Phần 10 - hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 91

Edit: Sóc Phong

Beta: Tiểu Đạn Đạn

Trống trải tịch liêu

Những ngày sau khi đăng cơ của Viên Lạc cũng không thuận lợi lắm, bởi luôn có kẻ tìm hắn gây phiền phức.

Đồng thời, hắn muốn cử hành đại hôn cùng Tề Linh.

Đại hôn với Tề Linh có rất nhiều lợi ích, thứ nhất nắm vững được triều chính, chặn miệng quần thần. Thứ nhì có thể kiềm chế Tề Diệc. Hiện tại Viên Lạc sợ nhất là trong cơn giận dữ Tề Diệc muốn lấy mạng hắn, nếu hắn thành thân cùng Tề Linh thì dù sao cũng là muội phu của Tề Diệc...Tề Diệc giết hắn chẳng khác nào khiến Tề Linh thủ tiết?

Cân nhắc ngọn ngành trên nhiều phương diện, Viên Lạc vẫn quyết định thú Tề Linh... Còn việc Tịch Ly muốn thành thân, tuyệt đối không thể chấp thuận.

Mặt khác, Tề Linh cũng ngộ ra được chỗ không đúng _ chính vì Viên Lạc thay đổi.

Việc một nữ nhân khờ khạo cho rằng nam nhân vĩnh viễn không cải biến quả thật rất sai lầm, hiện tại Tề Linh đã được nếm hậu quả của việc cả tin Viên Lạc.

Hiện tại Viên Lạc đối nàng cực kỳ lãnh đạm, hôn sự của bọn họ sớm được công bố, với các cô nương khác mà nói, gả cho Hoàng đế là thiên đại hỷ sự, nhưng với Tề Linh lại thành chuyện phiền não.

Cuộc nói chuyện cùng Tịch Ly khiến Tề Linh triệt để tỉnh ngộ, nàng phát giác nguyên lai từ đầu chí cuối kẻ xấu xa nhất chính là Viên Lạc, hắn có mục đích rõ ràng, bản thân nàng đã bị lợi dụng tàn nhẫn.

Nhưng chuyện cũng vô pháp cải biến rồi! Nàng chẳng còn đường nào để rút lui, vì nàng hại Viên Liệt chết, Tịch Ly sẽ không tha thứ cho nàng, Tề Diệc cũng không tha thứ cho nàng, những bằng hữu có được trước đây đều bỏ nàng đi, hiện tại bên cạnh nàng, chung quy chỉ còn mỗi Viên Lạc.

Tề Linh lâm trọng bệnh, mặc dù bệnh đến chết đi sống lại, Viên Lạc vẫn không trì hoãn hôn sự, những ngày nàng nằm trên giường, vị đại ca đã từng nâng niu nàng như châu như bảo thế nhưng chẳng hề đến thăm nàng. Trái lại Tịch Ly có tới một lần, tuy nhiên Tề Linh biết...Tất cả đã khác.

Vì thế, Tề Linh khóc tức tưởi một trận, khóc xong, nàng bỗng dưng minh bạch, số phận mình đã cải biến, nếu bản thân không thay đổi thì chỉ ngày càng thống khổ.

Đại hôn nhanh chóng được tiến hành, nhưng dân chúng Nhạc Đô vui sao nổi, bách tính đâu biết gì về Viên Lạc, chỉ lấy làm tiếc cho Viên Liệt bỗng chốc lìa trần...Trông mong vất vả lắm mới có được một vị minh chủ, cứ thế mà mất đi, thật chẳng đáng.

Mấy ngày nay Tịch Ly bận rộn tại tư phủ, Tề Diệc có ghé qua thăm hắn vài lần, nghe đủ lời căn dặn của hắn xong, rốt cuộc nhịn không đặng hỏi, "Tịch Ly, ngươi còn lưu lại để làm gì?"

Tịch Ly nhìn hắn một chập, "Báo thù a."

"Ta thay ngươi xé xác Viên Lạc không được sao?" Tề Diêc nhíu mày.

"Không được." Tịch Ly kiên quyết lắc đầu, "Nếu Viên Lạc chết thiên hạ sẽ đại loạn, ngươi bảo ta vì tư dục đẩy trăm họ vào cảnh nước sôi lửa bỏng để đời đời kiếp kiếp chịu báo ứng ư."

