Chương 2 - Xác chết lúc nửa đêm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm người Lê Dĩnh rời khỏi đạo quán của bà cô Liên sau khi bà ấy gieo xong ba quẻ bói cho Võ Nguyên, Nguyễn Đình và Trình Sỹ Đan. Vốn dĩ không đặt nhiều niềm tin vào vấn đề tâm linh cho nên Trình Sỹ Đan không có ý muốn được xem bói, anh bị Võ Nguyên và Nguyễn Đình bắt ép ngồi đó nghe bà cô Liên phán vận mệnh của anh trong tương lai mà thôi.

"Lê Dĩnh! Em thấy trong người có gì thay đổi không? Có cảm giác nóng rần rần trong huyết quản hay tê dại dây thần kinh không?" Võ Nguyên không nhịn được hỏi Lê Dĩnh.

"Những thứ mày vừa hỏi là triệu chứng sau khi uống thuốc kích dục. Mày có lầm không vậy, lại đi hỏi Lê Dĩnh như thế?" Nguyễn Đình cười ái muội nhìn Võ Nguyên, "Tối qua mày dùng thuốc với ai, khai ra mau."

"Mày đi ra chỗ khác chơi." Võ Nguyên đẩy gương mặt đầy vẻ nham nhở của Nguyễn Đình ra xa, "Tao chỉ muốn biết phép thuật của bà cô Liên đã có hiệu nghiệm chưa."

Lê Dĩnh mỉm cười đi nhanh cùng Trình Sỹ Đan, "Có hiệu nghiệm hay không thì em không biết, nhưng bụng em đói cồn cào đang kêu ầm ĩ rồi đây này. Chúng ta đi kiếm gì ăn thôi."

Trình Sỹ Đan mở cửa xe cho Lê Dĩnh, "Hôm nay anh mời, em muốn ăn gì?" Anh lúc nào cũng là người nho nhã lịch thiệp như vậy.

"Đi ăn lẩu đi." Lê Dĩnh chưa kịp đáp lời, Võ Nguyên và Nguyễn Đình đã đồng loạt lên tiếng, họ phóng nhanh lên xe với dáng vẻ hí hửng.

"Vậy thì ăn lẩu Thái đi." Lê Dĩnh vừa cài dây an toàn vừa nói, "Đột nhiên em lại thèm lẩu Thái."

"Chiều ý em." Trình Sỹ Đan cười nhẹ khởi động xe.

"Nếu có chuyện gì bất thường thì em nhớ cho bọn chế biết đầu tiên, em rõ chưa, Lê Dĩnh?"

"Võ Nguyên nói đúng. Lỡ như phép thuật của bà cô Liên không linh thì chúng ta quay lại bắt bà ấy tháo bỏ bảng hiệu."

"Dạ! Em biết rồi, thưa hai chế Anna Bell."

"Con nhỏ này, đã nói với em bao nhiêu lần là không được gọi một lúc hai tên như vậy. Mày làm chế liên tưởng tới phim ma Anna Bell đó." Võ Nguyên vươn tay gõ nhẹ đầu của Lê Dĩnh.

"Ai bảo hai chế đặt tên trùng với con ma búp bê đó làm chi?" Lê Dĩnh nghịch ngợm gọi, "Hai chế Anna Bell!"

"Mày im ngay!"

"Ha ha ha..."

...

"Chào cô Lê Dĩnh!" Bảo vệ nhà tang lễ vừa trông thấy bóng dáng Lê Dĩnh từ xa đã vội đi ra mở cửa cho cô, "Tối rồi mà cô còn bị gọi tới đây, vất vả cho cô rồi."

"Tôi đã quen rồi." Lê Dĩnh không có xe riêng, mỗi ngày đều đi làm bằng xe buýt, hôm nào về khuya hoặc có việc đột xuất như tối nay, cô sẽ đón taxi. Anh Sỹ Đan có tỏ ý đưa đón mỗi ngày nhưng đều bị cô từ chối, ai cũng có công việc vất vả riêng, bản thân người nào cũng cần phải tự lập, dù là bạn thân nhau từ thuở nhỏ thì cũng không nên làm phiền họ quá nhiều.

"Người chết được đưa tới vào lúc nãy tội nghiệp lắm cô Lê Dĩnh." Bảo vệ cầm đèn pin đi song song với Lê Dĩnh, vừa giúp cô soi đường vừa nói, "Tay chân không đứt đoạn mà mặt mũi cũng đẹp nhưng nghe người nhà nói bị đứt mất lưỡi, nên mới nhờ cô khâu lại, máu thịt bê bết đáng sợ vô cùng."

