Chương 11: Không có đường lui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quỷ nghèo hai nghìn năm

Tác giả: Phi Ngoạn Gia Giác Sắc
Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 11: Không có đường lui

"Ào." Cố Nam dội nước lạnh lên mặt, cảm giác băng giá kèm theo sự nhức nhối khiến đôi tay run rẩy của cô dịu đi ít nhiều.

Vết máu trên tay bị nước lạnh hòa tan nhuốm đỏ chậu nước, Cố Nam chống tay lên bàn, nước nhỏ xuống từ chóp mũi, rơi vào chậu nước hồng nhạt tạo nên những gợn sóng.

Cố Nam thở dốc, ngực hơi nghẹn lại.

Cô lặng lẽ nhìn bóng mình trong nước, hơi thở dần đều lại, rồi im lặng.

Trời đã tối, không biết từ khi nào gió bắt đầu thổi, gió đêm bỗng lớn lên khiến tuyết lại giảm đi chút ít.

Cố Nam cầm lệnh bài, ra chuồng ngựa dẫn Hắc Ca ra, bước ra khỏi doanh trại. Cô bỗng nhiên muốn đi dạo.

Gió thổi tung áo choàng của Cố Nam, cô ngồi trên lưng Hắc Ca, mơ màng nhìn con đường tối tăm, để lại một hàng dấu chân lộn xộn phía sau.

Đến hôm nay khi giết tên gián điệp của quân Triệu, cô mới thực sự hiểu rằng cô đã lên chiến trường, nơi mà không giết người thì người giết mình, nơi mà cô không biết ngày nào sẽ ngã xuống ở đâu.

Bỗng nhiên Cố Nam khẽ mỉm cười lắc đầu.

Thôi kệ, dù sao cũng là một cái mạng hèn, cùng lắm là một ngày nào đó nằm xuống thì cứ coi như một giấc mơ không tỉnh dậy vậy.

Cố Nam khịt chiếc mũi lạnh do gió thổi, không nghĩ ngợi gì thêm mà kéo dây cương của Hắc Ca.

"Hắc Ca, đi thôi, nhanh lên! Hôm nay ta để ngươi ăn thỏa thích."

Hắc Ca liếc mắt nhìn Cố Nam, không biết cô hôm nay phát điên gì. Nhưng vẫn tung vó chạy.

Cố Nam chưa từng thấy Hắc Ca chạy nhanh như vậy.

"Wow!" Tiếng hét kinh ngạc của Cố Nam vang lên, người và ngựa như một cái bóng mờ lao đi trong gió tuyết.

Lính gác trên tường cao của doanh trại nhìn Cố Nam chạy xa dần thì lắc đầu. Thời chiến mà còn có thể vô tư ra ngoài doanh trại vui chơi như vậy, trong cả đại quân Tần có lẽ chỉ có mình cô thôi.

Trong quân doanh vẫn đồn rằng, Bạch tướng quân thường nói Cố cô nương rất hoang dã, xem ra quả thật không sai.

Vẫn là đồi cỏ đó, Hắc Ca phì ra một làn hơi trắng, chậm dần bước.

Cố Nam xoa bờm ngựa, cười nói: "Nói có ăn thì ngươi mới chạy nhanh thế."

Nói rồi, cô nhảy xuống đất.

Nhưng đột nhiên cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, Cố Nam quay đầu, lại thấy một người đã ngồi trên đồi cao.

Sững sờ một chút, cô tỉnh lại, vỗ nhẹ vào cổ Hắc Ca: "Đi ăn cỏ đi."

Hắc Ca liếc mắt nhìn người trên đồi, cảm thấy không có ác ý, mới chậm rãi bước sang một bên vùi mũi vào lớp tuyết.

"Đúng là trùng hợp." Cố Nam bước lên đồi, đứng bên cạnh người đó, tùy tiện ngồi xuống.

Người đó là Triệu Quát mà cô gặp đêm trước.

