Chương 11: Kẻ đi săn và kẻ bị săn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 11: KẺ ĐI SĂN VÀ KẺ BỊ SĂN

Thiên hạ thái bình được phân chia thành ba nước lớn: Hoàng Dương quốc, Tây Nhung quốc và Nguyệt Tinh quốc. Mỗi nước thay nhau trấn giữ một vùng. Hoàng Dương quốc trọng lễ nghĩa, văn chương, thư sinh tú tài rải rác đầy đường, nữ nhân càng kín đáo, tế nhị. Ngược lại, Tây Nhung ở gần phương bắc, khí hậu khắc nghiệt. Do đó con người khỏe mạnh, phóng khoáng, coi trọng võ học. Nguyệt Tinh quốc, mặt khác, không trọng văn cũng không thượng võ. Quốc gia này nổi tiếng với chiêm tinh và tử vi cho nên từ văn hóa cho đến con người ở đây đều toát ra một luồng khí bí ẩn, khó dò.

Chuyện là tiết trời vào thu, ngày càng mát mẻ. Vân Khinh nghĩ ra trò ra thảo nguyên thả diều. Mà thực ra cũng không phải nàng nghĩ ra. Chẳng là hôm đó đến ngày thỉnh an, Vân Khinh ngồi buồn chán bèn hỏi "thời điểm này nên đi đâu chơi?", thế là nhận được đề xuất đi thả diều của Nghi phi. Từ nhỏ đến giờ nàng còn không biết con diều hình dáng ra sao, nghe đến lại thấy chút thú vị bèn ưng luôn.

Vũ Văn Duệ bình thường cũng không lấy gì làm khó tính. Vân Khinh xa xỉ cầu kì, đức tính ăn chơi hưởng thụ đã trở thành dấu ấn sắc nét của nàng. Huống chi hắn cũng đang có thỏa thuận với Vân gia để tạo điều kiện cho các quyền lợi thương mại sẽ được đưa ra trong cuộc hội nghị ba nước sẽ diễn ra ba tháng tới tại chính Hoàng Dương quốc. Quả nhiên, Vân Đằng chỉ thị nàng ngầm phá mối liên kết của Hoàng thượng với Liễu gia là nhằm vào cái này. Cha Liễu Như Họa là Lễ bộ thượng thư, sẽ đảm nhận chính trong các lễ nghi, thiết yến rồi khách khứa lần này. Thực ra với tư cách là Tể tướng, chức vụ và quyền hành của cha nàng trong đại sự như thế này rất cao, chưa kể đến kinh nghiệm tham gia của ông đã qua đến không biết bao nhiêu cái hội nghị ý rồi. Vân Khinh không quá rõ ràng về nguyên nhân chính trị sâu xa của việc đánh cắp thẩm quyền này, nhưng hẳn là Vân Đằng muốn chi phối yếu tố nào đó trong khâu tổ chức – vốn dĩ là trọng trách của Liễu thượng thư.

Như một hệ quả của việc rào cây táo thì ăn quả táo, cuộc sống Vân Khinh trong cung trôi qua càng êm đềm vui vẻ, ước gì được đấy. Ngay sau khi đề nghị đi thả diều của nàng được hoàng thượng phê chuẩn, ngay lập tức, Khâm Thiên Giám được giao nhiệm vụ xem ngày đẹp để Hoàng thượng cùng hậu phi đi du ngoạn. Cũng không mất quá nhiều thời gian, ngày tháng được ấn định, địa điểm là ở thảo nguyên phía bắc, gần biên giới Tây Nhung quốc. Lí do là vì ở đó thời tiết dịu nhẹ, nhiều gió, không khí thoáng đãng, thích hợp để nghỉ dưỡng, vui chơi. Hoàng thượng lại còn tự dưng nổi hứng muốn cưỡi ngựa săn bắn nên không còn nơi nào thích hợp hơn nữa rồi.

Cuộc chơi kéo dài trong hai ngày một đêm. Dù ngắn, Vân Khinh vẫn không tránh khỏi mệnh trời đen đủi.