"Tóm lại ngươi muốn thế nào thì cứ làm như vậy, ta sẽ bảo hộ ngươi!" Tề Diệc nghiêm nghị nói, "Nhưng ngươi phải cẩn thận một chút, ta thấy Viên Lạc sẽ gây bất lợi cho ngươi."

"Ân..." Tịch Ly chống cằm nhìn quẻ tượng trước mắt, "Đúng rồi, nói ngươi biết một việc thú vị, tính ra ta sẽ có nhi tử."

"Khục khục..." Tề Diệc bỗng chốc ho khùng khục, nhìn Tịch Ly, "Ngươi, chắc không dự định thú thê sinh tử thật chứ?"

"Không nghĩ đến chuyện đó a." Tịch Ly lắc đầu, "Ta tính mãi từ hôm qua đến giờ, không thể đoán sai, vậy nhi tử này từ đâu ra?"

"Ta đây thì sao?" Tề Diệc chọt chọt Ân Tịch Ly, "Ta có nhi tử không?"

Tịch Ly lắc đầu, "Ngươi và Viên Liệt đều không có, nhưng Viên Lạc lại có vài đứa, Tề Linh cũng có hai đứa." Tịch Ly nhìn Tề Diệc cười, "Ngươi được làm cữu cữu."

Tề Diệc biến sắc, hiển nhiên chuyện của Tề Linh vẫn còn canh cánh trong lòng.

"Bỏ đi...Đừng trách Tề Linh nữa." Tịch Ly khuyên nhủ.

"Không được!" Hai hàng lông mày Tề Diệc cau lại ra vẻ phẫn nộ, "Nếu ngươi không ngăn cản, ta đã một đao chém chết nó rồi!"

"Ngươi đừng kích động như thế!" Tịch Ly lắc đầu thở dài, "Tề Linh nhỏ tuổi không hiểu chuyện, số nàng thọ cũng chẳng bao lâu, hơn nữa lại gian khổ cả đời, ngươi tha thứ cho nàng đi, dù gì nàng vẫn là thân muội có quan hệ đặc biệt với ngươi."

"Ta..." Tề Diệc vẫn căm phẫn, "Nó muốn sát hại Viên Liệt, còn gạt ta phá hỏng quân cơ khiến Viên gia quân thương vong thảm trọng, ta làm thế nào để tha thứ cho nó đây?"

Tịch Ly lắc đầu bỏ cuộc, "Ai, ngươi tự mình suy xét đi, ta cũng không ép ngươi."

"Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Tề Diệc hỏi.

"Rất đơn giản!" Tịch Ly ngồi thẳng dậy cười, "Cái gì Viên Lạc muốn chúng ta làm, chúng ta tuyệt đối không làm, cái gì Viên Lạc không muốn chúng ta làm, chúng ta kiên quyết làm! Hảo sự của Viên Lạc ta phá! Việc bất lợi cho Viên Lạc ta sẽ xúc tiến thêm vào, thế thôi!"

Tề Diệc cười khổ, "Nghĩa là quấy rối hắn a?"

"Không sai!" Tịch Ly cười cười, "Một năm này, không để hắn hưởng quá ngày lành!"

...

Kể từ đó, mỗi ngày của Viên Lạc quả thực trở nên bất hảo.

Điều động binh mã thì binh mã luôn bất động, Tịch Ly lúc nào cũng gây phiền phức cho hắn, điều phối quần thần đầy gian nan, những kẻ nghe theo hắn, chẳng được bao lâu liền bị vạch trần tham ô phi pháp. Còn những ai không tham nhũng phạm pháp thì lại không theo hắn, vì mọi người rất bất bình với việc hắn sát hại Viên Liệt, vong ân phụ nghĩa không màng thủ túc tình thân.

Thoắt cái cả thiên hạ đều biết Viên Lạc ngấm ngầm giết Viên Liệt, nên chẳng hề coi vị Hoàng đế này ra gì.

Viên Lạc làm Hoàng đế ngày nào thì trắc trở ngày ấy, tâm trạng ưu phiền cực độ.