"Anh nói mà không sợ người chết nghe thấy rồi đi theo anh sao?" Đoạn đường từ cổng rào sắt vào khu vực làm tang lễ phải đi mất vài phút, có người đi cùng và nói chuyện giúp Lễ Dĩnh thấy thời gian rút ngắn hơn.

Bảo vệ cầm mặt sợi dây chuyền giơ lên cho Lê Dĩnh thấy, "Tôi có bùa hộ thân mà. Tôi thỉnh ở Thái Lan về đấy."

"Ma Việt Nam thì sao sợ bùa Thái Lan?" Lê Dĩnh bật cười nói đùa.

"Bùa nào cũng như nhau mà cô Lê Dĩnh."

"Nhưng có khi thỉnh nhầm bùa giả."

"Tôi trực ca đêm còn nhiều hơn ca ngày, có bao giờ tôi nhìn thấy ma đâu. Bùa này linh nghiệm lắm." Bảo vệ vỗ vỗ vào mặt dây chuyền trước ngực, thành thật hỏi, "Cô Lê Dĩnh muốn một cái không, tôi nhờ người thỉnh cho cô?"

Lê Dĩnh nhẹ lắc đầu, "Cảm ơn anh, tôi không cần." Trên người cô có một kết giới bảo hộ do ông ngoại tạo ra, yêu ma quỷ quái có pháp lực tầm thường dưới một ngàn năm không thể gây hại cho cô.

"Khi nào cô Lê Dĩnh cần thì cứ nói với tôi."

"Vậy tôi cảm ơn anh trước."

Hai người nói tới đây cũng đã đi tới khu vực làm tang lễ, bên còn chưa có khách đến, chỉ có vài người tới lui, chắc là thân nhân của người chết.

Theo phong tục truyền thống, người mất nên được tổ chức ma chay ở nhà để người chết có thể về thăm gia đình lần sau cuối. Nhưng hiện tại thời đại đổi mới, nhà tang lễ mọc lên như nấm, để tiện cho mọi việc nên những ai có tiền tài rộng rãi đều chọn cách giao hết cho nhà tang lễ lo liệu xử lý, còn họ chỉ lo việc đón tiếp khách đến viếng. Xong xuôi mọi chuyện họ cũng không cần cực nhọc dọn dẹp, vất vả rửa sạch bát đĩa, mọi thứ đều do nhà tang lễ thu dọn.

"Đây là cô Lê Dĩnh, người phụ trách khâu vá tử thi ở chỗ chúng tôi." Bảo vệ thay mặt người quản lý đã về nhà từ sớm, giới thiệu với thân nhân của người chết về chức vụ của Lê Dĩnh.

Người phụ nữ đứng đối diện Lê Dĩnh trạc khoảng ba mươi mấy tuổi mặc bộ váy màu đỏ thẫm trên người, gương mặt thì trang điểm quá đà, làn da trắng sáng càng làm nổi bật đôi môi tô son đỏ tươi hơn cả máu.

"Em tôi ở bên trong, cô nhanh tay lên một chút. Nhưng nhớ là phải hết sức cẩn thận." Người phụ nữ kia ưỡn ngực nâng cằm, dùng ánh mắt nhìn người thấp nhìn Lê Dĩnh. Khâu vá tử thi chỉ là một nghề thấp hèn, cô cần chi tôn trọng cô ta?

Bảo vệ âm thầm lắc đầu, đa số người có tiền luôn xem những người thua kém họ không ra gì, làm việc ở đây đã lâu, anh thấy qua không biết bao nhiêu người khó ưa hách dịch nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp người hách dịch khó ưa mặc đồ đỏ đến nhà tang lễ. Cô ta không kiêng kị tà ám thì cũng nên tôn trọng người chết chứ, mà người nằm trong kia còn là em gái của cô ta. Chậc chậc, đúng là không biết nói sao với loại người như cô ta.

"Anh giúp tôi lấy ba cây nhang." Lê Dĩnh không đáp lời người phụ nữ kia, cô chỉ thản nhiên gật cằm, kế đó nhìn sang, nói chuyện với bảo vệ.

Đi qua nơi đặt nhang đèn lấy thứ mà Lê Dĩnh yêu cầu, bảo vệ đột nhiên nhanh chân đi trở lại, đưa ba cây nhanh cho cô rồi nói, "Bảo vệ khu phía sau thông báo có người lạ đột nhập, tôi phải qua đó hỗ trợ ngay."