Sáng hôm đó hoàng thượng mở cuộc đi săn.

Thông thường, các danh môn tiểu thư đều được tập cưỡi ngựa và bắn cung từ nhỏ, Vân Khinh cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, cả hậu cung lại chỉ được một nửa phi tần biết đến bộ môn đó, số còn lại vì không phải xuất thân thế gia hoặc chỉ là thứ xuất nên không được học. Cho nên trong đoàn phi tần đồng hành cùng hoàng thượng đi săn, bao gồm Hoàng hậu, Hiền phi, Thục phi, Lan phi, Nghi phi, Tình phi và Dư chiêu nghi. Có trường hợp Cố chiêu nghi và Hàn quý nhân vì thân thể yếu ớt nên ở lại, Tình phi không biết cưỡi ngự bắn cung, nhưng được sủng ái nên ngồi chung ngựa cùng hoàng thượng.

Trong khi phi tần đỏ mắt ghen tị, Vân Khinh vẫn ung dung trèo lên lưng ngựa, kéo dây cương. Lưng nàng rất thẳng, dáng ngồi cũng rất nhàn nhã như thể đi kiệu vậy, đã thế còn kèm thêm nụ cười đoan trang rất mẫu mực.

Nàng điều khiển ngựa rất tốt, kĩ năng khá thành thục. Vũ Văn Duệ âm thầm đánh giá. Thế quái nào mà Vân gia lại có thể đào tạo ra một nữ nhân có mọi kĩ năng trong mọi lĩnh vực như thế chứ?

"Hoàng hậu giỏi thật đấy, phải không Duệ?"

Thân ảnh nhỏ bé trong lòng đột nhiên ngọ nguậy. Giang Vãn Tình ngước đôi mắt lên nhìn Vũ Văn Duệ. Nói thật thì nàng có một chút hờn dỗi. Dạo gần đây Vũ Văn Duệ thế nào sao nàng lại có thể không biết. Thái độ của hắn đối với Hoàng hậu đã dần dần thay đổi: không còn thờ ơ, chán ghét như trước, bây giờ xuất hiện một loại cảm giác mới- cái cảm giác mà khiến bất cứ một nữ nhân nào cũng đều cảm thấy bất an về trượng phu của mình- đó là hứng thú. Bản tính nam nhân là ham thích của lạ, huống chi là nam nhân đứng trên vạn người như Vũ Văn Duệ, tham vọng chinh phục và chiếm hữu càng cao. Nhưng Vân Khinh này không chỉ đơn thuần khơi dậy lòng hiếu kì của hắn, mà nàng càng ngày khiến hắn tôn trọng, nói cách khác, giá trị của Vân Khinh, trên bất cứ một phương diện nào, chính trị, kinh tế, trí tuệ, cảm tình..., đều đang ngày một tỏa sáng.

Vũ Văn Duệ biết mình bị nàng đọc thấu suy nghĩ, vờ bĩu môi quay mặt sang chỗ khác:

"Thì nàng ta có xuất thân như thế, biết cũng có gì là lạ đâu."

Giang Vãn Tình dù dỗi nhưng vẫn rất yêu thương dáng vẻ đáng yêu này, cười:

"Thôi chàng đừng chối. Mấy chữ ái mộ viết đầy lên mặt rồi kia kìa."

Vũ Văn Duệ biết tiểu yêu tinh lại giở chứng, hiếm khi tỏ ra tinh quái trêu lại:

"Sao thế Tình nhi? Ghen rồi à? Mới nhìn người ta một tí đã ghen, có phải nàng tính thành thiên hạ đệ nhất đố phụ không vậy?"

Giang Vãn Tình lại bị nói trúng tâm sự, đỏ bừng mặt cãi lại:

"Thiếp còn lâu mới thèm nhé."

...

Bên này đôi tình nhân đang lời đường ý mật, bên kia thì gió thổi vù vù, đám nữ nhân trơ trụi trên ngựa.

