Chương 9: Thành công trong tầm tay, thất bại trong gang tấc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9: THÀNH CÔNG TRONG TẦM TAY, THẤT BẠI TRONG GANG TẤC

Mời cũng đã mời, người được mời đến cũng đã đến.

Vũ Văn Duệ thất thần nhìn đoàn người lúc nhúc trong sân Phượng Nghi cung mà hoang mang: "Trẫm ở lại xem cung đấu kịch, sao bây giờ lại thành hài kịch thế này?!"

Vân Khinh cứ theo thứ tự mà làm. Bên kia Thư Tuyết nói trước thì bây giờ đối chiếu lời Thư Tuyết trước, cung nhân Yên Hoa các triển thôi:

"Thư Tuyết, kể lại câu chuyện của ngươi đi."

Thư Tuyết bị gọi đến tên mà như nghe tiếng gọi từ âm tào địa phủ, mặt tái xanh như đít nhái, người run rẩy như sắp co giật đến nơi. Nàng ta bị đẩy lên trên hứng chịu ánh nhìn soi xét từ mọi phía. Vân Khinh đương nhiên biết đây là đòn tâm lí uy mãnh cỡ nào. Thư Tuyết nói dối, nhưng là bị mua chuộc để nói dối đơn lẻ. Thực ra hội Họa phi cũng tính đến phương án cẩn thận nhất, mỗi người trong Yên Hoa các cũng đều dúi cho thêm ít tiền tiêu vặt để bịt miệng, nhưng chủ yếu vẫn tập trung cho Thư Tuyết là chính. Cơ mà ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến bọn họ cũng đều ăn đủ tiền của Hoàng hậu nàng cả rồi. Chung sống với nhau lâu như vậy, các nàng đáng ra nên hiểu được một điều, cái Hoàng hậu không thiếu nhất chính là tiền, và cái nàng không tiếc nhất cũng chính là tiền. Đầu tư cho bản thân, cho đồng minh, cho hạ nhân, cho tay sai, cho tốt thí, kể cả cho đối thủ, Hoàng hậu vẫn luôn chi rất mạnh tay a.

Vân Khinh khinh bỉ, nàng ném tiền vào đấy có phải là để chúng nó làm phản đâu? Trong khoảng thời gian đó thì thế lực của nàng đã cắm rễ vào Yên Hoa các rồi, chẳng lẽ lại không bằng mấy đồng tiêu vặt kia?

Thư Tuyết nhìn phía sau mình, Liễu Như Họa miễn cưỡng gật đầu một cái. Nàng nghĩ chắc bọn họ đã lo xong rồi. Nàng ta lấy lại hơi kể lại toàn bộ những gì nàng vừa kể mà không phát hiện ra bầu không khí quỷ dị xung quanh.

Khi nàng tỉnh ra, thì ánh nhìn của toàn bộ cung nhân trong Yên Hoa các đã chuyển từ hiếu kì sang khinh thường rồi. Tứ phía nổi lên tiếng xì xào...

Thư Tuyết biết điều gì đó đang không đúng. Hội Họa phi phía sau cũng biết. Nhưng muộn rồi...

"Kính thưa Hoàng thượng, thưa các nương nương, nô tì là Thư Sương, cũng là cung nữ theo bên người Cố nương nương. Nô tì đại diện cho ba mươi tám cung nhân trong Yên Hoa các muốn nói rằng chúng nô tì không thể tin được Thư Tuyết có thể bịa ra một câu chuyện và vu oan cho hoàng hậu nương nương. Yên Hoa các chúng nô tì cam đoan không hề biết cũng như liên quan gì đến tội danh của Thư Tuyết nàng."

Thư Sương trả lời quá dứt khoát, quá tuyệt tình đến nỗi Vân Minh, Vân Tuệ đứng sau Vân Khinh cũng rùng mình một cái. Vân Khinh khóe mắt hơi cong cong, bày ra bộ mặt thưởng thức đối với Thư Sương nghiêm túc.