Ngày đại hôn với Tề Linh, Viên Lạc không hề trở về phòng, Tề Linh cô đơn trơ trọi trong tiểu viện, nào có viễn cảnh mọi người sống vui vẻ mãn nguyện bên nhau như đã tưởng, lẽ ra nguyên bản còn được đại ca để mắt đến, còn có phụ mẫu trò truyện với nàng, hiện tại cái gì cũng không có...

Tề Linh bỗng dưng phát hoảng, lẽ nào từ nay về sau, nàng hoàn toàn trắng tay?!

Tề Linh càng nghĩ càng sợ, chỉ muốn xuất cung, nhưng thân là hoàng hậu, sao có thể nói đi là đi được?! Nàng phái người tìm đến Viên Lạc mà Viên Lạc vẫn không đến, một lần cũng không.

Tề Linh ở trong cung được mười ngày, chịu hết xiết, ầm ĩ đòi ra ngoài.

Nha hoàn nói, Viên Lạc để lại khẩu dụ không được xuất cung, nhưng có thể viết thư mời thân nhân đến thăm viếng.

Tề Linh vừa nhấc bút liền khóc òa, ai sẽ đến thăm mình đây? Phụ mẫu sao?

Tề Linh không muốn gặp phụ mẫu, vốn dĩ lão Vương gia và Vương phi rất thỏa mãn với hôn sự của nàng, nhưng bỗng nhiên Viên Liệt chết, lại nghe đồn do Viên Lạc sát hại... Hai vị lão nhân đâm ra có thành kiến với nữ tế (con rể). Mặt khác, Tề Linh sợ bản thân gặp phụ mẫu thì sẽ khóc lóc.

Tề Diệc ư? Vị thân đại ca luôn thương yêu nàng nhất?

Tề Linh biết rõ, Tề Diệc đã không còn thương nàng nữa rồi, thậm chí còn ghét bỏ nàng.

Cố đề bút nhiều lần, kết cục đành buông bút xuống, Tề Linh lặng lẽ đứng trong viện, âm thầm lau nước mắt.

Lúc bấy giờ, bên ngoài đột nhiên vào bẩm báo, có người đến thăm Hoàng hậu, hỏi nàng muốn gặp hay không.

"Gặp!" Tề Linh vội vàng đáp ứng, rồi mới dè dè dặt dặt hỏi một câu, "Ai tới thăm ta vậy?"

"Là Ân tương."

Câu trả lời này khiến đôi mắt Tề Linh càng đỏ thêm.

Tịch Ly tiến vào viện, bắt gặp hình ảnh Tề Linh lấy tay áo vội vã chấm mắt, bất đắc dĩ thở dài, cầm thực hạp đến bên nàng, "Khóc cái gì?"

"Ta nghĩ từ giờ các ngươi không còn để ý tới ta nữa." Tề Linh vừa khóc thút thít vừa nói.

Nàng khiến Tịch Ly phải bật cười, "Ngươi đường đường là Hoàng hậu a, sao còn học theo người ta khóc nháo?"

"Ta không muốn...Ta không muốn làm hoàng hậu đâu." Tề Linh khóc càng thương tâm, dốc hết hối hận lẫn ủy khuất mấy ngày nay ra mà khóc, nhưng nàng biết có khóc cũng vô dụng, Viên Liệt sẽ không sống lại, Tịch Ly sẽ không tha thứ cho nàng.

Ân Tịch Ly tối kỵ phải nhìn nữ nhân khóc, thấy Tề Linh thương tâm như thế cũng hiểu nàng hoàn toàn không cố tình, chẳng qua là có chút đơn thuần nên bị kẻ khác lợi dụng, có chút ích kỷ... Mà nói tới ái tình thì ai lại không ích kỷ?

Tiếc rằng Tịch Ly vô pháp bảo với Tề Linh rằng Viên Liệt căn bảnvẫn chưa chết, cũng không thể an ủi nàng, chỉ biết ngồi bên nàng, nhìn nàng khóc.

Giữa lúc Tề Linh say sưa khóc, ở ngoài có tiếng truyền vào_Viên Lạc đã tới.

Sắc mặt Tề Linh trầm xuống, hiển nhiên Tịch Ly biết rõ mấy ngày nay Viên Lạc bỏ mặc Tề Linh không hề đến thăm nàng, với tính tình của Tề Linh, hiện tại nhất định là hận Viên Lạc chết đi được.

