Chương 7: Diễn xuôi diễn ngược, thật giả khó phân, nhân tâm khó lường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 7: DIỄN NGƯỢC DIỄN XUÔI, THẬT GIẢ KHÓ PHÂN, NHÂN TÂM KHÓ LƯỜNG

Vân Khinh đã sớm di chuyển đến nơi. Cung nhân trong Yên Hoa các trông thấy thì cung phụng như chủ nhân thật sự. Cũng phải thôi, xem xem trong cái các này có chỗ nào không phải đồ của Hoàng hậu nương nương, khéo đến đứa nhỏ trong bụng Cố chiêu nghi cũng sắp thành của Hoàng hậu mất rồi.

Cố Như Yên nhờ được chăm sóc quá mức kĩ lưỡng, thân thể có phần nặng nề hơn trước, sắc mặt hơi tái nằm trên giường. Nàng trông thấy Vân Khinh thì trong mắt lộ vài phần mệt mỏi, miệng há ra lại chán nản khép vào. Vân Khinh ân cần tiến tới:

"Thân thể muội muội đáng giá, cần giữ gìn. Không cần nghi lễ rườm già."

"Tạ tỷ tỷ thông cảm."

"Nghe nói muội chóng mặt, bản cung vô cùng lo lắng liền đến xem thử chút."

Cố Như Yên đặt tay lên bụng, nét mặt dù trắng nhợt cũng không giấu nổi ngạo nghễ:

"Vâng, chắc là do đứa nhỏ đạp mạnh quá. Ai, hiếu động như vậy biết đâu lại là một tiểu hoàng tử hoạt bát..."

Vân Khinh rũ mắt nhìn xuống phần bụng nhô cao của nàng, ánh mắt dưới hàng mi đen xẹt qua vài tia lãnh ý. Nữ nhân này càng lúc càng không biết điều, lại còn dám khiêu khích nàng. Nếu không phải nàng ta hữu dụng thì với địa vị hoàng hậu này, chắc bây giờ Cố chiêu nghi đã thê thảm rồi.

Trong lòng Vân Khinh phê bình nhưng cũng càng lo lắng. Với mình còn như thế, có thể nhìn ra hội Họa phi cũng không cảm nhận dễ chịu gì. Nguy cơ của Cố Như Yên lại cao thêm một phân.

Vân Khinh trong lòng thầm tính toán, miệng vẫn tươi cười hàn huyên đôi câu với Cố Như Yên.

"Chắc Cố muội muội cũng mệt rồi. Là bản cung không chu đáo, chỉ đến quấy rầy muội nghỉ ngơi."

"Hoàng hậu tỷ tỷ đến thăm muội biết ơn không hết. Ấy chết, để tỷ tỷ ngồi không nãy giờ thật không phải..." Nói rồi nàng cao giọng gọi tì nữ thiếp thân "Thư Sương, mang một ít cà chua bi với đồ uống lên mời hoàng hậu. Đám nô tài các ngươi cũng thật vô tri, thấy hoàng hậu nương nương đến mà không tự giác bưng trà rót nước, bản cung quên cũng không nhắc nhở một câu..."

Vân Khinh hiển nhiên nghe ra luận điệu của nàng cũng không thèm chấp, nhẹ nhàng trấn an:

"Trong người muội có tiểu hoàng tử, đừng nóng nảy kẻo động thai khí. Là bản cung dặn các nàng không cần chuẩn bị, vốn không định quấy rầy muội."

"Nào có, được tỷ tỷ đến thăm muội chờ không được, làm sao gọi là quấy rầy."

Vân Khinh không nói gì chỉ cười nhạt. Rất nhanh sau đó, cung nữ Thư Sương bên người Cố Như Yên bưng lên hai cốc nước dừa trắng đục thơm ngọt vừa được lấy từ trái dừa tươi và một đĩa cà chua bi nhỏ như trái nho nhưng đỏ au, mọng nước.