Vân Khinh biết, dù yêu hay không yêu, dù thật lòng hay giả dối, những nữ nhân ở đây với hoàng thượng, thân cũng đã trao, phận cũng đã gửi, ai mà chẳng có những mộng mơ, những kì vọng. Khổ nỗi càng mộng mơ sẽ chỉ càng tô đậm hiện thực phũ phàng, càng kì vọng thì sẽ càng thất vọng. Nàng mặc dù không thể thay thế nam nhân kia, nhưng cũng không nên để tâm trạng mọi người trong ngày hôm nay trở nên tồi tệ như vậy, bèn nhẹ nhàng mở lời trước:

"Vậy hôm nay hoàng thượng đi săn. Ngài dũng mãnh thiện chiến, tỷ muội chúng ta mà đi theo chắc sẽ làm ngài thêm khó khăn. Dù sao thì chúng ta ở trong cung lâu, hôm nay ra đây hít thở không khí ngoài cung với co dãn gân cốt một chút sẽ rất tốt cho sức khỏe. Bản cung nghĩ sao chúng ta không đi săn cùng nhau nhỉ?"

Muốn hay không thì bọn họ cũng chẳng thể làm gì hơn.

Thế là đoàn mỹ nhân sắc nước hương trời dắt nhau tự đi săn.

Nói là đi săn chứ thực chất là cưỡi ngựa đi thưởng ngoạn. Chứ bây giờ săn thú dữ thì không được, săn thú bé thì không nỡ, thôi, vẫn là nữ nhân chân yếu tay mềm, tránh sát sinh không cần thiết.

Ờ trên thảo nguyên có một rừng thông rất lớn. Trời càng lúc càng trở về trưa, nắng có gắt hơn chút. Thỉnh thoảng đằng xa lại vọng lại tiếng hò reo ngợi ca của đám ngự quan cùng thị vệ. Chắc Vũ Văn Duệ lại thể hiện gì đó, Vân Khinh nghĩ. Trông tình hình có vẻ hoàng thượng sẽ không kết thúc chuyến săn này vào buổi trưa, Vân Khinh đưa ra đề nghị:

"Trời cũng nắng lên rồi, tỷ muội chúng ta vào rừng thông một lúc cho mát rồi trở lại."

Nghi phi do dự:

"Nhưng hoàng thượng..."

"Nghi phi muội muội quan tâm lo lắng hoàng thượng là rất tốt. Nhưng ngài có vẻ đang khá cao hứng, chắc đến chiều mới về. Nữ nhân chúng ta ra ngoài một mình lâu như thế e rằng không ổn lắm."

Biết Vân Khinh có lý, Nghi phi cũng gật đầu đồng thuận. Dù sao thì nếu nàng lang thang tiếp hoàng thượng cũng không chú ý đến nàng, tự làm khổ mình chi cho mệt.

Mấy con ngựa chậm rãi tiến về phía rừng thông. Chỉ là hình như có chuyện gì đó đang diễn ra, Vân Khinh không hề biết được điều đó cho đến khi Hiền phi cùng một thị vệ phía sau thúc ngựa lên đi cạnh nàng.

"Tỷ tỷ, hay chúng ta quay lại đi. Muội cảm thấy phía trước... không ổn."

Vân Khinh nghi hoặc nhưng biết Dương Diệu Nhi luyện võ từ nhỏ, lời nói chắc chắn có căn cứ, không dám coi nhẹ, hỏi lại:

"Muội thấy có gì sao?"

"Không quá rõ ràng, nhưng..." Nàng đột ngột thấp giọng, nghiêng người ghé vào tai Vân Khinh nói thầm "Có mùi huyết nhục."

Vân Khinh nghe đến rùng mình một cái, biết không phải chuyện nàng có thể liều lĩnh, vội hô:

"Dừng ngựa lại."

Phi tần đang thơ thẩn trên lưng ngựa, nghe khẩu lệnh của Vân Khinh thì giật mình ghìm cương. Nhưng không kịp nữa rồi...

Lúc đó đoàn người của Vân Khinh cách rừng thông nửa dặm. Phía thị vệ phát giác ra điều bất thường, vội lên phía trước bảo vệ.

Thấy thị vệ bất thường, ai cũng cảm nhận được nguy hiểm. Lan phi lắp bắp:

"C... Có chuyện gì vậy?"