Trước khi Viên Lạc vào tới, Tích Ly sáp lại, nói đôi lời vào tai Tề Linh.

Tề Linh ngẩn người, Tịch Ly đã nói với nàng rằng, "Chốc nữa phải vui vẻ, phải vâng lời, không được đối đầu cùng Viên Lạc."

Tề Linh thoáng do dự, Tịch Ly đưa tay giúp nàng lau nước mắt, "Đều vì lợi ích của ngươi."

Tề Linh gật đầu, lau thật khô mặt, ngồi cách ra một chút, Tịch Ly châm trà cho nàng.

Viên Lạc tiến tới từ đằng sau, trông thấy Tịch Ly ngồi cùng Tề Linh, dường như đang trò truyện với nhau rất vui.

"Tịch Ly, ngươi cũng tới sao?" Viên Lạc bước qua ngồi xuống, nhưng chẳng hề có vẻ đến thăm Tề Linh, mà là đến để tìm Tịch Ly.

Nguyên lai mấy ngày nay Tịch Ly luôn trốn trong phủ xin nghỉ thượng triều, lâu lắm rồi Viên Lạc không gặp được hắn, Viên Lạc phỏng đoán, Tịch Ly rất dễ mủi lòng, với tình huống hiện thời của Tề Linh e rằng chỉ có Tịch Ly đến thăm nàng, quả nhiên hắn ở nơi đây.

Tuy Tề Linh vừa mang hận ý vừa phẫn nộ, nhưng nàng nhớ rõ lời Tịch Ly, đứng dậy, mẫu mực rót chén trà cho Viên Lạc, "Hoàng thượng dùng trà."

Viên Lạc có chút bất ngờ, lấy tính tình của Tề Linh, giận đến thế cư nhiên còn khách khí được sao? Xem ra Tịch Ly cũng dạy nàng không ít.

"Linh nhi, dạo gần đây nhàn rỗi a?" Viên Lạc khách khách khí khí hỏi Tề Linh, cứ như thể chưa từng phát sinh bất kỳ khúc mắc gì.

"Nhàn a." Tề Linh gật đầu.

"Ta muốn kiến tạo một dinh thự phía sau núi, còn nhớ những điều ta đã nói với ngươi lúc trước không?" Viên Lạc hỏi với giọng pha lẫn tiếu ý.

Tề Linh thoáng chốc ngỡ ngàng...Viên Lạc đã từng hứa hẹn, chẳng phải sẽ kiến tạo một khu đình viện để sống chung đó sao? Là thật ư!

Tịch Ly trông thấy biểu hiện của Tề Linh, thầm lắc đầu_Thú thật nha đầu Tề Linh này dù đáng thương, nhưng không đáng đồng tình mấy. Số nữ tử nên được cảm thông trên thế gian này nhiều lắm, có kẻ thân nhân ly tán vô pháp mưu sinh phải lưu lạc chốn phong trần, có kẻ lại nhọc nhằn vì kế sinh nhai, cũng có những người gửi gắm nhầm nơi mà hoang phế cả đời, tuổi thanh xuân phí hoài vô ích.

Nhưng Tề Linh thì khác, nàng xuất thân danh môn tướng mạo tuyệt trần...Chắc có lẽ từ nhỏ nghìn vạn sủng ái dồn cả vào thân, nên Tề Linh quá mức ích kỷ.

Nàng thương tâm tuyệt không phải vì cái chết của Viên Liệt, mà vì chẳng còn ai yêu thương nàng. Hay nói cách khác, nếu giết Viên Liệt có thể khiến mọi người yêu thương nàng lần nữa, nàng sẽ làm như cũ không chút do dự.

Viên Lạc và Tề Linh hồ hởi thảo luận cách kiến tạo viện tử, nói đến thật cao hứng.

Tịch Ly ngồi một bên lắng nghe, cảm khái_Viên Lạc cũng vậy, Tề Linh cũng thế, vì tình cảm mà nỗ lực rất nhiều, còn hơn cả Tương Vân lẫn Viên Liệt...Nhưng cảm nhận chung về cái kiểu say mê này của bọn họ, rất ích kỷ!

Vừa hỏi Tề Linh, Viên Lạc vừa thăm dò quan điểm của Tịch Ly.