"Đây là nước dừa nguyên quả Chương muội muội gửi tặng. Muội nghe nói uống nhiều nước dừa thì đứa nhỏ sinh ra da sẽ trắng nộn, xinh đẹp vô cùng. Thật muốn cảm kích muội ấy."

"Chương muội đúng thật là chu đáo." Vân Khinh nhấp một ngụm nước. Vị dừa tràn trong khoang miệng mát lịm sảng khoái, cảm tưởng như nàng đang đứng giữa biển sóng vỗ rì rào vậy.

"Còn đây gọi là cà chua bi. Trông có vẻ giống nho nhưng nó đắt hơn nhiều, cái này chỉ Tây Vực mới có đấy ạ."

Vân Khinh đưa mắt liếc sang đĩa cà chua bi ướp đá mát lạnh, trong lòng cảm khái, Cố Như Yên được đãi ngộ cũng không tệ. Chỉ là...

"Theo bản cung biết thì lúc sứ thần Tây Vực biếu tặng cà chua bi là đồ tươi vừa thu hoạch về. Đang giữa mùa hè nóng nực, hoàng thượng chắc tốn không ít tâm tư để ướp đá phải không?"

Vân Khinh vừa cười vừa nói, giọng thoáng chút bông đùa. Nghe được câu này, mũi của Cố Như Yên lại càng được dịp vểnh lên trời:

"Hoàng thượng cũng thật là... Muội đã bảo không cần thiết nhưng ngài không chịu, nói muốn chăm sóc tiểu hoàng tử thật tốt... Ai nha..."

Vân Khinh chỉ cười nhạt đáp lời, ưu nhã cầm chiếc dĩa cắm vào một viên cà chua bi. Vị chua chua ngọt ngọt tan trong miệng cùng với lớp đá bên ngoài càng ăn càng thích.

Vân Khinh nghe nói số lượng cà chua cống tặng Hoàng Dương quốc là hai chục cân, Thái hậu nương nương sáu cân, Hoàng thượng tám cân, Hoàng hậu sáu cân. Lấy đâu dư ra cho một Binh bộ thị lang tam phẩm như Chu Hoài Lễ. Hoàng hậu nương nương nàng mà chỉ có sáu cân, Lan phi hào phóng tặng Cố chiêu nghi ba cân thì hẳn Chu gia phải sở hữu ít nhất mười cân. 

Vân Khinh bỏ qua khả năng nàng được Vũ Văn Duệ ban thưởng, bởi vì nếu Chu Ngọc Lan được thưởng thì Vân Khinh dám cá trừ người ban thưởng, người được ban thưởng cùng những người chứng kiến ra thì nàng sẽ là người đầu tiên trong Hoàng cung biết. Chẳng có thứ gì trong cái chuồng chim này là nàng không nắm rõ, à, trừ Hoàng thượng. 

Nghe nói huynh trưởng Chu Hoài Cẩn của Chu Ngọc Lan cũng được mệnh danh là thanh niên tài tuấn trong thành Trường An, ngoại hình nho nhã tuấn tú, tuổi trẻ tài cao, mới hai ba đã được cử đi làm sứ giả Tây Vực. Hẳn Chu gia nhờ quan hệ của Chu Hoài Cẩn mà được tặng thêm cà chua bi. Chu Ngọc Lan làm con quan to đã lâu, không như Cố Như Yên gia cảnh trung bình nên ắt phải hiểu rõ giá trị của loại trái cây này. Chu Ngọc Lan chắc không thừa hơi sức với tiền của mà tự dưng dâng tặng Cố Như Yên ba cân cà chua bi quý giá. 

Nhìn đến lớp đá trắng tinh lóng lánh trên quả cà chua đỏ au, và cả những giọt nước mát lạnh đang chảy trên thân tròn của viên cà chua, gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Duệ ẩn hiện trong đầu Vân Khinh khiến tâm nàng trùng xuống. Nàng thầm cười lạnh, ngân khố quốc gia dạo này dư giả quá nhỉ, ướp đá cà chua bi, trong khi Hoàng hậu nàng tiền tiêu vặt không đủ, phải tự bỏ tiền túi ra để mua mấy cái bánh ngọt của Lan Vị hiên. 