"À, đúng là trùng hợp." Triệu Quát cười bất đắc dĩ, quay đầu lại tiếp tục nhìn về phía dãy núi Trường Bình.

Hai người một Tần một Triệu có thể ngồi cạnh nhau hòa thuận thế này, sao có thể nói không trùng hợp được chứ?

Hai người ngồi khoanh chân, bỗng nhiên Cố Nam chậm rãi nói: "Hôm nay, tôi giết một gián điệp của quân Triệu. Đây là lần đầu tiên tôi giết người."

Triệu Quát im lặng, gật đầu: "Cảm giác giết người thế nào?"

Hắn không trách Cố Nam, vì hắn hiểu rằng trên chiến trường thì sống chết là do số phận, chết rồi cũng không thể trách ai.

"Không tốt lắm."

"Lần đầu tiên tôi giết người là lúc tám tuổi, tôi giết một tử tù, sau đó khóc trong lòng nương hai ngày." Triệu Quát nhìn dãy Trường Bình đen kịt, nhớ lại.

Cố Nam mỉm cười: "Nhát gan."

"Ừ." Triệu Quát cũng cười: "Bây giờ nghĩ lại, đúng là rất nhát thật." Dừng lại một chút, Triệu Quát nói: "Trên chiến trường gặp nhau tôi sẽ không nương tay đâu. Cô là người Tần, tôi sẽ chém cô."

"Tôi cũng sẽ không, chúng ta chưa giao đấu bao giờ, ai biết ai sẽ chém ai."

"Haha." Triệu Quát cười thành tiếng: "Tôi về đã suy nghĩ rất kỹ về câu nói hôm đó của cô!" Nói rồi, ánh mắt nhìn về Trường Bình: "Thật khiến người ta ngưỡng mộ."

"Nếu không có chiến tranh, có lẽ cô và tôi sẽ là tri kỷ."

Cố Nam lại lắc đầu: "Tôi chẳng muốn quen anh chút nào."

"Ai mà biết được." Triệu Quát quay lại nhìn Cố Nam, nhưng lại sững sờ.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ khuôn mặt của Cố Nam.

Mái tóc đen nhẹ nhàng bay trong gió, khuôn mặt hồng hào mang chút xuân sắc nhưng lại pha lẫn nét uy nghi của chiến trường, mặc một bộ giáp ngồi tự nhiên bên cạnh hắn, nhưng không khó nhận ra đây là một cô nương.

Đôi mắt đẹp như tơ nhìn gió tuyết, lông mày kiếm sắc bén, khó nói rõ cảm giác mà cô nương này mang lại, nhưng rất đẹp rất duyên dáng.

"Cố huynh đệ." Khi Triệu Quát tỉnh lại, hắn mỉm cười thở dài: "Vừa rồi là tôi nói sai, nếu sớm quen biết cô, dù làm gì tôi cũng sẽ cưới cô."

"À." Cố Nam thản nhiên đáp một tiếng, cô chỉ nghĩ Triệu Quát đang đùa, nói: "Xin lỗi, tôi không thích đàn ông."

"Haha, vậy thì tôi thật đáng thương."

Dù Triệu Quát nghĩ gì, Cố Nam lúc này nghĩ đến Tiểu Lục và Họa Tiên, cuộc sống trong quân thật khổ, cô muốn về để Tiểu Lục mát xa vai, Họa Tiên đàn cho nghe một bản.

"Tôi nói này, quân Triệu của các anh có đánh không, không đánh thì đừng kéo dài nữa, tôi còn phải về nhà tìm vợ."

Triệu Quát cười vui vẻ: "Cố huynh đệ đừng lo, với vẻ ngoài như huynh thì chắc chắn các tiểu thư ở Hàm Dương xếp hàng dài chờ huynh cưới."

Cố Nam gật đầu, mặt không đỏ tim không run mà nói: "Đúng vậy, tôi không nói ngoa, có thể xếp từ chợ Đông đến cổng thành."

