Chương 211: Đùi gà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Robinson

___

Không bao lâu sau, Tiêu Hề Hề bắt đầu nói nói mớ.

"Đùi gà ăn ngon quá, Bảo Cầm, ngươi đối xử với ta thật tốt, hì hì..."

Sau đó nàng liền há miệng, cắn vào cổ tay phải của Lạc Thanh Hàn.

Nàng cắn không dùng toàn bộ sức, không trầy da, nhưng vẫn có chút đau.

Lạc Thanh Hàn theo bản năng buông nàng ra.

Ai ngờ hắn vừa mới buông tay, Tiêu Hề Hề lại dùng khuỷu tay đánh vào bụng hắn.

Lần này nàng dùng lực mạnh hơn, so với bị cắn đau hơn nhiều.

Lạc Thanh Hàn bắt buộc phải vươn tay sang, kéo nàng vào lồng ngực, ghì lấy gắt gao, không cho nàng lộn xộn.

Hai người cứ dính chặt lấy nhau như vậy mà ngủ một đêm.

Rô: Hôm trước bà Mía gáy to lắm, giờ ngã ngửa chưa bà 🌝

Ngày kế, đến lúc Tiêu Hề Hề tỉnh lại, Thái Tử sớm đã không thấy bóng dáng, trên giường chỉ còn mỗi mình nàng.

Bảo Cầm tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo.

Khi ăn sáng, Tiêu Hề Hề phát hiện Thái Tử thường liếc nhìn nàng, ánh mắt còn rất phức tạp.

Nàng tò mò hỏi: "Điện hạ là có điều gì muốn nói với thần thiếp sao?"

Lạc Thanh Hàn mặt vô biểu tình hỏi: "Tối hôm qua nàng mơ thấy được ăn đùi gà đúng không?"

Tiêu Hề Hề ngạc nhiên: "Điện hạ làm sao biết được?"

Hắn nâng tay phải lên, kéo vạt áo xuống, để lộ một loạt dấu răng mờ mờ trên cổ tay.

"Tối hôm qua lúc ngủ, nàng ôm lấy cánh tay ta gặm, vừa gặm vừa nói đùi gà thật thơm."

Tiêu Hề Hề: "..."

Tâm trạng khó diễn tả thành lời, hít thở không thông.

Lạc Thanh Hàn cười lạnh: "Tay không chỉ có có dấu răng của nàng, còn có lưu lại nước miếng nữa."

Tiêu Hề Hề thật sự là không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể nắm lấy tay hắn, xoa xoa chỗ cổ tay, lấy lòng nói.

"Xin lỗi ngài nhiều."

Nàng ngủ đích xác không an phận, không những là chân quờ quạng khắp nơi, có đôi khi còn nói mớ, ngày còn nhỏ, nàng thậm chí đã từng mộng du.

Lạc Thanh Hàn còn có thể làm gì bây giờ?

Còn không phải chỉ có thể tha thứ cho nàng sao.

Ty Trúc đem trà nóng bưng lên.

Hôm nay nước trà dùng sương sớm nấu, hương vị thơm và thanh khiết hơn bình thường, thêm sữa đặc cùng mật ong càng hoàn mỹ.

Bảo Cầm đã nghiên cứu ra cách làm trân châu, thạch cùng đậu đỏ, nàng hỏi Tiêu lương đệ muốn thêm loại nào?

Tiêu Hề Hề vung tay nhỏ lên: "Tiểu hài tử mới lựa chọn, ta muốn tất!"

Bảo Cầm liền đem mỗi thứ một ít bỏ vào trà sữa.

Cũng may nàng làm cốc đủ lớn, bỏ thêm nhiều như vậy cũng không bị tràn ra.

Tiêu Hề Hề ôm cốc trà sữa siêu lớn, uống vô cùng ngon miệng.

Nàng được uống đồ ngon nên rất vui vẻ, còn Ty Trúc lại không vui.

Hôm nay vì để lấy sương sớm, Ty Trúc trời chưa sáng đã phải tới Ngự Hoa Viên, phí rất nhiều sức lực mới thu được một lọ đầy.

Lúc này nàng rất mệt, thực sự muốn trở về ngủ một giấc.

Nhưng nàng là đại cung nữ, trừ phi là bệnh đến mức không thể rời giường, nàng không có cơ hội được về phòng nghỉ ngơi.

Nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Ty Trúc nhìn Tiêu lương đệ ăn uống vui vẻ, âm thầm nguyền rủa trong lòng, uống đi uống đi! Nhanh trở thành mập ú!

Chờ ngươi béo ú như vậy, xem ta tra tấn ngươi như thế nào?!

Vì mau chóng làm Tiêu lương đệ béo phì, hôm nay Ty Trúc lại vắt óc làm ra rất nhiều món ăn.

Mỗi lần nàng nhìn Tiêu lương đệ miệng nhồm nhoàm toàn thịt, trong lòng lại xuất hiện loại khoái cảm vì đã trả thù được.

Đêm hôm đó, Ty Trúc nằm mơ.

Nàng mơ thấy Tiêu lương đệ biến thành một cái đồ bép mập xấu xí, bị Thái Tử ghét bỏ, sau đó nàng nhân cơ hội được Thái Tử sủng ái, đem Tiêu lương đệ dẫm dưới chân.

Lúc mơ đến đoạn này, Ty Trúc liền tỉnh.

Nàng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, thấy trời vẫn còn tối, nhưng nàng bắt buộc phải rời giường.

Bởi vì nàng còn phải đi Ngự Hoa Viên thu thập sương sớm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net