Chương 15: Mười lăm Con Cá Mặn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: pancake_1902

******************************

Thanh âm thái giám kia vừa vang lên, ngay sau đó một thân ảnh đạo minh hoàng sắc chậm rãi xuất hiện ngay trước mắt mọi người. 

Lấy Hoàng Quý Phi đi đầu, chúng phi tần sôi nổi quỳ xuống, hướng Hoàng Thượng thỉnh an: "Hoàng Thượng vạn phúc kim an."

Bài trí của Khải Tường Cung đơn giản, cung điện lại lớn, thanh âm của mấy vị phi tần quanh quẩn trong điện trống rỗng, cung nữ thái giám hầu hạ trong điện quỳ đầy đất, tất cả đều cung cung kính kính hành lễ với Hoàng Thượng. 

Trường hợp mênh mông cuồn cuộn này chấn động không gian, khiến tâm thần Thẩm Sở Sở thoáng thót lại, lần đầu tiên nàng cảm nhận được địa vị giữa nàng và cẩu Hoàng Đế cách biệt một trời một vực. 

Nàng ở trước mặt hắn, vĩnh viễn đều phải quỳ xuống, mà hắn từ đầu đến cuối đều sẽ đứng trên vị trí cao cao tại thượng, mắt lạnh quan sát vạn vật chúng sinh. 

Tư Mã Trí khoanh tay bước vào Khải Tường Cung, ánh mắt hắn nhanh chóng lướt nhìn qua khuôn mặt của từng người một, trong lúc lơ đãng quét qua khuôn mặt đang dại ra của Thẩm Sở Sở, hắn nhẹ nhàng nhướn mày. 

Sở Quý Phi hôm nay cả người diện một thân hoa phục, khuôn mặt trắng như sứ tuy rằng có đắp son phần nhàn nhạt, nhưng như cũ vẫn có thể nhìn ra được thần sắc tiều tụy, xem tối hôm qua nàng lăn lộn không hề nhẹ. 

Sau lần trừng phạt này, xem xét trong mấy ngày kế tiếp, nàng hẳn là sẽ không còn quậy phá được gì. 

Hắn không nhanh không chậm nâng tay, ý bảo mọi người đứng dậy, các vị phi tần từng người đứng lên, cung nhân cũng chờ các vị tiểu chủ ổn định thân hình, sau đó sôi nổi đứng dậy. 

Động tác của Thẩm Sở Sở ước chừng chậm hơn người khác một nhịp, nếu không phải có Bích Nguyệt nhắc nhở, chỉ sợ ngay lúc này nàng còn chưa hồi phục tinh thần. 

Tư Mã Trí đi qua, mà các vì phi tần lại không có bất cứ một ai ngồi xuống, tất cả đều trừng mắt nhìn chằm chằm Sở Quý Phi cùng Gia tần, mà hai mắt Gia tần hồng hồng, nhìn qua như vừa mới khóc. 

Lông mày hơi nhíu lại, hắn lãnh đạm hỏi: "Sao lại thế này?"

Thẩm Sở Sở còn chưa kịp há mồm, Gia tần liền "thình thịch" quỳ gối trên mặt đất, thanh âm nức nở nói: "Tần thiếp có tội, tần thiếp vô ý làm dơ đệm mềm lông thỏ mà Hoàng Thượng ban tặng......"

Hoàn tần nghe không nổi nữa, nàng đi theo quỳ gối bên cạnh Gia tần, sống lưng ngay thẳng: "Hoàng Thượng, đệm mềm lông thỏ này không phải là do Gia tần làm dơ, mà là do người bên cạnh Quý Phi nương nương cố ý làm."

"Gia tần nhớ thương Quý Phi nương nương, muốn mang đệm mềm này đặt lên ghế cho nương nương dùng, ai ngờ nương nương lại cố ý lệnh cho nô tỳ kia cố ý hủy hoại ngự tứ chi vật."

Dứt lời, Hoàn tần cảm thấy hình như chưa đủ, lại bổ sung thêm một câu: "Nương nương hình như có thành kiến đối với Gia tần, mới vừa rồi ở trong sân, Gia tần đem Đông Táo mà phiên quốc tiến cống phân ra cho mọi người cùng ăn, Quý Phi nương nương không nhận tâm ý thì thôi, còn hất đổ cả đĩa, sau đó đẩy ngã Gia tần, chư vị ở đây ai ai cũng thấy rõ......"

