1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng chờ sân bay, người đến người đi rất náo nhiệt

Jang Wonyoung đứng ở nơi xuất quan, đạm mạc nhìn mọi người đi từ trong ra, nhìn như đang suy nghĩ điều gì lại giống như không nghĩ gì cả.

Không biết đợi bao lâu, chắc khoảng 10 phút cũng có lẽ khoảng nửa giờ, người đàn ông cô chờ cuối cùng cũng xuất hiện

"Wonyoung"? Em đến đón anh sao?" Người đàn ông nhìn thấy cô, quả thực là không dám tin trợn tròn mắt, anh không nói hai lời bỏ lại cấp dưới chạy vội đến chỗ cô.

"Không phải em luôn luôn không thích anh đi công tác sao?"

Quả thực không thích.

Jang Wonyoung thầm nghĩ trong lòng

Nhưng không thích thì có ích gì? Vì thế cô không bao giờ kháng nghị quá nhiều thứ, anh cũng chưa từng thay đổi cái gì.

"Chúng ta nói chuyện đi" Cô nói, lập tức chuyển đề tài, không biết cố ý hay vô tình, xem nhẹ biểu tình vui sướng của chồng.

Park Sunghoon nói hai ba câu tiễn thư ký cùng anh về nước và cấp dưới xong, liền nhanh chóng đuổi kịp cô.

"Em muốn nói với anh cái gì?" Tâm trạng anh thoạt nhìn rất tốt.

Cô chỉ nói: "Trước hết tìm chỗ ngồi đã"

Tiếp theo, bọn họ tìm quán café ở sân bay, gọi hai tách café, sau đó cô mới lấy ra tài liệu từ túi xách, đưa cho anh

Biểu tình của anh ban đầu từ khoái trá đột chuyển thành khó hiểu, tiếp sau là ngạc nhiên khiếp sợ, cuối cùng là hoàn toàn không thể tin được.

Đơn ly dị

"Anh không ngờ... em bảo muốn nói chuyện hóa ra lại có ý này." Sau một lúc lâu anh nghèn nghẹn mở miệng

Cô khẽ động khóe môi: "Bây giờ anh đã biết."

Anh yên lặng rất lâu mới trừng mắt nhìn tờ đơn ly hôn mỏng manh kia, mở miệng: "Đúng vậy, anh thực ngu ngốc, sớm nên biết em không có khả năng vô cớ chạy đến đón anh."

Sự cô đơn trong giọng nói của anh làm đau cô.

Nhưng Jang Wonyoung lại cố ý xem nhẹ, chỉ đưa bút máy trên bàn để vào tay anh.

"Điều kiện của em chỉ muốn căn nhà chúng ta đang ở, cái khác đều không cần. Cái này đối với chủ tịch Park thật không đáng kể, không phải sao?" Như là bỗng nhiên nhớ đến điều gì, cô thản nhiên nhếch khóe môi "Dù sao, mấy năm nay số lần anh ở nhà qua đêm cũng không nhiều."

"Anh không hiểu." Anh thì thào nói.

"Không hiểu cái gì?" Cô dường như khiêu khích hỏi lại.

Không hiểu tại sao cô có thể bình tĩnh như vậy mà yêu cầu ly hôn.

Anh biết mấy năm gần đây tình cảm vợ chồng không tốt, công ty còn chưa vào quỹ đạo, rất nhiều việc cần anh đích thân làm. Thậm chí ngay cả ba năm trước khi cô sinh non, vì thế mà phải cắt bỏ tử cung, anh vì phải đi công tác mà không thể ở bên cô.

Nhưng anh không phải không quan tâm cô, anh chỉ là...

Park Sunghoon ngẩng đầu nhìn về phía vợ, trang điểm tinh xảo vẫn không dấu được mỏi mệt cùng lo lắng không yên.

Khí thế của anh nhất thời yếu đi.

Không thể không thừa nhận, dù biết nhiều năm qua thiếu cô rất nhiều, dù không phải do anh cố ý.