Vân Khinh cố nén hoảng sợ trấn an:

"Các muội đừng sợ. Hãy làm theo lời thị vệ."

Trong đây chỉ có Dương Diệu Nhi là bình tĩnh nhất. Nàng không còn chút nào vẻ hấp tấp nóng nảy thường ngày, mà thay vào đó là hành động dứt khoát, mạnh mẽ, không chút nào nao núng trước tình huống ập đến bất ngờ. Nàng chắc nịch hướng dẫn, khiến cho mọi người phần nào đều yên tâm hơn:

"Bây giờ mọi người hãy từ từ quay lại. Đi như bình thường và đừng kinh động, hiểu không?"

Tất cả cẩn trọng làm theo lời Hiền phi, đến thở cũng không dám thở mạnh. Dương Diệu Nhi đi đến cạnh Vân Khinh vẫn đang ngây ngốc đứng ở phía sau đoàn phi tần, trông về phía rừng thông, động viên nàng:

"Tỷ tỷ đừng quá hoảng sợ. Có thể chỉ là thú rừng thôi. Tỷ dẫn đầu rất tốt, lại biết cách trấn an. Chúng ta rời đi, muội sẽ theo dõi tình hình phía sau, tỷ phía trước lãnh đạo, được không?"

Vân Khinh gật đầu, lo lắng:

"Được, có chuyện thì hãy phóng ngựa chạy ngay đấy."

Nàng mím môi mỉm cười:

"Tỷ không cần phải lo, chúng ta càng rời đi sớm càng tốt."

Vân Khinh vừa định thúc ngựa đi lên đầu thì đằng sau đột nhiên có tiếng la rất lớn. Nàng hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy từ trong rừng thông phi ra một tốp hắc y nhân che mặt đang thi triển khinh công thẳng hướng đoàn người. Đám người mới xuất hiện người nào người nấy đều thân thủ bất phàm, đến là bay như chim, ánh mắt tựa hung thần ác sát, còn tỏa ra một luồng sát khí rất mạnh không khỏi khiến toán nữ nhân sợ đến ngây ngẩn. Dàn thị vệ đứng chắn phía trước các nương nương. Biết kẻ đang đến khó địch lại, họ chủ ý tránh đối đầu trực diện, hô to:

"Hộ giá hoàng hậu nương nương! Đưa các nương nương tránh sang một bên an toàn!"

Nhưng khẩu lệnh đưa ra quá muộn. Tốc độ khinh công của hắc y nhân quá nhanh, còn quãng đường tới chỗ Vân Khinh thì lại quá ngắn, một nữ nhân lần đầu gặp phải tình huống tàn bạo như thế làm sao kịp phản ứng. Đám người Lan phi phía sau đã sớm phi ngựa tránh đường cho con tuấn mã phi qua. Còn lại Vân Khinh chân tay cứng đờ ra, chỉ biết trợn mắt nhìn đám hắc y nhân đang lao về phía mình. Trong cơn hoảng loạn, Vân Khinh bị một lực đạo đánh vào người, nàng bất tỉnh.

Nói đi nói lại, nàng không phải cũng quá đen đủi rồi sao. Đường đường là quý nữ thế gia bậc nhất Hoàng Dương quốc, nay lại chễm chệ trên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, sao có thể dễ dàng... bị bắt cóc như thế?!

Lúc Vân Khinh tỉnh lại, nàng cũng không biết là ngày tháng nào, giờ nào, địa phương cụ thể nào. Nàng được đặt nằm trong một tòa ốc được bài trí tinh tế. Dựa theo hoa văn thì có thể đoán biết được là cách đẽo tạc công phu của mỹ thuật truyền thống Tây Nhung. Vân Khinh nhíu mày, kim ốc tàng kiều hay gì?! Nàng nhìn xuống, thấy cơ thể mình đang mặc một bộ trung y, chất liệu cũng là thượng hạng nhưng hoa văn thêu chìm khác với trung y của nàng. Bên dưới giường là một đôi hài nhỏ vừa in cỡ chân nàng. Vân Khinh từ tốn xuống giường, xỏ chân vào hài. Nàng toan đứng lên thì cánh cửa đang đóng lạch cạch mở. Một cô nương chừng mười sáu tuổi vẻ mặt lanh lợi đi vào. Tiểu cô nương trông thấy nàng đã tỉnh thì hốt hoảng kêu lên:

"C...Cô nương tỉnh!"

