QuinKen 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật kí trưởng thành của Thẩm Khải Ni

Đây là một câu chuyện liên quan đến tình yêu, gia đình, tình bạn, sự phản bội, sự hiểu lầm, sự đổ vỡ, lặp đi lặp lại, hận thù, trả thù, liên quan đến người đồng tính, lưỡng tính, nhiều người, nhiều mối quan hệ , nhiều gia đình, nhiều thành phố, nhiều bi kịch.

Tên: 

沈肯尼成

长日

Độ dài: 500 chương hoặc hơn

Thời gian: năm 2001-2004

Một số sự kiện tiêu biểu trong khoảng thời gian này: APEC họp tại Thượng Hải, Trung Quốc gia nhập WTO, Olympic được chọn tổ chức tại Bắc Kinh, đội bóng đá Trung Quốc lọt vào World Cup, đại dịch SARS, chiến tranh nổ ra tại Iraq, bệnh cúm gia cầm

Nhân vật: Thẩm Khải Ni, Thẩm Dục Luân, Lý Hạo Nhiên, Kha Tư Triết, Hầu Kình Vũ, Thường Tu Kiệt, Lý Tuyết Nhi, cha Khải Ni, mẹ Khải Ni, dì Khải Ni, em trai Khải Ni, cha Thẩm Dục Luân, Lý Tuyền, cha Lý Hạo Nhiên, Trần Huy, Hoàng Bân, Bảo Ngọc tỷ, Jennifer

“Anh chẳng biết gì về mối quan hệ này hết, yêu hay không là chuyện của em.” Thẩm Khải Ni

“Đột nhiên anh ấy lao đến từ phía sau, xô tôi vào tường, mũi anh ấy đập mạnh vào mũi tôi, lưỡi anh ấy trong miệng tôi bắt đầu đảo loạn, hương vị ngọt ngào, nóng bỏng và hơi tanh, tôi không biết nơi đang chảy máu ấy là miệng hay mũi, của anh ấy hay của tôi, mặc dù vậy, bốn phiến môi vẫn dính lấy nhau, điên cuồng hôn.”

-”Nhật kí trưởng thành của Thẩm Khải Ni”

Cuối cùng, cảm ơn tât cả mọi người đã tham gia và đi cùng tôi trên quãng đường lớn lên này.

Sincerely,

Kenneth

Lời tựa

Hi, bạn là hủ nữ, gay, hay trai thẳng?

:)

Tôi là gay, và tôi đã come out, cụ thể là bạn thân, bạn bè, bạn cùng lớp, người thân, họ hàng đều đã biết tính hướng của tôi, và chúng tôi vẫn vui vẻ sống chung với nhau. Hoặc là khi bạn Google Thẩm Khải Ni, 90% thông tin và các đường link liên quan nhắc tới Homosexual, và mỗi khi làm quen bạn mới, tôi đều giải thích rõ ràng một lần nữa tính hướng của tôi, từ sinh học, gen, môi trường phát triển; kể lại những kinh nghiệm của tôi, từ lần đầu nắm tay một cô gái, lần đầu hôn một cậu bạn; nói ra cuộc sống của tôi, từ môi trường gia đình từ thời thơ ấu cho đến cuộc sống phức tạp khi bắt đầu rời khỏi gia đình.

Dạo gần đây, một người bạn rất thích tìm Thẩm Khải Ni trên Google, Baidu, sau đó cô ấy cho tôi một ý kiến tuyệt vời, đó là để lại các tin nhắn ở đây, để những bài viết này theo tôi nhiều năm, có thể ghi lại cuộc sống của tôi, cả những tình cảm đã trải qua. Mục đích của tôi chỉ có hai: có thể bắt đầu chấp nhận hủ nữ ở một cấp độ cao hơn, giới gay cũng không cần nói, hy vọng mọi người hiểu ý của tôi, mong những người đồng tính dũng cảm, tự tin hơn một chút, tính hướng không thể lựa chọn, nhưng ít nhất chúng ta có thể lựa chọn cuộc sống của riêng mình, mà thế giới tình cảm của chúng ta cũng không khác gì so với thường nhân, hơn nữa, ở một số thời điểm, còn có vẻ đáng quý hơn. Mục đích thứ hai là lần sau khi làm quen bạn mới, hoặc đến khi có một ngày, cậu bạn nào đó muốn triệt để hiểu rõ tôi, tôi có thể chỉ cho cậu ấy đến đây, nhìn một chút “Nhật kí trưởng thành của Thẩm Khải Ni”, và nếu cậu ấy đang đọc những dòng này, vậy liền bắt đầu cẩn thận suy nghĩ về tôi đi. :)

