Chương 198: Thần thiếp ngày càng thích ngài đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Robinson

Bên trong tẩm điện.

Biểu cảm của Thái Tử một lời khó nói hết.

"Nàng nhất định phải dùng phương pháp này để chữa nấc sao?"

Tiêu Hề Hề tay chống trên mặt đất, đầu chúi xuống, hai chân hướng lên trên, tạo thành tư thế chổng ngược.

Nàng mặc một cái áo bó tay hồng nhạt, phía dưới mặc quần lụa rộng màu trắng, đi đôi tất cùng màu quần.

Ống quần trượt xuống đến chỗ đầu gối, lộ ra cẳng chân trắng nõn.

Nàng tràn đầy tin tưởng nói: "Như vậy sẽ không bị nấc nữa, trước thần thiếp đã thử qua rồi, vô cùng hiệu quả."

Lạc Thanh Hàn: "Bộ dạng này của nàng, thật sự không ra thể thống gì."

Tiêu Hề Hề: "Dù sao nơi này chỉ có hai người chúng ta, chẳng có ai khác thấy, nên không có việc gì đâu ạ, nếu ngài mệt thì ngủ trước đi, một tí nữa là thiếp ổn thôi."

"Nàng hạ chân xuống đi, ta cho người đi thỉnh thái y tới trị cho nàng."

"Không cần đâu ạ, mời thái y quá phiền toái, đi đi về về lãng phí bao nhiêu thời gian, thiếp giữ tư thế này một lúc sẽ khỏi thôi, không tin ngài chờ mà xem."

Lạc Thanh Hàn thật sự không nhìn được, đứng dậy đi qua, đưa tay nắm lấy chân của nàng, cào nhẹ lòng bàn chân.

"A!"

Tiêu Hề Hề bị dọa đến mức run lên, cả người đột ngột ngã sang một bên.

Lạc Thanh Hàn vươn tay ra đỡ lấy nàng.

Nàng dựa vào trong lồng ngực hắn, hai chân co lại, tay che lấy miệng, nỗ lực không bật cười thành tiếng, nhưng bả vai không khống chế được mà rung lên.

Qua một hồi lâu, nàng mới cất giọng run run.

"Điện hạ chơi xấu~"

Lạc Thanh Hàn rũ mắt nhìn nữ nhân trong lòng.

Lúc này nàng đã bỏ tay che miệng ra, không còn cười nữa, nhưng khóe mắt còn lưu lại chút đỏ ửng, là do vừa rồi muốn cười lại không dám nên nhịn xuống.

Gương mặt trắng nõn hơi phiếm hồng, chóp mũi nhỏ vương lại mấy giọt mồ hôi, màu mắt trong như làn nước, anh ánh tia sáng.

Tóc dài đen nhánh rủ xuống mặt đất, phủ trên vạt áo hắn.

Có lẽ là bởi vì lúc này không khí thật êm dịu, Lạc Thanh Hàn có chút động tâm.

Hắn không tự chủ được mà cúi đầu, hướng về phía Tiêu Hề Hề.

Đúng lúc này.

Tiêu Hề Hề môi đỏ khẽ nhếch, nấc một cái!

Lạc Thanh Hàn: "..."

Tiêu Hề Hề đè lại ngực, khổ tâm nói: "Sao lại nấc nữa rồi? Chẳng lẽ là đứng không đủ lâu?"

Lạc Thanh Hàn không muốn nàng chổng ngược như thế nữa, hắn liền chặn ngang ý định của nàng mà bế lên, đi tới trên giường.

Hắn vừa buông tay, nàng liền lanh lẹ chui vào trong ổ chăn.

Nàng dùng chăn quấn lấy xung quanh, chỉ lộ đầu ra, sau đó lại nấc một cái.

Lạc Thanh Hàn hỏi: "Muốn uống chút nước ấm không?"

Tiêu Hề Hề gật gật đầu.

Nàng cho rằng Thái Tử sẽ gọi người mang nước ấm vào, không ngờ hắn hạ mình giúp nàng lấy một cốc nước ấm, còn đưa đến trước mặt nàng.

Tiêu Hề Hề tay tiếp nhận chén trà, cảm động không thôi.

"Điện hạ tốt quá đi, thiếp càng ngày càng thích ngày đó!"

Nàng một hơi uống hết cốc nước ấm.

Lạc Thanh Hàn nhận lại cái cốc đặt sang bàn nhỏ bên cạnh.

Hắn cởi áo ngoài ra, nằm xuống giường, kéo chăn lên đến ngực.

Hắn vừa nhắm mắt, lại nghe thấy nữ nhân bên cạnh lại nấc một cái.

Tiêu Hề Hề khó nhọc nói: "Thực xin lỗi, thiếp phiền đến ngài rồi, để thiếp đến chỗ khác ngủ trưa."

Nàng đang muốn đứng dậy thì bị Thái Tử ôm lại.

Hắn kéo nàng vào trong lòng, tay phải vỗ nhẹ sau lưng nàng.

Bởi vì là lần đầu tiên làm loại chuyện này, Thái Tử động tác hơi gượng cứng, có chút vụng về.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net