Chương 72 - Đội khảo cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Klein vừa thở dài, vừa thả lỏng bản thân, giống như một người bình thường hưởng thụ sự yên bình và khoan khoái hiếm có trong giấc mơ.

Khoảng một giờ đồng hồ sau, rốt cuộc hắn cũng đợi được đến lúc người phi phàm của giáo hội đến để trấn an mình rời khỏi giấc mơ.

"Cuối cùng... cũng được ngủ yên rồi..." Klein vốn định mở mắt như thói quen, một lần nữa chìm vào giấc ngủ, lại phát hiện một khi mình không cần đề phòng và cảnh giác cao độ thì có thể nương theo cảm giác yên tĩnh còn sót lại trong giấc mơ để trực tiếp ngủ say.

Đêm nay, chất lượng giấc ngủ của hắn cực kỳ tốt, làm một giấc đến tận bình minh, mặt trời bên ngoài mới mọc, trăng đỏ dường như vẫn chưa lặn, không trung tỏa sáng, tiếng gió du dương.
"Chưa đến sáu rưỡi... Mình nên trở người tiếp tục ngủ hay là cứ thế rời giường?" Klein đánh giá kỹ càng trạng thái của bản thân, thấy tinh thần tỉnh táo, tinh lực dồi dào, không hề có chút cảm giác mệt mỏi nào.

Hắn xuống giường đi rửa mặt, thông thả bước ra ban công, ngắm nhìn chân trời màu cam hồng.

Backlund mùa này chịu ảnh hưởng của gió nên không có nhiều sương mù lắm, hơn nữa mấy tháng trước còn từng làm một đợt thanh lọc ô nhiễm không khí, nên bây giờ trời xanh như gột, không khí tươi mát.

Người làm vườn đã bắt tay vào công việc ở vườn hoa, hầu gái phòng bếp và hầu nam làm việc nhà đã đánh bạn cùng đi đến trợ. Ngoài họ ra thì không gian xung quanh rất yên ả, khiến cho tâm trạng của Klein bỗng sáng sủa hơn, trong thời gian ngắn quên đi mọi phiền não, chỉ cảm thấy thời khắc này cả thế giới đều thuộc về riêng mình.

Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, yên tĩnh thưởng thức cảnh tượng này. Một giờ sau, các phòng ốc xung quanh bắt đầu có hai ba người hầu lục tục đi ra, hoặc xách theo giỏ, hoặc dắt ngựa. Toàn bộ khu phố như bừng lên sức sống, ánh mặt trời dần dần sáng tỏ.

"Đây mới là dáng vẻ mà cuộc sống nên có..." Klein thầm cảm khái một câu, đột nhiên có xúc động ra ngoài đi tản bộ. Hắn quay người rời khỏi ban công, đi tới cửa, vặn nắm đấm cửa.

Bên ngoài phòng ngủ chính của anh, Richardson đã chờ ở đó, khiến người ta không thể nào đoán ra được anh ta rời giường lúc mấy giờ.

Đây là chỗ vất vả nhất của người hầu nam bên cạnh chủ nhân, phải ngủ muộn hơn và thức sớm hơn chủ nhân.

"Còn một tiếng nữa là tới bữa sáng. Nếu ngài muốn dùng trước thì trong mười lăm phút nữa nhà bếp sẽ chuẩn bị xong." Richardson không hỏi vì sao Dwayne Dantes đột nhiên dậy sớm.

Klein bật cười, nói:

"Không cần dùng trước, tôi định ra ngoài tản bộ đã."

"Vâng, thưa ngài." Richardson tiến vào phòng ngủ, căn cứ theo ý của chủ nhân, lựa chọn một bộ quần áo để đi ra ngoài, rồi mặc vào cho ông ấy.

Cuối cùng Klein đội mũ dạ tơ lụa, cầm ba toong khảm nạm, đi xuống tầng một, ra khỏi cửa lớn, dọc theo hàng ngô đồng và dãy đèn đường khí gas màu đen bên đường Entis, chậm rãi bước đi đến đầu đường bên kia.
Dọc đường, mỗi một tòa nhà, vườn hoa đều tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, màu xanh của cây cối tạo thành bóng râm mát mẻ trên cao, thỉnh thoảng lại có tốp năm tốp ba người đi đường, rất thưa thớt, đôi khi có chiếc xe ngựa chạy qua phá vỡ sự yên tĩnh, sau đó nhanh chóng đi xa.