Cố Như Yên lâm vào tình trạng này thì hoang mang vô cùng. Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thân thể của nàng vốn sau sinh non đã yếu ớt, nay lại chịu chấn động tâm lí này đúng là rất khó khăn, không nhịn được thốt lên:

"Các ngươi đang nói gì vậy? Chuyện này..."

Cố Như Yên như không tin vào tai mình, hết nhìn Thư Tuyết đang mất hồn lại nhìn Thư Sương kiên định. Đây là hai nha hoàn thân cận nhất của nàng nhưng bây giờ... chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Rõ ràng là Thư Tuyết nói Hoàng hậu rắp tâm hại nàng, nhưng Thư Sương lại phủ nhận, cùng ba tám người của mình làm chứng chống lại Thư Tuyết. Cố Như Yên trong lòng rối loạn. Rất nhiều gương mặt hiện ra trong đầu nàng, rồi thay đổi, rồi thay đổi...Ngay nửa canh giờ trước thôi, nàng còn tin tưởng những gì nàng nghe thấy, nàng còn hận nữ nhân quyền lực đã hại nàng... Nhưng giờ mọi chuyện đã khác... Hoặc từ đầu mọi chuyện... từ đầu vốn dĩ đã không như nàng nghĩ rồi...

Thư Sương không trả lời Cố chiêu nghi, sai hai tiểu cung nữ khác đi lên đón lấy Cố Như Yên, giọng nàng trầm ổn đặt dấu chấm hết cho đống lộn xộn, kéo toàn bộ chủ tớ Yên Hoa các ra khỏi vũng lộn xộn:

"Nương nương thân thể và tinh thần vẫn còn yếu, đừng nên nghe lời hồ nháo mà ảnh hưởng thân mình. Người nên hồi cung thôi."

Vân Khinh mỉm cười đắc thắng. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong, Cố Như Yên vẫn chưa về được.

"Cứ để nương nương nhà ngươi ngồi đó."

Bây giờ nàng mới chuyển mắt sang Thư Tuyết.

Thư Tuyết biết mình rơi vào ngõ cụt thì hoảng loạn nhìn quanh tìm sự giúp đỡ. Nhưng ánh nhìn lạnh lùng, khinh thường của mọi người đã nói lên tất cả: sẽ chẳng có cánh tay nào đưa ra đâu.

Vân Khinh biết nàng ta sẽ sớm gục thôi, và...

Bộp!

Gục thật rồi!

Thư Tuyết tuyệt vọng quỳ xuống, khóc nức nở:

"H... Hoàng hậu nương nương tha mạng. Nô tì sai rồi. Nô tì đáng tội chết. Nô tì không nên đổ oan cho người..."

Cố Như Yên nghe được lời thú tội của nàng thì bị chấn động không nhẹ, mắt trợn ngược, tay chân run rẩy, nhìn tình hình như sắp bất tỉnh đến nơi. Vân Khinh không giữ nàng lại để xem nàng xỉu nên chặt đứt luôn cảm hứng bất tỉnh đang dâng trào trong Cố chiêu nghi một cách rất không lưu tình:

"Đừng có mà ngất."

Cố chiêu nghi bị chặn đứng, chỉ biết há miệng thở dốc. Bên phía Thục phi, Hiền phi trông nàng nghẹn khuất mà chỉ biết dành tặng ánh nhìn thông cảm.

Lại nói sang Thư Tuyết, Vân Khinh trông nàng khóc lóc mà khó chịu, cộc cằn ra lệnh:

"Nín ngay."

Thư Tuyết hoảng hồn im bặt như chưa từng khóc luôn. Tiếng nấc cũng quên không phát ra luôn.

"Vậy nói xem, là ngươi bất mãn với bản cung điều gì nên mới làm thế? Hay ngươi bất mãn với chủ tử ngươi nên ra tay, tiện có bản cung nên đổ tội luôn?"