"Nếu ly hôn, em sẽ vui vẻ sao?" Lúc lâu sau, anh hỏi.

"Sao không nói là để cho anh vui vẻ? Bên ngoài có biết bao người chờ làm Nguyễn phu nhân, anh không cần lo người khác nói." Cô cố ý đáp, không muốn anh phát hiện ra sự yếu đuối của cô.

"Anh chưa từng nghĩ vậy." Anh nhíu mày, cứng ngắc mở miệng.

"Ký đi." Jang Wonyoung nhìn anh lúc lâu mới nói: "Em không biết ly hôn xong có thể vui vẻ hay không. Nhưng bây giờ em thực không vui vẻ".

Là vợ anh, thời gian có thể nhìn thấy anh còn ít hơn cấp dưới, chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp tài năng cả ngày đi theo anh, giúp anh tham gia các hoạt động xã giao, lại phải chịu đựng cô ta cố ý vô tình đùa cợt, châm chọc cô không thể sinh con, cô thật sự không vui vẻ.

"Anh hiểu rồi." Anh gật đầu, xiết chặt tay, chậm rãi ký tên.

Rõ ràng chính mình yêu cầu nhưng trong khoảnh khắc thấy anh ký tên, Wonyoung vẫn cảm thấy đau đớn cắn xé.

Nhưng cô bắt buộc bản thân không được nhìn.

"Em biết anh có việc, nhưng em muốn phiền anh bớt chút thời gian cùng em tới sở hộ chính sự vụ hoàn tất thủ tục ly hôn." Thừa dịp anh ký tên cô không quên nhắc nhở.

"Em quyết định là được rồi." Park Sunghoon máy móc trả lời.

Trên bàn, cafe vẫn còn nguyên, nhưng giờ phút này cả hai người đều không có tâm trạng liền cùng đứng dậy tới quầy thanh toán.

Cùng anh sóng vai đi ra bên ngoài, trong lòng Jang Wonyoung không khỏi xúc động.

Rõ ràng là người thân quen nhất, nhưng trong tương lai lại như người xa lạ.

Nhưng làm sao bây giờ? Nếu không rời đi cô sợ mình sẽ không chịu được nữa.

Không muốn nghĩ nhiều, Wonyoung bước xuống đường.

Cô không biết rốt cuộc mọi chuyện xảy ra như thế nào.

Hình như chiếc xe taxi vội vàng đi lên giành khách, đột nhiên tăng tốc vọt lên, rồi không hiểu sao phanh xe không ăn, lao thẳng về phía cô

"Wonyoung cẩn thận!" Park Sunghoon vội vàng tuyệt vọng kêu lên, từ phía sau lao đến.

Giây tiếp theo cô chỉ cảm thấy mình bị ôm chặt trong một lồng ngực sau đó ngã mạnh về phía trước.

"Rầm" một tiếng, chiếc xe đâm vào bọn họ, cả người bị hất ra xa vài mét mới rơi xuống, cũng lăn vài vòng.

Đau quá, cô cảm thấy sau khi mình bị lực lớn va đập liền thoát khỏi vòng ôm của anh.

Trước mắt một màu đỏ tươi, cô vẫn cố gắng mở to mắt, lo lắng cho người đàn ông vừa dùng thân bảo vệ cô.

Cho dù cô vừa mới đưa anh đơn ly dị, vẫn không thể lừa gạt bản thân mình không yêu anh.

Sau đó cô nhìn thấy chồng mình nằm trên đường nhựa cách đó không xa, hai mắt nhắm nghiền, chất lỏng màu đỏ từ đầu ròng ròng chảy ra.

Trái tim cô nhất thời đau muốn phá tung lồng ngực, toàn thân đau đớn không thể phát ra nửa tiếng. Thân thể bị thương nghiêm trọng dần dần kéo ý thức cô vào hắc ám thâm trầm....