Tịch Ly khẽ nhún vai, ý bảo không liên quan đến mình, rồi để thực hạp lại, nhắn với Tề Linh rằng mẫu thân nàng nhờ đem tới, đoạn cáo từ ly khai.

"Ai, Tịch Ly, chờ một chút, Trẫm đi cùng ngươi." Viên Lạc hấp tấp đứng lên, vội vã từ biệt Tề Linh, rời khỏi đại viện.

Trong nháy mắt, viện tử lại trở nên vắng lặng.

Tề Linh ngồi đó ngơ ngác, nhìn thực hạp trên bàn.

Sau một hồi lâu, nàng đứng lên, chợt thấy bên bàn có một cuốn bản vẽ, hẳn là Viên Lạc đã đánh rơi, bản vẽ trang viên sao? Tề Linh cẩn thận nhặt lên, mở ra xem. Nhất định phải đại hưng thổ mộc (xây dựng hoành tráng)mới kiến tạo được một đình viện xa hoa, Tề Linh lấy làm hoan hỉ. Nếu có thể ở đó quanh năm, cùng Tịch Ly, đại ca, chờ đến lúc có thêm nhiều người nữa, mỗi ngày náo náo nhiệt nhiệt tâm tâm đắc đắc, tốt lắm thay!

Tiếp tục mở bản vẽ, thẳng đến cuối, tay Tề Linh khựng lại.

Một lúc sau, nàng đóng bản vẽ, để sang một bên, ngẫm nghĩ đôi chút rồi quăng xuống đất, kết cục, Tề Linh đứng bật dậy, dốc sức lật bàn, nhưng bàn đá quá nặng, đẩy bao nhiêu lần cũng bất động.

Tề Linh ngồi xuống ghế ngẩng mặt nhìn trời, cảm thấy lòng trống trải lạc lõng, đau đớn, đủ mọi xúc cảm hòa trộn với nhau thành thứ dư vị chát chúa.

Tề Linh sống đến giờ, lần đầu tiên mới nếm trải cảm giác ấy, so với khi Viên Liệt độc chiếm Tịch Ly, khi biết Tịch Ly thật lòng thích Viên Liệt còn khổ sở gấp bội. Phần cuối bản vẽ có đề bút, tọa viện mà Viên Lạc muốn dựng, tên gọi Tịch Viên...

Chương 92


Edit: Sóc Phong

Beta: Tiểu Đạn Đạn

Lay lắt hơi tàn

Viên Lạc đuổi tới, tính nhờ Tịch Ly xem bản vẽ, nhưng lục lọi trên người lại phát hiện bản vẽ đã mất, thoáng bực bội, lẽ nào vừa rồi chạy vội quá nên đánh rơi.

Mắt thấy Tịch Ly bỏ đi một mình chẳng đoái hoài đến hắn, Viên Lạc đành gọi thái giám đem đến một bản vẽ khác, rồi hớt hải cầm bản vẽ đuổi theo Tịch Ly, mở ra cho hắn xem, hỏi hắn, "Có thích không?"

Tịch Ly khó hiểu hỏi, "Đây là cái gì?"

"Ta chuẩn bị kiến tạo một trang viên phía sau núi." Viên Lạc trả lời, "Ta biết ngươi thích an tĩnh, bên trong sẽ có vô số sách và không gian yên lặng."

Tịch Ly cười khẩy một tiếng, "Hoàng thượng quả là Hoàng thượng, hiện tại thế cục chưa ổn mà đã vội vàng đại hưng thổ mộc sao?"

"Ách, Trẫm không hề có ý đó!" Viên Lạc sốt ruột, "Tịch Ly định cư ngoài cung bất tiện cho chúng ta thương lượng sự vụ, nếu hôm nào muốn tiến cung lưu lại thì trang viên này cũng không tồi!"

"Tịch viên?" Tịch Ly nhìn danh tự, nhịn không được bật cười, "Nghĩa là thế nào?"

"Ta hy vọng Tịch Ly có thể đến ở, nên trích một chữ từ tên ngươi." Viên Lạc thành khẩn nói, "Nếu Tịch Ly không đến, chỉ mình ta ở cũng ứng với tình cảnh."