Gay, trong tiếng Anh có nghĩa là niềm vui, từ đầu tiên được dùng để miêu tả người đồng tính là Homosexual, tiền tố homo- trong tiếng Anh có nghĩa là chung đụng, còn sexual, tôi cũng không cần phải nói nhiều lời nữa, như vậy loại chuyện này ở phương tây cũng không được hoan nghênh, vì thế từ gay mới xuất hiện để thay thế, cho nên tôi thường suy nghĩ rằng, những người đồng tính có phải hay không cũng nên vui vẻ hơn, thoải mái hơn, tự tin hơn, đương nhiên tỉnh táo một chút cũng không thể thiếu. Bây giờ đồng tính ở Trung Quốc rất thịnh hành, tôi cũng không rõ nguyên nhân, nhưng khi tôi còn ở Anh, trường đại học có câu lạc bộ những người đồng tính, cũng giống như câu lạc bộ hip-hop thôi vậy, hoặc trong tương lai cũng sẽ xuất hiện câu lạc bộ hủ nữ chăng (cười to), cho nên đã như vậy, lại có một đám con gái đáng yêu như mọi người (hay là cả con trai?) có thể thông cảm và hiểu rõ chúng tôi, vậy tôi cũng không có lý do gì không nguyện ý chia sẻ những bí mật trong đời sống riêng tư của tôi.

Toàn bộ thông tin được sử dụng đều là sự thực, bạn bè của tôi, bạn trai cũng đồng ý lấy tên thật để xuất hiện ở đây, vậy chúng ta cứ như vậy bắt đầu được không?

Nhật kí trưởng thành của

Thẩm Khải Ni

(01) Anh không hiểu ý em

Thời trung học của tôi, bắt đầu kể từ đây đi.

Năm 2003, trải qua một kỳ nghỉ dài đằng đẵng, tôi muốn bắt đầu một cuộc sống mới, nói cách khác chính là muốn được trải nghiệm cuộc sống thời trung học hoàn toàn mới lạ. Sự thay đổi này là điều hiển nhiên, mọi người lên trung học, rồi đại học, khẳng định sẽ phải thay đổi một môi trường mới, quen biết bạn bè và đồng học mới. Tôi thực ra rất dễ thích ứng với những thay đổi như vậy, ý của tôi là, trước đó, tôi tiên tục chuyển trường, tiểu học đổi 3 lần, sơ trung lại đổi 3 lần, tôi kỳ thực đã cố gắng thích ứng với sự biến đổi này, nhưng đôi khi vẫn có chút không muốn, lúc nào cũng cùng một đám bạn mới quen thân, liền nói lời li biệt trong nước mắt. Bố mẹ kinh doanh luôn luôn bề bộn nhiều việc, vật chất đối với tôi không có giới hạn, cho đến hôm nay, tôi vẫn biết ơn cha mẹ đã dạy dỗ tôi nghiêm khắc và cho tôi một cuộc sống đầy đủ, nhưng kỳ thực điều này đã phát sinh ra rất nhiều vấn đề, chẳng qua chúng tôi không muốn phải đối mặt, liền dần dần bỏ mặc.