Thư Tuyết rối rít phủ nhận:

"Không không, nô tì không bất mãn với nương nương, cũng không bất mãn với chủ tử, là... là..."

"Là cái gì?"

Thư Tuyết nhìn Vân Khinh, rồi lại nhìn Liễu Như Họa, lòng cuống lên như ngồi trên đống lửa. Bây giờ không nói thì bản thân mang trọng tội, mà nói thì cũng không có chứng cớ đâu mà chứng minh, bọn họ không nhận cũng bằng thừa. Nhưng nếu nói ra thì đó sẽ là câu trả lời hoàng hậu muốn nghe mà tha cho mình một đường sống, Thư Tuyết nghĩ, nên là nàng khai:

"Là Lan phi nương nương và Họa phi nương nương sai nô tì nói thế..."

Như đã chuẩn bị từ trước, Lan phi và Họa phi hai người đứng bật dậy. Lần này Lan phi nhanh mồm nhanh miệng hơn, chỉ vào mặt Thư Tuyết chối bay chối biến:

"Ngươi con tiện tì đừng có ngậm máu phun người. Rõ ràng ngươi tìm đến bản phi, làm cho bản phi tin tưởng ngươi. Bây giờ hóa ra ngươi lại là kẻ lừa bịp, phản chủ, tâm địa độc ác, vu oan hoàng hậu không được thì chuyển sang vu oan bản phi hả? Bản phi ban đầu nhẹ dạ bị ngươi dắt mũi nhưng hoàng hậu nương nương là người phân rõ trắng đen, há lại không nghe ra lời dối trá của ngươi?!"

Nghe lời Lan phi vừa thốt ra, ai ai không hẹn cũng đều đồng lòng ngây dại: "Trở mặt còn nhanh hơn trở bánh tráng! Mình đã bỏ qua phân đoạn nào sao?"

Vân Khinh chỉ cười nhạt, mặc kệ mấy lời chữa chạy kín đáo của Lan phi, nhìn xem biểu cảm khó coi của Họa phi.

"Hẳn cúi đầu hối lỗi trước bản cung khó cho ngươi lắm... Nhưng không sao, ngươi sẽ sớm thấy nó là việc dễ dàng nhất cuộc đời này thôi, vì hôm nay bản cung không ép ngươi ra nước thì không mang họ Vân."

"Lan phi muội muội nói cũng có lí..." Vân Khinh lấp lửng nói một câu.

"Hoàng hậu tỷ tỷ anh minh." Lan phi mỉm cười nhẹ nhõm.

Thư Tuyết tưởng mình sắp chết, rối rít van xin:

"Hoàng hậu nương nương, nô tì bị oan, nô tì bị oan..."

Nhưng Vân Khinh cũng không thích xem một cảnh kịch quá lâu, muốn đổi gió chút:

"Nhưng vừa tự mình kinh qua sự việc kia xong, bản cung lại thấy, trên đời này việc gì cũng có thể xảy ra. Thục phi muội muội nghĩ sao?"

Phó Hạ Du không hề lấy gì làm bị động, rất nhanh bắt nhịp được với tiến độ:

"Tỷ tỷ nói chí phải. Giống như việc một khắc trước Hoàng hậu nương nương còn bị vu oan giá họa, xỉ nhục trước mặt Hoàng thượng và toàn thể phi tần trong cung, đến đứa nha hoàn cũng có thể vênh mặt chỉ trích... Ai biết một khắc sau người xỉ nhục Hoàng hậu lại biến thành con chó cun cút vẫy đuôi bợ đỡ tỷ tỷ như thế chứ?"

"Ngươi... Ngươi nói ai là chó..."

Phó Hạ Du nhún vai thờ ơ:

"Lan phi tức giận gì chứ. Ai là người vu oan giá họa, xỉ nhục, vênh mặt chỉ trích Hoàng hậu nương nương thì là người đó đó."

Không riêng gì Chu Ngọc Lan, ai cũng nghe ra mùi thuốc súng trong lời nói của Thục phi, nhưng còn ai dám hé răng phản bác. Vấn đề quá mức nhạy cảm a.

