Chương 1: Một Con Cá Mặn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Pancake_1902

******************************

Bên ngoài song cửa sổ tuyết trắng xóa, phủ một lớp mỏng lên trên tầng tầng lớp lớp mái ngói lưu ly Thượng Phúc, cành cây màu nâu sẫm nghiêng ra khỏi thân, quả mận ẩn hiện trong tuyết, giống như những hạt mã não màu đỏ.

Thẩm Sở Sở lười biếng dựa vào ô cửa sổ, mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng bước chân vội vã và tiếng ồn từ ngoài điện.

"Bọn cẩu nô tài này, dám cắt xén than ấm của nương nương, vốn là mỗi ngày mười cân than Hồng La, hiện tại bị khấu hạ chỉ còn năm cân, quả thực là khinh người quá đáng!"

"Ngươi mau bớt tranh cãi lại đi, hiện giờ Hoàng Thượng bệnh lâu vẫn chưa khỏi, nương nương tính tình lại thẳng thắn, nếu vì điều này mà nương nương nổi tính nóng nảy, chỉ sợ sẽ bị người bắt lấy làm nhược điểm."

Theo giọng nói thanh thúy tiếp tục vang lên, hai cô nương mặc trang phục cung nữ bước vào nội điện, Thẩm Sở Sở chậm rì rì ngẩng đầu, nhìn về phía hai người: "Làm sao vậy?"

Nghe thấy nàng hỏi chuyện, cung nữ sắc mặt hồng nhuận không chịu nổi đã mở miệng lên tiếng.

"Hôm nay nô ty đi Phủ Nội Vụ lãnh than sưởi ấm, tên Tổng quản thái giám kia lại nói chỉ cấp cho nô tỳ năm cân than Hồng La, nô tỳ hỏi hắn vì sao lại thiếu năm cân, hắn liền trả lời là do Hoàng Quý Phi phân phó xuống dưới."

Nàng hít vào một hơi, lại tiếp tục nói: "Nô tỳ nghĩ tới việc thân thể đang lâm bệnh của Hoàng Thượng, Hoàng Quý Phi nghĩ đến việc tiết kiệm than, cũng coi như là vì Hoàng Thượng phân ưu. Nhưng nào ngờ chân trước nô tỳ vừa đi, cung nữ của Gia tần liền nhận được mười cân than Hồng La..."

Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ không lâu, vẫn chưa lập hậu.

Thái Hậu lại một lòng hướng Phật, không muốn quan tâm đến chuyện hậu cung, quyền lợi quản lý hậu cung liền tự nhiên dừng ở trên tay Hoàng Quý Phi. 

Thẩm Sở Sở là Quý Phi, dựa theo phân lệ là nhận mười cân than Hồng La mỗi ngày, mà Gia tần chỉ là một vị tần, nếu ấn theo quy củ chỉ được nhận năm cân than Hồng la mỗi ngày...

Nhưng hôm nay Hoàng Quý Phi lại cấp ngược, cắt xén phân lệ than của nàng đưa cho Gia tần, Hoàng Quý Phi rõ ràng là muốn mượn việc này cảnh cáo nàng một phen!

Sắc mặt Thẩm Sở Sở không được tốt, một cung nữ khác có khuôn mặt trắng nõn thấp giọng nói: "Lục La, đừng nói lung tung! Gia tần cũng nương nương đều là nữ nhi của tướng gia, hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, nếu nương nương chỉ vì năm cân than Hồng La mà đi tìm Gia tần, tất nhiên sẽ mang lại tai tiếng!"

Lục La cũng chú ý tới biểu tình của Thẩm Sở Sở, đáy mắt xẹt qua ý cười thực hiện được ý đồ, trên mặt lại thể hiện biểu cảm ghét bỏ: "Nữ nhi của tướng gia cái gì chứ, Bích Nguyệt ngươi nói chuyện thật buồn cười!"

"Gia tần kia chỉ là một nữ nhi của tiều phu thô bỉ, nếu không phải bị ôm sai khi còn bé, nương nương cũng sẽ không lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, không duyên không cớ tiện nghi Gia tần ở tướng phủ hưởng phúc nhiều năm như vậy!"

Nghe Lục La nhắc đến thân thế của Gia tần, Bích Nguyệt có chút im lặng. 

Chỉ sợ không người nào ở Tấn quốc không biết được cái sự việc hoang đường này.

Mười bảy năm trước, tướng gia phu nhân đang hoài thai chín tháng liên tục gặp ác mộng, liền tự mình đi chùa miếu ở ngoại thành để cầu phúc. 