Đến thành phố mới bắt đầu cho cuộc sống trung học, nhưng kỳ nghỉ vẫn là điều mà tôi mong đợi nhất, có thể tạm biệt với nhiều vấn đề mà tôi không muốn đối mặt, không phải tôi trốn tránh, mà là không thể nào giải quyết được. Vậy nên, tôi đến thành phố trước 3 ngày, muốn tìm một nơi chỉ thuộc về bản thân, phải biết là chị họ của tôi cũng đang ở thành phố này, và chị họ là người mà tôi yêu thương nhất, vì vậy từ khi còn nhỏ đến ngày hôm nay, tôi vẫn chưa được nếm thử một món nào do mẹ tôi làm, nhưng tôi đã cảm nhận được sự ấm áp từ tình yêu mà chị ấy dành cho tôi.

Thành phố này tuy không lớn nhưng chạy vòng một hồi cũng mất hơn 1 tiếng. Buổi chiều ngày hôm đó, chị họ quyết định đem tôi đi dạo vài vòng quanh trường, tôi vẫn không có dũng khí bước vào trường học mới, dù sao lần này cũng không giống, trong 3 năm có lẽ tôi phải trải qua cuộc sống trong ngôi trường mới này. Chị họ không ép buộc tôi, vẫn im lặng đi bên cạnh tôi, khoảng thời gian này gia đình phát sinh rất nhiều chuyện, chị họ đều biết cả. Thời gian báo danh hết hạn là 16:00, mãi cho đến 15:30 tôi mới dám phá vỡ im lặng, quay đầu lại và thì thào, ấp úng nói “Em đi”, rồi hướng cổng trường mà chạy vào.

Thủ tục báo cáo hoàn thành nhanh chóng, không có gì hơn là kiểm tra đối chiếu thành tích của bạn thời sơ trung, trọng điểm ở đây là, nếu thiếu 1 điểm liền phải bỏ ra 1 vạn phí tài trợ cho trường, điều khiến tôi cảm thấy vui chính là, đây là điểm số ở kì thi do tôi thành thành thực thực mà kiếm ra, không dựa vào gia đình lấy một xu, mặc dù cha vẫn nói là do tôi may mắn mới có được.

Tiếp đó đến lớp học tập trung, tất cả trộn lẫn vào nhau, tôi là người cuối cùng vào lớp, chủ nhiệm lớp nhìn sang tôi cười, nói đùa “Thẩm công tử, quả nhiên là khí thế hơn người”.

Tôi không biết phải đáp lễ như thế nào, hóa ra cha mẹ ở nhà vẫn không yên lòng mà nhúng tay vào, phá vỡ không ít thứ! Sau đó toàn bộ lớp đều cười chế giễu, đầu tiên là sắp xếp chỗ ngồi, chủ nhiệm lớp chỉ chỉ, mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, khi ấy tôi thật sự muốn đem cái bàn đến cuối lớp, một mình ngồi cho xong.

Chết tiệt, tôi chỉ có thể ngồi vào cái chỗ được cho là đặc biệt quan tâm ưu ái đó, tiếp theo từng người, từng người bắt đầu giới thiệu về mình, tôi lại là người đầu tiên bị cho lên thớt, cho nên, hôm nay nếu đã như vậy rồi, tôi liền chống lại nó bất cứ giá nào.

Tôi bước lên bục giảng, tận lực cố gắng thật tự nhiên mà nở nụ cười với mọi người: “Trước tiên là lời xin lỗi, xin thứ lỗi! Tôi hôm nay đến trễ, đã để mọi người phải chờ. Tôi tên là Thẩm Khải Ni, tiếng Anh gọi là Kenny, tôi thường được gọi như thế lúc còn ở trường Anh ngữ, từ nhỏ đã như vậy, tôi kỳ thật cũng cảm thấy cái tên này có phần màu mè, gọi tên nào cũng được, miễn mọi người cảm thấy thoải mái thì cứ gọi vậy đi, sau đó, rất vui vì được gặp các bạn!”

Mọi người bắt đầu không còn dè chừng đối với tôi nữa, rồi tôi mới xoay người, tiến hai bước đi vào chỗ ngồi. Sau đó các bạn trong lớp lần lượt giới thiệu từng người một. Trường học này cùng trường học ưu tú trước kia hoàn toàn khác nhau, tất cả mọi người rất đơn giản, cũng chỉ có một mình tôi giới thiệu tên tiếng Anh của mình, tôi càng nghĩ càng cảm thấy ngượng ngùng, chỉ có thể chôn mặt vào đống giấy vẽ trên bàn, thỉnh thoảng khẽ khàng liếc nhìn khuôn mặt của các bạn trong lớp.