*

Giữa trưa, lúc mặt trời tỏa sáng nhất.

Gió Trường Bình kéo  căng ngọn cờ bay, trên sân tập, vô số mũi giáo sắc nhọn với những vết sứt mẻ chứng tỏ chúng đã trải qua vô số trận chiến.

Triệu Quát cưỡi ngựa kéo dây cương kiểm soát con ngựa bất an dưới người mình, đứng trước quân đội quét mắt nhìn đội hình chỉnh tề, hô lớn: "Toàn quân."

"Có!" Bốn mươi vạn người đáp lại, tiếng vang lên không trung.

"Xuất phát!"

Tiếng bước chân đều tăm tắp khiến mặt đất rung chuyển, binh lính đội mũ lên đầu, thắt chặt chiến giáp.

Họ hiểu rằng, thời điểm quyết chiến đã đến. Thắng thì sống mà rời đi, thua thì chỉ có thể nằm lại đây mãi mãi.

Cửa doanh trại quân Triệu mở ra, đoàn quân dài dằng dặc bước đi, dẫn đầu là một tiểu tướng cưỡi ngựa đen, dù là tiểu tướng nhưng sắp bước vào chiến trường hàng chục vạn người mà không hề sợ hãi.

Triệu Quát đội mũ giáp lên đầu.

Tiếng giáp va chạm trong thung lũng vang vọng, không dứt.

***

"Mau! Chuẩn bị chiến đấu!"

"Cung thủ! Xếp hàng!"

"Kỵ binh, theo tôi qua bên này."

"Gỗ đá, gỗ đá, mau, mang lên đầu thành."

Tiếng bước chân, tiếng người hò hét, hỗn loạn, ồn ào.

Cố Nam nhíu mày, mở mắt từ giường của mình.

Nghe thấy tiếng bên ngoài, lòng cô bất an nhảy khỏi giường, vén rèm trại lên.

Bên ngoài trại là vô số binh lính chạy qua chạy lại, có người cầm cung tên chưa chuẩn bị xong, có người đang thắt chặt giáp, còn có người đang khiêng gỗ lăn đá ra ngoài.

Dù trong trại hay ngoài trại đều rôm rả.

"Huynh đệ." Cố Nam kéo tay một người lính đang đi qua.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Người lính đó trán đầy mồ hôi, vẻ mặt căng thẳng, cánh tay bị Cố Nam kéo vẫn còn run rẩy.

"Triệu, quân Triệu, tấn công doanh trại rồi."

Quân Triệu tấn công doanh trại!?

Cố Nam chỉ cảm thấy khóe mắt giật giật, là cô điên hay quân Triệu điên, bốn mươi lăm vạn quân tấn công sáu mươi vạn quân, mà còn đều là kỵ binh, lấy đâu ra sự tự tin đó.

Nhưng cũng chính là cuộc tấn công mà người ta không ngờ tới này đã thực sự khiến quân Tần trở tay không kịp.

Hiện tại đang nhanh chóng tổ chức các biện pháp phòng thủ, lúc này bên ngoài tường thành của doanh trại quân Tần đang chém giết hỗn loạn.

Chết tiệt.

Cố Nam cắn môi, quay người trở về trướng cầm lấy cây thương, rồi chạy ra ngoài.

Việc cấp bách trước mắt là phải tìm được sư phụ.

"Giết!!" Quân Triệu như nước lũ tràn lên, đặt thang lên tường thành của doanh trại quân Tần, những tử sĩ cầm khiên kiếm chen chúc điên cuồng leo lên tường thành.

Quân Tần trên tường thành lần lượt dùng giáo đâm xuyên qua những tử sĩ quân Triệu đang leo lên, những khúc gỗ thô rơi từ trên tường thành xuống giống như đập tan một bầy kiến, những binh lính mặc giáp đen lần lượt ngã xuống, nhưng lại có thêm nhiều người tiếp tục leo lên.