"Ngươi có thể tìm một đám kỹ nữ đến sống chung a." Tịch Ly cười đáp, "Càng hợp bối cảnh hơn."

"Là ý gì a?" Viên Lạc không hiểu.

Tịch Ly nhếch miệng, "Tịch viên kia nghe cứ như tên kỹ viện, còn không thích hợp để kỹ nữ cư trú sao." Nói xong, giũ tay áo bỏ đi.

Viên Lạc đứng phía sau, trán nhăn nhúm, tiến lên hai bước, "Tịch Ly có cảm thấy bản thân quá ngông cuồng không? Trẫm dù gì cũng là Hoàng đế."

"Viên Liệt thế mà chưa từng ở trước mặt ta thốt ra cái từ Trẫm này." Tịch Ly đảo mắt ném cho Viên Lạc một nụ cười khiêu khích, "Hắn thì muốn tận lực khiến ta quên đi thân phận Hoàng đế của hắn, còn ngươi lại rất sợ kẻ khác không biết ngươi là Hoàng thượng."

"Thì đã sao?" Viên Lạc đanh mặt, "Ngươi chịu hồi triều làm quan, nghĩa là ngươi muốn phò tá Trẫm, hà cớ chi phải gây khó dễ muôn bề?"

"Hoàng thượng cứ việc cách chức quan của thần, cho thần hồi hương làm ruộng a." Tịch Ly thản nhiên đáp, "Thần thành khẩn ngóng trông từng ngày."

Sắc mặt Viên Lạc càng thêm khó coi, Tịch Ly cũng đâu thể quá khinh thị hắn.

Nhưng con người là vậy, càng không chiếm được, lại càng ham muốn, Tịch Ly như gần như xa, luôn kiên quyết không để mắt tới Viên Lạc, tình cảm của Viên Lạc đối với hắn thì ngày một sâu nặng, so với dĩ vãng còn tăng gấp bội, nhìn kiểu gì cũng thấy hảo, đích thực ngày nhớ đêm mong.

Thời gian trôi cực nhanh, chớp mắt đã ba tháng.

Tịch Ly vẫn sống qua ngày, toàn tâm phục vụ Viên gia, song vẫn chẳng ngó ngàng gì đến Viên Lạc.

Viên Lạc tiếp tục rầm rộ xây dựng Tịch viên của hắn, Tịch Ly không hề liếc mắt.

Trong khoảng thời gian ấy, Viên Lạc phát động một đại đội nhân mã truy tìm tung tích Viên Liệt, nhưng thám tử lùng sục khắp vùng Nam man, kết cục chẳng tìm thấy tăm hơi Viên Liệt. Vả lại theo tin đồn tại địa phương, Viên Liệt xác thực đã chết trong trận chiến với Tương Vân.

Vậy nên Viên Lạc cũng yên tâm phần nào, nhưng chỉ cần một ngày chưa thấy được thi thể Viên Liệt, hắn vẫn chưa hoàn toàn thanh thản.

Tịch Ly nhờ Tiêu Lạc và Tề Diệc cố cầm thêm nhiều thời gian để hỗ trợ Viên Liệt, còn Viên Liệt lúc bấy giờ đang lánh tại một sơn động yên tĩnh dưỡng bệnh cùng Hạ Vũ.

Hạ Vũ đi tìm dược liệu hết nửa ngày, phân nửa thời gian còn lại trợ giúp Viên Liệt trị thương.

Viên Liệt thì tập trung nghiên cứu sổ sách và địa đồ Tịch Ly lưu lại cho hắn.

"Tiêu Lạc vừa cho người đưa tin tới, Tịch Ly sống rất ổn, khuyên ngươi không cần lo lắng." Hạ Vũ nói với Viên Liệt.

"Còn bao lâu nữa ta mới có thể quay về tìm Tịch Ly?" Viên Liệt tiếp tục hỏi vấn đề cố hữu thường nhật.

"Ngươi đã khôi phục rất nhanh, nhưng vẫn chưa thể khẩn trương, phải đợi thêm khoảng tám tháng nữa." Hạ Vũ cẩn thận đưa chén thuốc qua cho hắn.

Viên Liệt uống một ngụm, nhíu mày, "Uống chẳng thấy đắng gì cả."