Vân Khinh chưa muốn tỏ thái độ gì, yên lặng xem diễn biến. Tiểu cô nương vội vàng chạy ra lấy nước rửa mặt, nước súc miệng, khăn mặt vào phòng giúp nàng vệ sinh cá nhân. Vân Khinh chẳng nói chẳng rằng, thản nhiên để nàng hầu hạ mình. Tiểu cô nương khá ngạc nhiên với sự điềm tĩnh của nàng. Sau khi nàng hoàn thành việc hầu hạ xong bèn chủ động nói chuyện trước:

"Cô nương hẳn rất bất ngờ vì đột nhiên tỉnh lại gặp nô tì. Nô tì tên là Lan Hương, sau này sẽ theo hầu hạ cô nương. Trước khi được phân phó đến đây, nô tì đã căn dặn, cô nương là khách quý, nô tì nhất định sẽ tận tâm với cô nương."

Vân Khinh im lặng nhìn nàng lưu loát trình bày, cũng không nói gì thêm. Lan Hương bị Vân Khinh nhìn lên nhìn xuống một lúc, tóc mai tóc gáy gì cũng đều đã dựng đứng một loạt thì Vân Khinh mở miệng:

"Ta đang ở đâu?"

Lan Hương thở phào đáp:

"Bẩm, cô nương đang ở Dạ vương phủ."

Vân Khinh nghĩ, Tây Nhung quốc có vị vương gia nào có danh hào 'Dạ' hả? Nàng chả rõ nữa.

"Thật không ổn, ta đến mà không thưa chuyện với vương gia vương phi một tiếng thì đúng là không phải phép. Có phải ngươi nên đưa ta đến ra mắt chủ tử của người một chút?"

Lan Hương thoáng chốc bối rối:
"Thực ra nô tì đã có lệnh là hầu hạ cô nương trong Vân Y ốc, chờ vương gia xử lí xong công vụ sẽ lại đây."

Vân Khinh cười thầm, không phải là giam lỏng nàng thì là gì, cũng chả buồn làm khó gì tiểu nha hoàn kia, chỉ thở dài phất tay:

"Ừ, không sao. Ta họ Vân, hãy gọi gì tùy người muốn. Ta sẽ chờ chủ tử của ngươi đến gặp. Còn về hầu hạ, ta cũng không khó dễ ngươi, cứ tận tâm chu đáo là được rồi."

"Tạ Vân cô nương chỉ bảo."

Vân Khinh mệt mỏi hất tay bảo nàng đi ra:

"Ta hơi mệt, muốn nằm thêm chút nữa. Nếu cần gì ta sẽ báo ngươi."

Lan Hương gật đầu lui ra.

Sự tình diễn biến rất kì lạ. Vương tôn quý tộc Tây Nhung bắt cóc đương kim hoàng hậu Hoàng Dương là cái chủ ý gì?! Nàng cũng chỉ là một nữ nhân, hoàng hậu hay hoàng phi thì cũng không phải nhân vật kiệt xuất, không xinh đẹp hơn người thì thôi, văn không thao võ không lược, chưa kể... còn bị thất sủng. Giá trị duy nhất của nàng chính là cái họ Vân. Đúng thế, nếu nàng không mang họ Vân, ghế Tín vương phi không bao giờ là của nàng, phượng ỷ cao quý Hoàng Dương quốc không bao giờ là của nàng, nàng còn lâu mới đọ được với Giang Vãn Tình đang ủy khuất ở Ngọc Mai viên kia. Giang Vãn Tình tài sắc hơn nàng, được sủng ái hơn nàng, chỉ đáng tiếc không hiển hách bằng nàng nên đã bị Vân Khinh cướp đi những thứ đáng ra của mình. Vân Khinh cười tự giễu, phải chăng đây là mưu kế của Vũ Văn Duệ để đòi lại đồ cho Giang Vãn Tình của hắn?! Càng nghĩ Vân Khinh càng thấy mình điên rồi, Vũ Văn Duệ sẽ nghĩ ra một kế sách điên khùng đến mức tống Hoàng hậu của mình sang ở nhà vương gia nước láng giềng ư? Dù nàng không biết ai là kẻ chủ mưu, Vân Khinh vẫn đinh ninh một điều, lí do nàng bị bắt đến đây không thể không dính dáng đến họ Vân của nàng.