Klein hưởng thụ quang cảnh buổi sáng, hưởng thụ nắng sớm ấm áp, cảm thấy dấu vết do cảm xúc tiêu cực lưu lại vào ngày hôm qua đang bốc hơi từng chút một rồi biến mất.

Ừm, người phi phàm phải biết cách chủ động sáng tạo ra điều kiện, điều tiết tâm trạng mình... Mình đi một vòng thế này, nhóm Giám mục Giáo đường St. Samuel hẳn là đã biết Dwayne Dantes hoàn toàn hồi phục, nửa đêm cũng sẽ không đến quấy rầy giấc ngủ của mình nữa... Trong lúc Klein để suy nghĩ phân tán, ánh mắt anh tùy ý đảo qua nhà số 39 bên cạnh phố Berklund.
Đây là nhà nghị viên Macht.
Tường ngoài căn nhà được dựng bằng các cọc thép dài nhọn, khiến người đi đường có thể thông qua khe hở, thưởng thức cảnh đẹp của vườn hoa bên trong.

Vừa chuyển tầm mắt, Klein đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đó là Hazel có mái tóc dài màu xanh sẫm và đôi mắt nâu đậm. Cô gái xinh đẹp cao ngạo này đang dẫn theo hầu gái của mình đi lại trên con đường nhỏ trong vườn hoa, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn xung quanh.

Cô ta cũng dậy sớm vậy à? Gần đây ban đêm không thể đến được cống thoát nước, cho nên chất lượng giấc ngủ rất tốt? Klein lẩm bẩm một câu, thu hồi tầm mắt, tiếp tục thong thả bước về phía trước.

Liếc mắt nhìn thấy Richardson vẫn bình thản theo phía sau, Klein bỗng nhiên nhớ đến tin tức liên quan đến nam đại lục, câu chuyện và chuyên mục trên tạp chí mà gần đây mới đọc được.

Hắn luôn có ý thức đọc các nội dung về lĩnh vực tương tự, việc này là để làm phong phú thêm hình tượng của Dwayne Dantes, dù sao lúc trước anh cũng hiểu biết rất nhiều về nguồn gốc hải tặc của nam đại lục, nhà mạo hiểm và thợ săn mạnh nhất Biển sương mù Anderson, ai biết có chỗ nào phóng đại và hư cấu hay không.
Những tư liệu mình đã đọc trong quá khứ và thời gian gần đây đều là về người nào đã đến nam đại lục, gửi của cải về, hoặc là ai đã dứt khoát di cư đến đó.

Ôi, việc đó khiến dân chúng cả Backlund đều cho rằng khắp nam đại lục đều là châu báu, tràn đầy cơ hội phất lên giàu có, cho dù là cây cối bình thường, chất lỏng ở nơi đó cũng có nhiều loại tác dụng, có thể đổi lấy một lượng lớn đồng bảng vàng, cho nên vương quốc mới thường xuyên khai chiến với mấy quốc gia Fusak, Entis, cướp đoạt thuộc địa... Nếu không phải nhóm bình dân không góp đủ vật tư tàu thuyền, hơn nữa không dám nhập cư trái phép, thì chắc chắn đã có vô số dân cư đổ ào ào về nơi đó... Klein đổi suy nghĩ, thuận mồm hỏi người hầu nam bên cạnh:

"Trong ấn tượng của ông, nam đại lục có dáng vẻ thế nào?"

Hắn nhớ Richardson sinh ra từ một trang viên ở đó, sau khi trưởng thành mới được đưa đến Backlund.

Richardson lặng lẽ vài giây rồi đáp:

"Thưa ngài, thật ra tôi không hiểu biết nhiều lắm về nam đại lục, bởi vì phần lớn thời gian đều phải bận rộn làm việc trong trang viên, rất ít có cơ hội ra ngoài."

Richardson hơi cúi đầu, nhìn mũi chân đang cất bước về phía trước của mình, nói:

"Ấn tượng của tôi về nam đại lục là: đói khát, mệt mỏi, đau đớn, và hướng tới thế giới sau khi chết đi kia..."

Đói khát, mệt mỏi, đau đớn... Klein lặp lại ba từ này trong lòng, tản bộ từng bước trên phố phố Berklund, không hỏi thêm gì nữa.