Thẩm Sở Sở nheo lại hai mắt, ở trong lòng cười lạnh một tiếng, Gia tần dùng đệm mềm lông thỏ này để hãm hại nàng, đơn giản chính là vì muốn ngồi gần cẩu Hoàng Đế. 

Rốt cuộc nếu như Gia tần hãm hại thành công, tâm của cẩu Hoàng Đế đối với nàng chắc chắn sẽ sinh ra khoảng cách, hắn làm sao có thể để nàng tiếp tục ngồi bên cạnh hắn được. 

Làm hỏng ngự tứ chi vật, làm lớn chuyện thì là miệt thị hoàng ân, làm nhỏ chuyện thì là bất kính với Thánh Thượng, không có vị Hoàng Đế nào tâm tình lại có thể rộng rãi đến mức không để tâm. 

Gia tần không muốn cho nàng ngồi bên cạnh cẩu Hoàng Đế, hôm nay nàng nhất định phải ngồi, nếu cốt truyện đã thay đổi hướng đi, vậy nàng cũng muốn cùng Gia tần so sánh một lần, để xem kỹ thuật diễn của ai hơn ai. 

Tư Mã Trí đứng cách bọn họ khá xa, cũng không nghe rõ được trong lòng các nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ là khi nghe thấy việc Sở Quý Phi hất đổ đĩa Đông Táo, khóe miệng hắn mơ mơ hồ hồ giơ lên. 

Xem ra trong một khoảng thời gian ngắn, Sở Quý Phi chắc chắn sẽ nhớ kỹ cái giáo huấn Đông Táo này, bằng không nhìn thấy Đông Táo nàng cũng sẽ không phản ứng lớn đến vậy. 

Đến nỗi việc tổn hại ngự tứ chi vật, có cho nàng mười cái lá gan, nàng cũng không dám cố ý làm như vậy, nhìn nàng ngày hôm qua đem cái khăn tay âu yếm như vậy, nhưngbộ dáng nhịn đau bỏ qua thứ yêu thích mà đưa cho hắn liền hiểu, nghĩ cũng biết trong chuyện này có hiểu lầm. 

Hắn cũng không phải là quá để ý đến cái đệm mềm lông thỏ, nếu Gia tần muốn, hắn có thể sai Nội Vụ Phủ đưa cho nàng ta thêm mười cái tám cái cũng được, cũng không phải là đồ vật trân quý gì, làm gì mà phải khóc thút thít như vậy. 

Tư Mã Trí vừa mới định mở miệng dặn Dương Hải đi Nội Vụ Phủ lấy thêm vài cái đệm mềm lông thỏ, Thẩm Sở Sở vẫn luôn trầm mặc nãy giờ lại lên tiếng: "Vậy theo như Hoàn tần đã nói, bổn cung tại sao lại phải hất đổ đĩa Đông Táo, đẩy ngã Gia tần?"

Hoàn tần sửng sốt, sau đó nói một cách đương nhiên: "Tất nhiên là bởi vì người ghen ghét Hoàng Thượng ban thưởng cho Gia tần hai cân Đông Táo, mà bản thân nương nương lại chỉ được nhận nửa cân, trong cơn tức giận mới có thể hất đổ đĩa Đông Táo, đẩy ngã Gia tần."

Đúng rồi, người ở đây tất cả đều cho rằng sự việc là như vậy, nếu không phải đố kỵ đối với sự sủng ái của Hoàng Thượng đối với Gia tần, trước mặt mọi người Sở Quý Phi lại có thể làm ra việc như vậy?

Thẩm Sở Sở nhịn không được cười ra tiếng: "Hoàng Thượng săn sóc bổn cung sao kinh khổ cực, hôm qua cố ý dặn Dương công công tặng cho bổn cung ban cân Đông Táo phiên quốc tiến cống, đố kỵ mà Hoàn tần nói là đến từ đâu đây?"

Lời vừa nói ra, mọi người ở đây kinh ngạc đến mức cằm không khép lại được.

Đông Táo phiên quốc tiến cống này tổng cộng chỉ có mười cân, Thái Hậu được ba cân, thưởng cho Gia tần hai cân, ngay cả Hoàng Quý Phi chỉ mới được nhận có nửa cân, thế nhưng Sở Quý Phi có thể nhận được tới ba cân rưỡi!

Cái này là phải sủng ái đến mức nào, mới có thể phá lệ khiến cho Hoàng Thượng ban cho Sở Quý Phi còn nhiều Đông Táo hơn cả Thái Hậu?