Vân Khinh thấy Phó Hạ Du thành công khâu miệng Lan phi thì vô cùng sảng khoái, nhưng ngoài mặt phải ra vẻ đứng đắn:

"Thôi việc này cứ gác lại đấy." Nàng lại chợt nhớ ra gì đó bèn quay sang Vũ Văn Duệ bên cạnh đề xuất "Hay Hoàng thượng xử trí vụ này thay thần thiếp? Thiếp nghĩ lần này thiếp dù vô tội những lại là đương sự có liên quan, không tiện để xử phạt. Hoàng thượng công tư phân minh, sẽ có cách giải quyết hợp lí."

Mớ dây dợ không báo trước mà bị ném sang cho Vũ Văn Duệ. Phúc Đại An bối rối hết nhìn bên này rồi lại nhìn sang bên kia, muốn nói gì đó mà lại không biết nên nói từ đâu. Hoàng hậu nương nương lí lẽ có thừa, nghe chẳng có gì không đúng, nhưng cơ bản là Hoàng thượng không thích, là không thích a.

Vũ Văn Duệ nét mặt lười nhác suy xét một hồi khá lâu, lâu tưởng như hắn bơ luôn Hoàng hậu và không có ý định trả lời thì hắn trả lời:

"Cai quản hậu cung vốn là trọng trách của Hoàng hậu. Những chuyện này vẫn nên giao lại cho Hoàng hậu toàn quyền xử trí sẽ tiện hơn."

Vân Khinh chỉ trở từ toàn quyền thần thánh này từ miệng hắn. Ý vị liếc nhìn hắn một cái, cũng bắt gặp ánh mắt sắc lẻm của nam nhân đang hướng về mình, Vân Khinh cũng không tỏ ra chút nào kiêng dè, cười cười tỏ ý cảm kích.

Vũ Văn Duệ vốn định xem vẻ mặt nàng khi bất ngờ nhận được thứ nàng muốn thế nào thì lại thấy nụ cười cao hứng của nàng đang hướng về mình. Thôi được, hắn thừa nhận hắn đã hơi mềm lòng một chút. Thì ra nàng cũng có một mặt cá tính khiến người khác mềm lòng. Thì ra nàng yêu thích chiến thắng.

Vân Khinh không quá để tâm vào khoảnh khắc đó nên không nhận ra điểm khác thường nơi Vũ Văn Duệ. Nàng hướng xuống dưới ra lệnh:

"Áp giữ Thư Tuyết cẩn thận. Sau khi bản cung minh oan xong sẽ ra hình phạt cho nàng."

"Tuân mệnh nương nương."

Tầm mắt Vân Khinh chuyển dời sang Triệu thái y. Tình cảnh của ông ta lúc này cũng không khác Thư Tuyết là mấy, chỉ là trông có phần bớt thảm hại hơn.

"Triệu thái y, bản cung cho ông thêm một cơ hội nữa để trần thuật lại."

Dĩ nhiên đã có tấm gương Thư Tuyết đằng trước, Triệu thái y cũng không ngu dại gì mà kể lại nhận định hươu vượn mìn đã nêu ra phía trước. À mà thực ra cũng không hẳn là hươu vượn... Trong đầu Triệu thái y đã nảy ra một suy nghĩ. Cái ý định đấy không tốn quá nhiều thời gian để nảy mầm bén rễ trong tình cảnh cam go này. Ông ta như một kẻ sa lầy vớ được một gọng cỏ, biết là hy vọng rất mong manh nhưng vẫn không muốn bỏ lỡ.

Ông ta chấn chỉnh lại giọng điệu, cố gắng giữ tinh thần trấn định nhất có thể thưa lên:

"Vi... Vi thần xin nhắc lại lời chẩn của mình: Cố nương nương đích xác là do dị ứng với tinh dầu oải hương nên mới sảy thai. Sự việc dị ứng đã kéo dài từ lúc mới sử dụng, ban đầu triệu chứng không rõ ràng nhưng càng dùng càng hiện rõ."