Sau đó, có một đoạn giới thiệu thế này, khiến tôi chú ý tới một người tên là Lý Hạo Nhiên: “Ân! Các bạn hảo! Tôi gọi là Lý Hạo Nhiên, tôi sống ở tầng thứ 6. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe.”

Này là cái gì, tôi cuối cùng cũng bị chọc cho cười, toàn bộ lớp đều cười vang. Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy anh ấy, thân cao 1m8, mặc áo sơ mi trắng giản dị tinh khiết, toàn thân đều là hàng hiệu Adidas. Tôi cực kỳ bài xích những ai đẹp trai hơn cả tôi, nhưng tôi vẫn nhớ kỹ: buổi chiều ngày hôm đó, anh ấy đứng trên bục giảng cười đặc biệt rực rỡ, tất cả những ánh mắt nằm rải rác trong lớp học đều quy lại nhìn anh ấy, ngoại trừ lần giới thiệu đầu tiên của tôi. Tia nắng chan hòa khiến mọi người cảm thấy thật ấm áp hết thảy tất đều nhờ nụ cười của anh ấy mà ra, giới thiệu không rõ ràng cho lắm, nhưng tôi thích cảm giác vui vẻ đó, cho tới hôm nay vẫn vậy.

Tiếp theo hãy để tôi giới thiệu ấn tượng khắc sâu về một cô gái tên gọi là Trần Bảo Ngọc. Nàng nói bản thân mình và tên đều như nhau, là một viên ngọc thô, hy vọng chúng tôi có thể cùng nàng trao đổi lẫn nhau trong quá trình học tập. Lại một lần nữa, tôi đối với lớp này càng thêm tin tưởng, điều này cùng tôi nghĩ lại không giống nhau, tôi từng cho rằng học sinh trường trọng điểm ai cũng sẽ mang một cặp mắt kính dày cộm, may là không phải.

Sau khi họp lớp kết thúc, bắt đầu phân chia ký túc xá, bỗng dưng tôi chú ý, trong lớp này có tới 2 người đẹp trai tạo thành uy hiếp đối với tôi nha:

Người thứ nhất tên gọi là Thẩm Dục Luân được xác định là một kẻ tự luyến nhưng lại rất đẹp trai, dáng người thật cao, đôi mắt sáng ngời, mặc một chiếc áo sọc caro đơn giản, giơ tay nhấc chân đều có loại khí chất chảnh chọe, khiến người ta ghét.

Còn lại chính là Hạo Nhiên, tôi trước kia tổng cảm thấy nam sinh ấm áp này nói chuyện tương đối vớ vẩn, nhưng khí chất nam tính và bề ngoài nổi bật, vẫn khiến tôi bắt đầu sinh ra một chút thiện cảm đối với anh ấy.

Mà lúc đó, tôi đã biết đến hai từ đồng tính, nhưng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, sau này mình lại bị chiếc vòng kì quái đó khóa suốt cả đời…

Trong lúc phân chia ký túc xá, giáo viên chủ nhiệm chuẩn bị những mảnh giấy nho nhỏ, rút thăm mang tính quyết định, tôi rút một tờ giấy ngẫu nhiên chính là 606, số thật đẹp, hy vọng 3 năm này có thể như vậy mà thuận lợi trải qua thì tốt rồi.

Đến lượt Thẩm Dục Luân, anh ấy ngẩng đầu đối với tôi cười cười, nói: “Tớ hy vọng mình cũng ở phòng 606, chúng ta đều họ Thẩm, nên ở cùng nhau mới đúng”

Tôi nhếch miệng cười, anh ấy dùng phương thức làm quen như vậy khiến tôi thấy không quen, cảm giác giống như mấy kẻ bán cá ngoài chợ, khuôn mặt đẹp trai non nớt mà sao lời nói thì già dặn kinh nghiệm vậy trời. Sau đó, đúng theo ý anh ấy, ngẫu nhiên bốc trúng 606, anh ấy cười rất đắc ý, không biết cái tính tự phụ đó từ đâu ra nữa.