Nàng và hắn không quá quen thân nhưng ba năm sống chung dưới một mái nhà thì cũng có một số hiểu biết nhất định. Hơn ai hết, Vân Khinh biết rõ vị thế của Vũ Văn Duệ lúc này, cũng hiểu đôi phần về tình hình triều chính. Nghe nói phía Đông mới có nạn ngập lụt và sạt lở nghiêm trọng còn chưa có đủ ngân lượng để cứu trợ, triều đình đang vò đầu bứt tóc mấy ngày nay, Vũ Văn Duệ lại không biết điều đến mức tốn ngân khố vào cái hầm băng và mấy cân cà chua hay sao? 

Chưa kể đừng nói hắn không biết, gợi ý làm lạnh xuất phát từ Nghi phi. Lan phi với Nghi phi kẻ tặng người khuyên, nào có chuyện tốt như thế? Cổ nhân đã nói qua, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Còn Cố chiêu nghi, nàng ta không nghĩ xem tự nhiên sao bản thân lại được hưởng diễm phúc to lớn như thế mà còn có tâm trí ngồi đây khoe mẽ, đúng là ngu không chịu được.

Vũ Văn Duệ âm thầm bồi dưỡng Cố gia, đến tránh thai cũng 'quên', đúng là khó tưởng tượng nổi. Chứ các ngươi nghĩ Cố Như Yên mang được cái thai này là nhờ ăn ở tích đức nên được Phật Tổ phù hộ đường con cái chắc? Chi bằng nói cả cái hậu cung mười mấy cái nữ nhân vô sinh hết đi cho rồi. Nhưng xem ra bây giờ cũng không được mặn mà lắm. 

Bên Lan- Nghi không có ý tốt, Vũ Văn Duệ lại hào phóng tiếp tay, thật khiến nàng phải suy nghĩ một phen. Hắn tốn tiền để chiều lòng Cố chiêu nghi, nhưng lại âm thầm giúp đỡ bên kia hãm hại nàng, hắn rốt cuộc là muốn thế nào? Nếu Vũ Văn Duệ không vừa mắt Cố Như Yên thì có khối cách để chặt đứt hi vọng cùng cuộc sống tốt đẹp hiện tại của nàng ta, cần gì phải chạy đường vòng vô nghĩa như thế? Chỉ còn một cách giải thích, hắn ta sẽ được lợi gì từ vụ này?

Nghĩ đến đây, Vân Khinh không nhịn được rùng mình một cái. Hắn không từ thủ đoạn để vắt kiệt giá trị lợi dụng của những thứ xung quanh hắn, thậm chí đến giọt máu mủ cũng không buông tha. Nàng không biết hắn đang suy tính gì, cũng không dám đi tìm hiểu. Nàng đối với Vũ Văn Duệ là nước sông không phạm nước giếng luôn rồi. Nàng không cài người vào chỗ hắn làm gì cho mệt, nữ nhân như nàng đấu không lại nam nhân đa nghi âm hiểm như Vũ Văn Duệ, chỉ sợ làm trò cho hắn cười nhạo. Có khi mọi nội gián nàng có trong các cung khác hắn đều có một bảng danh sách tên tuổi cũng nên.

Vân Khinh nghĩ nghĩ một hồi rồi cười nhạt, không thể hiện thái độ gì đặc biệt:

"Muội muội được quan tâm săn sóc bản cung cũng yên tâm. Chỉ là hiện tại muội còn có đứa nhỏ, làm gì cũng nên cẩn thận một chút. Thân thể nữ nhân lúc mang thai khác thường, khó biết thế nào."

Cố Như Yên đang cao hứng lại bị nàng lạnh nhạt dập tắt, khịt mũi bất mãn, vẫn phải lầu bầu:

"Tỷ tỷ nói phải."

Vân Khinh dặn dò đôi câu rồi rời khỏi Yên Hoa các.