...

Trong tòa nhà ở sát mép đại học Stoen, quận Đông Chester.

Audrey đang đi tham quan đồ sưu tập mà "Hội sưu tập và giữ gìn đồ cổ Ruen" đã có được.

Cô vốn định chiều thứ ba mới tới đây, nào ngờ phó giáo sư Michel Deuth tham gia hội nghị học thuật ở Backlund, hôm nay mới quay về được, cho nên cô buộc phải thay đổi kế hoạch.

"Đôi giày này được một nông dân phát hiện ra từ một phế tích ở trong núi gần Stoen. Đặc điểm hình dạng của nó rất giống trào lưu trong xã hội thời kỷ đệ tứ." Michele giới thiệu vật phẩm trong tủ kính triển lãm cho cô gái cao quý xinh đẹp.

Audrey rất hứng thú nhìn qua, phát hiện mũi của đôi giày này rõ ràng hếch lên trên, dường như thuộc về một tên hề.

Mà độ hếch lên của hai chiếc giày cũng không bằng nhau, một chiếc là ba cm, một chiếc là năm cm, hẳn là không phải cùng một đôi.

Phong cách bất đối xứng của kỷ thứ tư... Trái ba phải năm, không biết là đại diện cho người ở tầng lớp nào... Audrey thu lại ánh mắt, đi theo phó giáo sư Michele đến đồ cất giữ tiếp theo.

Sau khi thăm quan đến cuối, Michel chỉ vào tủ kính trưng bày chênh chếch phía trước, nói:

"Huy hiệu này mấy hôm trước mới được đưa đến, nó có liên quan đến tín ngưỡng sùng bái cự long từ rất xa xưa."

Cự long... Audrey dè dặt bước đến gần, chỉ thấy mặt ngoài của huy hiệu khắc hình một con rồng màu xám trắng đang dang rộng cánh chim.

"Nó đến từ đâu?" Audrey vẫn hệt như lúc trước, lên tiếng hỏi.

Michel đáp:

"Một thôn trang có tên là Hedrak, từ tiếng Ruen này không có nguyên hình trong tiếng Fusak cổ, giống như là căn cứ vào âm đọc trực tiếp viết ra vậy."

Hedrak... Đây là thôn trang có phong tục thờ phụng cự long mà mình từng đi qua trước đây, trong biển lớn tiềm thức tập thể của người nơi đó tồn tại một con cự long tâm linh... Trong cuốn bút ký chiến tranh hai mươi năm mà mình lấy được từ tay phó giáo sư Michel lúc trước, có một kỵ sĩ tên là "Lindella" đã xuất thân từ thôn trang đó, có lẽ anh ta liên quan đến con cự long tâm linh đó... Audrey gật đầu như có điều suy nghĩ, cân nhắc ngôn từ, định hỏi ai là người tìm ra huy hiệu này.

Đúng lúc ấy, vẻ mặt phó giáo sư Michele đột nhiên vô cùng nghiêm trọng:

"Phát hiện về chiếc huy hiệu này gắn liền với một thảm kịch."

"Thảm kịch?" Audrey không che giấu sự ngạc nhiên của mình.

Phó giáo sư Michele thở dài:

"Một đội khảo cổ tiến vào thôn trang đó, nghiên cứu phong tục thờ phụng cự long. Kết quả có một thành viên nửa đêm phát điên, mà bệnh tinh thần đó dường như có thể lây nhiễm. Toàn bộ người của đội khảo cổ sau đó lần lượt đều trở nên điên loạn, họ giết hại lẫn nhau, hoặc là tự hại chính mình. Cuối cùng không còn ai sống sót."

"Chiếc huy hiệu này được phát hiện trong di vật của họ. Đầu tiên bị cục cảnh sát lấy đi, xác nhận không có vấn đề gì mới tặng lại cho chúng tôi."

Có một đội khảo cổ tiến vào thôn trang, sau đó lần lượt từng thành viên phát điên... Audrey hơi mở to đôi mắt, trong lòng lặp lại lời phó giáo sư Michel vừa nói.

Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên một linh cảm:

Hội Tâm lý luyện kim!

Người của đội khảo cổ đó đều là thành viên của Hội Tâm lý luyện kim!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net