"Cảm ơn anh." Nhận lấy nhang từ tay bảo vệ, Lê Dĩnh mang theo ba lô đi thẳng về phía trước, bước vào nơi để cô làm việc nằm ở bên hông khu vực đặt quan tài bày bàn vong.

Thắp hương xong, Lê Dĩnh làm việc như thường ngày, dù không gian hiện tại có khác xa so với phòng chứa xác cũng không ảnh hưởng tới độ chuyên nghiệp của cô.

Đến gần thi thể cô gái, mở tấm khăn trắng đắp trên xác chết ra, trông thấy tình trạng tử vong của cô ấy, chân mày của Lê Dĩnh nhíu chặt lại. Làn da đã trở nên xám trắng cũng không thể làm mờ đi những vết thâm tím trên vùng ngực cùng hai bên đùi, rõ ràng là dấu vết để lại trong lúc giao hoan. Lê Dĩnh di chuyển tầm mắt lên gương mặt nạn nhân, đôi mắt mở trừng trừng, trong ánh mắt tràn đầy khiếp hãi cùng oán giận. Nắm cằm người chết và kéo xuống dưới, Lê Dĩnh dùng hai ngón tay thò vào bên trong khoang miệng đầy vết máu đã khô của thi thể, đầu lưỡi đã không còn, hơn nữa phần còn lại cũng máu thịt bầy nhầy.

Đôi mắt chợt lóe, Lê Dĩnh vạch hai chân của thi thể ra, quả nhiên đúng như cô suy đoán, vùng kín của người chết bị sưng tấy, hai bên đùi trong cũng xanh tím. Kéo đèn lại gần, Lê Dĩnh rọi thẳng vào vùng kín của thi thể, dường như có một thứ gì đó mắc kẹt bên trong. Dùng sức kéo ra, sắc mặt của Lê Dĩnh trở nên lạnh lẽo cùng âm trầm, cô nhìn chằm chằm vật trong tay. Đây rõ ràng là một vụ án cưỡng hiếp, nào đâu phải tự nhiên tử vong hoặc chết vì tai nạn.

Xoay nhanh người đi ra ngoài, Lê Dĩnh tiến thẳng đến vị trí người phụ nữ mặc váy đỏ đang đứng, lạnh giọng hỏi, "Em gái của cô vì sao lại chết?"

"Nó ngủ tới sáng rồi tự nhiên chết thôi. Cô hỏi nhiều như vậy làm gì?" Người phụ nữ mặc váy đỏ lẩn tránh tầm mắt sắc bén của Lê Dĩnh.

"Phía cảnh sát đã đóng hồ sơ vụ án của em gái cô chưa?" Bắt gặp biểu tình hoảng hốt thoáng qua trong đôi mắt của đối phương, Lê Dĩnh hỏi dồn dập hơn, "Cô không hề báo cảnh sát khi phát hiện được thi thể của em gái mình? Giờ đã hơn nửa đêm, cô muốn tổ chức tang lễ cho em gái mình thật nhanh là muốn che giấu nguyên nhân tử vong hay là muốn bao che cho hung thủ? Hoặc chính cô là chủ mưu?"

Từ xưa đã có nghề vá xác, nằm trong Tứ tiểu Âm môn, bao gồm Đao phủ, Khám nghiệm tử thi, làm Hàng mã, Vá xác. Gia đình nội ngoại của Lê Dĩnh đều có liên quan tới bốn nghề trong Tứ tiểu Âm môn. Thật trùng hợp khi ông tổ của Lê Dĩnh là một ngọ tác*, những thứ liên quan đến việc khám nghiệm tử thi đã thấm vào đầu óc của cô từ thuở nhỏ, nếu không phải ông nội ngăn cấm và để lại di ngôn trước lúc qua đời thì cô đã theo học ngành Pháp Y từ lâu. Cho nên vừa kiểm tra sơ bộ thi thể người chết, Lê Dĩnh có thể khẳng định cô gái đó bị cưỡng hiếp và hành hạ đến chết.

*Ngọ tác: cách gọi người khám nghiệm tử thi thời xưa.

Đâm bộ phận đàn ông giả có dao găm bên trong vào vùng kín của phụ nữ, đây là sự giao hoan bình thường sao? Chỉ có những kẻ bệnh hoạn, thích hành hạ phụ nữ, những tên giết người biến thái mới làm ra chuyện mất nhân tính như thế.