Vì bị đánh bất ngờ, trên tường thành rất hỗn loạn, nhưng vì chiếm ưu thế về số lượng và tường thành, nên rất lâu mà quân Triệu  không thể nhanh chóng tấn công vào.

Hoàn toàn là tiêu hao nhân lực vô nghĩa, chỉ trong nửa canh giờ, dưới tường thành xác của quân Tần đã chất đống, cao đến vài mét. Sợ rằng phả có đến hàng nghìn thi thể.

Bạch Khởi nắm chặt thanh kiếm trong tay, hai mắt khép hờ nhìn cảnh tượnghỗn loạn trên tường thành.

Ông đã nghĩ đến việc quân Triệu sẽ cố thủ không ra, cũng nghĩ đến việc quân Triệu cuối cùng sẽ buộc phải ra khỏi thành nghênh chiến, nhưng không bao giờ nghĩ đến việc quân Triệu sẽ chủ động tấn công, mà còn đến nhanh như vậy.

Ngay sau khi quân Tần khiêu chiến hôm nay, quân Triệu như nước lũ tràn ra, thực sự khiến quân Tần bị bất ngờ, một lúc không thể tổ chức quân đội kịp.

Đùa sao, ai có thể nghĩ rằng, bốn mươi lăm vạn quân giữ thành không có lương thực lại chọn tấn công sáu mươi vạn quân Tần đã đóng quân hai năm trước chứ, điều này không khác gì tự sát.

Nhưng quân Triệu thực sự đã đến, mà sĩ khí còn cao ngất trời.

Sĩ khí cao đến mức Bạch Khởi cũng không tin nổi, không phải nói rằng ngay cả cơm cũng không đủ ăn sao, những binh lính như hổ đói này là thế nào đây.

Hoàn toàn là dáng vẻ quyết chiến một trận sống chết.

Bạch Khởi khẽ nhíu mày.

Vị tiểu tướng quân Triệu tên Triệu Quát đó không đơn giản chút nào.

Có thể khiến đám tàn binh bại tướng này thành một lực lượng chiến đấu như vậy, hắn rốt cuộc đã làm gì?

"Ah!!"

"Giết!" Những tử sĩ quân Triệu hết lần này đến lần khác xông lên tường thành.

Những cung thủ ở phía sau trực tiếp kéo cung bắn loạn xạ vào trong thành.

Viện binh!

Ba mươi vạn viện binh của Triệu Vương sắp đến rồi!

Trong lòng tất cả quân Triệu đều nghĩ như vậy.

Trận chiến này có thể thắng! Có thể về nhà rồi!

Suốt hai năm trời, mỗi ngày đều sống trong lo lắng, sống không bằng chết lại là nhờ ai ban cho!

Chó Tần!

Họ gào thét xông vào tường thành, dây cung căng ra.

Đánh xong trận này sẽ được sống sót trở về, rời khỏi cái nơi quỷ quái này!

Quân Tần nhìn những quân Triệu như chó điên này hoàn toàn bị đánh cho ngơ ngác, chúng hoàn toàn là dáng vẻ liều mạng.

Không đếm xuể quân Triệu và quân Tần ngã xuống khỏi tường thành, trận chiến trong chốc lát đã bị quân Triệu đánh thành thế cân bằng.

Trận chiến của hàng triệu người là cảnh tượng thế nào, một tiếng hô bèn chấn động trời đất, huống hồ là va chạm chém giết, hai quân va chạm bèn khiến núi đồi cũng phải rung rinh.
Người bình thường ở nơi này có lẽ trực tiếp bị dọa cho vỡ mật, cuộc giao tranh với quy mô như vậy, từ thời Chiến Quốc đến nay, có thể nói là vô cùng hiếm hoi.

Triệu Quát khoác áo tướng nhìn biển người, đao kiếm và thịt nát không có điểm dừng trong doanh trại quân Tần.