Khi đang chuẩn bị hồi phủ, tướng gia phu nhân bị chó hoang ở ngoài chùa miếu sủa như điên dọa kinh hách, nước ối liền vỡ.

Vừa vặn ngày đó ở chùa cũng có một sản phụ muốn sinh, trong lúc nhất thời bọn hạ nhân không tìm được bà mụ liền đem phu nhân nâng qua đó, cùng sản phụ đó sinh sản. 

Sau đó bởi vì quá mệt mỏi nên bà đỡ ngất đi, đem hai nữ nhi vừa mới sinh ra lẫn lộn, bà mụ sợ tướng gia phu nhân trách tội, liền dựa vào cảm giác đem Gia tần đưa cho phu nhân. 

Một lần sai lầm là mười lăm năm, mãi cho đến khoảng hai năm trước, tướng gia phu nhân ngoài ý muốn phát hiện được chân tướng, đem Thẩm Sở Sở từ thôn trang nhỏ ngoại thành nhận về kinh thành.

Thẩm Sở Sở vốn là mệnh quý nữ, lại trời xui đất khiến trở thành nữ nhi của tiều phu, đi theo vợ chồng tiều phu mười lăm năm khổ không nói, cầm kì thi họa mọi thứ đều không tinh thông, sau khi trở về liền nhận hết mọi khinh thường. 

Ngược lại Gia tần, từ gà rừng biến thành phượng hoàng, vàng thau lẫn lộn ở trong tướng phủ được bồi dưỡng trở thành tiểu thư khuê các, hành vi cử chỉ đều lộ ra dáng vẻ quý tộc. 

Gia tần tính cách dịu ngoan, nói chuyện ngọt ngào lại biết đối nhân xử thế, mặc dù Thẩm Sở Sở đã trở về tướng phủ cũng không đem Gia tần đuổi đi. 

Bích Nguyệt vẻ mặt lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, Lục La thật sự quá không hiểu chuyện rồi, không nghĩ đến việc làm thế nào để chủ tử nguôi giận, lại chỉ biết đổ dầu vào lửa. 

Vốn dĩ chủ tử là người thẳng tính, nói chuyện làm việc đều thẳng thắn, Lục La vừa rồi lại mới chọc vào chỗ đau của chủ tử, chỉ sợ chủ tử sẽ tức giận, đem hỏa khí rơi lên trên đầu Gia tần. 

Thẩm Sở Sở đem biểu tình của hai người đặt vào mắt, trên mặt lại thể hiện bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Gia tần xé thành từng mảnh, nhưng không ai biết, thật ra nàng đang cắn răng để kìm nén lại tiếng cười.

Tại thời điểm khi Lục La đi Nội Vụ Phủ nhận than, nàng đã biết chuyện gì sẽ xảy ra sự tình gì, thậm chí chính xác đến nỗi Lục La muốn nói gì, nàng đều rõ ràng. 

Nàng bản thân không phải Quý Phi nương nương, tại thời điểm một tháng trước đó, thân thể này đã lặng lẽ đổi linh hồn. 

Nếu biết bản thân sẽ biến thành dáng vẻ này, thời điểm đọc sách lúc trước, nàng nhất định sẽ tìm một cuốn [Tranh ảnh mỹ nam], chứ không phải một cuốn ngôn tình cung đấu cẩu huyết bị thái giám* như thế này. 

Thái giám: ý là chỉ việc viết giữa chừng rồi dừng, không có kết cục. 

Thẩm Sở Sở cũng như người khác xuyên thư đều giống nhau, xuyên thành nhân vật đối nghịch cùng nữ chính Mary Sue bạch liên hoa tranh đoạt nam nhân, cuối cùng trở thành nữ phụ độc ác kết cục thê thảm bi thương.

Nữ chính của truyện này chính là nữ nhân trong miệng hai cung nữ vừa nói, thiên kim bị ôm nhầm được xem như thật Gia tần, đồng thời cũng là bạch nguyệt quang trong lòng tất cả nam nhân.

Mặc kệ là Hoàng Thượng hay là Vương gia, thậm chí thị vệ hoàng cung hay thái y, đều đối với hào quang của nữ chính Gia tần yêu đến chết đi sống lại.

Mà nàng là một nhân vật bởi vì không chiếm được sủng ái của Hoàng Thượng, nửa đường hắc hóa rơi xuống trở thành nữ phụ pháo hôi, mặc kệ nàng đối với Hoàng Thượng đào tim móc phổi như thế nào, chỉ cần Gia tần rớt một giọt nước mắt, nàng ở trong mắt Hoàng Thượng liền trở thành một nữ nhân rắn rết tâm địa độc ác. 

