•••

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trương Quế Nguyên, đây nè! Món này tớ mua ở chỗ dì bán gần cổng trường."

Trương Hàm Thụy theo thói quen vừa đến lớp là tìm Trương Quế Nguyên nói chuyện. Trên tay còn cầm theo bọc thức ăn nóng hổi vừa đặt xuống cạnh Trương Quế Nguyên. Cũng không thể trách, họ là bạn cùng bàn với nhau cũng ba năm rồi.

Trương Quế Nguyên gương mặt uể oải, tay cầm bút quay quay chứ chưa viết được chữ nào. Vậy mà khi vừa nhìn thấy Trương Hàm Thụy, hai mắt hắn liền sáng rực, cứ như đã lâu rồi không gặp.

"Đúng là chỉ có cậu biết tớ chưa ăn sáng."

Trương Quế Nguyên miệng vừa nói, tay lại nhanh chóng lấy phần thức ăn Trương Hàm Thụy mua cho. Hắn thổi thổi vài phát rồi lại cắn một miếng thật to vào miệng.

Trương Hàm Thụy nhìn cậu bạn kế bên một chút là biết đang gặp vấn đề nan giải. Bình thường loi nhoi chẳng chịu yên một chỗ, nay lại ngồi im thin thít. Cậu kéo ghế ngồi xuống, nghiêng đầu hỏi thăm vài câu, liền bị Trương Quế Nguyên xả cho một trận dài ngoằng.

"Trương Hàm Thụy, cậu xem. Bài này thầy giao về nhà làm không phải là khó quá rồi sao, tớ đọc đề năm lần vẫn không hiểu nổi. Đã vậy thầy chỉ cho thời hạn có một ngày, thầy là đang bắt nạt học sinh mà."

"Tiểu tổ tông à, cậu chắc là mình đọc kĩ đề chưa đấy. Dạng này hôm qua thầy đã giảng nhiều lần rồi đó. Không khó đâu, tớ giảng lại cho cậu."

Trương Hàm Thụy sau khi định hình được đối phương đang nói gì, cậu liền đáp lại Trương Quế Nguyên bằng giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, cứ ngỡ là trách mắng nhưng thật ra là đang cố trấn an tâm lý người bên cạnh.

Thế là kẻ tập trung nói, người chăm chú nghe, một người đọc, một người viết. Hai chiếc đầu nhỏ chụm lại với nhau, trông như thể đã lạc vào thế giới riêng của bọn họ, người ngoài khó mà xen vào.

.

"Trương Hàm Thụy, tan học tụi mình đi bắt nhện không?"

"Ể? Cậu thích bắt nhện rồi sao, không đi đánh bóng rổ nữa à?"

"Cậu có biết chơi bóng rổ đâu, toàn để tớ chơi một mình với họ. Chán chết! Vẫn là đi bắt nhện cùng cậu vui hơn."

"Được rồi, chốt kèo."

Trương Hàm Thụy vừa dứt lời, một viên phấn từ đâu bay đến đáp thẳng vào bàn cậu một tiếng "cạch". Hóa ra hai người họ đang dùng tông giọng nhỏ nhất để nói chuyện riêng trong giờ học, vậy mà cũng bị thầy phát hiện mất.

Thế là hai tên họ Trương này được dịp trốn tiết toán, bị thầy phạt đứng ngoài cửa lớp đến khi chuông reng chuyển tiết, còn phải để lên đầu hai quyển sách.

Trương Hàm Thụy chợt nổi lên cơn buồn ngủ, mắt mở không lên. Chắc do sáng nay cậu dậy sớm để xếp hàng mua đồ ăn cho Trương Quế Nguyên, chỗ đó nổi tiếng rất đông khách.

Trương Quế Nguyên thấy vậy cũng để yên cho cậu bạn đứng kế bên chợp mắt. Sau đó, hắn len lén lấy mấy quyển sách trên đầu cậu chồng lên đầu mình.

Hơn nữa, hắn còn âm thầm nhích qua một xíu để phòng Trương Hàm Thụy ngủ quên mà ngã thì hắn còn thuận tay mà đỡ. Hình như còn có nghiêng đầu nhìn người ta một chút nữa.

Thân là một dân thể thao điển hình, thường ngày lúc nào cũng ngọ nguậy tay chân mọi lúc mới chịu được. Nay Trương Quế Nguyên lại bị bắt đứng im. Hắn chính là đang buồn chán đến tột cùng, bắt đầu nhẹ nhàng xoay đầu sang trái rồi qua phải, đảo mắt ngang dọc tìm kiếm thứ gì đó thú vị.

Vừa nhìn sang bức tường phía sau lưng mình, Trương Quế Nguyên đã lập tức phát hiện gần đó có một con nhện rất to, có vẻ như sắp tiến về phía mình.

"Bé nhện nè, bé mau lại cắn anh để anh biến thành người nhện nha."

Hắn còn không biết sợ mà muốn đưa tay lại gần.

Trương Hàm Thụy đang mơ màng ngủ thì bị đánh thức bởi Trương Quế Nguyên. Cậu mở mắt ra nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, không dám chắc bản thân vừa nghe Trương Quế Nguyên nói.

"Trương Quế Nguyên, cậu vừa nói gì đấy? Bị nhện cắn sẽ thành người nhện?"

"Không phải trong phim là như vậy sao? Tớ rất muốn trở thành người nhện đó."

Trương Hàm Thụy bị dáng vẻ ngốc nghếch của Trương Quế Nguyên chọc cho cười mệt, cậu cũng không hề phải bác lại ý nguyện vô lý này của hắn. Trương Hàm Thụy hoàn toàn đầu hàng trước tính cách đáng yêu này của đối phương.
.

Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh ào ra hàng lang như đàn ong vỡ tổ.