Hiện tại mọi thứ đều không nằm ngoài dự liệu của hắn, lần này tuy là không thể phá được doanh trại quân Tần, nhưng tuyệt đối có thể đánh sập nhuệ khí của họ.

Đến lúc đó, có lẽ còn chưa thể biết được thắng bại của trận chiến.

Còn về viện binh của Triệu Vương, lúc này có lẽ chỉ có hắn là rõ nhất, đó hoàn toàn là một lời nói dối của hắn, để lừa bốn mươi lăm vạn người cùng hắn liều mạng.

Quân Triệu căn bản không có viện binh, bốn mươi vạn này là toàn bộ binh lực, không thành công thì thành nhân.

"Tạch tạch tạch." Tiếng bước chân vang lên, nhưng rất nhanh bị tiếng chém giết đinh tai nhấn chìm.

Bạch Khởi quay đầu lại, bèn thấy Vương Hột dẫn Cố Nam đi tới.

Cố Nam trên đường đi tìm Bạch Khởi thì gặp vị lão tướng này, bèn đi cùng qua đây.

Chỉ là vừa đến trước doanh trại, đã bị khí thế đó đè ép đến không thở nổi.

Vừa rồi cô ở hậu doanh cách đây một dặm tất nhiên không nghe thấy tiền doanh xảy ra chiến sự.

Lần này đến tiền doanh, thực sự đã lĩnh giáo được sự khủng khiếp của chiến tranh.

Mặc dù chiến tranh thời cổ đại với vũ khí thô sơ, nhưng loại cận chiến, vạn tiễn cùng bắn như vậy tuyệt đối không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Chỉ trong chốc lát Cố Nam đã mặt mày tái nhợt.

"Lão Bạch, thế nào rồi." Vương Hột mặc dù rất kinh ngạc đối với việc quân Triệu đột nhiên tấn công nhưng cũng không hoảng hốt, thể hiện phong thái mà một lão tướng nên có.

Bạch Khởi đứng chắp tay sau lưng: "Hậu quân bố trí trong rừng núi thế nào rồi."

Vương Hột dãn mày ra, ông biết Bạch Khởi chuẩn bị làm gì.

Lập tức nói: "Năm nghìn thiết kỵ, hai vạn năm nghìn bộ quân, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát."

"Ừ, hạn cho hai vạn năm nghìn bộ quân trong vòng một canh giờ vòng ra phía sau quân Triệu, phát động tập kích."

"Năm nghìn thiết kỵ dọc theo sông Đan xuất doanh, quấy rối đường lương thảo của quân Triệu."

Bạch Khởi bình tĩnh đưa ra mệnh lệnh, Vương lĩnh mệnh lui ra.

Triệu Quát đó tuy có thể khiến Bạch Khởi kinh ngạc, nhưng vẫn hoàn toàn không thể xoay chuyển cục diện chiến tranh.

Cố Nam cố nén sự khó chịu trong lồng ngực, cảm giác nặng nề trước doanh trại làm cô không thoải mái, phức tạp nhìn Bạch Khởi.

Cô từng nghĩ rằng, dựa vào những hiểu biết và chút thông minh từ thời hậu thế thì mình cũng có thể sống sót trong cuộc chiến này.

Giờ đây cô mới biết mình ngốc nghếch và đáng thương đến mức nào.

Binh pháp thực sự không chỉ là việc nói suông, mà là sự bình tĩnh trước những biến cố tại hiện trường, ứng phó điềm tĩnh, vận dụng thành thạo, dù thời thế không thuận lợi thì thay đổi, dù trong chiến tranh có tổn thất thì bù đắp, những kiến thức này cô chưa hề học được chút nào.

Bạch Khởi liếc nhìn Cố Nam, ông nhìn thấy sắc mặt không tốt của cô, tất nhiên lần đầu tiên đối mặt với tình huống như vậy người bình thường sẽ có trạng thái ra sao, không bị dọa đến mức không động đậy thì đã là hiếm thấy rồi.