Tôi quay đầu nhìn vào hy vọng cuối cùng : Lý Hạo Nhiên.

Anh ấy hưng phấn mà kêu to: “Yes! 603, như vậy chúng ta có thể ở cùng nhau rồi!” Anh ấy cùng với một nam sinh cao to đứng bên cạnh đập tay, nhìn ra được bọn họ là bạn học lâu năm của nhau.

Sau đó giải tán đi ăn cơm, Thẩm Dục Luân tiến lại gần, cười đắc ý, liếc tôi một cái nói móc: “Thiếu gia? Ăn không?” Lời này đặc biệt chua xót.

“Ở đây không có thiếu gia, chỉ có dân thường thôi, đi ăn!” Tôi đeo tai nghe vào, cùng anh ấy, Lý Hạo Nhiên, Hoàng Bân còn có người anh em của Hạo Nhiên gọi là Trần Huy, hướng phía căng tin cùng nhau đi đến.

Từ đó, giữa tôi và Hạo Nhiên xuất hiện một cái bóng đèn tên gọi Thẩm Dục Luân.

(2) Cố chấp

Đây là khu công trình mới của trường học, các thiết bị bài trí rất tốt, căng tin được đặt dọc theo cửa sổ tầng dưới đất, điều này khiến tôi cảm giác ngôi trường này cũng không đáng ghét lắm.

Đi đến căng tin, có rất nhiều bạn học đang xếp hàng đứng đó. Chúng tôi mấy người cầm lấy mâm đựng cơm, cũng đứng vào hàng, tôi cùng Lý Hạo Nhiên lúc đó bị ngăn cách bởi Thẩm Dục Luân, cái hàng người này thực sự rất dài, tôi nhịn không được cứ nhìn trái nhìn phải, Thẩm Dục Luân lại bắt đầu lên tiếng.

“Ha ha, không quen? Tới nơi nhân gian này rồi phải như vậy thôi, Thẩm thiếu gia, nếu không ngài cứ ngồi vào bàn trước đi, để tiểu nhân vì ngài chuẩn bị chút chuyện vụn vặt này là được rồi, haha…” Anh ấy đắc ý cười lớn, tôi lúc ấy thật hận không thể đi đến đập cho anh ấy một mâm lên đầu.

Tất cả mọi người bật cười, Lý Hạo Nhiên xoay người nhìn tôi cười một cái, phản ứng đầu tiên của tôi lúc đó đến ngày hôm nay vẫn không thể nào lý giải nổi.

Tôi hít một hơi, sắc mặt u ám, bất mãn trừng mắt, đem cái mâm của mình đặt lên trên mâm của Thẩm Dục Luân “Tôi đi tìm bàn ngồi trước, cậu chuẩn bị cho tốt. Nghe kĩ, tôi không thích ăn rau, nhưng phải có canh.” Nói xong xoay người bước đến bàn gần cửa sổ.

Lần này tất cả mọi người không cười, mà là đồng loạt giật mình, rất nhiều người há miệng nhìn tôi đi đến gần cửa sổ.

Tôi ngồi xuống một lát liền bắt đầu thấy hối hận, Thẩm Khải Ni, ngươi làm sao vậy! Nước mắt của tôi khi ấy chực chờ như muốn trào ra, mới ngày đầu tiên, tên Thẩm Dục Luân kia rốt cuộc muốn đùa giỡn cái gì chứ, muốn cùng tôi chiến tranh à. Được! Lúc này đang là giờ ăn, tôi lấy máy nghe nhạc ra, đeo tai nghe vào, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời buổi chiều làm cho cả bầu trời chuyển thành màu hồng nhạt.