Do vậy nàng bắt đầu suy nghĩ, nàng có quan hệ mật thiết với hai tai to mặt lớn: một là phụ thân nàng, tể tướng Hoàng Dương, hai là phu quân nàng, hoàng đế Hoàng Dương. Cho nên ít nhất nguyên nhân sự vụ cũng sẽ xuất phát từ một trong hai người họ, cũng có thể là cả hai. Cơ bản là hiện tại nàng không rõ về vị Dạ vương gia này, không biết vị thế chính trị của hắn, cách ra tay của hắn, mối quan tâm của hắn... nên nàng rất khó để hình dung ra việc nàng ở đây mang lại ích lợi gì cho hắn. Nha hoàn Lan Hương kia trông có vẻ lanh lợi tươi vui, nhưng không thể tin tưởng. Vân Khinh bị bắt cóc vào đây gây ra động tĩnh lớn như vậy, nàng ta há lại chỉ là một nha hoàn bình thường chỉ biết hầu hạ?! Vân Khinh cảm thấy thân cô thế cô nơi đất khách quê người thế này bất lợi với nàng quá. Ngày xưa ỷ gia thế hiển hách ăn hiếp người ta, bây giờ họ Vân chả là gì ở Tây Nhung để chống lưng cho nàng. Ngày xưa tiền tài ra vào như nước, dùng vật xa xỉ nhất đã thành thói quen, nay làm sao thích nghi được những thứ người khác tùy tiện bố trí? Thương tiếc bản thân là thế, Vân Khinh cũng không có đối sách gì hơn là ngồi yên chờ lên thớt. Nghĩ ngược nghĩ xuôi nàng lại thiếp đi.

Khi trời đã sẩm sẩm tối, Vân Khinh dụi mắt thức dậy. Bên giường nàng lờ mờ bóng dáng cáo lớn của một nam tử đang ngồi khoanh tay theo dõi nàng. Vân Khinh nheo nheo mắt để thích ứng với ánh sáng. Hình ảnh rõ ràng dần dần, gương mặt nam nhân cũng hiện ra sắc nét hơn. Đó là một nam nhân tuấn mỹ. Ừ, rất tuấn mỹ. Nhưng không có cái khí thế dữ dội, quyết liệt, lãnh khốc như đang trên chiến trường của Vũ Văn Duệ, nam nhân này đôi môi bạc mỏng thêm một chút, khóe môi câu thêm một chút, khí chất âm hiểm lươn lẹo hơn một chút. Vân Khinh nhướng mày đánh giá bộ dáng hắn. Cẩm y đen tuyền, viền bào được đính chỉ vàng nổi bật trên nền đen. Đôi bàn tay thon dài đeo một chiếc nhẫn xanh ngọc. Tất cả trang sức phụ kiện tổng hòa nên một con người cao quý không ai sánh bằng. Nói hắn không phải vị Dạ vương gia đã bắt cóc nàng cũng không ai tin. Vân Khinh cảm thấy im lặng đấu mắt chả có ý nghĩa gì, nàng nhoẻn miệng cười, cất lời trước:

"Không biết các hạ có phải Dạ vương gia của Tây Nhung quốc?"