"Đinh ~ đinh đinh...Ohayou gozaimasu*" Giọng nữ đầy phấn trấn bỗng vang lên trong căn phòng đang yên tĩnh.

Jang Wonyoung không thèm để ý, xoay người ngủ tiếp.

"Đinh ~ đinh đinh ...Ohayou gozaimasu" m thanh lúc này lại lớn hơn một chút nữa: "Đinh ~ đinh đinh ...Ohayou gozaimasu."

*Ohayou gozaimasu: Chào buổi sáng

Cô rốt cuộc không chịu nổi, theo thói quen vươn tay. "Bộp" một tiếng chuẩn xác đập vào con mèo thần tài để ở đầu giường, bên tai lập tức lại được yên tĩnh.

Đúng vậy "cái thứ" dùng tiếng Nhật nói "Chào buổi sáng" thật ra là một con mèo thần tài làm bằng sứ rất đáng yêu, là ba mua cho cô làm quà sinh nhật 15 tuổi.

Đáng tiếc, tuy con mèo thần tài này bề ngoài thật đáng yêu nhưng cũng không đáng yêu nổi khi mỗi buổi sáng cứ đúng sáu giờ sẽ lại quấn nhiễu mộng đẹp của cô.

Aizz, nhưng mà cho dù không tình nguyện vẫn cứ phải rời giường nếu không sẽ đến trường muộn...

Đợi chút... đến trường???

Khi ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, Jang Wonyoung bỗng tỉnh ngủ vài phần.

Mười năm trước cô tốt nghiệp trung học xong thì không học tiếp sao có thể đến trường muộn?

Hơn nữa cô nhớ rõ, con mèo thần tài này năm cô 18 tuổi đã rơi hỏng rồi, vậy thứ cô vừa ấn là cái gì?

Jang Wonyoung từ trên giường bật dậy, nhìn cảnh tượng trước mắt xong hoàn toàn ngây người.

Nơi này là căn phòng cô đã ở mười mấy năm, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Cô thì thào mở miệng lại phát hiện giọng nói của mình vô cùng thanh thúy, mềm mại.

Có quỷ.

Cảm giác kì quái hiện lên trong lòng, cô vội nhảy xuống giường, chăn bông còn quấn vào người khiến cô suýt ngã. Cô bất chấp vết thương ở mắt cá chân đang nhoi nhói, vội vàng soi vào chiếc gương to đằng sau cửa.

Trong gương là cô gái xinh đẹp mười mấy tuổi, trên người còn mặc áo ngủ đáng yêu màu xanh lam, vẻ mặt không dám tin.

Là mặt của cô, là gương mặt cô đã nhìn hai mươi mấy năm không sai được nhưng làm sao có thể...

Đây không phải cô, ít nhất không phải là cô "bây giờ" hai mươi tám tuổi.

"Làm sao có thể...?" Jang Wonyoung lắc lắc đầu cảm thấy choáng váng. Nhưng đau đớn hơi nóng nóng trên chân chứng tỏ tất cả trước mắt đều là sự thật.

Nhưng làm sao cô có thể trẻ lại hơi mười tuổi, còn là bộ dáng lúc ở nhà?

Đúng rồi, ấn tượng cuối cùng của cô là gì? Jang Wonyoung bắt buộc cái đầu rối loạn của mình nhớ lại.

Cô nhớ mình đi đón máy bay, nhớ tới ở quán café đưa đơn ly hôn, rồi rời quán café, vẫy xe taxi, không ngờ chiếc xe đó lại đâm vào cô. Sunghoon ở sau lưng dùng sức ôm lấy cô, nhưng hai người vẫn cùng bị đâm, tiếp sau đó cô hoàn toàn mất ý thức.

Ký ức cuối cùng anh quên mình bảo vệ cô khiến lòng Jang Wonyoung hơi hơi nhói lên.

Chẳng lẽ chính tai nạn đó khiến cô về quá khứ?