Kết thúc của tiểu thuyết, nàng thành công đem chính bản thân bước vào lãnh cung, Gia tần thiện lương hào phóng ban cho nàng một tấm lụa trắng, còn rất tri kỉ sai một vài thái giám đưa nàng lên đường.

Khi thái giảm mỉm cười và quấn đoạn lụa quanh cổ nàng, tác giả của bộ truyện đã nói xin phép được nghỉ, sau bữa tối sẽ tiếp tục viết tiếp.

Mà tác giả đã nửa năm vẫn chưa ăn xong bữa tối, tiểu thuyết cung đấu cẩu huyết cuối cùng cũng vinh quang bị thái giám.

Chuyện này kỳ thật cũng không có vấn đề gì, dựa vào con đường xuyên sách này, nàng cũng đã biết cốt truyện phát triển như thế nào, hoàn toàn có thể tránh đi những sai lầm của nguyên chủ, dựa vào bàn tay vàng hoàn mỹ mà đi nghịch tập, đi đến đỉnh cao của nhân sinh, nghênh thú cao phú soái.

Trên thực tế, thẳng đến nửa tháng trước, ở thời điểm thiếu chút nữa bị sét đánh cho đen thui, Thẩm Sở Sở ở trong lòng vẫn luôn nghĩ như vậy. 

Nàng thật sự là sai quá sai, cái gì mà bàn tay vàng, phi phi phi, nàng từ nhỏ đến lớn đi mua đồ còn chưa bao giờ trúng được giải thưởng, càng không cần đề cập đến việc nghịch tập bằng cái vận phân chó này. 

Nguyên chủ làm chuyện ngu xuẩn, nàng cũng phải giống vậy, chỉ cần phảng phất có mùi của biểu hiện không đúng chỗ, ngay lập tức trên trời sẽ có một đạo sấm sét, phi thẳng đến người nàng.

Để không biến thành một cục than đen thui, Thẩm Sở Sở vô cùng tận chức trách sắm vai của nguyên chủ độc ác lỗ mãng, mỗi ngày đều cùng các phi tần phong ba bão táp luyện tập kỹ thuật diễn. 

Một tháng này kĩ thuật diễn của nàng dùng tốc độ tên lửa mà tiến bộ, nàng cảm thấy bản thân nếu ở chỗ này khoảng một hai năm, sau đó quay trở về hiện đại, không chừng chỉ cần một lần diễn là lấy được cái tượng vàng Oscar rồi. 

Mỗi ngày mở mắt ra phải diễn kịch quả thực chính là một loại cực hình, cũng may đây là tiểu thuyết thái giám, nàng chỉ cần lướt qua những âm mưu quan trọng còn lại, sau đó nhanh chóng chui vào lãnh cung là nàng có thể hoàn toàn tự do. 

Nghĩ đến đây, Thẩm Sở Sở càng nín cười khổ sở lại càng lộ rõ, cơ bắp hai bên sườn mặt nàng ẩn ẩn run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nghẹn đến đỏ bừng. 

Lục La nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Sở Sở, cho rằng nàng đang tức giận, trong lòng có chút đắc ý, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào: "Nương nương, hậu cung này trừ bỏ Thái Hậu cùng Hoàng Quý Phi, phân vị của người là cao nhất, cử chỉ của Gia tần ngày hôm nay rõ ràng là khiêu khích trắng trợn!"

Thẩm Sở Sở cảm thấy có chút buồn cười, việc này rõ ràng là do Hoàng Quý Phi làm ra, Lục La lại im bặt hoàn toàn không nhắc đến, chỉ đem mọi việc xảy ra đổ lên đầu Gia tần, có thể nói là dụng tâm hiểm ác đến cực điểm. 

Chỉ bằng việc này, rất dễ để nhận ra Lục La là người của Hoàng Quý Phi. 

Nhưng kỳ thật ở trong nguyên văn, Lục La thời điểm chưa tiến cung đã chịu qua ân huệ của Gia tần, bị hào quang của nữ chính chiếu đến chói mắt, Lục La liền bắt đầu liên hoàn phản bội. 

Nguyên chủ đối với người có tính cách tương tự bản thân là Lục La gần như tin tưởng vô điều kiện, đây cũng là nguyên nhân khiến nguyên chủ mỗi lần cung đấu với Gia tần đều thua thảm bại, cuối cùng bị Hoàng Thượng hoàn toàn chán ghét. 

