Chương 5: Năm Con Cá Mặn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: pancake_1902

Thứ sáu đến rồi đây, chương mới của các nàng đây.

******************************

Thẩm Sở Sở nhăn mày lại, Gia tần hiện tại tới tìm nàng có việc gì?

Chẳng lẽ bởi vì ngày hôm qua nàng đi hầu bệnh cẩu Hoàng Đế?

Nàng rũ con ngươi xuống, thanh âm lạnh lùng: "Ngươi bảo nàng chờ bên ngoài một lát, bổn cung cần phải rửa mặt chải đầu."

Bích Nguyệt "vâng" một tiếng, quay đầu phân phó cung nữ trong điện hai câu, liền đi qua hầu hạ Thẩm Sở Sở thay quần áo. 

Thẩm Sở Sở còn chưa có tỉnh ngủ hẳn, tuy rằng nàng đang mở mắt, nhưng trong đầu thì lại như internet một vạch, cứ như một đống hồ nhão. 

Nàng thay một bộ váy, rửa mặt một phen, lại dặn Bích Nguyệt trang điểm nhẹ cho nàng, lúc này mới lệnh người đi ra bảo Gia tần tiến vào. 

Vĩnh Hòa cung là nhị tiền viện*, tiền viện chính điện mới được tính là Vĩnh Hòa cung, chính điện được chia thành nội điện và ngoại điện, nội điện là khu vực để ngủ nghỉ, ngoại điện là nơi để tiếp đãi khách nhân. 

*Nhị tiến viện: Mình sẽ dựa vào hình để giải thích cho các bạn hiểu nha. Các bạn nhìn thấy có hai cái cổng vào, sau đó đi ngang qua sân đầu tiên thì sẽ đến ngoại điện (nơi tiếp khách). Đi qua ngoại điện, lại đi tiếp qua sân thứ hai thì sẽ đến nội điện (nơi để ngủ nghỉ). Một phần đằng sau nữa (cái dãy dài) thì không được tính là Vĩnh Hòa cung (chỉ được coi như kiểu kho ấy). Như vậy là chị nhà mình cho bạn Gia tần đứng ngoài cái cổng thứ hai chờ chứ nhất định không cho vào ngoại điện. Hai cái dãy trái phải thì chỉ là Đông, Tây sương phòng mà các bạn hay nghe và là hành lang.

Thật ra Thẩm Sở Sở có thể cho Gia tần đến ngoại điện chờ nàng, nhưng nàng không muốn, sáng sớm đến đây quấy nhiễu giấc ngủ của nàng, Gia tần hôm qua rớt vào hồ chắc chắc não đã bị úng nước, cho nàng đứng ngoài đông lạnh thêm một tí cho thanh tỉnh. 

Đợi nàng sửa sang quần áo dung nhan xong cũng đã qua thời gian một nén nhang, Gia tần đứng ngoài thanh tỉnh nửa giờ rồi, chắc bây giờ đã bị đóng thành khối băng. 

Khi Gia tần tiến vào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chóp mũi bị đông lạnh hồng hết lên, đi đường lâu lâu đều rùng mình một cái. 

Thẩm Sở Sở ngồi ngay ngắn trên trường kỷ*, trong tay cầm một chén trà nóng, trên mặt mang theo nụ cười, bình tĩnh nhấp một ngụm: "Gia tần sáng sớm liền đến tìm bổn cung, không biết là có việc gì gấp sao?"

*Trường kỷ: Nó còn được gọi là ghế quý phi nữa đó. 

Trong phòng tuy rằng có đốt than, nhưng bởi vì thiếu năm cân than Hồng La, các cung nữ cũng không dám dùng quá nhiều than để đốt, cho nên trong điện cũng không được xem là ấm áp. 

Thẩm Sở Sở trên người mặc nhiều đồ ấm nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Chỉ là Gia tần tưởng rằng khi vào Vĩnh Hòa cung sẽ ấm áp hơn chút, nhưng lúc sau nàng ta phát hiện, ngoại trừ việc không có gió lạnh lùa liên tục, bên trong gần như có cùng một độ ấm với bên ngoài. 

Gia tần có chút hối hận bản thân không mặc nhiều quần áo hơn, nhưng nàng đã đến đây rồi, có muốn mặc thêm cũng không được.

Nàng ta nỗ lực khống chế không cho hai chân run lên, động tác mềm nhẹ hành lễ: "Tần thiếp thỉnh an nương nương, nương nương cát tường."

Thẩm Sở Sở nhướng mày: "Gia tần nếu tới đây chỉ để thỉnh an bổn cung thì mời trở về cho."

Hôm qua Gia tần rơi xuống nước, vốn định cùng Hoàng Quý Phi phối hợp một tên hai nhạn, vừa vu oan giá họa vừa hãm hại nàng bị cấm túc, như vậy nàng không thể đi hầu bệnh tại Dưỡng Tâm điện được. 

