Chương 38 Chúng ta hãy ở chung một cách bình đẳng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38 Chúng ta hãy ở chung một cách bình đẳng



Một lần nữa trở lại biệt thự của Triệu Vũ Hiên, tuy là đi cũng chưa bao lâu nhưng trong lòng La Phong cũng cảm thấy ngậm ngùi. Triệu Vũ Hiên nhận đống hành lý ít ỏi của La Phong.



"Chủ nhân, ngài mệt rồi đúng không ạ? Hôm nay ngài nghỉ ngơi sớm đi. Nô lệ đi chuẩn bị nước tắm cho ngài."



La Phong lắc đầu, ngăn Triệu Vũ Hiên lại: "Không cần, lát nữa tôi tự làm được."



"Chủ nhân, cứ để nô lệ làm đi ạ. Hôm nay ngài mệt rồi."



La Phong thở dài, anh nhìn Triệu Vũ Hiên: "Chúng ta không có chung nhận thức về chuyện kiếp trước kiếp này nên giờ tôi vẫn chưa cần anh hầu hạ như vậy."



Hàng mi đẹp của Triệu Vũ Hiên nhíu lại. Hắn im lặng một lúc lâu rồi vẫn nói: "Chủ nhân ngài... Tại sao ngài vẫn phải suy nghĩ về chuyện này vậy. Vẫn luôn là ngài mà, rõ ràng chỉ là một người mà thôi."



La Phong lắc đầu: "Không, là hai người. Khi chuyện này vẫn chưa quyết định được... Chủ nhân trong lòng anh là tôi bây giờ hay tôi trước đây."



"Ngài đương nhiên là chủ nhân trong lòng nô lệ. Nô lệ không hiểu tại sao ngài cứ khăng khăng là người khác nhau chứ."



"Thật à? Nếu bây giờ tôi nói, tôi thấy chủ nhân kiếp trước của anh chẳng ra gì, vừa vô dụng, yếu đuối lại vừa có tính công tử kiêu căng, nếu không phải vì có cái danh Thiếu trang chủ thì ai sẽ nuông chiều y như thế chứ." La Phong cố tình nói như thế vì muốn xem phản ứng của Triệu Vũ Hiên. Thực ra anh đã chuẩn bị tốt cho cơn giận của Triệu Vũ Hiên rồi.



Triệu Vũ Hiên nghe xong cũng không như La Phong nghĩ. Mà ngược lại, hắn oan oan ức ức nhìn La Phong nhỏ giọng phản bác: "Không phải, chủ nhân lúc nào cũng rất rất giỏi. Tại sao ngài lại nói chính mình như thế."



Tuy không tức giận nhưng phản bác. Anh nhướng mày, tiếp tục nói: "Rất giỏi sao? Chủ nhân kiếp trước là như vậy nhưng chủ nhân đang đứng trước mặt anh đây lại rất bình thường. Thật ra tôi cảm thấy mình không xứng làm chủ nhân của anh."



Đôi lông mày hắn nhíu càng chặt hơn: "Chủ nhân là chủ nhân, dù có như thế nào vẫn là chủ nhân, chỉ cần chủ nhân vui là được, ngài đừng nói bản thân như vậy. Nô lệ không hiểu chủ nhân đang nghĩ gì nữa."



La Phong vươn vai: "Không hiểu thì thôi. Triệu Vũ Hiên, hai ngày này tôi sẽ ra ngoài tìm việc. Không muốn làm tài xế cho anh nữa đâu. Tôi sẽ tìm một công việc mình làm được, mặc kệ anh có giở trò gì. Còn nếu, vì anh mà tôi không tìm được việc..." La Phong đột nhiên cười: "Tôi cũng không còn cách nào khác, không tìm được trong thành phố này thì đổi thành phố khác."



Triệu Vũ Hiên nghe xong thì vội vàng gật đầu: "Ngài yên tâm, từ nay ngài có thể tự do tìm việc. Nô lệ sẽ không ngăn cản ngài nữa... Nhưng ngài sẽ vất vả."