Cô ngơ ngác trừng mắt nhìn cô gái trong gương, trong lòng hiện lên không biết là tư vị gì. Bỗng cô nghe tiếng bước chân ngoài cửa.

"Wonni con dậy chưa? Không mau sẽ lại muộn học." Một giọng nói quen tai đột nhiên vang lên. Sau đó người tới tùy tiện gõ cửa hai cái sau đó trực tiếp mở cửa đi vào.

"Ai nha~"

"Oa!"

Sau tiếng cửa đập vào vật gì đó, hai tiếng kinh hô cùng vang lên. Jang Wonyoung đứng sau cửa bị cửa mở ra đập vào, chật vật ngã xuống đất

Cũng may phòng trải thảm ngã cũng không đau, nhưng trên đầu bị đập vào vẫn làm cho cô đau đến chảy nước mắt.

"Wonni? Con không sao chứ?" Jang Mina kinh hãi, bước lên phía trước cẩn thận nhìn con gái: "Thực xin lỗi, mẹ không biết con đừng sau cửa. Ôi trời, con có bị sao không?"

Jang Wonyoung chằm chằm nhìn vào mẹ, trong lòng kích động không thôi.

"Mẹ..." Cô thốt lên, nước mắt như vòi rồng, điên cuồng từ hốc mắt trào ra.

Đã lâu đã lâu, từ mười năm trước cô không để ý đến sự phản đối của cha mẹ gả cho Park Sunghoon sau đó cơ hội hai mẹ con nói chuyện không nhiều.

Dù cô không hối hận gả cho Park Sunghoon, nhưng vẫn hối hận đã cùng cha mẹ căng thẳng, thế nên ngay cả cơ hội nhìn mặt họ lần cuối cũng không có.

Nay xa nhau mười năm, lại nhìn thấy mẹ vì cô mà lo lắng, cô cảm thấy thật vui vẻ, rất vui vẻ. Vui đến nỗi quen cả nỗi sợ hãi khi mình bỗng nhiên trở về quá khứ, cũng quên luôn đau nhức trên trán.

" Wonni ", đau lắm sao? Thực xin lỗi, thực xin lỗi" Jang Mina nghĩ cô rất đau nên mới khóc, trong lòng tự trách "Đừng khóc, mẹ lập tức đưa con đi bệnh viện."

Nói xong kéo con gái đứng lên.

"Không cần đâu mẹ." Cô vội kéo mẹ lại: "Không nghiêm trọng thế đâu."

Cô chỉ không nghĩ có thể lại được nhìn thấy dáng vẻ mẹ vì cô mà lo lắng...

"Sao lại không? Con khóc thành thế này, cái trán cũng sưng lên rồi!" Jang Mina nóng nảy "Không được, không được, đập vào đầu không tới bác sĩ sao được, không khéo còn bị chấn động não"

"Con không sao, cùng lắm xin phép ở nhà nghỉ ngơi là được rồi, lát nữa mẹ còn phải đi làm." Bị đụng vào trán mà phải đi khám khẳng định sẽ bị người ta cười.

"Aizz, buổi sáng quả thật có cuộc họp quan trọng" Jang Mina do dự, nhưng bà vẫn không an tâm: "Con thực sự không sao chứ?"

Jang Wonyoung lập tức gập đầu "Con ở nhà nghỉ một ngày là được rồi, nếu tối nay không thoải mái sẽ đi gặp bác sĩ."

Lý do này vừa lúc giúp cô xin nghỉ, cô lúc này còn đang loạn, cần chút thời gian chậm rãi tiêu hóa những việc không tưởng vừa qua.

"Vậy cũng được" Jang Mina thở dài "Có thể đứng lên được không? Xuống nhà ăn bữa sáng, mẹ giúp con bôi thuốc luôn."

"Vâng." Cô chịu đựng đau đớn đứng lên: "Đi thôi."

Không cần đi học, Jang Wonyoung chậm rãi ăn xong bữa sáng, nhìn ba mẹ đi làm, cẩn thận xem báo xong rốt cuộc trấn định, thở ra.

Thật khó có thể tưởng tượng cô lại trở về năm 17 tuổi, cũng chính là 11 năm trước.

"Tin tức" trên báo với cô mà nói tuyệt đối không phải mới, Jang Wonyoung càng suy nghĩ càng rối loạn.

Đầu thật đau, thật sự không lý giải nổi mọi chuyện sao lại xảy ra.

Dù vậy có thể nhìn thấy cha mẹ một lần nữa, thật sự rất tuyệt vời.

Cô nhắm mắt lại, có thể trở về với yêu thương của ba mẹ cho dù thế nào chỉ cần có thể hưởng thụ thân tình này lần nữa cô cảm thấy không uổng công trở về quá khứ.

Mười năm qua cô thường cảm thấy hối tiếc.

Nhưng... vì sao cô lại trở về? Mà nếu cô trở về vậy Sunghoon cùng cô bị xe đâm nay ở đâu?

Lúc trước cô đã suy nghĩ, sau khi ly hôn, sẽ không còn liên hệ với anh nữa, cô không muốn nghe người khác đồn đại về tình hình của anh cùng người đàn bà kia.

Lại càng không muốn người đàn bà kia diễu võ dương oai trước mặt cô, châm chọc cô không thể sinh con.

Trái tim bị thương một lần là đủ rồi.

Trong giây phút bị tai nạn xe cộ, thấy anh không nghĩ ngợi liền lao lên bảo vệ cô, làm cho lòng cô thắt lại.

Nay cô mười bảy tuổi, nếu lịch sử không thay đổi, nửa năm sau cô sẽ gặp Park Sunghoon, mười tám tuổi cùng anh bỏ trốn.

Nhưng cô của "bây giờ" không muốn làm như vậy, không muốn vì mười năm hôn nhân hi sinh thân tình.

Nhưng dù vậy cô vẫn rất muốn biết Sunghoon bây giờ thế nào, muốn biết anh có còn sống ở thời không kia hay cũng giống như cô đã quay về quá khứ?

Cô đoán rằng cơ hội một có vẻ cao, dù sao một mình cô trở về đã là việc vô cùng kì quái rồi, đâu thể nào cả anh cũng trở về? Nhưng dù thế nào cô cũng rất muốn gặp Park Sunghoon.

Nhưng lúc này bọn họ còn chưa quen biết, cô đến chỗ nào tìm người?

"Anh bây giờ hẳn là... năm nhất?" Jang Wonyoung tính thời gian.

Trường anh đang học cách nhà cô rất gần, đi hơn mười phút. Lúc trước khi cô đang đợi xe bus đã gặp anh.

Cô biết khi học đại học anh từng trong đội bóng rổ. Nhưng năm 20 tuổi, sau khi cưới cô, trọng trách trên vai đột nhiên tăng thêm, đoàn thể xã hội, clb đều bỏ, sau khi học xong toàn bộ thời gian còn lại đều chuyên tâm kiếm tiền trang trải phí sinh hoạt.

Hơn nữa Park Sunghoon đối với cô rất tốt, ít nhất sau khi kết hôn không để cô chịu khổ.

Năm ấy anh vừa học vừa làm nuôi gia đình thật vất vả, nhưng lại chưa bao giờ yêu cầu cô đi làm. Rất nhiều năm trước khi mẹ chồng còn sống, muốn cô lúc nào rảnh thì đến bệnh viện thăm bà. Cũng may mẹ chồng rất tốt không làm khó dễ cô, bởi vậy cũng không phải là chuyện phiền toái.

Nhớ lại cô lại càng muốn gặp Park Subghoon

Jang Wonyoung là người thuộc trường phái hành động. Ý nghĩ trong đầu hiện ra, cô liền nhảy từ trên ghế xuống trở về phòng thay quần áo, cầm ví tiền cùng chìa khóa trên bàn, ra khỏi nhà.