Trên sân bóng rổ, trên đường băng, trong khuôn viên trường học, tất cả đều gắn liền với rất nhiều câu chuyện khác nhau, có lẽ hạnh phúc nhất lại là những người ở xa như tôi. Tôi hơi nhớ nhà một chút, nhưng lại không muốn trở về. Sau khi hoàn thành xong kì thi ngày đó, tôi hưng phấn chạy một mạch về nhà, cảm thấy bản thân đã làm rất tốt, bước vào cửa, câu đầu tiên mẹ nói với tôi là “Mẹ và ba con muốn ly hôn, đợi đến ngày hôm nay tất cả là vì con, con muốn sống cùng ai, mẹ hay là ba?” Mẹ đặc biệt bình tĩnh, giống như ngày thường.

Nếu ba mẹ đã diễn kịch với tôi từ nhỏ, vậy ngày hôm nay tôi cũng sẽ diễn một vở kịch hoàn hảo cho chính bản thân mình một lần, tôi khó khăn đem nước mắt nuốt vào trong, đi lên phòng, thu dọn đồ đạc, sau đó như một người đàn ông trưởng thành đi đến xe của mẹ, mở cửa xe, tôi khi ấy thật sự muốn đem chiếc xe này sơn lại toàn bộ thành màu đen, thế giới này thật đáng ghét.

Vài tháng đầu cuộc sống của tôi trôi qua thật khó khăn, cảm giác giống như tất cả mọi người ai cũng đang bàn luận về chuyện của gia đình mình, cuối cùng tôi đi đến một thành phố mới, đây có lẽ sẽ là khởi đầu mới, nhưng kết quả lại như bây giờ..

“Lúc nãy là tôi không đúng, xin nhận lỗi! Tiểu nhân hành lễ, xin tha thứ cho tôi. Hìhì.” Vòng vo hồi lâu, Thẩm Dục Luân cười cười, nhanh chóng bưng mâm cơm đến trước mặt tôi, mọi chuyện cũng qua rồi, tôi thấy anh ấy có ý tốt, vẻ mặt lại buồn cười.

Lý Hạo Nhiên cũng đến, đặt chén canh nóng trước mặt tôi, cười nhàn nhạt.

Hoàng Bân cùng Trần Huy cũng đến, hai người cầm mâm cơm đầy ắp thức ăn. Nói Trần Huy kia đi, dù to khỏe như trâu như vậy nhưng ăn như vậy cũng là hơi nhiều rồi, Hoàng Bân kia thì vóc người nhỏ bé, nhưng ăn nhiều thật. Ai, bất luận thế nào, cuộc sống trung học của tôi cũng chính thức bắt đầu, việc đầu tiên cần làm là cẩn thận từng lời nói của bản thân, đem tính tình nóng nảy từ từ sửa lại.

“Ừ, có thể ăn, ăn đi!” Tôi giống như ra lệnh nói.

Tôi thề, tôi chỉ muốn nói với mọi người vài câu tốt một chút, nhưng nhìn thấy mọi người lại một lần nữa kinh ngạc trợn to mắt nhìn, tôi ước gì có thể tự đánh vào mặt mình hai cái.

Sau đó tất cả mọi người mỉm cười, Lý Hạo Nhiên cuối cùng quay sang nói chuyện với tôi, mà câu đầu tiên cậu ấy nói lại là: “Cậu thật dễ thương.”

“Tôi nói, vậy tối nay, tối nay tôi mời các cậu đi ăn khuya, lần này tôi mời một bữa.” Tôi ngượng ngùng nói, sau đó cười một cái.

“Được! Vậy bây giờ tôi không ăn nữa, đợi buổi tối ăn nhiều một chút.” Thẩm Dục Luân đồng ý, thỏa mãn bày ra bộ dáng tươi cười.

“Tính phần tôi nữa.” Hoàng Bân rốt cuộc lên tiếng.

“Tôi cùng Lý Hạo nhiên phải về trước tập luyện với đội bóng rổ, không cần tính phần chúng tôi” Trần Huy có chút ngại ngùng, có thể nhìn ra cậu ấy đang khó xử, tôi liếc mắt nhìn sang Lý Hạo Nhiên một cái, chờ biểu hiện của cậu ấy.