"Mệt hay không là chuyện của tôi. Trước khi tôi gặp anh, nhiều năm tôi vẫn sống vậy thôi. Hay là Triệu tổng không phải lo tôi vất vả mà là thấy tôi làm công việc tay chân mất mặt hả?"



Lời này khiến Triệu Vũ Hiên sợ hãi. Hắn vội quỳ xuống dập đầu: "Không, nô lệ ý nô lệ không phải như thế. Chủ nhân muốn làm gì nô lệ đều sẽ giúp ngài."



La Phong trợn mắt, đang muốn nói tiếp thì nhìn thấy Triệu Vũ Hiên đang quỳ dưới đất. Anh đột nhiên nghĩ ra một điều. La Phong đỡ hắn dậy rồi nhẹ giọng nói: "Anh không cần như thế, nhìn anh sợ chưa kìa. Giờ muộn rồi, tôi đi rửa mặt rồi ngủ. Hôm nay, anh về phòng của mình đi, đừng ngủ dưới đất phòng tôi cũng đừng ngủ trước cửa phòng. Sáng mai cũng không cần làm bữa sáng cho tôi. Đúng rồi, còn một chuyện rất quan trọng nữa. Anh không cần cứ tí lại quỳ xuống như thế, không cần phải tự xưng nô lệ càng không cần gọi tôi là chủ nhân. Chúng ta bình đẳng với nhau."



La Phong nói rất nhẹ nhàng nhưng Triệu Vũ Hiên lại nghe như sấm đánh qua tai. Hắn không để ý La Phong nói không phải quỳ mà vội vàng quỳ xuống. Không cho phép hắn gọi chủ nhân, hắn bây giờ rất loảng loạn. Hắn quỳ dưới đất, chưa nói gì mà nước mắt đã bắt đầu rơi.



"Chủ nhân... Xin ngài hãy trừng phạt nô lệ đi. Nô lệ biết trước đây mình đã phạm phải tội lớn, đáng chết cả nghìn lần. Ngài muốn phạt như nào cũng được. Nhưng cầu xin chủ nhân, cho nô lệ một cơ hội để lại hầu hạ ngài. Ngài đừng bỏ nô lệ mà, nô lệ cầu xin ngài, ngài đừng bỏ nô lệ đi."



La Phong khó hiểu: "Tôi không bỏ anh? Tôi chỉ muốn giải quyết chuyện này thôi."



"Nhưng mà... Nhưng mà ngài nói ngài không cho nô lệ gọi ngài là chủ nhân... Còn không cho nô lệ quỳ ngài..."



La Phong bất đắc dĩ: "Không gọi chủ nhân thì gọi La Phong, không quỳ thì đứng."



"Không được." Triệu Vũ Hiên cuống quít lắc đầu: "Không thể." Triệu Vũ Hiên vẫn quỳ và lắc đầu. La Phong khó chịu: "Đứng lên, nếu không đứng lên thì tôi sẽ bỏ đi."



Triệu Vũ Hiên bị dọa sợ nên vội đứng dậy: "Chủ nhân ngài đừng đi, nô lệ, nô lệ đứng lên."



"Đâu phải anh không thể gọi tên tôi chứ, không phải ở trước mặt bố tôi anh gọi rất bình thường sao? Sao phải giả vờ như này chứ?"



"Đó là bất đắc dĩ..." Triệu Vũ Hiên nhỏ giọng: "Chủ nhân... Nô lệ biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, ngài vẫn luôn là ngài... Chủ nhân, nô lệ biết ngài vẫn chưa nguôi giận. Ngài cứ đánh chửi thoải mái đến khi ngài hết giận mới thôi."



La Phong cười lạnh: "Đánh chửi anh sao? Không phải quá hợp ý anh rồi sao? Nhưng tôi thật sự có thể phạt anh đấy."



Ánh mắt hắn sáng rực lên: "Chủ nhân ngài, ngài muốn phạt nô lệ như nào ạ?"