Nàng nghĩ, Vũ Văn Duệ đã có ý, sợ đứa nhỏ kia cũng khó mà giữ được. Dù sao cũng không phải con mình, Vân Khinh không có nhiều cảm xúc lắm. Nhưng là nếu Cố Như Yên xảy ra chuyện, ai sẽ là kẻ bị đem ra làm thế thân?

Trên đường trở về Phượng Nghi cung, Vân Khinh lại đụng phải ngự giá của Hoàng thượng ở hồ Bán Nguyệt.

"Trẫm nghĩ hôm nay sẽ dùng bữa ở hồ Bán Nguyệt với Hoàng hậu."

Đó là lời đầu tiên của hắn sau khi thấy nàng.

Ngự Thiện phòng làm việc rất nhanh nhẹn. Sau khi nhận được ý chỉ, chẳng mấy chốc sơn hào hải vị đã được dâng lên thịnh soạn trong tiểu đình giữa hồ Bán Nguyệt. Vũ Văn Duệ âm thầm đánh giá nữ nhân trước mặt: Da dẻ trắng trẻo, mặt thon dài, ngũ quan hài hòa không quá tinh xảo nhưng rất đoan trang. Tư sắc cũng không tệ, chỉ là không được xét vào cực phẩm.

Vũ Văn Duệ trông cách nàng cầm đũa, nâng bát, vị trí ngón tay cũng không sai lệch, có thể thấy quy củ cầu toàn thế nào, bĩu môi hỏi một câu:

"Giáo dục Vân gia hẳn rất khắt khe?"

Vân Khinh tay nâng bát ngưng trệ giữa không trung, đầu ngẩng thẳng hướng về phía Vũ Văn Duệ.

Thật kì lạ, hôm nay Hoàng thượng ăn nhầm gì vậy? Tự dưng hỏi cái gì xưa lắc xưa lơ...

"Trưởng bối là vì tương lai của hậu bối và gia tộc mà hành sự."

Vũ Văn Duệ lảng đi không nói đến nữa. Không vì lí do gì đặc biệt, hắn tự nhiên cảm thấy không vui thôi.

Vân Khinh thấy Hoàng thượng không tiếp tục nói nữa thì nhanh chóng bắt lời chuyển hướng:

"Xem hướng đi thì có vẻ Hoàng thượng muốn đến thăm Cố muội muội?"

"Trẫm đã định."

"Có sao không nếu Hoàng thượng để Cố muội muội chờ, muội ấy và tiểu hoàng tử hẳn rất mong Hoàng thượng?"

Vì cớ gì nàng phải nhắc đến Cố Như Yên, và đứa nhỏ? Hắn nhướng mày tỏ ra nghi hoặc.

"Vốn dĩ trẫm cũng lo cho Cố chiêu nghi, nhưng thấy Hoàng hậu từ Yên Hoa các đi ra là biết mọi thứ đã ổn thỏa, trẫm cũng nhẹ lòng phần nào." Ngưng một chút, hắn cong cong mắt nhìn nàng chằm chằm "Nghĩ đến nàng mấy tháng bận bịu, trẫm muốn bù đắp một chút không người ta lại nói trẫm chỉ biết phi tử, lơ là Hoàng hậu."

"Làm gì có. Giúp Hoàng thượng phân ưu là phúc phận của thần thiếp, nào có kẻ dám dị nghị ra vào."

Không gian lại rơi vào lặng im gượng gạo.

Vũ Văn Duệ và Vân Khinh đều được rèn luyện quy củ từ nhỏ, ăn uống rất trật tự, không nói chuyện, tiếng nhai, thậm chí tiếng va chạm bát đũa cũng rất nhỏ.

Ăn ăn uống uống xong xuôi, trà bánh lại được bưng ra. Lúc này Vân Khinh mới từ tốn cất lời:

"Lan phi và Nghi phi muội muội thời gian này cũng rất dụng tâm. Thần thiếp thấy cũng nên khích lệ các muội ấy một chút, Hoàng thượng ngài nghĩ sao?"

Vũ Văn Duệ kề tách trà lên môi, che đi biểu cảm một nửa gương mặt hắn. Nhưng ánh mắt hắn xẹt qua vài tia hứng thú lạnh lẽo, tiếng cười trầm khẽ phát ra từ cổ họng mang đến cho Vân Khinh một cảm giác ám mị rợn người.

"Hoàng hậu từng nghe câu chuyện rùa và thỏ?"

"Đó là một câu chuyện ngụ ngôn nổi tiếng."

"Nếu nàng xem một cuộc thi chạy và phải cá cược kẻ thắng, nàng sẽ chọn rùa, hay vẫn chọn thỏ?"

"Con rùa thắng được con thỏ đúng là không tưởng. Nhưng chiến thắng đó cũng không đảo lộn hiện thực về chênh lệch năng lực giữa rùa và thỏ."

"Thế theo nàng, con rùa có cơ may nào để thắng, nếu giả sử rùa và thỏ đều thi nghiêm túc?"

Vân Khinh nghĩ ngợi một hồi rồi do dự cất tiếng:

"Thần thiếp nghĩ, đó hẳn là một việc rùa có lợi thế hơn hoàn toàn. Bơi chăng?"

Nụ cười u ám trên khóe môi Vũ Văn Duệ càng sâu:

"Trẫm chỉ là muốn gắn thêm cho con thỏ một đôi vây thôi."

Vân Khinh lặng thinh.

Ra là vậy.

Vốn dĩ từ đầu, Cố Như Yên đã không phải người được chọn. Nàng ta chỉ là một con rùa được Vũ Văn Duệ đeo thêm tai thỏ và tự huyễn hoặc bản thân là con thỏ. Hắn chọn thỏ, chính là Cố gia, và... Liễu Như Họa...

Cố gia nhân tài nhan nhản nhưng so ra lợi thế trên triều vẫn thua Liễu gia một phần. Mà Vũ Văn Duệ thời điểm đó lại cần chính cái thua đấy. Hắn biết Liễu gia sẽ có lợi cho hắn rất nhiều nhưng cái lợi đó lại dễ được dễ mất. Cố gia thì khác, nếu hắn nắm được và bồi dưỡng đúng thì vị thế của hắn không dám chắc sẽ tiến, nhưng chắc chắn là vững như bàn thạch. Cổ nhân cũng đã nói, hiền tài là nguyên khí quốc gia, nắm được nguyên khí rồi thì không phải chính là nắm cả nguyên thể sao. Cho nên hắn mới sủng hạnh Cố Như Yên để giữ lại Cố gia, một mặt lợi dụng sự ghen tuông của Liễu Như Họa để kích thích Liễu gia. Liễu thượng thư nhận được tin tức từ nữ nhi, cũng cảm giác Hoàng thượng đang muốn bồi dưỡng Cố gia bèn nhanh chân chạy trước. 

Như đã nói, khi đó tin đồn về mối quan hệ giữa Vân Đằng và Ngũ vương gia trước kia bỗng dưng bị đào xới, không phải thành quả của Liễu thượng thư thì là ai. Lão biết Vân Đằng sẽ luôn đứng ở chiến tuyến đối đầu lão. Nếu biết lão đang muốn ngăn cản Hoàng thượng và Cố gia liên thủ thì Vân gia sẽ đứng vè phía bên kia, phối hợp với Hoàng thượng, đến lúc đó Liễu gia sẽ rơi vào trạng thái bị cô lập. Cho nên trước hết Liễu thượng thư muốn chính là cô lập Vân gia khỏi trận chiến này. Cô lập xong rồi thì lão chỉ cần chiến thôi. 

Liễu thượng thư âm thầm gài bẫy, tìm cách để hạ bệ Cố gia, một mặt lại đưa ra trước mặt Hoàng thượng các loại lợi ích. Vũ Văn Duệ ung dung hưởng lợi từ Liễu gia, sủng hạnh Liễu Như Họa vài lần để xoa dịu, mặt kia lại âm thầm can thiệp kế hoạch của Liễu thượng thư, giữ cho Cố gia một đường thoát, cũng không quên đến Yên Hoa các mấy đêm. Đúng là không biết ai lợi dụng ai.

Nhưng ai biết giữa chặng đua, con rùa đeo tai thỏ Cố Như Yên vì tưởng mình là thỏ thật lại tự chặt vây của mình. Cố gia sẽ tiếp tục phát triển thuận lợi nếu Cố chiêu nghi không lộ bản chất dốt nát của nàng ta sớm như thế.

"Trẫm xem ra Hoàng hậu rất thích cười một mình..."

Vân Khinh theo bản năng xoa tay lên mặt ngơ ngơ phủ nhận:

"Không, thần thiếp đâu có cười..."

Vũ Văn Duệ trông thấy nét mặt ngây ngô rất ít khi xuất hiện của nàng thì càng cao hứng, càng thích trêu chọc:

"Hoàng hậu không phải giấu trẫm cái gì tốt để hưởng một mình đó chứ?"

"Hoàng thượng chỉ biết nói oan thần thiếp. Thần thiếp thì có thể có của riêng gì tốt?!"

"Trẫm còn nghe hạ nhân đồn đại Hoàng hậu giàu có nhất Hậu cung, dùng toàn đồ thượng hạng, so với trẫm thì chỉ có sành hơn chứ không kém."

Vân Khinh bất ngờ thốt lên:

"Ôi lại là tin đồn thất thiệt của cung nhân, Hoàng thượng đừng để tâm làm gì."

Vũ Văn Duệ nhướng mày:

"Vậy nàng nói xem nàng cười cái gì?"

"Thần thiếp nghĩ đến cảnh một con thỏ bơi thì tự nhiên buồn cười."

Ban đầu Cố chiêu nghi ở bên phe cánh của Họa phi. Sau đó, thánh ân cuồn cuộn đến, Cố Như Yên thụ sủng sinh kiêu, không muốn nấp sau lưng Liễu Như Họa nữa bèn bắt đầu có thái độ hống hách, ngang ngược. Thực ra, lục đục nội bộ mặc dù rắc rối, căng thẳng nhưng ít ra vẫn đứng trên cùng một chiến tuyến, ít nhất vẫn còn nể mặt nhau mà bảo vệ nhau trước kẻ thù chung. Về bên đối lập, việc biến thù thành bạn không phải điều gì bất khả thi. Có thể đến một lúc nào đó, mâu thuẫn nảy lửa giữa hai phe cũng được hóa giải. Tuy nhiên, nếu đã trở mặt thành thù thì đúng là không còn gì để nể nang, cũng không thể vãn hồi được nữa.

Mà Cố Như Yên lại không ý thức được tầm quan trọng của sự việc. Nàng ta tự tách ra thành một phe riêng, đối đầu, khiêu khích phe Họa phi. Cố gia không phải là gia tộc lớn mạnh, nàng ta phải chọn cho mình một chỗ dựa thì mới có cơ hội để phát triển. Nhưng không, Cố chiêu nghi của chúng ta cho rằng cái bào thai trong bụng nàng có thể cho nàng tất cả. Nàng không những không để Vân Khinh và Liễu Như Họa vào mắt, mà còn nhen nhóm ý định muốn nhúng tay vào quan liêu và các thế lực ngoại cung. Nhờ vinh sủng của Cố Như Yên, vị thế Cố gia trên triều có chút khởi sắc. Không chỉ dừng lại ở đó, nàng ta âm thầm nhét thêm những người trong gia tộc vào bộ máy cai trị, chỉ trong vòng vài tháng mang thai, chính quyền Hoàng Dương quốc từ trung ương đến địa phương đều rải rác bóng dáng người Cố gia. Một hai lần thì Vũ Văn Duệ còn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng đến nước này thì chắc hắn quá nản lòng rồi. Mấy con tép riu đó cơ bản đối với hắn không có lực sát thương, cái làm hắn mệt mỏi chính là lòng tin vững chắc của Cố Như Yên vào ý nghĩ "Hoàng thượng hoàn toàn không biết gì, ta có thể nắm mọi thứ trong tay..."