Vân Khinh ban đầu có bất ngờ với sự liều lĩnh của ông ta nhưng cũng sớm hiểu ra. Triệu thái y có gan chọi lại vì những lời ông ta nói lại là sự thật. Trong lòng nàng cười khẩy nhưng ngoài mặt, khóe miệng chỉ vẽ lên một đường cong tao nhã:

"Y thuật của Triệu thái y chắc cũng không có gì phải bàn cãi quá nhiều. Nhưng để tránh lời ra tiếng vào, hãy cứ nghe qua quan điểm của Thái y viện đã, ngươi thấy có thỏa đáng?"

"V... Vâng, theo ý nương nương."

Được Hoàng hậu sờ đến, mấy chục nhân công trong Thái y viện xếp hàng đi lên, già có trẻ có, nhưng nhìn qua lại đều là các nhân vật lão làng. Trong đó có Lục thái y- viện trưởng Thái y viện cũng chính là người đã điều trị bệnh tim cho nàng từ khi Vân Khinh còn là một đứa bé. Vân Khinh mỉm cười hồn hậu nhìn ông lão:

"Lục thái y, sự việc hôm đó của Cố chiêu nghi hẳn các thái y đều có mặt ở Yên Hoa các nên không cần bản cung thuật lại nữa. Thái y viện có đưa ra phán đoán gì không?"

Lục thái y đứng đầu bước lên phía trước, nét mặt bình tĩnh không chút nào xao động:

"Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, hôm đó sau khi hội ý và bàn bạc, thái y viện có đưa ra kết luận đúng là do dị ứng mà thành."

Nghe được lời xác nhận của Lục thái y, Triệu thái y như dỡ bỏ được gánh nặng, gương mặt hằm hằm của Họa phi cũng theo đó mà tươi tỉnh lên một chút. Chỉ có Vân Khinh là trước sau không biểu lộ cảm xúc gì, tiếp tục đặt câu hỏi:

"Triệu chứng của Cố chiêu nghi thế nào?"

"Thưa nương nương, là choáng váng, nôn mửa, viêm họng sau đó là bất tỉnh."

"Bản cung thấy cũng thật kì lạ, nếu Cố chiêu nghi thực sự bị dị ứng với tinh dầu thì đáng ra nên có triệu chứng từ đầu. Theo Triệu thái y thì căn bệnh dị ứng trầm trọng theo thời gian, Lục thái y thấy thế nào?"

"Thưa nương nương, vi thần lại không đồng ý với quan điểm này của Triệu thái y. Bởi vì trước đây vi thần đã từng gặp qua bệnh nhân bị dị ứng nên biết: dị ứng xuất phát từ cơ địa và môi trường. Nếu là do cơ địa thì nghĩa là Cố nương nương được di truyền từ phụ mẫu. Còn nếu là do môi trường thì có nghĩa là cơ thể Cố nương nương ít tiếp xúc với một vật nên khi tiếp xúc sẽ xảy ra hiện tượng phản vệ chính là dị ứng. Chứ không hề có chuyện dị ứng phát triển do tiếp xúc lâu ngày."

"Nói như Lục thái y có nghĩa là nếu Cố chiêu nghi đã có một thời gian dài thích nghi với tinh dầu oải hương mà không có hiện tượng phản vệ, tức là không có dị ứng. Vậy tại sao Thái y viện lại chẩn đoán sảy thai là do dị ứng?"

"Chuyện này..."

"Triệu thái y, ngươi nói trước đó Cố chiêu nghi có triệu chứng dị ứng phải không?"

Triệu thái y trôi chảy trả lời tựa như một nhân chứng vô tội thật:

"Vâng thưa nương nương: Cố chiêu nghi nương nương rất hay hoa mắt chóng mặt, còn mấy lần bị ngất trong ba tháng thứ hai của thai kì, thật sự rất nguy hiểm."