"Độc kia rất lợi hại, các giác quan của ngươi sẽ lần lượt phục hồi từng cái, nhưng chắc sẽ có một vài giác quan cả đời vô pháp khôi phục." Hạ Vũ áy náy bảo hắn.

"Không hề gì..." Viên Liệt chỉ tay vào đầu, "Còn nhớ được Tịch Ly là đủ rồi."

Hạ Vũ bật cười, "Tịch Ly dễ dụ lắm, nếu ngươi trực tiếp nói những lời này với hắn, hắn sẽ rất vui."

"Hắn mà dễ dụ?" Viên Liệt cười khanh khách, "Chẳng phải hắn tinh ranh nhất sao?"

"Ngoài mặt thôi." Hạ Vũ lắc đầu, "Thực chất ai cũng thích nghe hoa ngôn xảo ngữ, tiếc là có mấy người bình thường miệng luôn thủ sẵn lời ngon tiếng ngọt, luôn hào phóng với lưu oanh quá khách (người dưng nước lã), nhưng đối với kẻ toàn tâm toàn ý bỗng dưng lại trở nên chi li."

Viên Liệt thấy Hạ Vũ thương tâm, bèn mở lời khuyên nhủ, "Tiêu Lạc chỉ là trời sinh tính tình phóng túng, ngươi đâu thể buộc hắn lập tức định tâm được, hãy cho hắn thêm chút thời gian đi."

"Ngươi nghĩ rốt cuộc phải cho hắn thêm bao nhiêu thời gian thì mới đủ đây?" Hạ Vụ trầm giọng nói, như thể đang tự nhủ, "Hẳn là hắn cần rất lâu, rất lâu rất lâu nữa."

"Đừng bi quan thế, tuy các ngươi còn trẻ, nhưng cũng không cần đợi lâu đến mức đó đâu." Viên Liệt nhắc Hạ Vũ.

"Sẽ không." Hạ Vũ cười, bên trong nụ cười xen lẫn chút bất lực, lại mơ hồ mang chút thâm ý...Viên Liệt không minh bạch lắm.

"Bọn ta vẫn còn rất nhiều thời gian." Hạ Vũ cười, "Đứng yên chờ đợi đảo lại tốt hơn cứ lao đầu tới, chờ một người lạc lối tìm được đường về vẫn hơn miệt mài bám theo khuyên hắn quay đầu lại, được người khác tưởng niệm dễ dàng hơn phải làm kẻ nhớ thương, yêu nhau khi còn trẻ trung tuấn mỹ càng hoàn hảo hơn so với gần gũi lúc về già nhấc chân không nổi."

Viên Liệt nghe xong lời của Hạ Vũ, hiếu kỳ hỏi, "Hạ Vũ, ngươi đang nói gì vậy?"

"Ta đang nói." Hạ Vũ nhìn hắn, "Hảo hảo mà quý trọng Tịch Ly, bất luận trong tương lai phát sinh việc gì, cũng đừng gây khúc mắc, không phải ai cũng như ta, có thể cho bản thân rất nhiều thời gian, cũng chẳng phải mọi thứ tình cảm đều không phai nhạt theo thời gian."

Viên Liệt nghe xong, quá hồi lâu mới khẽ thở dài một tiếng, "Tuy không rõ vì sao quỹ thời gian của ngươi lại nhiều đến thế, nhưng ta sẽ ghi nhớ."

"Ân." Hạ Vũ gật đầu, đứng dậy lui ra ngoài để Viên Liệt yên tĩnh nghỉ ngơi.

Viên Liệt nằm trên giường, lôi cái trống bỏi nhỏ dưới gối đầu ra... Đây là cái trước đây lấy trộm từ Tịch Ly, tên kia đã tốn rất nhiều công sức để làm mặt trống, nên khi phát hiện đánh mất thì giậm chân chửi đổng, náo loạn tới mấy ngày. Nhẹ nhàng lắc lắc trống bỏi, Viên Liệt trầm tĩnh nhắm mắt. Hiện tại hắn cần dành hết thời gian nghỉ ngơi, đặng mau chóng hồi phục.

Vùng Nam quốc vẫn phong bình lãnh tĩnh (sóng yên gió lặng), còn Nhạc Đô lại gió nổi mây vây, các thế lực giằng co tứ phía.

Tịch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net