Huống chi cô còn là một cô nương.

Bạch Khởi cảm thấy mềm lòng, nhưng lại lập tức cứng rắn lên, vì đây là học trò của ông.

"Lần này sư phụ sẽ dạy con thêm một bài học."

Nói xong, ông ngẩng đầu nhìn về phía bức tường trại đầy người.

"Mặc giáp vào, để trải nghiệm một chút về chiến trận thực sự đi."

Cố Nam quay đầu nhìn về phía đầu thành.

"Vâng!"

Mùi máu tanh trên bức tường trại bay khắp trời, xác thịt và tàn chi rải rác khắp nơi, những mảnh thịt nhỏ không biết vốn dĩ là gì.

Mọi người đều không để ý đến những thứ này, vì để ý đến những thứ này thì bản thân rất có thể sẽ trở thành một phần trong đó.

Cố Nam cầm cây thương dài bước từng bước lên tường thành.

Tiếng chém giết, tiếng hét lớn khiến cô hầu như không nghe thấy gì.

Tay cô run rẩy dữ dội, cô dường như hiểu ra những lời mà Bạch Khởi nói với cô trước khi xuất chinh.

"Đừng quay đầu nhìn lại, chúng ta là những người bước đi trên con đường chết, không có đường lùi để mà nhìn."

Bước đi trên con đường chết.

Cố Nam thực sự hiểu được ý nghĩa của câu này.

"A!" Một tử sĩ của quân Triệu leo lên thành đầu, tay cầm một thanh kiếm, bước tới gần chém loạn xạ, cho đến khi đến trước mặt Cố Nam.

Một tiếng hét lớn, thanh kiếm trong tay hắn giơ cao, chém về phía Cố Nam.

Nhưng mũi thương của Cố Nam đã đến trước một khắc, cây giáo dài ba mét đâm thẳng vào đầu quân Triệu, sức mạnh ngàn cân trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài, va vào thành đầu, bắn tung một mảng đỏ trắng.

Cố Nam cầm cây giáo trong tay, thở hổn hển.

Không phải giết người khác để sống, thì là chết dưới lưỡi đao của người khác.

Cái nơi chết tiệt này!

Cô ngẩng gương mặt tái nhợt lên, nhìn về phía trước, nơi quân Triệu và quân Tần đang hỗn loạn trên đầu thành.

"A!!"

Cô cầm cây thương lao lên.

***

Không biết quân Triệu rút lui từ lúc nào, cũng không biết từ lúc nào mà trước thành không còn tiếng chém giết.

Có lẽ quân bộ của Tần với hai vạn năm nghìn quân bộ đã thành công vòng ra sau quân Triệu.

Phía sau quân Triệu xuất hiện một sự hỗn loạn, kéo dài rất lâu, khí thế vốn có của quân Triệu trở nên hoảng loạn.

Quân Tần trên bức tường thành nhân cơ hội phản công, trước sau giáp công đánh bại quân Triệu, ép vào rừng núi.

Trời đã tối.

Những binh sĩ đứng trên thành đầu chỉ cảm thấy tay mình đã không còn là của mình, áo giáp trên người dính đầy máu, không biết là máu của kẻ thù hay của mình.

Xác chết từ bức tường thành cao mấy mét rơi xuống, chất đống dưới chân thành, gần như đã tạo thành một ngọn núi xác, máu đặc quánh nhuộm đỏ mặt đất, khiến không khí đầy mùi tanh tưởi.

Mỗi người đều nằm nằm giữa vũng máu và tàn tích, thở hổn hển, gần như tham lam hít thở không khí sống sót.

Một đống xác chết bị ai đó đẩy lên, máu tươi chưa khô từ cổ bị cắt của xác chết chảy ra, rơi xuống người bên dưới.