"Cô nói xàm cái gì vậy?" Người phụ nữ mặc váy đỏ trừng mắt với Lê Dĩnh phẫn nộ nói, "Cô làm được thì làm, không làm được thì lập tức cút đi cho tôi!"

"Báo cảnh sát, nếu không chính tôi sẽ làm việc đó." Lê Dĩnh nói xong thì đi sang hộp báo cháy, nhấn vào công tắc bên cạnh, gọi bảo vệ vào.

"Ở đâu ra cái thói ăn nói trịch thượng như vậy? Tôi phải nói chuyện với ông chủ của cô!" Người phụ nữ mặc váy đỏ tức giận quát lên, nhanh chóng lấy di động từ trong túi xách ra, bắt đầu gọi đi. Những người có mặt khác không hiểu có chuyện gì xảy ra mà đột nhiên phát sinh cãi vã, có người tiến đến hỏi thăm khuyên ngăn, cũng có người cố tình châm dầu vào lửa. Chẳng mấy chốc trong sảnh đã ầm ĩ cả lên.

Hai bảo vệ lật đật chạy vào, một người đi sang dàn xếp đám đông ồn ào, một người tiến lại gần Lê Dĩnh đang đứng dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực lạnh nhạt nhìn tất thảy dù những người kia đang chỉ trỏ, mắng chửi cô.

"Xảy ra chuyện gì vậy, cô Lê Dĩnh?" Người bảo vệ này là người đã trò chuyện cùng Lê Dĩnh từ cổng vào.

"Tôi đã báo cảnh sát, thi thể bên trong có vấn đề. Cô gái đó không phải tự nhiên tử vong mà là bị cưỡng hiếp đến chết." Lê Dĩnh thản nhiên nói, còn thần sắc của bảo vệ đã thay đổi sau khi cô dứt lời.

"Thực sự sao, cô Lê Dĩnh?" Người bảo vệ hơi nghiêng đầu nhìn vào căn phòng đang đặt thi thể của người chết, trong lòng khiếp sợ không thôi. Đây là lần đầu tiên nhà tang lễ nhận mối làm ăn xảy ra tình trạng nháo động như vậy, còn có liên quan đến án mạng, chắc chắn quản lý sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nhóm bảo vệ bọn anh.

Lê Dĩnh gật nhẹ cằm, "Đợi cảnh sát đến đây, anh sẽ rõ." Thông thường khi có người thông báo có án mạng xảy ra, phía cảnh sát sẽ phái đội điều tra hiện trường đến kiểm tra hiện trường để xác định đó là vụ án hay vụ việc, trong đó có Pháp Chứng cùng Pháp Y. Một lát nữa, cô chắc chắn người bên Pháp Y sẽ đưa ra kết quả khám nghiệm sơ bộ y như những lời cô nói.

"Lão Lưu! Ông lập tức đuổi việc con nhỏ đó cho tôi!"

Đúng lúc này, ở bên kia đã thôi ồn ào, cho nên Lê Dĩnh nghe thấy được lời nói đầy ra lệnh của người phụ nữ mặc váy đỏ, cũng trông thấy được bóng dáng vội vã của ông chủ nhà tang lễ.

Lão Lưu nâng tay áo lau lau mồ hôi trên trán, trên gương mặt có vài nếp nhăn hiện lên vẻ nịnh nọt, lão cười nói, "Cô Minh Thư! Tôi xin lỗi cô ạ! Cô đừng nóng giận, tôi sẽ giải quyết êm xuôi chuyện này."

Chưa hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện đã hoàn toàn thuận theo ý khách hàng, đây vốn là bản tính của lão Lưu. Luôn thích bợ đỡ những người có quyền có thế, lão thường phân biệt đối xử với những khách hàng của mình, ai có nhiều tiền thì càng được lão đón tiếp nồng hậu và thân thiết, gương mặt lúc nào cũng tươi cười niềm nở đó giống hệt như đang nói chuyện với người thân trong nhà. Có khi còn hơn cả người thân ấy chứ.

Lê Dĩnh khẽ lắc đầu, cô điềm nhiên đối diện ánh mắt với lão Lưu trong lúc lão mang theo nét mặt tức tối cùng ánh nhìn sừng sộ đi về phía cô, "Tôi đã báo cảnh sát."