Nam nhân có một chút bất ngờ. Nghe nói Vân hoàng hậu nổi tiếng là tiểu thư nhà thế gia, được dạy dỗ bao bọc kĩ càng, con đường lên hậu vị cũng thuận lợi êm đềm, cứ nghĩ rằng gặp tai biến sẽ hoảng loạn sợ hãi, nào ngờ nàng có thể bình tĩnh đối mặt với hắn như thế này. Khóe môi của hắn nâng cao thêm một li:

"Bản vương đúng là người Thượng Quan gia của hoàng thất Tây Nhung, danh hào một chữ Dạ."

Vân Khinh khóe mắt cong như trăng khuyết:

"Bản cung thật thất lễ. Đến làm khách ăn chực nằm sẵn ở vương phủ cũng không báo gia chủ một tiếng, vương gia chớ trách cứ."

Thượng Quan Dạ càng nghe càng thích thú. Nữ nhân giờ phút này còn quan tâm mấy lễ nghi tiểu tiết, đúng là không nhiều.

"Nương nương nói quá lời. Là bản vương mạo phạm, tiếp đón nương nương cũng không chu đáo."

Vân Khinh nghĩ chào hỏi đến đây thôi là đủ rồi. Thượng Quan Dạ không bắt nàng đến đây để nghe nàng nói lời sáo rỗng:

"Tính tình bản cung cầu kì câu nệ, nhưng không phải người vòng vo. Lần đầu gặp mặt, bản cung quả thật không khỏi ngưỡng mộ phong thái xuất chúng của vương gia. Bản cung trước nay nói một là một hai là hai, nếu có thể thì hợp tác công bằng giữa chúng ta hoàn toàn là chuyện tốt. Hi vọng vương gia có thể sòng phẳng với bản cung."

Thượng Quan Dạ càng bất ngờ hơn khi Vân Khinh trực tiếp đưa ra đề xuất như vậy khi mà mới một phút trước nàng còn mải mê quy củ. Nghe đồn Vân Khinh trong hoàng cung Hoàng Dương không được sủng ái, hắn thắc mắc làm thế nào Vũ Văn Duệ có thể bỏ qua một nữ nhân thú vị như vậy.

Thượng Quan Dạ càng nghĩ càng cười, càng cười càng không nói, càng không nói càng khiến Vân Khinh hậm hực trong lòng:

"Tên nhãi này có vấn đề gì trong đầu mà cười một mình cũng không thèm đáp nàng một tiếng?!"

Nàng hắng giọng nhắc nhở:

"Vương gia là lơ đễnh hay không muốn sòng phẳng với bản cung?"

"Nương nương có hài lòng với hầu hạ của Dạ vương phủ không?"

Vân Khinh nhíu mày. Hắn cố tình không nói. Nàng trầm mặt xuống, càng nghĩ càng bất an trong lòng mà ngoài mặt phải tỏ vẻ cứng rắn. Ngước lên nhìn thẳng vào Thượng Quan Dạ, đôi con ngươi đen như đầm nước sâu hun hút của hắn khiến nàng không đoán ra điều gì, y như Vũ Văn Duệ kia. Hắn vẫn cười đểu cáng. Vân Khinh càng nghĩ càng không thông, càng không thông càng bực bội, giận quá hóa cười, cười càng niềm nở, càng thân thiện, chỉ có đuôi mắt không cong, con ngươi không lấp lánh trả lời Thượng Quan Dạ:

"Tạm thời không có vấn đề gì. Bản cung cảm thấy thoải mái. Vương gia nhiều sự vụ trong người vẫn nhọc công quan tâm bản cung. Nếu vương gia có tâm hơn, phiền cho người báo tin cho gia phụ ở nhà một tiếng, để người khỏi lo lắng."

"Nương nương thật đúng là nữ nhi hiếu thảo, đáng để làm gương cho con dân."

Hắn cũng không nói là có đáp ứng hay không, thằng nhãi này! Vân Khinh nhướng mày:

"Giờ cơm chiều cũng sắp tới, vương gia không chê có thể ở lại đây dùng cơm với bản cung."

Thượng Quan Dạ lơ đãng liếc mắt ra ngoài cửa sổ:

"Bản vương dạo này có nhiều việc trong người, tiếc là không thể bồi nương nương được."

Vân Khinh không lấy gì làm giận, chỉ mỉm cười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net