Bức thư của Quy Hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phim có bức thư của Lộ Thần viết cho Quy Hiểu, thì Quy Hiểu cũng viết thư cho Lộ Thần. Đây coi như ngoại truyện trong phần cuối truyện.

Lộ Thần

Em hiện tại đang ở trên máy bay bay về Bắc Kinh. Tần Tiểu Nam đang ngủ, em đoán là sau khi đáp xuống máy bay, thằng nhóc sẽ đau lỗ tai đấy, dù sao nó cũng là lần đầu tiên ngồi máy bay. Từ giờ cho đến Bắc Kinh còn khoảng một giờ nữa. Em viết thư, gửi anh xem.

Từ ngày cùng anh chia tay, em không còn viết thư cho anh nữa.

Hiện tại cầm bút, suy nghĩ nảy ra trong lòng, dùng một câu trần tục để nói ra ngàn vạn lời nói. Lộ Thần, anh hiểu không?

Tất cả những ký ức tuổi trẻ của em đều liên quan đến anh, và tất cả những điều không liên quan đến anh đều mờ nhạt. Ở cái thị trấn đó đi đến đâu cũng giống như có thể nhìn thấy anh. Anh, mười chín tuổi, vóc dáng cao cao, rất gầy, khuôn mặt rất đẹp trai. Cho tới hiện tại, anh vẫn là người đàn ông đẹp trai nhất mà em từng gặp. Đôi khi em nghĩ, mình thực sự khi còn nhỏ gặp qua những thứ tốt đẹp nhất, ví như anh vậy, đây là may mắn nhất, cũng là phiền toái nhất.

Hội quán trò chơi sớm đã thay đổi, quán mì thịt bò vẫn còn ở đó, trạm xăng dầu kia vẫn còn ở đó. Em đã luôn muốn đến nhà sửa xe của anh nhìn một lát, chỉ là ở đứng ngoài kênh đào bên cạnh, từ xa nhìn vào trong chốc lát cũng được. Cái cổng lớn kia em vẫn còn nhớ rõ ràng, có một lớp sơn xanh em đã cạo đi một phần, anh có sơn lại hay chưa?

Còn nữa ở bên kênh đào, khoảng cách 200 m ở ngã tư đường, là nơi anh hôn em. Cho dù là hiện tại, mười mấy năm sau, em nhắm mắt lại còn có thể nhớ lại cảm giác đó, nụ hôn của anh dịu dàng ôn nhu, hoàn toàn khác với con người của anh. Mỗi lần anh hôn xong, đều không thích nói chuyện, cũng không nghe thấy tiếng thở, hoặc có thể nói là tiếng thở đều bị gió Bắc Kinh làm cho mai một. Anh nhìn chằm chằm em, nhìn đến tận xương tủy.

Cãi nhau cũng vậy, anh không thích nói chuyện, dùng ngôn ngữ bây giờ chính là bạo lực lạnh. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, hình như không đúng, anh mỗi lần đều là trầm mặc, chờ em nói xong lời muốn nói, khi em nói hết rồi, anh mới nói ra hai câu tốt đẹp dành cho em. Chàng trai của em, thiếu niên mười chín tuổi, em chỉ thấy anh cúi đầu trước một người, đó là em.

Lộ Thần, lần này em tới Nội Mông, là vì anh. Mặc kệ có bao nhiêu cái cớ, mặc kệ là mất mặt, xấu hổ, nhưng em chính là muốn gặp anh. Cuộc chia tay năm đó vẫn luôn là cái gai trong lòng em, cái gai sâu đến mức, em không đủ sức để rút ra và em cũng không muốn rút nó ra. Dù là áy náy hay hối hận, vốn dĩ em muốn giữ nó cả đời, cho dù là đau đớn em cũng muốn giữ nó.

Chỉ khi yêu một người, bạn mới biết thế nào là tình yêu, nó không phức tạp, nó rất giản đơn, nếu anh nắm tay em, em sẽ đi cùng, nếu anh hôn em, em sẽ là người yêu của anh. Lộ Thần, từ trước đến nay, cho dù là chúng ta chia tay, em cũng chưa từng quên anh, một giây cũng không, cho dù không dám nghĩ đến anh, anh vẫn ở đó, hoàn toàn đứng vững trong trái tim em.

Lộ Thần, em không biết liệu anh có còn yêu em không, Lộ Thần, em vẫn muốn đợi anh trở về và nói chuyện vui vẻ. Cả hai chúng ta đều ở tuổi này, anh đã xuất ngũ, còn em có công việc kinh doanh riêng, nếu có thể, em muốn cùng anh làm lại từ đầu. Em muốn nói rằng, Hiểu Hiểu của anh chưa bao giờ yêu ai khác, ngần ấy năm, anh là người duy nhất trong trái tim em.

Em thậm chí còn nghĩ rằng nếu một ngày nào đó em chết, bất kể là ngẫu nhiên hay tuổi già, em sẽ nhờ người lặng lẽ tìm đến anh, đưa em đến nơi của anh.

Nghĩ lại viết ra chuyện này cũng rất lạ, chỉ là tình yêu tuổi trẻ mà thôi, sao em lại nhớ anh da diết đến vậy. Nhưng trên đời này có rất nhiều tại sao, anh và em đều khác nhau, và tình yêu cũng hoàn toàn khác nhau.

Được rồi, chúng ta đừng nói gì nữa, em cần cho Tiểu Nam uống nước. Thằng nhóc này thật là hiểu chuyện phải không? Cảm ơn anh đã gửi cho em một người bạn đồng hành.

Nói nhỏ cho anh chuyện này, em sẽ mua thật nhiều đồ cho Tiểu Nam, khi đưa thằng nhóc lại cho anh, hãy để những thứ này, quần áo, chất đống trong phòng của anh. Để khi mở mắt, nhắm mắt, anh đều nhìn thấy những gì liên quan đến em, để anh phải nhớ em, nhớ về quá khứ, và những điều mà anh không thể quên.

Lộ Thần, gió và bụi ở Bắc Kinh sẽ rất lớn, em biết tầm quan trọng ở Nội Mông đối với anh như thế nào, em hy vọng anh sẽ quay lại Bắc Kinh và ở lại mãi mãi. Ý em là, nếu chúng ta thực sự có cơ hội đi tiếp, em muốn cùng anh quay trở lại Nội Mông trong thời gian sớm thôi.

Lộ Thần, anh phải quay về, đây là quê hương của chúng ta. Chàng trai của em, chàng trai mà em không bao giờ quên trong ký ức của mình. Lộ Thần, em đợi anh trở về.

Quy Hiểu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net