Không khí ở trường sáng sớm trong trẻo nhưng lạnh lùng, gió lạnh nhẹ thổi qua thân mình đơn bạc, khi tỉnh táo lại cô liền cảm thấy mình rất xúc động

Đại học Z cũng không nhỏ, muốn tìm người nói dễ hơn làm

Nhưng dù sao cũng đã đến rồi, về không cũng không cam lòng

Cô cũng không xác định đến cuối cùng sẽ có được đáp án như thế nào, dù sao cô cũng không định cùng anh yêu đương lại. Trải qua mười năm hôn nhân, cô đối với hôn nhân đã không còn khao khát.

Có lẽ chỉ muốn gặp lại anh một lần nhìn anh có sống mạnh khỏe ở thế giới này hay không mà thôi

Không ôm theo chờ mong, đi tới sân bóng rổ. Lúc này đa số sinh viên đều đang học, nếu không chính là còn quá sớm nên chưa đi học, cô cũng không quá hi vọng có thể thuận lợi gặp được anh.

Nhưng mà không biết là ý trời hay vận khí cửa cô thật sự quá tốt, mới đi đến bên sân bóng liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Jang Wonyoung cảm giác tim đột nhiên đập nhanh hơn

Dáng người cao một mét tám ở trong đội bóng rổ nam không tính là đặc biệt xuất chúng, nhưng mà phương thức ném bóng gọn gàng kia quả thực rất giống với trong trí nhớ.

Lúc mới quen anh nửa năm, cô từng nhìn thấy anh chơi bóng rổ, sau anh rời khỏi đội cũng không có cơ hội nhìn thấy.

Lúc này nhớ lại khiến cho cô có một cảm giác rung động không hiểu hốc mắt một lần nữa vừa đỏ vừa nóng. Lại được nhìn thấy anh, cảm giác này không giống khi nhìn thấy cha mẹ.

Rõ ràng trí nhớ 11 năm kia không phải giả, bởi vì Jang Wonyoung 17 tuổi không quen biết Park Sunghoon.

Quả bóng làm một đường cong hoàn mĩ từ tay người con trai bay vào rổ khiến người xem ít ỏi xung quanh không khỏi tán thưởng

"Thật đẹp trai!"

"Thật đẹp mắt."

"Giỏi thật." Cô nhịn không được cũng kêu nhỏ.

Khoảng cách xa như vậy chắc không nghe thấy.

Mới nghĩ như vậy, người con trai bỗng đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía cô.

Khi tầm mắt hai người chạm nhau, xung quanh dường như yên lặng, Jang Wonyoung chỉ nghe thấy trái tim trong lồng ngực mình đập như sấm.

Bọn họ cứ nhìn nhau từ xa như vậy, giống như có thiên ngôn vạn ngữ lại không biết nên nói từ đâu.

"Bộp" một tiếng, một quả bóng ném vào giỏ đánh vỡ không khí này.

"Này, Sunghoon cậu ngây ngốc ở đó làm gì?" Đồng đội của anh dùng sức vỗ vỗ vào lưng, theo ánh mắt của anh nhìn về phía này: "Ai cha, là cô em gái xinh đẹp trẻ tuổi nha, thì ra cậu thích loại này."

Park Sunghoon không để ý đến cậu ta bỗng nhiên nói: "Các cậu chơi trước" liền đi tới phía cô.

Anh đi đến phía này làm gì? Anh biết cô là ai chăng? Nếu anh không biết cô hỏi cô tới làm gì, cô biết trả lời thế nào?

Kỳ thật chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng cô cảm thấy lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi.

Còn đang suy tư, anh đã đến trước mặt cô chỉ cách nửa mét.

"Anh..." Cô cắn môi, cố lấy dũng khí: "Anh đi đến đây, tìm tôi có việc sao?"

Một khắc khi ấy cô không xác định được mình có hy vọng anh nhận ra cô hay không.

Park Sunghoon bình tĩnh nhìn cô, một hồi lâu, trên khuôn mặt bình tĩnh mới châmh rãi lộ ra một chút cảm xúc.