Lục La đối với Gia tần vô cùng trung thành, mà hôm nay lại có thái độ khác thường, dẫn đường cho nàng phát tiết lên người Gia tần, trong đó tự nhiên là có nguyên nhân. 

Việc này còn phải nói đến Hoàng Thượng, mười ngày trước Hoàng Thượng đột nhiên sốt cao hết ba ngày ba đêm, nóng đến mức cả người đều lâm vào hôn mê. 

Ngay cả thái y cũng cảm thấy vô phương cứu chữa cho Hoàng Thượng, tính đến chuyện nếu có thể cứu khỏi cũng đã sốt nóng đến hỏng đầu thì cũng là lúc bệnh tình của Hoàng Thượng chuyển biến tốt đẹp. 

Tình trạng hiện tại cũng đã bớt căng thẳng, các vị phi tử phân vị cao được lệnh thay phiên nhau hậu bệnh cho Hoàng Thượng. 

Hoàng Thượng đăng cơ chưa lâu, hậu cung cũng không có phong phú, trừ bỏ Hoàng Quý Phi, có thể đi hầu bệnh chỉ có nàng cùng Gia tần. 

Vốn dĩ Gia tần hoàn toàn không có đủ tư cách đi hầu bệnh, nhưng ai bảo trên người nàng ta có hào quang của nữ chính. 

Thái Hậu cân nhắc đến việc nếu Hoàng Thượng thấy được nữ nhân mình ngày nhớ đêm mong, bệnh tình có thể khởi sắc, liền phá cách cho Gia tần đi hầu bệnh.

Gia tần cũng biết nguyên chủ là thật lòng thích Hoàng Thượng, đáy lòng ít nhiều đều sợ Hoàng Thượng thông qua việc hầu bệnh thay đổi cái nhìn đối với nguyên chủ, vì thế liền xúi giục Lục La đi châm ngòi nổi gió. 

Dựa theo cốt truyện, Gia tần đang trên đường đi hầu bệnh sẽ tình cờ gặp nàng ở trên cầu, sau đó Gia tần sẽ dùng giọng điệu trà xanh biểu chọc giận nàng trong lúc lơ đãng. 

Hơn nữa Lục La ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, nàng nhịn không được sự giận dữ đẩy Gia tần, Gia tần liền cảm thấy mỹ mãn nặn ra một giọt nước mắt, từ trên cầu duyên dáng yêu kiều rơi xuống hồ sen đã bị đóng băng.

Mà đúng lúc này, Hoàng Quý Phi vừa vặn mang theo cung nữ đang muốn thưởng thức cái Ngự Hoa Viên trụi lủi xơ xác, ngay lập tức thấy được nàng vô sỉ độc ác đem Gia tần tay trói gà không chặt đẩy xuống hồ sen. 

Trải qua sự cố này, nàng muốn đi hầu bệnh là hoàn toàn không có khả năng, Hoàng Quý Phi liền nhân cơ hội này phạt nàng cấm túc, đến lúc đó lại đến trước mặt Hoàng Thượng báo cáo lại tình hình. 

Bằng vào lương tâm của bản thân, nàng kỳ thật rất thích cái kịch bản này. 

Bản thân nàng hoàn toàn không biết làm thế nào để hầu bệnh, càng không muốn tên cẩu Hoàng Đế kia đụng vào, Gia tần giúp nàng tiễn đi cái phiền não này, quả thực không thể nào tốt hơn được.

Hơn nữa cấm túc là tương đương với việc tạm thời nàng không có suất diễn, như vậy nàng lại có thể thả lỏng vài ngày, không cần khẩn trương hề hề diễn kịch mệt mỏi. 

Trong lòng Thẩm Sở Sở cảm thấy vô cùng mỹ mãn, nhưng tay nhỏ bé nắm lại thành quyền, đem mọi thứ ở trên bàn gỗ hoa lê đổ "loảng xoảng", cả cung điện trống vắng đều vang vọng.

"Gia tần thật sự là vô pháp vô thiên, hiện tại còn dám không để bản cung vào mắt." Nàng nhíu mày lại, thần sắc tràn đầy sự bực bội. 

Lục La cảm thấy đã đạt được hiệu quả, chuyển biến tốt liền thu lại, rất tri kỉ tiến lên đưa cho Thẩm Sở Sở một chén trà nóng: "Nương nương chớ có vì vậy tức giận hại đến thân thể."

Bích Nguyệt tính cách có phần im lặng, không biết làm chủ tử vui vẻ như Lục La, nhưng nàng là thật lòng vì chủ tử suy nghĩ. 