Nếu như Hoàng Thượng không ở đây, lời này Sở Quý Phi nói ra hiển nhiên sẽ không có ai tin tưởng, thế nhưng Hoàng Thượng đang ở tại đây, Sở Quý Phi làm sao có thể dám ở trước mặt Hoàng Thượng nói hươu nói vượn được, tất nhiên là có việc này nàng mới dám nói ra.

Sắc mặt Gia tần trắng bệch, Hoàng Thượng thế mà lại đem ba cân Đông Táo vẫn còn ở Dưỡng Tâm Điện, tất cả đều ban cho tiện nhân Thẩm Sở Sở này?

Trước kia hắn chưa bao giờ đối xử quá tốt với bất kỳ một nữ nhân nào, trời sinh tính tình đạm mạc, không gần nữ sắc, chỉ có đối với thanh mai trúc mã từ thời thơ ấu là nàng đây đối xử khoan dung hơn một ít. 

Nhưng bắt đầu từ khi nào, hắn thế mà lại càng ngày càng gần với Thẩm Sở Sở, thậm chí còn đã bắt đầu lén lút ban thưởng cho Thẩm Sở Sở? 

(Editor: Chị Gia ơi chị không phải chính thê nên không dùng từ lén lút được :v)

Tư Mã Trí nhướng mày, Sở Quý Phi đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ, rõ ràng là do nàng giả bệnh không chịu đi hầu bệnh, hắn mới phạt nàng ăn ba cân Đông Táo. 

Làm sao đến miệng của nàng, lại thành việc hắn đau lòng nàng khổ sở sao kinh, cho nên lệnh Dương Hải mang ba cân đến an ủi nàng?

Hắn mặt không đổi sắc, cười như không cười liếc nhìn Sở Quý Phi một cái, hắn muốn nhìn thử, nàng vì muốn giải vây cho bản thân, còn có thể bịa chuyện đến mức nào.

Hoàn tần nơi nào sẽ biết được Hoàng Thượng ngầm ban cho Sở Quý Phi ba cân Đông Táo, nàng xấu hổ cắn cắn môi: "Liền tính là như vậy, nhưng Sở Quý Phi cũng không nên ỷ thế hiếp người......"

Thẩm Sở Sở thu liễm lại tươi cười trên mặt, âm thanh có chút lạnh lùng: "Bổn cung chỉ là cầm không chắc đĩa Đông Táo, cái đĩa kia mới ra thể rơi xuống mặt đất, đến nỗi việc Gia tần té như thế nào, việc này Hoàn tần nên đi hỏi Gia tần mới phải."

"Gia tần từ nhỏ đã tập võ, người tập võ khung xương vô cùng chắc chắn, bổn cung đến cùng là phải dùng bao nhiêu sức lực, mới có thể đẩy ngã được Gia tần đây?" Nàng không mặn không nhạt nhìn Gia tần, câu môi cười: "Gia tần muội muội cảm thấy bổn cung nói có đúng không?"

Gia tần vẫn còn đang thất thần, bị Thẩm Sở Sở điểm danh như vậy, nàng ta ngơ ngẩn ngẩng đầu, vẻ mặt mê mang. 

"Nhìn Gia tần muội muội thất lạc hồn phách, cũng không biết cuối cùng là có tâm sự gì, nghĩ đến mới vừa rồi là do muội muội đứng không vững, nên mới có thể té ngã." Giọng nói Thẩm Sở Sở mang theo vài phần chắc chắn, chỉ dùng dăm ba câu đã kết luận ra việc này. 

Thẩm Sở Sở thành công thay đổi toàn bộ tiết tấu, làm cho tâm lý tất cả mọi người ở đây xảy ra biến hóa vi diệu.

Vốn dĩ mọi người cho rằng Sở Quý Phi gắt gỏng ương ngạnh, bởi vì Hoàng Thượng sủng ái Gia tần, cho nên tâm sinh ghen ghét đẩy ngã Gia tần.

Nhưng hôm nay tinh tế cân nhắc lại những gì Sở Quý Phi nói, Gia tần là người tập võ, làm sao có thể bị người đẩy một phát là ngã được, ngày thường nhìn Gia tần đi như bay, nói như vậy cũng không phải là do chính bản thân nàng đứng không vững. 

Nếu cả hai trường hợp đều không phải, vậy khả năng lớn nhất chính là Gia tần tự mình té ngã, muốn dùng việc này vu oan hãm hại Sở Quý Phi. 

Loại thủ đoạn này thường thấy ở hậu cung, mọi người chỉ là không nghĩ đến việc Gia tần ngoài mặt nhìn như nhu nhu nhược nhược, lòng dạ lại thâm trầm đến vậy. 