Vân Khinh ngâm một tiếng, thong thả nói:

"Lần sảy thai vừa rồi đích thực là bị dị ứng không còn gì phải bàn cãi nữa rồi. Chỉ là, thời gian trước đó, thật sự cũng là do dị ứng hay sao?"

"V... Vâng." Bị nói đúng chỗ hiểm, Triệu thái y có dấu hiệu luống cuống.

"Ngươi chắc chứ?"

Im thin thít.

"Lộ trình mang thai của Cố chiêu nghi được ghi chép rất cẩn thận. Bản cung còn nhớ những lần đó ngươi nói là do tụt huyết áp, như thế nào bây giờ lại thành dị ứng rồi?"

"Hoàng hậu nương nương,... là... là do vi thần vô năng. Lúc đó triệu chứng nhẹ nên nhất thời không nhận ra..."

Vân Khinh chán ghét nhìn Triệu thái y, mặc kệ hắn biện bạch, phất tay cho hắn lui xuống. Nàng thở dài, lại phải đổi tuyến nhân vật rồi:

"Triệu kiến các chủ của Ngọc Nhan các."

Đoàn người Ngọc Nhan các đứng ở một bên. Từ trong đoàn ngươi, một nữ nhân thân hình mảnh mai, uyển chuyển bước ra. Trái với sự cứng rắn, nghiêm túc từng gặp ở một kép hát như Đàm Thanh Huyền, nữ doanh nhân thành đạt Diêu Tiên lại nhiều hơn mấy phần yểu điệu, mềm mại. Diêu Tiên với Vân Khinh tính ra cũng là đồng môn, đều là học trò của Thôi mama mà ra. Chỉ là Vân Khinh học đại cương, đi cưỡi ngựa xem hoa, còn Diêu Tiên là đồ đệ tài năng nhất. Cho nên hai người thân thiết thì cũng không hẳn, chỉ ở mức người quen, à, cũng không thể không kể đến chức danh khách VIP của Vân Khinh cho được. Diêu Tiên đứng trước mặt Hoàng thượng, hoàng hậu cũng không lộ chút nào thất thố, mặt mũi đong đầy ý cười như gió xuân, hành lễ:

"Dân nữ Diêu Tiên tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

"Bình thân."

Chức năng duy nhất của Vũ Văn Duệ trong buổi tra xét này có lẽ chỉ là bình thân. Hắn nói xong, lại im lặng ngồi thở, và uống trà, tựa như tất cả sóng xô biển động vừa rồi chỉ là gió thoảng mây bay. Trông thấy sự vô năng của Hoàng đế, Vân Khinh đành thở dài. Nếu không phải đám vợ lúc nhúc của HẮN muốn xử tội nàng vì hại chết con của HẮN thì nàng đã đá hắn ra khỏi Phượng Nghi cung rồi.

"Diêu các chủ, bản cung biết ngươi bận rộn, mời ngươi đến đây hôm nay cũng chỉ là bất đắc dĩ a."

Diêu Tiên cũng là người khéo léo, đáp lời:

"Được chia sẻ ưu phiền với Hoàng hậu nương nương là phúc phận của dân nữ."

"Thế thì bản cung cũng không vòng vo nữa. Cố chiêu nghi được chẩn là sảy thai do dị ứng với tinh dầu oải hương của các ngươi. Nhưng khi đặt hàng tại Ngọc Nhan các, bản cung lại được tư vấn là tinh dầu tốt cho thai phụ, hoàn toàn không gây kích ứng. Vậy ngươi có lời giải thích nào cho việc này không?"

Diêu Tiên đã quan sát tình huống từ trước, không lấy gì là lúng túng:

"Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, việc Cố nương nương sảy thai đúng là đáng tiếc. Nhưng Ngọc Nhan các gây dựng uy tín không phải ngày một ngày hai, dân nữ đảm bảo sản phẩm của bản các hoàn toàn lành tính. Tinh dầu oải hương là bản các đã nghiên cứu, điều chế và thử nghiệm rất lâu mới bán ra ngoài. Hơn ai hết thì dân nữ, cũng như đội ngũ điều chế và kiểm định của Ngọc Nhan các đều biết rõ, không giống như các loại tinh dầu khác, tinh dầu oải hương không thể gây kích ứng khi đốt hương."