“Lần này không được rồi, tôi xin lỗi. Lần sau tôi mời lại, mọi người xem được không?” Cậu ấy mỉm cười thật tươi, biểu tình giống như lần đầu tiên gặp cậu ấy trong lớp học, chỉ là lần này khoảng cách gần hơn nhiều, có thể nhìn thấy rõ từng chi tiết trên mặt, mà cũng có thể nhận thấy rõ được sự ấm áp đó, không phải của ánh nắng mặt trời, mà là từ nụ cười trên khuôn mặt cậu ấy.

(03) Thông tin bí mật

Tiếp theo mọi người đều trở về ký túc xá dọn dẹp lại căn phòng của mình, 603 nằm đối diện với phòng của chúng tôi. Thẩm Dục Luân lại bắt đầu nói những chuyện vớ vẩn không đâu, cái gì mà để cho thiếu gia chọn giường trước, tôi cũng không khách khí, chọn một chiếc giường ở ngay cửa ra vào.

“Tôi nói, cố tình để cho cậu chọn giường trước như thế nào lại chọn một vị trí như vậy. Nhàm chán!” Thẩm Dục Luân đặc biệt khó hiểu, tôi cũng không thèm để ý đến anh ấy.

Kỳ thực tôi làm như vậy là bởi vì có thể vừa vặn nhìn thấy giường ngủ của Hạo Nhiên ở phòng đối diện, nhưng bọn họ không hề biết điều đó, bao gồm cả Lý Hạo Nhiên.

Có đôi lúc, phát hiện bản thân có những hành vi kì lạ mới biết rằng mình đã thích một người, phải va chạm mới có thể xác định được cảm giác, mà phải đến khi tâm hoảng ý loạn rồi mới nhận ra rằng mình đã không còn đường thoái lui.

Giường của tôi cùng với Thẩm Dục Luân là giường đôi, anh ấy nói như vậy có thể tùy mọi lúc mà chăm sóc tôi, cuối cùng còn Hoàng Bân thì chọn giường đơn mà nằm. Chúng tôi bắt đầu sắp xếp lại tủ quần áo của mình, Thẩm Dục Luân lôi ra mấy cái quần jeans cùng một đống áo sơ mi đủ kiểu, mà Hoàng Bân chỉ cầm bộ đồ ngủ, sau đó cậu ấy lẩm bẩm nói với chính mình: “Đem nhiều thì ngại lắm, dù sao đến lúc muốn ném đi rồi, tùy thời mua là được.”

Tôi mở cốp vali, bên trong tập hợp đầy đủ các loại áo sơmi, tây trang, tây khố, áo khoác cùng giày da, tất cả đều tự may, từng thứ từng thứ hướng tủ quần áo mà bỏ vào.

“Tôi nói, Đại hội Liên hiệp quốc cũng không tới mức này, sao cậu có thể ăn mặc nghiêm túc như vậy hả, thể hiện sức mạnh! Cậu muốn chuẩn bị lên sàn catwalk à? Thiếu gia? Ha ha!” Thẩm Dục Luân lại bắt đầu “âm thanh đồi trụy” của mình, mà lần này tôi cũng không nói bất kì điều gì, ngược lại còn phát hiện ra anh ấy thật ra cũng không đáng ghét cho lắm, chính là miệng có chút tiện, bỏ qua những điều này anh ấy đích thực là một người anh lớn (đáng tin cậy).

Buổi tối đúng như ước hẹn tôi mời cả bọn cùng đi ăn khuya, tôi trên cơ bản đều ngồi nghe bọn họ nói về quá khứ của mình.

Thẩm Dục Luân xác định là một tên lưu manh, liên tục nổ về lịch sử tình ái của bản thân, anh ấy nói anh ấy không muốn làm cho mấy cô gái mê mệt vì anh ấy, học tập rất là tốt, trong lớp lí anh ấy là người có điểm kiểm tra cao nhất, có lẽ anh ấy là một trong những anh chàng phiền toái nhất mà tôi từng thấy. Nghĩ đến anh ấy mạnh miệng như vậy mà mặt không chút thẹn, tôi đã không kiềm chế được mà bật cười như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#quinken