Cố gia nuôi nàng lớn bằng gì vậy?! Vân Khinh không nghĩ Cố thị lang lại có thể thất sách như thế, mấy trò con nít này hẳn là Cố chiêu nghi tự chủ trương, ngăn không nổi. Một nữ nhân ngu xuẩn, bảo thủ, tự cho mình là đúng, lại còn to gan như thế thì có thể làm được gì trừ ăn tàn phá hoại?! 

Vũ Văn Duệ hiển nhiên không thể để loại việc này tiếp diễn. Hắn mới đăng cơ, sự vụ còn rối ren, triều đình còn chưa đủ loạn hay sao mà còn thêm một nữ nhân táy ma táy máy vào. Hơn cả là vì hắn đã nhắm Cố gia, nếu Cố Như Yên bị vạch trần ít nhiều cũng sẽ liên lụy đến gia tộc nàng, cho nên tốt nhất là chặt đứt vọng tưởng của nàng càng sớm càng tốt. Ờ thì hắn cũng chỉ tiện đồ sẵn có, gắn thêm vây cho hội thỏ Họa phi.

"Hoàng thượng hẳn rất thích thỏ." Vân Khinh nhấp ngụm trà, nói bâng quơ.

"Trẫm thích động vật thông minh, nhanh nhẹn hơn là chậm chạp và chỉ biết chúi đầu vào một thứ."

Đúng thế, đó là một sự không nhất quán nhưng lại hợp lí vô cùng. Vũ Văn Duệ bồi dưỡng Cố gia trong chính đấu, sang cung đấu thì lại tâm đắc Liễu Như Họa.

Tại lợi dụng nàng quá tốt. Nàng đủ thông minh để không làm điều gì quá ngu ngốc, nhưng tính tình nàng lại đủ dễ đoán để hắn dễ dàng tính kế. Cho nên dù thế nào Họa phi cũng luôn giữ một vai trò nhất định. Vân Khinh nghĩ kể cả không vì Cố chiêu nghi cần thua, Họa phi vẫn sẽ thắng trận này thôi. Hắn mất công gắn thêm vây cho thỏ hẳn không chỉ để cho thỏ nắm chắc phần thắng đâu. Phía sau con thỏ con là con thỏ già đang theo dõi cuộc đua. Hắn hẳn là muốn người nhà thí sinh nhìn thấy đi?

Vân Khinh cười nhạt. Nếu thế vì cớ gì hắn lại nói cho nàng biết ý định thực sự của hắn?

Chuyện này cực kì không đơn giản. Vũ Văn Duệ đã có một Liễu Từ, lại còn cần gì từ Vân gia đây?

Vân Khinh ý cười vương trên môi. Mắt hạnh liếc ra khoảng không trung thoáng đãng giữa hồ Bán Nguyệt. Hồ cũng như tên, được đào thành hình nửa vầng trăng cong veo in bóng trời mây biêng biếc. Mặt nước êm ái lẳng lặng tựa một tấm gương xanh. Vân Khinh rũ mắt ngắm cảnh sắc bầu trời thông qua hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ.

Kì lạ thay... Rõ ràng là hình ảnh bị lộn ngược, nhưng sao nhìn hoài ngắm mãi mà vẫn không thấy ngược? 

Một vài lời từ Annie iu iu 🎈🎈🎈

Mình đã lao động vất vả trong tuần qua để kịp deadline trình làng chương 7.  Độc giả thân yêu còn lết đến cuối chương, các bạn có nhận ra hình tượng nghệ thuật của tên chương xuất hiện chỗ nào không?

Btw, nếu ủng hộ, tò mò muốn biết chương sau sẽ thế nào, hoặc giác ngộ nghệ thuật của tiêu đề thì hãy Vote hoặc Comment cho Chương 7 và nhớ nhấn Follow để nhận thông báo khi có chương mới nha ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net