Câu nói cứng rắn của Lê Dĩnh khiến lão Lưu cứng họng, bao nhiêu lời mắng chửi chuẩn bị phun ra khỏi miệng bắt buộc trôi xuống cổ họng. Sau đó, lão giận run chỉ ngón tay về phía Lê Dĩnh, "Tôi đuổi việc cô. Ngay từ giờ khắc này!" Cô Minh Thư là một trong những người dắt mối làm ăn cho nhà tang lễ của ông, nếu cô ấy vì chuyện này mà cắt đứt việc hợp tác với ông thì nhà tang lễ sẽ mất đi rất nhiều mối làm ăn lớn. Cho nên, ông nhất định phải tống cổ con bé thường xuyên cãi lại quyết định của ông, lúc nào cũng muốn giúp đỡ những người nghèo kiết xác không có tiền lo ma chay rồi chạy đến đây xin ông bớt chút tiền làm tang lễ.

"Ông chủ, việc này liên quan gì đến cô Lê Dĩnh?" Bảo vệ lên tiếng bênh vực Lê Dĩnh.

"Cậu im đi!" Nhưng bảo vệ chỉ nhận được câu quát tháo của lão Lưu.

Lê Dĩnh khẽ giật mình khi bản thân bị đuổi việc, sau đó thần sắc trở lại như thường, cô cởi áo blouse trắng ra, không nói một lời đã đi vào căn phòng đang đặt thi thể. Quăng áo blouse trắng lên bàn, cô lấy ba lô của mình rồi xoay người bước ra ngoài. Chợt, cô dừng chân lại trước lư hương còn cắm ba cây nhang do chính tay cô đốt. Hương đã tắt.

Sống lưng Lê Dĩnh bỗng lạnh buốt, cô nhấc chân đi sang, lại thắp cháy nhang. Đột nhiên, ba ánh sáng đỏ nhấp nháy lập lòe trong giây lát rồi vụt tắt. Để chắc chắn hơn, Lê Dĩnh lại thắp thêm lần nữa. Và lần này cũng như hai lần trước đó, hương bị dập tắt. Trong nghề khâu vá tử thi có quy định, “Tắt ba không vá”, nghĩa là hương tắt ba lần thì chứng tỏ có oan tình, không được khâu vá thi thể này.

"Cô làm gì trong này?" Người phụ nữ mặc váy đỏ đứng trước cửa phòng, ái ngại không dám bước tiếp, chỉ nói vọng vào bằng ngữ điệu ngang tàng, "Cô đã bị đuổi việc, lập tức cút khỏi đây cho tôi!"

Lê Dĩnh vác ba lô trên vai, nhếch môi cười trong lúc đi lướt qua bên cạnh người phụ nữ mặc váy đỏ, "Tháng sáu có tuyết rơi, oan tình rất sâu nặng. Hương tắt đúng ba lần, oán hận vẫn còn vương. Nếu cô không để cảnh sát điều tra rõ ràng cái chết của em gái cô, thì vong hồn cô ấy sẽ bám theo cô suốt đời."

"Con quỷ cái, mày nói cái gì đó? Cái gì mà oan tình oán hận? Mày đứng lại cho tao!" Người phụ nữ mặc váy đỏ muốn xông lên túm lấy Lê Dĩnh, bàn tay giơ cao đó rõ ràng có ý muốn tát cô. Nhưng hai người bảo vệ có thiện cảm với Lê Dĩnh đã kịp thời ngăn cô ta lại, không để cô ta có cơ hội đến gần Lê Dĩnh.

Thường ngày Lê Dĩnh luôn hòa đồng với mọi người, lại thường xuyên nhiệt tình giúp đỡ họ, cho nên lúc này đây không có một ai dám tới gần cô với mục đích trợ giúp người phụ nữ đó bắt cô lại, bởi trong tay hai bảo vệ có roi điện.

"Phản rồi! Hai cậu phản tôi đúng không?"

Lê Dĩnh ra khỏi khu vực tổ chức tang lễ, bước trên đường lát xi măng đi ra khỏi nhà tang lễ mà vẫn còn nghe thấy âm thanh huyên náo, tiếng mắng nhiếc rổn rảng vọng ra từ bên trong.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời có nhiều ngôi sao sáng lấp lánh bao quanh mặt trăng tròn vành vạnh, Lê Dĩnh thở dài. Hầy, hôm qua mới đổi vận, hôm nay đã mất việc. Xem ra số mệnh đã định sẵn Lê Dĩnh cô phải lận đận lao đao suốt kiếp rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net