Kết quả ngày hôm qua Gia tần rơi xuống nước cũng không thể vu hãm thành công, ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, bị Thái Hậu đoạt tư cách đi hầu bệnh. 

Lúc này Gia tần không biết còn đang mắng nàng như thế nào trong lòng đâu, làm sao có thể đến đây chỉ để thỉnh an nàng được, chẳng qua là chồn cáo chúc tết gà* thôi.

*Chồn cáo chúc tết gà: giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mục đích xấu.

Gia tần thấy Thẩm Sở Sở thật sự muốn đuổi người, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch, liền vội vàng phất phất tay áo lệnh cho cung nữ đem đồ vật đến trình lên cho Thẩm Sở Sở. 

"Hôm qua tần thiếp rơi xuống nước, không ngờ lại liên lụy đến nương nương, làm hại nương nương suýt chút nữa bị Thái Hậu trách phạt, tần thiếp trong lòng cảm thấy áy náy vạn phần, hôm nay tần thiếp đến đây là để hướng nương nương thỉnh tội." Gia tần tự mình đến nhận lỗi, đem phần quà đặt ở trên bàn con gần trường kỷ. 

Thẩm Sở Sở nhàn nhạt liếc ngang qua bàn con, bên trên bày ra một bộ hoa phục tinh mỹ (tinh tế + mỹ miều), trên mặt vải thêu thùa phức tạp, nhìn thôi cũng có thể đoán được lai lịch bất phàm của nó. 

"Gia tần chẳng lẽ cho rằng bổn cung thiếu một kiện xiêm y như vậy sao?" Nàng nhịn không được khẽ cười một tiếng, trong ngữ khí tràn đầy sự châm chọc. 

Thẩm Sở Sở vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người dùng y phục để nhận lỗi, cho dù xiêm y này có đẹp đẽ quý giá đi chăng nữa, nàng cũng không hiếm lạ chút đồ này, càng không nghĩ ra bộ xiêm y này có thể có quan hệ gì giữa nàng và Gia tần.

Trong mắt Gia tần hiện lên một tia cao ngạo, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười ôn nhu: "Đây là hoa phục năm nay phiên quốc tiến cống, mặt vải được thêu thùa bởi tú nương tốt nhất, mất ba năm để có thể tạo thành......"

"Tổng cộng đưa tới chỉ có ba bộ, Hoàng Thượng sai người ban thưởng một bộ cho tần thiếp, tần thiếp vẫn luôn không dám mặc, vừa lúc hai ngày nữa sẽ là cung yến, hoa phục đúng lúc có thể giúp tần thiếp nhận lỗi, mong nương nương có thể nhận lấy tâm ý của tần thiếp." Trong giọng nói mang theo ý xin lỗi, giống như nàng ta thật sự vô cùng áy náy. 

Cung yến này chính là gia yến mà hậu cung tổ chức ba tháng một lần, cũng xem như là một tập tục độc nhất của hậu cung Tấn quốc, các nơi khác đều không có. 

Tập tục này khởi điểm bắt đầu từ thời khai quốc của Tấn quốc, hoàng đế bởi vì cả ngày bận rộn chính sự, vắng vẻ hậu cung, đến lúc băng hà con nối dõi rất đơn bạc. 

Hoàng đế khai quốc chỉ có một vị hoàng tử ốm yếu, cũng may vị hoàng tử này kiên cường sống sót, bởi vậy mới không có đem ngôi vị hoàng đế trao cho người ngoài. 

Sau khi vị hoàng tử ốm yếu kia đăng vị, liền tiếp thu giáo huấn, cũng vì khiến cho hậu nhân tiếp thu giáo huấn này, liền để lại tập tục cung yến ba tháng một lần, làm cho nhóm phi tần nơi hậu cung có được thời gian xúc tiến tình cảm với Hoàng Thượng. 

Nói trắng ra lần cung yến này cũng như một lần gặp mặt để lật thẻ bài, sau khi cung yến kết thúc, Hoàng Thượng sẽ lưu lại một vị phi tần ngài thích thị tẩm. 

Coi như vị phi tần nào không được thị tẩm thì cũng có thể gặp mặt dùng bữa cùng Hoàng Thượng, coi như là một chút an ủi. 

Bởi vậy các phi tần Tấn quốc đều cực kỳ coi trọng ngày này, hận không thể chuẩn bị quần áo trang sức một tháng trước cung yến, chỉ mong có thể nhận được ưu ái từ Hoàng Thượng. 

Thẩm Sở Sở nheo lại con ngươi, cái vụ đưa xiêm y này nghe có chút quen tai, trong nguyên văn hình như cũng có nhắc đến việc cung yến với hoa phục thì phải. 

Nàng suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ được nội dung cốt truyện của đoạn này. 

Nguyên chủ bởi vì Gia tần rơi xuống nước nên bị cấm túc, liền ở trong Vĩnh Hòa cung ba ngày hờn dỗi một mình. 

Đương nhiên, nàng ta khó chịu không chỉ bởi vì bị cấm túc, còn một phần nguyên nhân khác là do nàng ta không tìm được bộ y phục nào phù hợp để tham gia cung yến. 

Phiên quốc tiến cống ba bộ váy áo tinh mỹ cống phẩm, Hoàng Thượng trực tiếp lệnh Nội Vụ phủ thưởng cho Gia tần một bộ, hai bộ còn lại thưởng cho Hoàng Quý Phi, lại không cho nguyên chủ phần nào. 

Nguyên chủ từng thấy Hoàng Quý Phi mặc bộ hoa phục kia một lần, hâm mộ muốn rớt luôn tròng mắt, sau đó váy áo bình thường đều không thể lọt vào mắt của nàng ta. 

Đang lúc nàng ta buồn rầu vì xiêm y thì Gia tần lại mang bộ hoa phục kia tới. 

Gia tần nói với nguyên chủ rằng bởi vì bản thân mình liên lụy khiến nàng ta bị cấm túc nên trong lòng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, muốn nhận lỗi bằng bộ hoa phục này. 

Nguyên chủ vốn dĩ đang sầu não bởi chuyện trang phục, vừa thấy hoa phục đẹp đẽ quý giá thì ngay lập tức quên mất quan hệ như nước với lửa của mình cùng Gia tần, còn vô cùng sung sướng mặc bộ hoa phục kia đi tham gia cung yến. 

Gia tần làm sao có thể tốt bụng mà giúp đỡ nguyên chủ được, trên thực tế, nàng ta đã động tay động chân vào bộ váy. 

Nguyên chủ thân kiều thể nhược bị dị ứng phấn hoa, cũng không biết thời tiết lạnh như thế làm sao có thể tìm ra được phấn hoa bôi trên vạt áo, tóm lại nguyên chủ sau khi mặc xong bộ hoa phục, hít vào một lượng phấn hoa liền bị dị ứng. 

Mặc dù nguyên chủ liều mạng không gãi ngứa thân thể, nhưng cung yến còn chưa kết thúc, đôi mắt của nguyên chủ đã sưng như hai quả hạch đào, chịu không nổi còn hắt xì một cái. 

Cuối cùng Hoàng Thượng phát hiện ra nguyên chủ bất thường, vô cùng ghét bỏ sai người nâng nguyên chủ trở về Vĩnh Hoa cung, cũng có lệ gọi thái y sai kiểm tra thân thể cho nàng ta. 

Sau khi cung yến kết thúc, Hoàng Thượng liền ở lại chỗ Gia tần thị tẩm, mà nguyên chủ thì phải nằm trong Vĩnh Hòa cung hết nửa tháng dị ứng mới chuyển biến tốt. 

Thủ đoạn của Gia tần có thể nói là cao minh đến cực điểm, phấn hoa bị dính ở trên vạt áo không ai có thể thấy được, xiêm y của nguyên chủ trên cơ bản mỗi ngày đều đổi một bộ, sau khi cởi ra ngay lập tức sẽ được mang đi giặt. 

Bởi vậy ngay lúc nguyên chủ còn chưa lấy lại tinh thần, càng không hiểu được tại sao chuyện như vậy có thể xảy ra, chứng cứ ngay lập tức đã bị tiêu hủy sạch sẽ. 

Ở trong nguyên văn, hoa phục được đưa tới ngay trước đêm sự việc sẽ xảy ra, mà lúc này cách thời gian tổ chức cung yến còn hai ngày, xem ra cũng bởi vì hiệu ứng bươm bướm, thời gian mới có thể thay đổi.

Hoa phục này nàng nhất định phải nhận, có thể làm cho cốt truyện đi theo đúng nguyên văn, đó là điều không thể nào tốt hơn. 

Hôm qua nàng chỉ đi đường chậm hơn một chút, cốt truyện liền bị thay đổi một đống, sau đó nàng mới phát hiện, có thể diễn kịch giống như nguyên văn là một chuyện hạnh phúc kinh khủng. 

Ít nhất nếu đi theo cốt truyện, qua không lâu sau đó, nàng có thể đi vào lãnh cung, sau đó dùng kế kim thiền thoát xác*, giả chết để trốn khỏi lồng giam hoàng cung này. 

*Kim thiền thoát xác: con ve sầu vàng lột xác. Kế này dùng cho lúc nguy cấp, tính chuyện ngụy trang một hình tượng để lừa dối, che mắt đối phương, đặng đào tẩu chờ một cơ hội khác. 

Nhưng nếu như nàng vô ý thay đổi cốt truyện, làm cho các diễn biến sau đó của cốt truyện bị đóng băng, như vậy nàng sống trong hậu cung sẽ càng ngày càng gian khổ. 

Nếu như mỗi ngày đều phải đối mặt với những việc giống như ngày hôm qua, nàng tự nhận thấy trái tim nhỏ bé của nàng tiếp thu không nổi. 

Nghĩ đến đây, Thẩm Sở Sở ngước mắt cười nói: "Nếu đã nhận lỗi thành tâm thành ý như vậy, bổn cung còn không chịu nhận, sợ là Gia tần sẽ thương tâm......"

Thấy nàng đồng ý, Gia tần vội vàng cười tủm tỉm: "Nương nương nói đúng, mong rằng nương nương khoan hồng độ lượng, không có giận dỗi tần thiếp."

Gia tần thấy mục đích của bản thân đã đạt được, cũng không muốn lưu lại đây lâu hơn, nhưng lúc nàng đang định rời đi, tầm mắt lại lơ đãng thấy được một cái áo khoác lông chồn màu đen trên trường kỷ. 

Nàng ta nhăn mày, áo này nhìn rất quen mắt, nàng ta đã thấy ở đâu rồi?

Thẩm Sở Sở tưởng rằng nàng ta xong chuyện sẽ rời đi ngay, nhưng chờ một lúc, Gia tần vẫn không có ý tứ muốn rời đi, ánh mắt còn nhìn gắt gao đằng sau nàng, trong mắt kỳ dị kinh sợ. 

Bích Nguyệt đứng ở phía sau chủ tử nhà mình, chủ tử không chú ý tới ánh mắt của Gia tần, nhưng nàng lại nhìn thấy rõ ràng.

Nhớ tới hôm qua Gia tần bôi nhọ chủ tử, trong bụng nàng (BN) một bụng tức giận. 

Nàng nhìn áo lông chồn, trong mắt sáng ngời, hai tay run run cầm lấy áo khoác mang lại gần chủ tử.

Run một lúc, Bích Nguyệt liền đem áo khoác khoác sau vai chủ tử nhà mình: "Trong điện lạnh, nương nương đừng để bản thân bị nhiễm bệnh, nếu sinh bệnh, Hoàng Thượng sẽ đau lòng nương nương."

Sắc mặt Gia tần trắng nhợt, lời Bích Nguyệt nói đã cực kì rõ ràng, áo lông chồn này là Hoàng Thượng cố ý ban cho Thẩm Sở Sở vì sợ nàng (TSS) nhiễm lạnh.

Hoàng Thượng làm sao có thể quan tâm Thẩm Sở Sở có lạnh hay không? Chẳng lẽ bởi vì hôm qua hầu bệnh nên Hoàng Thượng đối với Thẩm Sở Sở đã có cái nhìn thay đổi?

Không, không có khả năng!

Thẩm Sở Sở liếc nhìn Bích Nguyệt một cái, trong lòng bật cười. 

Nha đầu này tuy rằng còn nhỏ, nhưng lại rất thông minh, nhìn bề ngoài hướng nội dễ bị ăn hiếp, trên thực tế thì rất có tâm nhãn, nội tâm lại còn hay mang thù. 

Bích Nguyệt tất nhiên là bởi vì chuyện ngày hôm qua mà mang thù Gia tần cho nên mới dùng loại biện pháp này khiến Gia tần cảm thấy ngột ngạt. 

Trong lúc nhất thời không có ai nói chuyện, bầu không khí trở nên xấu hổ, nhưng Thẩm Sở Sở cũng không để ý. Dù sao nàng cũng tính là nhàn rỗi, nhìn Gia tần ăn mệt vào người, tâm tình nàng còn vui vẻ hơn, dại gì mà không nhìn. 

Ngoài điện bỗng vang lên tiếng bước chân đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, Tiểu Đức Tử nhanh chóng tiến vào Vĩnh Hòa cung, sau khi thấy Thẩm Sở Sở liền cúi người ôn hòa nói: "Thỉnh an nương nương, làm phiền nương nương đi cùng nô tài một chuyến đến Dưỡng Tâm điện."

Thẩm Sở Sở cùng Gia tần đều ngây người, đi Dưỡng Tâm điện làm gì chứ?

Tác giả có lời muốn nói: 

Thẩm Sở Sở: Ha hả, cẩu Hoàng Đế khẳng định là thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ta. 

******************************

Chương này chỉ có 2885 từ thôi :))))) Nhìn Gia tần ăn mệt vào người ta thấy sương sướng sao sao đó các nàng :))))) Muốn chị nhà vả mặt bôm bốp bạch liên hoa ghê :)))))

Hẹn ngày mai lại thêm một chương nữa nhé.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net