Thẩm Sở Sở nhướng mày: "Hoàn tần, ngươi năm lần bảy lượt đứng giữa chia rẽ tình cảm giữa bổn cung và Gia tần, ngươi nói xem bốn cung nên xử trí ngươi như thế nào mới được đây?"

Hoàn tần hơi hoảng sợ, nàng giống như là bắt được cọng rơm cuối cùng để cứu mạng, giọng gấp gáp: "Coi như việc này không có quan hệ cùng với nương nương, nhưng nương nương tổn hại ngự tứ chi vật, cái này là sự thật!"

Dứt lời, nàng duỗi tay đẩy đẩy Gia tần: "Gia tần, ngươi nói chuyện đi chứ! Hoàng Thượng ở đây, tất nhiên sẽ làm chủ cho ngươi!"

Gia tần nghe được lời này, cuối cùng cũng thanh tỉnh vài phần, nàng cắn chặt răng, hốc mắt chưa đầy nước mắt: "Là do tần thiếp sai, nếu không phải do tần thiếp khiến nương nương không cao hứng, nương nương cũng sẽ không hủy hoại ngự tứ chi vật dưới cơn tức giận......"

Thẩm Sở Sở hít vào một hơi, thi xem ai rơi nước mắt nhiều hơn đúng không, nàng cũng biết!

Dùng ống tay áo che lại bàn tay, hung hăng ngắt đùi bản thân một phát, rất nhanh nước mắt liền từ từ chảy xuống. 

"Bé thỏ đáng yêu như vậy mà, làm sao ngươi lại có thể lột da nó để làm thành đệm được?"

Trong mắt Thẩm Sở Sở mênh mang sương mù, lộp bộp rơi xuống từng giọt nước mắt: "Gia tần biết rõ bổn cung cầm tinh con thỏ, lại còn đem đệm mềm lông thỏ đến đưa cho bổn cung, hay là Gia tần cũng muốn lột da bản cung xuống để ngồi lên như vậy?

"Bổn cung chỉ là thấy bé thỏ chết đi rất đáng thương, nên mới muốn nhờ Bích Nguyệt kính cho nó một ly rượu ngon, cũng phải là phá hủy đệm của ngươi mà, ngươi lấy về mang đi giặt là được, Gia tần đâu cần phải làm cho chuyện bé xé ra to?"

Thẩm Sở Sở càng khóc càng hăng hái, mặc kệ là tốc độ rơi nước mắt hay là âm lượng khi khóc rống lên, so với Gia tần đều tốt hơn. 

Cũng không phải do nàng cảm thấy ủy khuất đến mức nào, chỉ là vừa rồi thời điểm ngắt đùi không cẩn thận dùng quá nhiều lực, trong lúc nhất thời đau đến mức không thu lại được. 

Mọi người mới vừa rồi còn đang đứng cùng chiến tuyến với Gia tần, giờ phút này lại sôi nổi đổi hướng về phía Thẩm Sở Sở. 

Gia tần biết rõ Sở Quý Phi cầm tinh con thỏ, lại còn cố ý lấy đệm mềm lông thỏ ra, nói nhỏ thì là đại bất kính với Sở Quý Phi, nói to ra thì là nguyền rủa Sở Quý Phi chết không được tử tế giống như con thỏ bị lột da. 

Mọi người nhịn không được dùng ánh mắt khinh thường hướng về phía Gia tần, thật không thể nghĩ ra được Gia tần lại là một nữ nhân tâm địa độc ác đến vậy, quả nhiên gà rừng chính là gà rừng, coi như được sống trong ổ phượng hoàng, cũng không thay đổi được cốt cách nghèo hèn. 

Cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, trong lòng Gia tần bắt đầu luống cuống, nàng với Thẩm Sở Sở cùng sinh vào một ngày, đều giống như cầm tinh con thỏ, nàng không thể nghĩ ra được Thẩm Sở Sở sẽ dùng việc này để mà vin vào. 

Không, nàng ta không thể hoảng, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không bị tiện nhân Thẩm Sở Sở này mê hoặc nhân tâm, chỉ cần nàng giải thích thật tốt, Hoàng Thượng nhất định sẽ tin tưởng nàng!

Thanh âm Gia tần dồn dập: "Hoàng Thượng, tần thiếp không có......"

Tư Mã Trí nâng tay, ý bảo Gia tần câm miệng lại, hắn không nhanh không chậm nheo lại con ngươi, không chút để ý vẫy vẫy tay với Thẩm Sở Sở đang khóc lóc thảm thiết. 