"Trán em sao vậy?" Anh bỗng nhiên mở miệng

Jang Wonyoung ngẩn ngơ, theo bản năng nâng tay sờ sờ băng gạc trên trán, hoàn hồn đáp: "A, buổi sáng không cẩn thận đụng vào"

Jang Wonyoung nghĩ.

Không biết vì sao cô cảm thấy có chút may mắn, nhưng càng nhiều mất mát.

Chẳng lẽ trên đời này chỉ có mình cô có đoạn trí nhớ về 10 năm kia.

Cô cắn cắn môi, đè ép lòng tràn đầy thất vọng, đối anh gật gật đầu: "Không quấy rầy các anh tập bóng." nói xong cô xoay người chuẩn bị rời đi.

" Wonyoung ?"

Người đàn ông phía sau... hoặc nên gọi là cậu thanh niên, đột nhiên lên tiếng gọi cô.

Cô không dám tin quay đầu lại, giây tiếp theo đã bị ôm vào một lồng ngực rộng lớn.

"Ôi trời, không ngờ thật sự được gặp lại em! Anh còn cho là mình bị ảo giác... Em tới tìm anh sao?" Anh luôn trầm ổn khó khi nào lộ ra vội vàng.

Jang Wonyoung chết lặng không có phản ứng gì, nội tâm so càng kích động hơn anh.

"Anh... biết tôi?" Cô nghèn nghẹn hỏi.

Theo lý thuyết bọn họ còn chưa quen biết, anh có thể gọi tên cô, tức là anh cũng giống cô là từ mười năm sau trở về?

"Đương nhiên." Anh rất nhanh đáp lại, tiếp theo lại chần chờ nhìn cô: "Chẳng lẽ em không biết anh?"

"Không" Jang Wonyoung bật thốt lên: "Ý em là, em biết anh là Sunghoon, nhưng là chúng ta... chúng ta không biết vì sao..."

"Sunghoon cậu có chơi nữa không." Từ trong sân bóng có người hô.

"Mình có chuyện quan trọng, hôm nay không tập nữa." Park Sunghoon lắc đầu với bọn họ.

"Chuyện gì quan trọng, tán gái sao?" Một nam sinh khác hì hì hỏi, vẻ mặt khá ái muội.

Park Sunghoon không đáp lời chỉ quay đầu khẽ nói với cô "Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện."

Tâm tình Jang Wonyoung thực phức tạp

Tình cảm trước mắt giống ngày hôm qua... hoặc là nên nói là mười năm sau, cô cùng anh ngồi ở quán café, không yên lòng uống café nói chuyện.

Cô không biết dùng thái độ gì đối mặt với người đàn ông từng được coi là "chồng trước" này

Trước ngày hôm qua cô chỉ luôn nghĩ về chuyện li hôn, nghĩ sau khi li hôn sẽ không còn quan hệ gì với anh.

Nhưng tình huống trước mắt rất vớ vẩn ly kì, trừ bỏ anh, cô không nghĩ ra có thể tìm ai. Huống hồ nhìn dáng vẻ này rõ ràng anh nhận ra cô.

"Trước hết để anh xác nhận một chuyện." Park Sunghoon để sau khi phục vụ mang café rời đi mới mở miệng: "Chúng ta ở bên nhau 10 năm hẳn không phải do một mình anh tưởng tưởng?"

Sáng nay anh tỉnh lại, phát hiện tình cảnh của mình xong ngạc nhiên vạn phần, tiếp theo bị bạn bè cùng đội bóng rổ và bạn cùng phòng kéo đi tập bóng, còn chưa suy nghĩ cẩn thận kế tiếp nên làm cái gì, liền gặp được cô.

"Không phải, trừ phi hai chúng ta cùng nhau thác loạn." Cô rầu rĩ uống một ngụm café: "Kí ức cuối cùng của em, chúng ta bị xe taxi đâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net