Cố Nam cầm cây giáo, một tay hất đống xác xung quanh mình, để mặc dòng máu đen chảy từ tóc và áo giáp xuống.

Cổ họng của Cố Nam khô khốc, trên người bị trúng ba mũi tên, cuộc đối đầu giữa quân Triệu và quân Tần hoàn toàn không cần nhắm. Không cần nhắm, trong một đám người đông đúc chỉ cần bắn một mũi tên là có thể trúng một cái gì đó.

Cô đã bị những mũi tên lạc này nhắm trúng nhiều lần, phần lớn là vô hại, thậm chí trong đợt mưa tên cuối cùng, cô đã né được nhờ đống xác chất lên người.

Có thể nói trong những người thủ thành trên đầu thành, không ai không bị thương, và thương tích của cô là nhẹ nhất.

Cô bị trúng ba mũi tên, một mũi bắn vào vai trái, một mũi bắn vào eo, một mũi bắn vào đùi.

Nếu là ngày thường, cô đã chắc chắn sẽ kêu la thảm thiết, nhưng bây giờ cô thậm chí không còn sức để kêu nữa.

Quân Triệu cuối cùng cũng rút lui.

Cô vẫn chưa chết.

Cố Nam đôi mắt vô lực nhìn xung quanh, tầm nhìn còn đọng lại máu, mờ mờ ảo ảo.

Khóe miệng cô nở một nụ cười cay đắng.

Đúng là trêu ngươi, tôi chỉ là một người dân thường muốn sống những ngày tháng bình yên, tại sao lại bị đưa đến nơi địa ngục này.

Nhìn những xác chết nằm rải rác và vũng máu ở góc tường xung quanh, Cố Nam cúi đầu.

Đây mới là bộ mặt thực sự của thời loạn sao.

Thật sự là người không bằng chó.

Trận chiến này, quân Triệu và quân Tần tổng cộng tổn thất hơn một vạn hai nghìn người, số người chết và bị thương của hai bên là bốn sáu, quân Triệu tuy có lợi thế một chút.

Nhưng quân Tần bất ngờ xuất hiện phía sau đã cắt đứt đường lui của họ, về mặt ưu thế nước Triệu đã tụt lại quá nhiều, có lẽ đã là cuộc chiến của những con thú bị dồn vào đường cùng.

Trận đại chiến giữa quân Tần và quân Triệu hôm đó, vô số người nghĩ lại đều thấy sợ hãi, nhưng cũng không thể không ghi nhớ sâu sắc cho được.

Nhưng nói về người thực sự khiến toàn quân Tần nhớ tên sau trận chiến đó, chỉ có một người thôi.

Người đó họ Cố, tên là Cố Nam, là học trò của Bạch Khởi.

Cô nương họ Cố này mọi người đều biết từ trước, nhưng lúc đầu hầu hết các binh sĩ chỉ coi cô là một cô nương hiếm có trong quân đội, không để tâm nhiều.

Lần này, không ai dám quên bóng dáng như thần chết của cô trên đầu thành.

Cô đứng trên đầu thành.

Một cây thương dài hơn trượng, đâm trúng là chết, múa lên là lấp lánh, va chạm là bị thương, thực sự là oai phong lẫm liệt, không ai dám nghĩ đó lại là một cô nương yếu đuối.

Vì Cố Nam có sức mạnh cực kỳ lớn, mỗi cú đánh của cô đều mang sức nặng cả nghìn cân, cộng thêm thể chất tốt, không giống như nội lực, cô không phải lo lắng về việc bị tiêu hao. Người bị cô đánh trúng, hoặc bị đục một lỗ lớn trên thân thể, hoặc bị chặt tay chặt chân, có người thậm chí không còn nhận ra hình dạng con người. Đừng nói là bị đánh trúng, chỉ cần nhìn thấy cũng khiến người ta sợ khiếp. Có người để ý đếm lại, những xác chết như vậy tổng cộng có khoảng tám

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC