."

Phòng của Điền Chiến là phòng khác, trang trí bên trong Từ Minh xem qua không biết bao nhiêu lần. Vốn tưởng rằng anh họ ở đây lâu thì bày trí trong phòng cũng sẽ có chỗ thay đổi, không ngờ anh họ lại lười như vậy, ngoài vỏ chăn vỏ gối trên giường cùng với cái máy tính đặt trên bàn sách, những thứ khác gần như không nhúc nhích.

Lúc này anh họ đang ngồi trước bàn sách vọc máy tính.

Từ Minh đảo mắt mấy vòng quanh phòng, lúc này mới lề rề đi tới.

Đặt trà hoa cúc lên bàn, Từ Minh vừa định lân la bắt chuyện làm quen thì lơ đãng lướt qua màn hình máy tính của Điền Chiến, đột nhiên không nhịn được văng một câu: "Cmn." Thứ Từ Minh nhìn thấy, đương nhiên là hình ảnh cùng ID cậu quen thuộc từ lâu.

Từ Minh: "..."

Điền Chiến: "... Làm sao vậy?"

Từ Minh ho một hồi mới nói: "Ha ha ha ha, chỉ là thấy ID của anh hơi quen quen..."

Điền Chiến chối ngay: "ID này khá là đại chúng, gần như mỗi server đều có một cái."

"À à, như vậy à..." Từ Minh cười khan hai tiếng, xám xịt lê ra khỏi phòng Điền Chiến. Mặc dù mỗi server có thể đều có một người tên Chiến Hồ, nhưng tướng quân toàn thân kim quang lóng lanh như vậy có lẽ cũng chỉ có một!

Từ Minh xoắn xuýt một lúc, đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện trong quán giải khát lúc trước thì hận không thể chôn cả người mình vào đất. Chả trách sau lần ấy hắn lại dây dưa với run lẩy bẩy! Hóa ra là vì đã biết tài khoản bé loli kia là nhân yêu!

Chính vì vậy, tính hướng của Điền Chiến cũng được xác định.

Từ Minh ủ rũ, cuối cùng chỉ có thể cầu nguyện trong lòng: hi vọng Điền Chiến quên hết mọi chuyện trong quán giải khát đi! Tốt nhất là không nhớ mặt mũi của người kia! Cũng không biết người kia chính là mình! Bằng không thì điều này... Làm trò cười cũng quá xấu hổ rồi...

"Sao vậy?" Mẹ Từ Minh thấy mặt con mình đổi tới đổi lui còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng kéo cậu xuống ghế salon trong phòng khách.

"Anh ấy thích nữ." Từ Minh méo xẹo mặt.

Mẹ Từ Minh cuối cùng vẫn thương con trai, nhìn vẻ mặt này của cậu lại tưởng cậu bị sỉ nhục trong phòng Điền Chiến, vội vàng an ủi: "Không sao không sao, ngoan không khóc, trên thế giới không phải chỉ có một mình cậu ta là đàn ông tốt, không người này chúng ta tìm người khác, nhưng cũng phải nói... Mẹ vừa mới gọi điện hỏi mẹ Điền Chiến, mẹ nó rõ ràng nói nó nam nữ đều ăn, khoảng thời gian trước còn thấy nó yêu đương với một nam sinh trên mạng... Nam sinh kia cũng khôi hài, rõ ràng là đàn ông con trai còn dùng acc nữa, gọi bé loli gì đó, mẹ nó hỏi Điền Chiến thì Điền Chiến nói muốn coi như không biết để trêu cậu ta..."

Từ Minh: "..."

Tiên cmn các loại sư!

Vào đêm, Từ Minh xoắn đến xoắn đi, cuối cùng vẫn log game.

Mở danh sách bạn tốt, acc của Trương Bác Văn còn chưa lên, ngược lại Chiến Hồn vẫn luôn online, lúc này Chiến Hồn và run lẩy bẩy đang tú ân ái.

【 bang phái 】 Run Lẩy Bẩy: ông xã ~ em muốn một viên đá cấp bảy làm trang bị ~

【 bang phái 】 Chiến Hồn: ừ, cổng thành Trường An chờ anh.

【 bang phái 】 Run Lẩy Bẩy: được ~ ông xã anh đối em tốt nhất ~

Từ Minh nhìn mà nổi hết da gà da vịt, trước đây cũng quen biết run lẩy bẩy, cũng đã thấy cô ấy nói chuyện, sao lúc ấy không thấy ỏn ẻn như thế này? Cũng không nói một câu lại kèm một gợn sóng...

Yên lặng oán thầm được một lúc, Từ Minh xoa xoa cằm bắt đầu đánh chữ.

【 bang phái 】 Người Ta Là Bé Loli: tuyển bạn trai ~ tỏ vẻ chơi game một mình thật quá cô đơn /(ㄒoㄒ)/~~

【 hảo hữu 】 Người Ta Là Bé Loli: tuyển bạn trai ~ tỏ vẻ chơi game một mình thật quá cô đơn /(ㄒoㄒ)/~~

【 thế giới 】 Người Ta Là Bé Loli: tuyển bạn trai ~ tỏ vẻ chơi game một mình thật quá cô đơn /(ㄒoㄒ)/~~

【 thế giới 】 Ai ôi ai ôi: ai ôi, bé thấy anh được không?

【 thế giới 】 Người Ta Là Bé Loli: ... Nói chuyện riêng, để tôi xem con người cậu thế nào.

【 thế giới 】 Ai ôi ai ôi: Yes sir!

Từ Minh hừ lạnh hai tiếng với máy tính, cậu biết vờ vịt? Tôi đây lại không biết à! Xem chúng ta ai hết kiên nhẫn trước ai!

Chương 51.

Trương Bác Văn không ngờ bí mật động trời trong miệng Vương Cảnh Ngôn, thế mà lại động trời như vậy!

Cậu đi quanh Vương Cảnh Ngôn hai vòng, quan sát từ trên xuống dưới nhiều lần, cuối cùng không nhịn được cười: "Đừng đùa em."

Vương Cảnh Ngôn bất đắc dĩ: "Không phải anh đang trêu em, anh đang nói thật với em đấy, những lời này anh đã chuẩn bị tâm lý rất lâu mới quyết định nói ra."

Nhưng hiển nhiên Trương Bác Văn không hề tin: "Anh nói anh là máy tính, vậy anh biến thân thử xem nào."

Vương Cảnh Ngôn: "..."

Trương Bác Văn vốn cho rằng Vương Cảnh Ngôn im lặng là vì không thể biến thân, liền coi những lời vừa rồi là lời nói đùa, nhưng vừa mới xoay người dọn đồ đạc thì điều huyền huyễn nhất trên thế giới này với Trương Bác Văn đã xảy ra. Chỉ thấy xung quanh phòng bỗng phủ rất nhiều sương mù, sương mù kia không có hương vị mà chỉ càng ngày càng dày, cuối cùng Trương Bác Văn vươn tay ra mới phát hiện... Cậu vậy mà chỉ có thể nhìn thấy đến cổ tay mình...

Đây mới thực sự là bàn. tay. không. thấy. năm. ngón!

Mà khi sương mù tan hết đã là chuyện năm phút sau, Trương Bác Văn gọi tên Vương Cảnh Ngôn vô số lần lại không thấy ai trả lời, nên sau khi sương mù tan hết cậu theo phản xạ muốn lao về trước, lại đá phải một thứ.

Chỉ thấy trước mặt Trương Bác Văn không còn Vương Cảnh Ngôn, chỉ còn một chiếc máy tính cũ nát, cái máy tính này đúng là chiếc Vương Cảnh Ngôn nói đánh mất trước đây...

Trương Bác Văn: "..." Cậu thấy khó tin liền chạy đến phòng của mình, phát hiện quả thực không thấy Vương Cảnh Ngôn.

Ngay lúc Trương Bác Văn ngơ ngác khó hiểu, một chuyện khiến cậu cuối cùng xác định Vương Cảnh Ngôn nói thật đã xảy ra. Chỉ thấy chiếc máy tính không cắm vào nguồn điện không nối dây mạng lại khởi động máy! Còn đăng nhập vào trò chơi!!

Trương Bác Văn (°◇°;).

Nguyên một đám chữ đột nhiên đánh ra.

【 bang phái 】 Bạch Cảnh Tịch: bây giờ em đã tin anh chưa?

【 bang phái 】 Hoa Chi Hiểu: ???

Trương Bác Văn hít sâu một hơi: "... Tin rồi, anh nhanh biến về đi..." Cậu chỉ cảm thấy cảnh này quá quỷ dị, cho nên muốn Bạch Cảnh Tịch nhanh nhanh biến lại.

Sau đó lại là một khoảng sương mù, chỉ là lần này thời gian ngắn hơn nhiều, Vương Cảnh Ngôn trần truồng ngồi xổm trên đất mặt lộ vẻ xấu hổ. Trương Bác Văn nhìn Vương Cảnh Ngôn không nhúc nhích, há miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì. Cậu thở hổn hển mấy cái, dáng vẻ như không thở được, run rẩy rút di động ra bấm số điện thoại mẹ cậu.

"Alo... Mẹ à... Dạ, con... Con gọi điện là muốn nói, hôm nay con không về nữa. Dạ..." Nói tới đây Trương Bác Văn lại bật khóc, cậu nghẹn ngào bỗng gào lên: "Mẹ -"

Vương Cảnh Ngôn lại càng hoảng sợ, vội vàng đứng dậy ôm Trương Bác Văn vào lòng: "Đừng khóc... Ngoan..."

Anh nói rồi vươn tay cầm lấy điện thoại trên tay Trương Bác Văn, nhanh chóng nói với điện thoại: "Xin lỗi bác, con làm cậu ấy tức giận, đợi có thời gian con với tiểu Văn nhất định sẽ về..." Nói rồi không đợi trả lời đã cúp máy.

Vương Cảnh Ngôn ôm Trương Bác Văn lên giường, nghiêng người đè cậu xuống dưới thân thể mình, "Em không thích anh à?"

Trương Bác Văn khóc thút tha thút thít, không nhịn được dùng chân đạp Vương Cảnh Ngôn, nhưng chút sức ấy quả thực chỉ như gãi ngứa với anh. Mặc dù với con trai khóc là biểu hiện nhu nhược, rất nhiều con gái thích khóc đều bị bạn bè gọi là đồ ẻo lả, nhưng Trương Bác Văn thật sự không nhịn được. Cậu không biết nếu Vương Cảnh Ngôn là một cái máy tính, cậu nên làm thế nào.

Người với máy tính yêu đương, nghĩ thế nào cũng thấy kinh hãi!

Nhưng bây giờ sự thật lại bày ra trước mắt, Vương Cảnh Ngôn đúng là máy tính, anh ta còn biểu diễn cho mình nữa chứ! Trừ khi tất cả vừa rồi chỉ là mơ...

Im lặng véo cho mình một cái, đau quá đi.

Trương Bác Văn cắn môi: "Tui cảm thấy hai chúng ta không hợp."

Vương Cảnh Ngôn sửng sốt.

Trương Bác Văn tiếp tục nói: "Anh là... máy tính, tui là người, như vậy ở cùng nhau thế nào? Hơn nữa... Ai biết lúc nào anh sẽ biến mất? Với một cái máy tính, thời gian mấy năm đã rất lâu rồi..." Vương Cảnh Ngôn im lặng một lúc: "Không phải trước đây chúng ta sống rất tốt à? Hay là nói, em không muốn dùng mấy năm để đổi cả đời?"

"Đúng, chính là ý này." Trương Bác Văn ngước mắt nhìn Vương Cảnh Ngôn, "Tui với anh ở bên nhau, tối đa cũng chỉ được mấy năm, nhưng anh lại chiếm cả đời của tui, đến lúc anh biến mất tui phải làm thế nào?"

Vương Cảnh Ngôn than nhẹ: "Không phải."

Trương Bác Văn lại không muốn nghe, chỉ kêu Vương Cảnh Ngôn ra ngoài.

Cuối cùng, chuyện này kết thúc bằng việc Vương Cảnh Ngôn bị đuổi ra khỏi nhà. Đóng cửa lại, không nghe tiếng gõ cửa bên ngoài của Vương Cảnh Ngôn, Trương Bác Văn vùi đầu vào sô pha.

Bản thân mình đúng là ích kỷ...

Nghĩ như vậy Trương Bác Văn lại cười khổ. Lập trường của cậu thực ra vẫn luôn kiên định, đó chính là tìm được một người có thể làm bạn cả đời, nhưng Vương Cảnh Ngôn rõ ràng không phù hợp yêu cầu này.

Tuổi thọ của anh ngắn, đã định trước thời gian ở bên Trương Bác Văn cũng không dài, điều này khiến Trương Bác Văn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Bên cạnh mình tồn tại một người yêu bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, trái tim của cậu không thể chịu được. Hơn nữa giống như cậu đã nói, đợi Vương Cảnh Ngôn vui vẻ biến mất rồi, cậu nên làm thế nào?

Một mình cậu... Nên sống quãng đời còn lại như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net