Trương Hàm Thụy được giáo viên gọi mang giúp đồ xuống văn phòng, còn Trương Quế Nguyên ở lại lớp dọn sách vở vào cặp, chuẩn bị đi bắt nhện cùng Trương Hàm Thụy.

Lúc này, hắn nghĩ ra một ý tưởng. Vội vàng lấy mảnh giấy nhỏ, viết đôi ba chữ lên đó xong lại gói ghém cẩn thận nhét vào túi quần. Đeo hai chiếc cặp lên hai vai rồi đi xuống văn phòng đợi bạn cùng bàn về chung.

Hai đôi chân sải đều bước trên con đường quen thuộc, cơn gió đầu hạ thổi lướt qua mái tóc thiếu niên, cây lá xì xào như đang chuyện trò những câu chuyện trường lớp, ánh nắng chiều tà len lỏi qua từng tán lá cây.

"Trương Hàm Thụy, mình bắt nhện ở đâu á?"

"Bãi đất trống gần sân bóng đá đi, chỗ đó nhiều loài nhện đặc biệt lắm."

"Trương Hàm Thụy, tớ nói cậu biết cái này. Nếu hôm nay tớ tự mình bắt được hai con, tớ sẽ nói cho cậu một bí mật."

Trương Hàm Thụy dùng vẻ mặt bán tín bán nghi nhìn gương mặt bí bí ẩn ẩn của đối phương. Hàng tá câu hỏi nảy ra trong đầu, vì trước giờ cả hai đều cho rằng chưa từng giấu nhau điều gì cả.

"Sao bây giờ không nói?"

"Đó là bí mật."

Trương Quế Nguyên vừa dứt lời đã đẩy nhanh tốc độ đi về trước, để người còn lại cách ở sau vài bước chân cùng dấu chấm hỏi to đùng.

Vừa đặt chân đến nơi, bỏ ngay cặp xuống, vơ lấy đại một cành cây và bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Còn dặn dò Trương Hàm Thụy đừng lại gần hắn.

Hơn mười lăm phút trôi qua mà vẫn chưa gặt hái được gì, cuối cùng vẫn là cầu cứu sự trợ giúp của cao thủ bắt nhện.

"Trương Hàm Thụy, gợi ý cho tớ vài mánh khóe đi mà."

"Ở đây nhiều lùm cây nên khả năng xuất hiện nhện nhảy khá cao, với loài này cậu cần phải dùng vật lay nhẹ vào cây, nó sẽ tự động nhảy ra, nhưng đừng mạnh tay quá, chúng sẽ bị thương đấy."

"Tớ hiểu rồi, cậu ra đằng khác chơi tiếp đi."

Vừa làm nũng xin trợ giúp xong lại đuổi thẳng cổ cậu đi như vậy. Dấu chấm hỏi trong đầu Trương Hàm Thụy càng lúc càng to ra. Cậu không biết tên ngốc Trương Quế Nguyên này đang ấp ủ âm mưu gì.

Nãy giờ cũng vận động khá nhiều, người kia không biết có mệt không chứ cậu cũng hơi mất sức rồi. Trương Hàm Thụy ngồi bên cạnh hai chiếc cặp nhìn Trương Quế Nguyên đang chăm chú bắt nhện. Bỗng cậu phát hiện một mảnh giấy nhỏ ngay dưới chân, trông còn rất mới, cậu tò mò nên nhặt lên rồi mở ra xem.

- Trương Hàm Thụy! Nếu hôm nay tớ bắt được hai con nhện thì tớ sẽ tỏ tình cậu, tượng trưng cho hai năm tớ thích thầm một người.

Đây không phải là mảnh giấy mà Trương Quế Nguyên viết lúc tan học sao? Hắn đã vô tình làm rơi ra khỏi túi!

Trương Hàm Thụy đọc một phát là biết ngay nét chữ của Trương Quế Nguyên, nhưng như thế này là…

.

"Trương Quế Nguyên! Trời tối rồi, mau về thôi!"

Trương Hàm Thụy đọc xong mảnh giấy đó liền vờ đi như chưa có chuyện gì, không rõ tâm tình cậu ra sao.

"Chờ tớ lát nữa."

"Ở đây không có đèn, cậu không thể thấy đường mà bắt nhện đâu. Mai chúng ta quay lại."

Trương Quế Nguyên cũng đồng ý trở về với vẻ mặt ủ rũ, hắn chỉ mới thu được một con, không đủ điều kiện để nói ra bí mật kia. Đến giờ, hắn vẫn chưa hay biết chuyện mảnh giấy đã bị lộ.

Trương Hàm Thụy nhìn thấy đối phương buồn bã, cậu hiểu rõ cảm xúc của hắn lúc này. Chính là cảm giác thất vọng.

Cậu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng chịu mở lời phá tan không gian yên tĩnh nãy giờ.

"Trương Quế Nguyên! Tớ là bạn cùng bàn của cậu ba năm rồi. Cậu không hiểu bài, tớ nhìn là biết. Cậu đói bụng, tớ nhìn cũng biết. Cậu không vui, có suy nghĩ trong lòng, tớ nhìn cũng biết. Và cả việc cậu thích tớ, tớ cũng biết luôn rồi."

Trương Quế Nguyên đang ngây ngốc bỗng bị đánh thức bởi lời nói của Trương Hàm Thụy. Hắn vội vàng lục tìm mảnh giấy trong túi, quả nhiên là không có. Bí mật cũng đã lộ, vậy thôi nói ra hết luôn vậy. Nhưng hắn vẫn có chút e sợ, lo lắng.

"Vậy giờ tụi mình…."

"Sau này đừng hành bản thân như vậy nữa, chỉ cần cậu nói thì tớ sẽ đồng ý."

- END -


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net