Thẩm Sở Sở sửng sốt, là sao?

Thấy nàng vẫn đứng bất động ở đó, hắn nhẫn nại tính tình mở lòng bàn tay ra, dùng một ngón tay ngoắc ngoắc lại, ý bảo nàng đi đến bên cạnh hắn đứng. 

Cách khá xa, hắn không nghe được tiếng lòng của nàng, nhìn nàng khóc rối tinh rối mù, hắn thật sự tò mò nàng đang nghĩ cái gì ở trong đầu. 

Thẩm Sở Sở tuy rằng không hiểu được hắn gọi nàng đi qua để làm gì, nhưng nàng cũng không dám ở trước mặt mọi người cãi lời hắn, ràng rũ đầu thút tha thút thít hướng đến phía hắn mà đi, bước chân trầm trọng cực kỳ không tình nguyện. 

Nàng vừa mới đến bên cạnh người hắn, ngoài điện liền truyền đến "ầm ầm" vang lên, bầu trời vốn dĩ trong xanh bất chợt âm trầm, chỉ trong nháy mắt, cả bầu trời mây đen giăng đầy, từng đợt sám chớp giống như đao kiếm cắt qua không khí. 

Một trận sấm sét ầm ầm vang lên, một đạo tia chớp bổ thẳng từ trên trời xuống, từ trên trời đánh trúng cây đại thụ ngay ngoài Khải Tường Cung, cây đại thụ trong nháy mắt ngã xuống. 

Thẩm Sở Sở sợ tới mức "ngao" lên một tiếng rồi chạy trốn, nàng kinh hoảng thất thố chui thẳng vào trong lồng ngực Tư Mã Trí, cánh tay gắt gao ôm chặt lấy eo hắn, hận không thể dính chặt cả người trên người hắn. 

Quả nhiên là tự tiện thay đổi nguyên văn sẽ bị sét đánh, lần trước chỉ đánh xuống có một đạo thôi, lần này khen ngược rồi, giống như là tích lại xong rồi đánh xuống vậy. 

Cùng với tiếng sấm nổ vang, cả cung điện truyền đến từng đợt hút khí rõ ràng. 

Mọi người đều biết, Hoàng Thượng ghét nhất việc bị người khác chạm vào thân thể, ngay cả Gia tần được mọi người sủng ái nhất, cũng chưa được một lần thân mật với Hoàng Thượng như vậy. 

Nửa năm trước có một vị tú nữ trộm lẻn vào trong Dưỡng Tâm Điện, đợi đến lúc Hoàng Thượng đi ngủ, tú nữ tung chăn đệm từ trong chui ra, ôm lấy eo Hoàng Thượng. 

Vị tú nữ kia vốn tưởng rằng làm như vậy sẽ được Hoàng Thượng sủng ái, lại bị Hoàng Thượng rút kiếm chặt đứt hai tay, sung quân tới dịch đình, không quá vài ngày nữ tử kia liền đứt. 

Tuy Hoàng Thượng là một vị minh quân, nhưng sự tàn nhẫn độc ác tuyệt tình so với ai cũng hơn, Sở Quý Phi làm bộ sợ hãi tiếng sấm trốn vào trong ngực Hoàng Thượng, nghĩ muốn thân cận cùng người, hành động này thật sự là ngu ngốc không chịu được. 

Chỉ sợ kết cục của Sở Quý Phi, sẽ không tốt hơn vị tú nữ kia được bao nhiêu. 

Tác giả có lời muốn nói: 

Nội tâm Thẩm Sở Sở os: Trước khi chết phải tìm đệm lưng. 

Nội tâm Tư Mã Trí os: Ai! Đều do trẫm đáng chết không biết thu phóng mị lực!

******************************

Nay tui nhìn thấy một bạn cmt nói là đã đề cử truyện của tui lên Cielo's Home. Tui vui quá trời cái lại ngồi xuống edit thêm một chương để thương yêu bản :)))))))

Nói thiệt chứ tui là nữ hán tử, lúc edit chỗ "bé thỏ" cả người rùng mình :)))) Ôi giồi ôi, nghe nó bánh bèo khủng khiếp :))))

Mấy nàng thấy tên chương toàn là đếm số mấy con cá mặn không? Tui đang suy nghĩ đến chuyện thay tên chương mà không biết có làm được không? Nếu mấy nàng thích thì bắt đầu từ chương sau tui làm liền.

Đọc truyện vui vẻ nha. <3 <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net