"Không thể?" Liễu Như Họa nghi hoặc hỏi.

"Vâng, dân nữ đảm bảo điều đó."

Họa phi không hài lòng tiếp tục chất vấn:

"Vậy ngươi giải thích ra sao về tình huống của Cố chiêu nghi? Thái y viện cũng đã xác nhận."

"Thưa Họa phi nương nương, tiện đây Ngọc Nhan các cũng muốn làm rõ điều này. Thái y viện hiển nhiên năng lực có thừa, nhưng về vấn đề mỹ phẩm và hương liệu lại thiếu kinh nghiệm chuyên sâu. Dị ứng không phải là căn bệnh mãn tính có thời gian ủ bệnh, nó chỉ là phản ứng của cơ thể với một kích thích bên ngoài. Lời của Triệu thái y nói hoàn toàn đã làm lệch đi bản chất của sự việc. Có thể thấy những triệu chứng trước với triệu chứng gần đây nhất ở Cố chiêu nghi là khác nhau, dân nữ chắc chắn trước đó hoàn toàn không phải do dị ứng."

"Vậy ngươi nói xem trước đó là gì? Và khiến Cố chiêu nghi sảy thai là cái gì?"

Diêu Tiên bị Liễu Như Họa dồn ép chẳng hề tỏ ra chột dạ, vẫn ngay lưng tươi cười trả lời từng câu một:

"Bẩm các nương nương, tinh dầu oải hương không gây kích ứng, nhưng lại có một số ảnh hưởng. Mọi sản phẩm từ Ngọc Nhan các đều có hướnng dẫn sử dụng. Hẳn Cố nương nương cũng có chứ ạ?" Diêu Tiên hướng về phái Cố Như Yên xác nhận.

Cố Như Yên gật gật. Nàng cũng nhớ mang máng là khi được Hoàng hậu ban tặng đã được nàng nhắc nhở, chính tay nàng cũng đã từng cầm tờ giấy lên nhưng lại không thèm để ý, vứt vào một chỗ.

Diêu Tiên biết được càng nói càng tự tin:

"Trong hướng dẫn sử dụng của tinh dầu có ghi, tinh dầu không gây dị ứng khi đốt, phụ nữ mang thai dùng rất tốt. Khuyến cáo những người mắc chứng huyết áp thấp và tuyệt đối không ăn."

Cố Như Yên ngây ra một lúc, còn Liễu Như Họa đã nhìn ra được, chính thứ nàng lợi dụng lại vô tình hại nàng rồi. Nàng ta lại không nghĩ đến, điều nàng phát hiện ra thì người khác cũng đã sớm tìm thấy. Liễu Như Họa tức tối liếc xéo Diêu Tiên cùng đoàn người Ngọc Nhan các, có trách cũng trách các ngươi làm ăn không để người ta chê trách vào đâu được!

Thục phi đã nhìn ra được điểm bất thường, nhanh chóng chen một chân vào:

"Cố muội muội hình như không có tiền sử bị bệnh huyết áp phải không?"

Cố Như Yên ngu ngơ gật đầu.

Vân Khinh biết mọi chuyện đang tiến dần đến hồi kết rồi, cũng thuận nước đẩy thuyền thôi:

"Thực ra thì dù không bị huyết áp thấp, nhưng để gây tụt huyết áp có rất nhiều cách. Huống chi Cố muội muội đang mang thai, thân thể nặng nề, đi dứng mệt nhọc."

"Muội muội kém hiểu biết, mong tỷ tỷ chỉ dẫn." Thục phi khiêm nhường phối hợp.

"Kì thực trước đây vài tuần, không biết Cố muội muội có nhớ bản cung đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net