Nhìn bộ dạng vui mừng của Triệu Vũ Hiên, La Phong nhẹ giọng nói: "Vậy phạt anh đứng ở đây, nhìn ảnh của tôi rồi nói cả đêm. Tôi là tổng giám đốc của Triệu thị, La Phong không phải chủ nhân của tôi. Chúng tôi không có quan hệ chủ nô."



Quả nhiên, La Phong vừa nói xong, biểu cảm vui mừng của Triệu Vũ Hiên tắt ngúm. Hắn muốn nói không nhưng lại bị La Phong cướp lời: "Anh không nhận phạt sao? Hay là muốn mặc cả?"



"Không có không có, nô lệ không dám mặc cả."



"Thế còn đứng đấy làm gì? Bắt đầu đi!"



"Vâng vâng, nô..." Triệu Vũ Hiên chưa nói đã nhìn thấy sắc mặt của La Phong. Hắn vội sửa: "A Hiên bắt đầu."



La Phong khoanh tay trước ngực, đắc ý mở miệng: "Hảo, ngươi nói, ta nghe."



Triệu Vũ Hiên lấy điện thoại di động ra. Từ màn hình khóa tới màn hình nền của hắn đều là ảnh La Phong. Hắn nhìn ảnh của chủ nhân mình: "Tôi là tổng giám đốc Triệu thị, La... La..."



"Nói tiếp đi!"



Triệu Vũ Hiên sợ run người, hắn vội vàng nói: "Phong không phải chủ nhân của tôi, chúng tôi không có quan hệ chủ nô..."



La Phong nhíu mày: "Làm trò gì đấy, đừng có mà gian lận, tự vả mười cái rồi nói tiếp."



Triệu Vũ Hiên vội tự tát mình mấy cái. Tự đánh xong hắn trộm nhìn La Phong, khi ánh mắt hai người chạm nhau, Triệu Vũ Hiên lại run lên.



"Tôi là tổng giám đốc Triệu thị, La... La..." Triệu Vũ Hiên lại ngừng lại, hắn không nói lên lời. Chân hắn mềm nhũn như muốn quỳ xuống.



"Thử quỳ xuống xem."



Triệu Vũ Hiên giật mình đứng thẳng, nước mắt chảy xuống không ngừng. Hắn khụt khịt: "A Hiên, A Hiên thật sự nói không được, cầu xin ngài, A Hiên sai rồi..."



La Phong bỗng cảm thấy cái mặt khóc này của Triệu Vũ Hiên rất thú vị: "Mấy lời này khó nói như thế à? Một cơ hội cuối cùng đấy. Nếu không nói thì tôi đi đây."



"Ngài đừng đi... A Hiên, A Hiên nói... Tôi là tổng giám đốc của Triệu thị, La Phong ... La... Phong không phải chủ nhân Triệu Vũ Hiên, chúng ta không có quan hệ chủ nô... Huhuhu!!" Triệu Vũ Hiên nói xon thì khóc lớn. La Phong nhìn hắn thê thảm như thế nghĩ lại thấy trước đấy mới nói là muốn bình đẳng xong mà bây giờ lại ra lệnh cho hắn, lại còn để hắn tự tát. Đây đâu có giống bình đẳng.



Nhưng... Nhìn Triệu Vũ Hiên khóc thế này anh cũng không nghĩ đến. Nói là bình đẳng nhưng có vẻ là không làm được. Không chỉ có Triệu Vũ Hiên, ngay cả chính anh cũng không...



Triệu Vũ Hiên vẫn còn khóc lớn, La Phong ngoáy ngoáy lỗ tai rồi quát lớn: "Đủ rồi câm miệng!" Làm Triệu Vũ Hiên suýt thì nhảy dựng lên vì sợ. Hắn lập tức ngậm miệng lại không dám khóc tiếp.



Đừng có giở trò. Nói câu này cả đêm, tôi đi ngủ. Tiếp tục đi. Đùng rồi, nhớ ghi âm lại."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net