Nhìn thấy chủ tử bị Lục La dẫn dắt, nàng cúi đầu có ý đồ chuyển hướng câu chuyện, nói một ít sự việc khiến chủ nhân cảm thấy vui vẻ: "Nương nương, hôm nay là ngày người phải đi hầu bệnh cho Hoàng Thượng, nô tỳ giúp người rửa mặt chải đầu một phen, đừng để bản thân bị muộn."

Thẩm Sở Sở nhấp một ngụm trà nóng, trên khuôn mặt mang theo sự vui mừng: "Nhìn cái trí nhớ của ta này, mau nhanh chút trang điểm cho ta, ta chờ không kịp rồi!"

Thấy trên mặt nàng có ý cười, Bích Nguyệt vội vàng kêu Lục La cùng nhau trang điểm chải chuốt cho nàng. 

Bản thân nguyên chủ là một mỹ nhân, Bích Nguyệt lại khéo tay, qua một lúc, Thẩm Sở Sở nhìn đến khuôn mặt mơ hồ trong gương, cảm thấy có chút không nhận ra được. 

Một đầu tóc đen nhánh được vấn thành Vãn Thành Kinh Hộc Tấn, hai bên thái dương rũ xuống một vài sợi tóc lười nhác, khuôn mặt càng như tuyết trắng, hai mắt trong suốt như hồ nước, môi phấn lộ ra sắc hồng nhàn nhạt. 

Dung mạo tuy không thể điên đảo chúng sinh, nhưng lại có thể khiến người thoáng nhìn qua kinh diễm, hãm sâu không lối thoát. 

Bích Nguyệt cười khen: "Nương nương thật sự rất giống tướng gia phu nhân, giống như phù dung trong nước, băng thanh ngọc khiết."

Lục La rũ đầu không nói gì, ở trong lòng lại âm thầm châm chọc nàng trang điểm như yêu tinh, kết quả cũng là không thể thấy được mặt Hoàng Thượng, chỉ là uổng phí công phu thôi. 

Thẩm Sở Sở cười cười, nàng thay một bộ cung trang lụa tố nhung thêu hoa, lại khoác thêm kiện áo choàng bằng gấm mềm màu đỏ, đến khi bản thân đã bọc kín mít, nàng mới ra cửa. 

Lần này tuyết rơi, bên ngoài nhiệt độ giảm mạnh, tuy rằng lát nữa người rơi vào trong hồ nước là Gia tần, nhưng nếu như Gia tần vẫn chưa được vớt lên, nàng sẽ không thể nào rời đi, vẫn là mặc ấm áp một chút tốt hơn. 

Thẩm Sở Sở được Bích Nguyệt đỡ, dẫm lên tuyết chậm rì rì đi đến Ngự Hoa Viên, không nhanh không chậm đi đến hồ hoa sen. 

Vốn dĩ lộ trình chỉ mất khoảng thời gian một chén trà*, lại bị nàng cố tình đi đến nửa canh giờ*, mặc dù Lục La vội đến mồ hôi đầy đầu, nàng vẫn không thèm quan tâm, tự mình đi dạo trong tuyết. 

*Một chén trà: 15 phút.

*Nửa canh giờ: 1 tiếng đồng hồ. 

Ngay khi đến cầu hoa sen, nàng vừa ngẩng đầu liền thấy Gia tần đã chờ nàng đến đông cứng. 

Tác giả có lời muốn nói: 

1. Nam nữ chủ là song xử, không phải văn cung đấu như bình thường.

2. Đều là hư cấu, hậu cung là tham khảo của thời nhà Thanh, phục sức kiểu tóc tham khảo thời Đường. 

3. Văn phong mang hơi hướng ngớ ngẩn, không phải chính kịch. 

4. Nam nữ chính đều là người bình thường, không phải là người toàn năng, sẽ có khuyết điểm cũng như tì vết.

5. Cha mẹ của nguyên chủ, cũng chính là vợ chồng Thừa tướng, đối với nguyên chủ rất tốt, về sau lại càng tốt hơn, không tồn tại tình huống thích thiên kim giả, ghét bỏ nữ nhi thân sinh. 

Hiện tại quan hệ có chút đóng băng bởi vì đang có hiểu lầm, vợ chồng Thừa tướng rất thương nữ nhi thân sinh, vợ chồng Thừa tướng rất thương nữ nhi thân sinh, vợ chồng Thừa tướng rất thương nữ nhi thân sinh! (Trọng điểm nhắc ba lần!!!)

******************************

Chương 1 tới 3400 từ lận. Các nàng nhớ vote sao cho ta nha. Mà không vote sao thì cũng đừng nói lời cay đắng với ta. Yêu các nàng <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net